Mịch Tiên Lộ

Chương 61: Nhiệm Vụ Thiên Du Tông


- Chuyện tốt như vậy, trong những lần nhiệm vụ Hàng Long cốc trước đây chưa từng có...

Vẫn thiếu niên giọng sắc nhọn kia lên tiếng nói.

- Minh sư đệ, ngươi cho rằng thật sự đơn giản như vậy sao?

Trung niên kia thấp giọng nói, trong giọng nói tựa hồ có vẻ xem thường.

Thiếu niên lại nói:

- À, Uông sư huynh, phải chăng là huynh biết được điều gì đó về địa phương ấy?

Trung niên thở ra một hơi thật dài:

- Ta cũng chỉ biết rất ít, nhưng chắc chắn là nơi đó cực kỳ nguy hiểm bằng không, Ngũ sư tổ cũng tuyệt không ban thưởng cho chúng ta nhiều bảo vật như vậy. Hơn nữa đệ hãy nghĩ lại cho kỹ mà xem, những bảo vật này toàn là những bảo vật công kích mà ngay cả tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng không thể chịu được một đòn chính diện, cùng với một ít phù lục Trúc Cơ kỳ cό thể bảo vệ tính mạng. Những bảo vật này rõ ràng là không phải dùng để đối phó tu sĩ Luyện Khí kỳ và yêu thú cấp một cấp hai.

- Ý huynh muốn nói địa phương ấy có yêu thú cấp ba tương đương với tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ ư?

Giọng thiếu niên trở nên sắc bén hơn rất nhiều.

- Mặc dù không dám chắc, nhưng có khả năng rất lớn. Đệ thử nghĩ xem, nếu không có yêu thú cực kỳ nguy hiểm như vậy, vì sao Ngũ sư tổ dặn đi dặn lại, chỉ cần chúng ta xâm nhập điều tra một chút tình huống cơ bản địa hình. Nếu như gặp cấm chế nào đó ngăn cản, chỉ cần dò xét sơ qua một chút, không phá được cấm chế cũng không sao.

- Hơn nữa sư tổ còn nhấn mạnh rất nhiều lần, nhất định phải cố gắng tụ tập sư huynh đệ nhiều một chút, vạn nhất gặp phải không thể địch lại được nguy hiểm, mọi người mạnh ai nấy cố gắng chạy trối chết. Từ những lời này rất dễ dàng đoán được, địa phương kia tuyệt không đơn giản, căn bản không phải là vấn đề có bảo vật hay không, mà nhất định trong đó có một sự kiện gì đó vô cùng bí ẩn.

Trung niên kia nói một hơi.

- Bởi vì địa phương ấy từng mấy lần xuất hiện mấy con giao long cấp hai, cho nên từ trước tới nay vẫn bị xếp vào một trong những cấm địa của Hàng Long cốc.

- Lần này sư tổ không tiếc trọng thưởng sư huynh đệ bọn ta, bảo bọn ta xông vào đó, còn khẳng định rằng không cần biết cuối cùng có tìm được bảo vật hay không, chỉ cần mang về một ít tin tức hữu dụng có liên quan tới địa phương kia, vậy sẽ ban thưởng cho môi người một viên Trúc Cơ đan. Nếu so ra với điều kiện ưu đãi khác thường như vậy, giao long cấp hai cũng chẳng đáng kể gì.

Thiếu niên phụ họa:

- Uông sư huynh nói rất đúng, với nhân thủ và pháp khí hiện tại của chúng ta, căn bản không cần sư tổ ban cho những bảo vật ấy, đã có thể đối phó yêu thú cấp hai. Chẳng qua đệ vẫn không hiểu, vì sao vị Ngũ sư tổ này chợt cảm thấy hứng thú với địa phương ấy tới mức như vậy, lại bảo chúng ta từ bỏ những nhiệm vụ khác, cố gắng tập trung tất cả nhân thủ cùng nhau tới địa phương kia...

- Hừ, ta nghe nói rằng an bài như vậy cũng không phải là do Ngũ sư tổ quyết định, thậm chí Ngũ sư tổ cũng chỉ làm theo mệnh lệnh mà thôi!

Giọng trung niên ra vẻ thần bí. Giọng thiếu niên lập tức tỏ vẻ kinh ngạc:

- Huynh muốn nói rằng là một vị Thái Thượng trưởng lão Nguyên Anh kỳ nào đó trong môn đã chỉ định thăm dò địa phương ấy ư?

- Rất có khả năng này, ta đã từng hỏi qua Ngũ sư tổ, vì sao phải đến chỗ này thám hiểm. Kết quả sắc mặt sư tổ trầm xuống, nói đây là quyết định trọng đại của tông môn thượng tầng, bảo ta không cần hỏi nhiều.

Trung niên chậm rãi nói.

Một lát sau, giọng của thiếu niên lại truyền tới:

- Uông sư huynh, theo huynh chúng ta đi tới đó thám hiểm, rốt cục là chuyện tốt hay xấu?

- Hừ, chuyện này khó mà nói được, nếu chúng ta may mắn, không gặp phải yêu thú cực kỳ đáng sợ, cũng không kích phát cấm chế nào cực kỳ nguy hiểm, vậy cơ hội bình an trở về từ địa phương kia là rất lớn. Nếu như ngược lại, cho dù có nhiều bảo vật như vậy trong tay, e rằng cũng là dữ nhiều lành ít.

Trung niên kia nói xong những lời này thở dài một tiếng, chợt cất cao giọng, dường như đang nói với mọi người:

- Các vị sư đệ, nhiệm vụ lần này là cát là hung, cũng không ai biết được. Nhưng Uông mỗ không phải là hạng người ham sống sợ chết, cũng không phải hạng người tàn nhẫn thích giết chóc.

- Lần hành động này, sư tổ trực tiếp giao cho ta cùng Minh sư đệ hai người chỉ huy. Nếu như một đường bình an, vậy tự nhiên mọi người cũng có thể coi như hoàn thành nhiệm vụ, lấy được một viên Trúc Cơ đan, tất cả đều vui vẻ.

- Nếu như gặp phải nguy hiểm, vậy phải nghiêm khắc phục tùng mệnh lệnh của Uông mỗ.

Uông mỗ sẽ căn cứ tình thế phán đoán, nếu như có sức đánh một trận, đương nhiên bọn ta không thể lùi bước. Nếu như thật sự là nguy hiểm quá lớn, Uông mỗ cũng sẽ nhắc nhở mọi người rút lui ngay tức khắc.

- Đến lúc đó mọi người chỉ lo chạy trốn giữ mạng, mạnh ai nấy lo. Phàm bất cứ người nào có thể chạy ra khỏi cốc, đi hồi báo tình hình địa phương ấy cho tông môn, cũng sẽ được thưởng Trúc Cơ đan.

Tu sĩ trung niên dừng lại một lúc, sau đó nói tiếp:

- Trước khi mọi người vào cốc, từng huấn luyện qua một ít trận hình để đối phó cao cấp yêu thú vạn nhất chúng xuất hiện. Nhưng bây giờ nhân thủ ít một chút, trận hình hơi có biến hóa, nhiệm vụ và vị trí của mọi người cũng có thay đổi, chuyện này Minh sư đệ sẽ giải thích với mọi người.

- Các vị, ta nhấn mạnh lần cuối cùng, nếu gặp phải nguy hiểm không thể kháng cự, tự nhiên ta sẽ lên tiếng nhắc nhở. Nếu cần đánh một trận, nhất định phải giữ nghiêm vị trí của mình, nếu có người không nghe theo chỉ huy, ta cùng Minh sư đệ bảo đảm kẻ đó không thể còn sống đi ra Hàng Long cốc!

Lúc tu sĩ trung niên nói ra hai câu sau cùng, vẻ uy hiếp trong giọng nói lộ ra hết sức rõ ràng.

Có lẽ là bị những lời của tu sĩ trung niên kia chấn nhiếp, đội ngũ tu sĩ vốn xì xào bàn tán từ nãy giờ trở nên yên tĩnh một hồi.

- Ủa, nơi này có dấu vết vừa mới đánh nhau...

Giọng sắc nhọn của thiếu niên lại vang lên.

- Không sai, hơn nữa theo như dao động linh khí quanh đây, còn là một trường đại chiến vừa mới kết thúc không lâu.

Trung niên kia cũng phụ họa.

- Phải chăng là tu sĩ Thái Hư môn mặt trắng kia?

Thiếu niên hỏi.

- Rất có khả năng này, hừ, đâu có liên quan gì tới chúng ta. Cứ mặc cho hắn đi đi, nhiệm vụ lần này vô cùng quan trọng, nếu không phải tu sĩ không biết điều chủ động tìm tới cửa chịu chết, chúng ta cũng không cần để ý tới.

Tu sĩ trung niên thản nhiên nói.

- Không sai, bảo vật trên người những người này làm sao có thể sánh bằng bảo vật sư tổ ban thường, không đáng để xuất thủ.

Sau khi thiếu niên nói xong những lời này, dường như vô ý liếc mắt nhìn về phía một đống loạn thạch bên phải cách đó chừng trăm trượng, cũng không nói gì nữa.

Đội ngũ hơn hai mươi người dần dần đi xa. Không bao lâu sau lại truyền tới thanh âm bén nhọn của thiếu niên:

- Uông sư huynh, Thi Long Bàn có phản ứng!

- Vậy sao?

Giọng trung niên lộ vẻ hưng phấn:

- Không sai, Thi Long Bàn của ta cũng có phản ứng, xem ra gần đây có thi thể của yêu thú loại giao long. Nhưng không đúng... theo Thi Long Bàn chỉ hướng, dường như ở cách nơi đây một quãng đường, ở gần Bích Hàn đàm mới phải.

- Chúng ta tới đó xem sao, nếu không có phát hiện gì, hãy chạy tới địa phương kia cũng không muộn, dù sao cũng là cùng một phương hướng.

Thiếu niên đề nghị.

- Sư đệ nói không sai. Tuy rằng sư tổ nói thứ cần tìm có thể ở địa phương đó, nhưng cũng chưa thể xác định, chúng ta đi xem một chút cũng tốt.

Tu sĩ trung niên tỏ vẻ tán đồng.

- Trong cốc này có không ít giao long yêu thú, không biết tại sao sư tổ đặc biệt có hứng thú với địa phương có thi thể giao long kia, còn đặc chế mấy miếng Thi Long Bàn này, đặc biệt có thể phát hiện thi khí của giao long chết đi...

Thiếu niên kia lẩm bẩm.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Mịch Tiên Lộ