Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Quyển 1 Chương 54


Sau khi tay Trương Thư Hạc cầm Thất Tinh Kiếm, đột nhiên bình tĩnh lại. Tiếng kêu quái dị không giống của con người phát ra khiến người ta sởn tóc gáy ban nãy, dường như cách nơi này rất xa, từ vẻ mặt mờ mịt của mấy người Lưu Hải là có thể nhìn ra được, tiếng kêu ban nãy chỉ có hắc báo và mình nghe thấy, sở dĩ bọn họ đều ngồi dậy theo, hoàn toàn là vì bị tiếng gào của hắc báo làm bừng tỉnh.

Lưu Hải lắc lắc đầu, nhìn về phía trước nói: “Trương ca, hắc báo làm sao vậy? Có phải có tình hình gì không?”

Lý Thiết với Tiêu Mỹ Cầm ở ghế sau lại giả vờ tỉnh lại cuối cùng, hai người có chút khẩn trương nhìn trước sau xe, không thấy có đàn tang thi gì, vì vậy hai người âm thầm thở phào nhẹ nhõm, kết quả câu nói tiếp theo của Trương Thư Hạc lại khiến hai người bắt đầu chờ đợi lo lắng.

Trương Thư Hạc dừng lại chốc lát, nhìn người trong xe, mở miệng nói: “Có thứ gì đó đang đến đây, không chỉ một. Xuống xe.”

Lý Thiết với Tiêu Mỹ Cầm nghe thấy nửa câu đầu thì tim đều treo cao, lại nghe thấy câu sau, thiếu chút nữa không mắng ra, biết rõ có thứ gì đó đến đây, vậy mà còn kêu người ta xuống xe, thế này không phải muốn chết sao? Không đúng, y kêu ai xuống xe? Chẳng lẽ là kêu mình xuống? Ngay khi mặt hai người một trận xanh một trận trắng, liền thấy Lưu Hải với Ngụy lão đầu không hỏi một tiếng đã kéo cửa xuống xe, hắc báo đã sớm xông ra theo khi Trương Thư Hạc mở cửa.

Trương Thư Hạc vừa xuống xe liền nhìn xung quanh, bởi vì mở phù nhìn đêm, thoạt nhìn tuy rằng không thể như ban ngày, nhưng nhìn vật thì không ảnh hưởng bao nhiêu, xung quanh vẫn là những con tang thi lẻ loi tứ tán như trước, tuyệt không có dấu hiệu gia tăng. Y nhắm la bàn về phía con đường khi đến, chỉ thấy kim đồng hồ vẫn đang rung lên, không cách nào khống chế phương hướng rung rung từng vòng, dưới tình huống la bàn không có vấn đề, đây tuyệt đối không phải hiện tượng bình thường.

Trương Thư Hạc lại chậm rãi xoay người nhắm về phía đông nam tây bắc bốn phương hướng chính, kim đồng hồ vẫn không cách nào cố định, tim của y nhất thời trầm xuống. Tuy rằng la bàn chỉ có một kim đồng hồ, nhưng tin tức tiết lộ ra cũng đã đủ.

Lúc này bọn họ đã bị tang thi bao vây, không phải một con hai con, cũng không phải mười con tám con, điều duy nhất y có thể nghĩ đến chính là, có thể là tang thi triều, mấy nghìn mấy vạn đều vô cùng có khả năng. Đầu mi Trương Thư Hạc đã nhíu lại, trước tiên dựa theo trận pháp thiết lập trước đó, xác suất tránh được tang thi triều có hơn phân nửa, hơn nữa bọn họ bất quá chỉ có mấy người, chẳng lẽ còn có lực mê hoặc hơn so với nhân số trong căn cứ?

Trừ phi là bị sai khiến, có thể chỉ huy tang thi bình thường, chính là tang thi cấp cao, nhìn tình hình kim đồng hồ rung, số lượng tang thi cấp cao tuyệt không phải số ít, điều này khiến đáy lòng Trương Thư Hạc buồn bực một trận. Xuất phát từ thành S, dọc theo đường đi bất kể đi đến đâu, y đều tận lực cẩn thận bấm bụng nuốt giận, kết quả còn thiếu một bước nữa là có thể đến thành B, lại gặp tang thi triều, nếu không phải y sống lại một đời, tính nhẫn nại và định lực không phải người bình thường có thể so bằng, đã sớm phiền muộn nôn máu rồi.

Những ý nghĩ này bất quá chỉ trong vài giây, trong tang thi triều có vô số tang thi cấp cao xen lẫn, nếu muốn giết ra được một con đường máu thì trừ phi có được đạn dược của cả một căn cứ, cố gắng còn có thể khiến chúng nó nổ đến nát bấy trốn đi, mà nếu chỉ có mấy người, cho dù đều là người dị năng, có khả năng thông thiên, cũng chỉ có thể ngồi chờ chết.

Nhưng Trương Thư Hạc cũng sẽ không ngồi chờ chết, cho dù không có chuyển cơ thì y cũng muốn tranh thủ một đường cơ hội sống. Sở dĩ tang thi triều hình thành, có rất nhiều loại nguyên nhân, thế nhưng đều là nhất thời, ngắn thì mấy ngày, lâu thì mấy chục ngày, tang thi cũng là giống loài cầu sinh, bản năng của bọn chúng chính là đến nơi có người để ăn thịt người, cho dù bị tang thi cấp cao khống chế, cũng chỉ hữu hiệu trong khoảng thời gian ngắn, một thời gian sau, tự nhiên sẽ tản.

Hơn nữa tang thi triều cũng phân triều cao và triều thấp, triều thấp chỉ có mấy nghìn con, khó đối phó chính là tang thi cấp cao, sau khi diệt trừ tang thi cấp cao, tốn một chút thời gian cũng chưa hẳn không thể giết được sạch sẽ, xông ra trùng vây.

Vì vậy khi Trương Thư Hạc phát giác rời khỏi nơi đây vô vọng, liền chọn con đường phòng thủ. Trong thời gian hai năm y ở chung cư cũ đã chuẩn bị hai mươi chín bộ Thất Tinh phù trong không gian, dọc theo đường đi dùng nhiều lần đã hết tám bộ, còn hai mươi mốt bộ, hẳn là có thể kiên trì được một đoạn thời gian.

Hạ quyết tâm, Trương Thư Hạc không dám tiếp tục chậm trễ, có lẽ vài phút sau, tang thi triều sẽ vây đến. Ánh mắt y quét hai lượt xung quanh, sau cùng rơi lên tiệm bán báo phía sau. Căn phòng bằng lá sắt thuần, so ra coi như rắn chắc, Trương Thư Hạc lập tức nói với Lưu Hải: “Lấy dao đập mở khóa, không nên làm hư cửa.”

Lưu Hải sớm đã nhận thấy được không đúng từ sắc mặt ngưng trọng của Trương Thư Hạc, dọc theo đường đi sự dự kiến trước của Trương ca đã hóa hung thành cát bao lần cho họ, mệnh lệnh của Trương Thư Hạc sớm đã khắc lên bốn chữ ‘tuyệt đối phục tùng’ trong đầu cậu, không nói hai lời, lấy ra dao phay liền chém đứt khóa. Trương Thư Hạc lấy một cây bút ký hiệu màu trắng từ không gian, bắt đầu nhanh chóng khoanh ra từng vòng ngoài căn phòng lá sắt, ngòi bút như gió, không chút ngập ngừng khoanh lên hơn mười vòng tròn trên bốn mặt căn phòng lá sắt, sau đó kêu Lưu Hải đóng đinh ở chính giữa vòng tròn.

Ngụy lão đầu với Nữu Nữu cũng không nhàn rỗi, bắt đầu tung ra dây đỏ mà Trương Thư Hạc cho, quấn một vòng dưới đáy căn phòng lá sắt. Trương Thư Hạc sau khi vẽ vòng xong, đứng định trước cửa căn phòng, dùng ánh mắt quét nhìn chướng ngại vật ở phụ cận, tay trái khẽ động, một cây gậy sắt xuất hiện trong tay, đặt giữa điểm cách ngoài cửa phòng lá sắt đại khái ba mét, rót pháp lực vào gậy, cắm xuống đất, như cắm vào đậu hũ, không hề có thanh âm, vào đất chín phần. Tay trái Trương Thư Hạc đào hố, tay phải lấy phù, gấp giấy phù thành hình bát quái. Gần như không cần dùng mắt nhìn, một tấm giấy hơi mỏng nhanh chóng xoay chuyển giữa ngón tay thon dài, mấy giây sau đã được gấp thành một hình bát quái, động tác nhìn cực kỳ lóa mắt, nhưng trên mặt y lại chỉ có lãnh đạm vứt phù gấp xong vào hố.

Hắc báo sau khi chạy một vòng xung quanh, trở về rống lên thấp trầm hai tiếng với y. Một người một báo tâm thần tương liên, cho dù không cách nào đối đáp, nhưng vẫn không trở ngại Trương Thư Hạc lý giải, hiển nhiên số lượng tang thi không thể so sánh với trước đây, nhưng động tác tay lại không chút loạn, chốc lát trán đã đổ đầy mồ hôi.

Hắc báo thấy y vẫn luôn lấy gậy sắt cắm đất, tựa hồ là muốn giúp đỡ, nên không ngừng dùng móng vuốt cắm hố trên con đường nhựa. Bất quá bày bố trận pháp Thất Tinh phù chủ yếu không phải ở chỗ hố nhiều, mà là vị trí ngũ hành bát quái, sai một vị trí toàn bộ trận pháp sẽ giảm đi năm phần mười, vì vậy không thể có chút qua loa.

Ngay khi mấy người bận rộn, Lý Thiết với Tiêu Mỹ Cầm trong xe lại nghiến răng nghiến lợi: “Mấy người này có phải bị đần không? Hơn nửa đêm không ngủ lại cổ cổ quái quái không biết đang làm gì, quỷ bám thân hả?”

Tiêu Mỹ Cầm thấy Trương Thư Hạc một bước trái một bước phải ở ngoài quầy bán báo như đang đi mê cung, ngược lại trông có vài phần thần bí, bất quá nhớ lại mấy lời của y khiến mình lúng túng trước đó, ánh mắt lại hung ác, kế đó cười nhìn về phía Lý Thiết nói: “Thiết ca, trước đó em gái có đắc tội, anh không nên để trong lòng, mấy người đó dù sao cũng là người ngoài, nào có hiểu thấu nhau như hai ta ở chung thời gian dài, em gái trước đó cũng vì tâm tình lo lắng, nói chuyện mới có thể không chừng mực...”

Không có người đàn ông nào có thể địch nổi lời nói nhỏ nhẹ ôn nhu của phụ nữ, Lý Thiết nhất thời vứt chuyện trước đó ra sau đầu, lúc này lại thấy mỹ nhân đến bên miệng gã, thấy trong xe không ai, nhất thời ‘sắc’ từ ‘mật’ mà lên, nhớ đến bộ dáng dâm phụ của thân thể này trước đó khi thân thiết với ‘lão nhị’, nhất thời dưới khố căng chặt, một phen ôm Tiêu Mỹ Cầm qua điên cuồng hôn lên, một cái tay thô to lại càng luồn vào áo lông dê vàng nhạt của Tiêu Mỹ Cầm, vén lên nịt ngực tơ tằm hồng nhạt, nắm thứ trắng tròn một bên ở trong tay, vuốt ve thành các loại hình dạng, lại càng không ngừng dùng ngón tay ngắt nhéo đầu nhũ đỏ tươi, khiến Tiêu Mỹ Cầm dưới thân thở hổn hển dưới sự khiêu khích.

Vốn ghét bỏ mùi trong miệng Lý Thiết, nhưng lúc này toàn thân cũng đã rã rời. Lý Thiết thấy Tiêu Mỹ Cầm động tình, nhất thời kéo cởi quần cô ta đến xuống khuỷu chân, khoét một phen ở bên trong, nước đầy lòng bàn tay, lại đến gần ngửi ngửi, nhất thời xấu xa nói câu: “Hạ lưu!” Sau đó thả ‘lão nhị’ liền đẩy lên.

Mười phút sau trôi qua, trên nệm ghế bắn tung tóe một mảng vật dính dạng nước màu trắng, Lý Thiết tiện tay túm thảm qua lau giữa hai chân Tiêu Mỹ Cầm một phen. Nói cô ta lẳng lơ thật đúng là lẳng lơ, vậy mà cao trào phun đầy quần gã, ả đàn bà này là loại mặt hàng lẳng lơ chỉ cần thượng một lần sẽ không rời được đàn ông, trước đó còn giả bộ cái gì với cái gì, cắm vào thì miệng kêu đầy ca ca thân, ca ca yêu. Nếu không phải bên ngoài còn có mấy người chướng mắt kia, gã căn bản sẽ không tiết sớm như thế, khẳng định sẽ xoắn nát nơi đó khô chết cô ta.

Đợi sau khi Tiêu Mỹ Cầm đứng dậy, đã xuân sắc đầy mặt, chỉnh lý xong quần áo, liền ôm cánh tay Lý Thiết nói: “Thiết ca, hiện tại xe này chỉ có hai chúng ta, không bằng chúng ta lái xe đi trước đi, nếu không sẽ thực sự phải đợi đến sáng sớm ngày mai mới lại đi được a, nếu một khi để tang thi triều bao vây, đồ sẽ khó giữ được.”

Ban nãy thân thể cô ta đã để Lý Thiết sờ khắp, cũng không tìm được món đồ kia, Lý Thiết nhất thời nghi hoặc mở miệng hỏi: “Món đồ đó rốt cuộc cô giấu nơi nào rồi?”

Ánh mắt Tiêu Mỹ Cầm lấp lóe, miệng lại nói: “Gấp cái gì a, em đã là người của anh, chờ chúng ta tới căn cứ rồi cùng nhau lấy nó đi đổi đồ, em còn có thể chạy hay sao?”

Lý Thiết nghe cũng thấy không sai, ả đàn bà này hiện tại ở trong tay gã, còn có thể chạy được sao? Nhất thời sắc mị mị ngắt mạnh một phen trên đỉnh viên trắng tròn của cô ta. Tiêu Mỹ Cầm nhất thời ôm ngực hô kêu đau, sau đó vươn tay đập Lý Thiết, nước mắt lưng tròng nói: “Đàn ông thối, có bản lĩnh anh cướp xe a, khi dễ phụ nữ tính là bản lĩnh gì?”

Chuyện cướp xe làm sao Lý Thiết không nghĩ đến, chẳng qua cảm giác mà hắc báo cho gã quá không thoải mái, hơn nữa hiện tại nếu cướp xe, đến thành B còn có hai giờ lộ trình, trong tay không có súng thế nào đối phó tang thi? Hiện tại cách ban ngày chỉ còn lại mấy giờ, tang thi triều cũng không theo đến, gã nghĩ không bằng cứ theo mấy người đó cùng đến thành B thì an toàn hơn, vì vậy hơi do dự nói: “Con báo kia loanh quanh ngay bên ngoài xe, hiện tại cướp xe, tôi sợ nó xông vào.”

Tiêu Mỹ Cầm vừa nghe lời thoái thác của Lý Thiết, mày liễu nhất thời dựng thẳng, sắc mặt cũng lạnh xuống, bất quá sau khi nghĩ nghĩ, vẫn cười nói: “Thiết ca sợ cái gì chứ, kính xe này đều là chống đạn, báo kia dù lợi hại thế nào, còn có thể lợi hại hơn đạn sao? Anh cứ yên tâm lái đi. Lại nói, trước đó khi anh ở trong xe đòi đồ chỗ em, em thấy ánh mắt của nam nhân họ Trương kia mở, nói không chừng đã để y nghe thấy, nếu thực sự nghe thấy, chúng ta ở lại chỗ này cũng không nhất định an toàn nhất, khó bảo toàn đồ sẽ không bị mơ ước. Nếu đồ bị bọn chúng cướp đi, vậy không phải chúng ta bận bịu không công một trận sao? Hơn nữa trong tay mấy người đó còn có súng, nếu cướp đồ rồi giết người diệt khẩu thì làm sao đây, những việc này không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất a...”

Lý Thiết nghĩ đến cái tên mặt trắng ở ghế phó lái mà trước đó Tiêu Mỹ Cầm muốn thông đồng, nhất thời tức không chỗ phát, cộng thêm ‘gió bên gối’ của Tiêu Mỹ Cầm thổi qua, hùng phong vừa mới mềm xuống lại thẳng lên, nhìn mấy người ngoài xe cũng không biết đang bận việc gì. Nếu nói có tang thi, gã cũng không phải chưa từng lo lắng, thế nhưng đều đã hơn mười phút trôi qua, ngay cả nửa cái bóng của tang thi cũng không thấy, hơn nửa đêm mấy người đó ngay cả ngủ cũng không ngủ, không biết phát bệnh thần kinh gì ở bên ngoài. Trong lòng hung ác, dứt khoát cứ cướp xe của bọn chúng.

Lại được Tiêu Mỹ Cầm cổ vũ, Lý Thiết chống lưng ghế dựa liền lật mình tới ghế lái trước, sau đó nhanh chóng khởi động xe, thừa dịp mấy người Lưu Hải phản ứng không kịp liền vội vàng lái đến phương hướng đường thành B.

Lưu Hải vốn đóng xong đinh, chuẩn bị trợ thủ giúp Trương Thư Hạc, kết quả quay người lại chợt nghe thấy tiếng xe khởi động, ý thức được điều gì khi chạy tới đã bị đuôi xe phun cát đầy miệng, không khỏi lớn tiếng mắng: “Không tốt, hai tên khốn nạn kia đã lái xe của chúng ta đi rồi!!”

Ngụy lão đầu đang thu dọn tiệm bán báo, tuy rằng Trương Thư Hạc không nói rõ, thế nhưng sắc mặt không tốt lắm, kêu ông quấn dây đỏ cũng giống trước đây khi ở chung cư cũ. Tuy rằng Ngụy lão đầu không hỏi nguyên nhân, nhưng trong lòng không hồ đồ, Thư Hạc làm như vậy khẳng định có đạo lý, cho dù nó không nói lời nào, bầu không khí khẩn trương trên người cũng lây nhiễm những người xung quanh. Không cần y phân phó, Ngụy lão đầu đã xoay người bắt đầu thu dọn, lúc này nghe thấy Lưu Hải nói xe bị lái đi, ban nãy cũng truyền đến tiếng động cơ xe, khi đi ra tiệm bán báo, quả nhiên xe đã không còn.

Lưu Hải tức giận đến mức vung nắm tay, mà khi Ngụy lão đầu nhìn về phía Trương Thư Hạc, thấy y vẫn đang gấp giấy đặt phù, không chút chịu ảnh hưởng. Y không chịu ảnh hưởng không có nghĩa là người khác cũng không, Lưu Hải thiếu chút nữa không chặt gãy một gốc cây khô vàng ven đường. Hiện tại mấy người chỉ còn lại một chiếc xe ban nãy, bị người lái đi thì đại biểu đường còn lại bọn họ chỉ có nước đi bằng chân, trăm tám mươi dặm đường phải đi đến ngày tháng năm nào? An toàn cũng là một vấn đề lớn.

Đang khóc tang mặt, hối hận nghĩ làm sao lại tín nhiệm hai người kia như vậy, sớm biết thế cậu đã ở lại trên xe trông coi, kết quả Trương Thư Hạc lại mở miệng kêu Lưu Hải lấp lại hố chôn phù vào trong đất.

Lưu Hải không khỏi nói: “Trương ca, xe của chúng ta đã bị người ta lái chạy rồi...”

Trương Thư Hạc bày ba đạo trận pháp Thất Tinh trong ngoài trước tiệm bán báo, tuy rằng là ngày rét, nhưng chóp mũi đã có một tầng mồ hôi dày, nghe vậy đầu mi thoáng dựng giương mắt quét nhìn cậu ta một cái, “Xe không còn thì không còn, chẳng lẽ ngay cả mạng cậu cũng không cần?”

Lưu Hải không khỏi nghẹn khí, không lên tiếng, lột một miếng vỏ cây rồi phủi đất ngoài hố vào sau đó đạp cho kín. Ba Thất Tinh trận đã bố trí xong từ xa đến gần, Trương Thư Hạc đứng dậy tiếp nhận dây đỏ Ngụy lão đầu đưa đến, bắt đầu quấn lên những chiếc đinh ngoài phòng lá sắt, lượn hai vòng mới lạnh lùng nói: “Yên tâm, trên đời này không có cơm trưa miễn phí, bọn chúng lái xe đi thế nào, một hồi sẽ trở về thế đó...”

Lưu Hải lại dùng sức nện đất hai cái, cực không tin, có xe thì kẻ ngu mới có thể trở về.

Tiếp theo mấy người đều không nói gì nữa, bắt đầu làm việc. Sau khi lấp đất xong, Trương Thư Hạc kêu Lưu Hải dùng dao phay chém ra những rãnh nhỏ sâu chừng mười lăm cm ở chỗ xa cách ba mét, sau đó rải nước chu sa gạo nếp vào trong rãnh.

Đang rải được non nửa, trên con đường không xa trong đêm tối truyền đến một mảng tiếng bước chân như mối gặm cây, như chuột mài xương. Lưu Hải nhìn qua, cho dù cậu đã từng thấy qua tràng diện lớn, cũng không khỏi run rẩy chu sa trong tay. Mẹ của tôi ơi, thế nào đột nhiên xuất hiện nhiều tang thi như vậy, rậm rạp một mảng, nhất là vào buổi tối, có vẻ khủng bố dị thường, nhiều tang thi như thế, vậy Trương ca còn ở chỗ này làm gì? Người bình thường đều là muốn nhanh nhanh chạy trốn mới đúng...

Kết quả bên tai đột nhiên nghe thấy một tiếng rống to của Trương Thư Hạc, “Nhìn cái gì? Nhanh rải chu sa!” Lưu Hải trong nháy mắt đổ mồ hôi toàn thân, tay nắm chặt tô chứa nước chu sa, tay kia cầm gáo chứa gạo nếp, tay chân vội vàng cứng ngắc bắt đầu rải, tay thoáng có chút run rẩy đều để rơi vãi bên cạnh rãnh.

Vừa rải vừa thường thường nhìn về tang thi triều đi tới phía bọn họ, may mà mấy người đã thấy nhiều tang thi, ngược lại không tới mức kinh hách ngu luôn, đổi thành người thường sớm đã tay chân mềm nhũn ngồi bệt xuống đất chờ chết rồi. Tang thi triều tuyệt không phải mấy con tang thi tán loạn, hoặc một đàn tang thi nhỏ mà bình thường bọn họ gặp phải trên đường, sở dĩ xưng là triều, là bởi vì số lượng đã vượt xa đàn, chỉ cần nhìn một mảng thân ảnh đen nghìn nghịt kia, đã có thể mang đến cho người ta áp lực tâm lý tử vong cực độ.

Không dám nhìn, nhìn sẽ tan vỡ. Lưu Hải vừa rải gạo nếp trong tay vừa nhìn chỗ tang thi triều đi tới, miệng lại lớn tiếng nói: “Trương ca, chúng nó đã đến bên này, làm sao giờ a...”

“Trương ca, còn có mấy chục mét...”

Một lát sau lại mang theo âm điệu khóc tang nói: “Trương ca, nó, chỉ còn lại hơn mười mét, chúng nó sẽ đến đây...”

Lúc này Trương Thư Hạc đang quấn dây đỏ trên phòng lá sắt, trên dưới đan xen phải quấn ba đường dây đỏ, trong khoảng thời gian đó không thể ngừng không thể nghỉ, trong mỗi sợi dây đỏ đều có tụ pháp lực của y, lúc này đang quấn một sợi then chốt cuối cùng, nghe thấy thanh âm của Lưu Hải, nhịn không được mí mắt giật giật, không khỏi mở miệng nói: “Câm miệng!” Bạn đang �

Nói xong tay lại không dám giảm tốc chút nào, quấn sợi dây đỏ cuối cùng lên rồi đóng dính. Sau đó nhìn về phía tang thi tuôn tới phía sau, lại thấy Lưu Hải còn chưa rải xong gạo nếp chu sa, không khỏi nhìn về phía Ngụy lão đầu đi ra từ phòng lá sắt, với Nữu Nữu đang được ông ôm. Sau khi liếc mắt một cái, nhất thời nói một câu: “Nữu Nữu, nhớ ông nội không?”

Trong miệng Nữu Nữu đang ngậm viên kẹo cam, nghe thấy ba chữ ‘nhớ ông nội’, đôi mắt nhỏ xoát cái liền đỏ, ôm chặt lấy cánh tay của Ngụy lão đầu, sau đó Trương Thư Hạc nhìn chằm chằm bé nói: “Có muốn bảo hộ ông nội hay không?”

“Nếu muốn, thì tưởng tượng nơi đây thành kho lương, trong phạm vi ba mét, không cho phép bất kỳ người xa lạ nào tới gần.”

“Cháu có thể làm được, ông nội của cháu sẽ được bảo vệ...” (bé Nữu Nữu gọi Hạc ca với Hải ca là chú, nên Hạc ca gọi Nữu Nữu là cháu, không phải anh – em)

Nói xong, Trương Thư Hạc không nhìn bé nữa, xoay người cầm dây đỏ đi về phía cửa phòng lá sắt, trên cửa được Lưu Hải đóng mấy cây đinh dựa theo vòng tròn vẽ ra, Trương Thư Hạc phải quấn dây đỏ lên trên cửa dựa theo thứ tự sắp xếp của Thất Tinh trận pháp, đây là cửa phong cuối cùng của trận pháp, không phải quan trọng nhất, lại là then chốt nhất, cửa phong sai một chút cả pháp trận đều sẽ sai.

Mà Lưu Hải thấy tang thi triều đang tuôn đến phía bên này, đã không dám đi ra ngoài vòng dây rải gạo nếp, cũng may chỉ còn lại cự ly không quá dài, cả ném lẫn quăng cuối cùng cũng rải xong gạo nếp và chu sa vào.

Thế nhưng Trương ca nói phải lấp đất lên, nếu không lấp, gạo nếp và chu sa bị văng tứ tán sẽ không có hiệu quả gì. Lúc này tang thi triều đã tiếp cận căn phòng lá sắt, chỉ sợ là không kịp lấp đất, bất quá Lưu Hải vẫn cố có thể lấp được chút nào hay chút đó, nếu không thì lấy dao phay trước hết giết một số tạo được chút thời gian ra ngoài lấp đất, nhưng nghĩ thì dễ làm thì khó.

Tang thi triều không phải tang thi cách hai mét một con như dưới chung cư cũ, sở dĩ nói là tang thi triều, là vì tang thi gần như chen chúc với nhau, tuy rằng đều là tang thi cấp thấp, nhưng khi đến một số lượng nhất định, kiến đều có thể cắn chết voi, dùng dao phay giết? Kịp mới là lạ.

Đúng lúc này, khi tang thi triều rậm rạp cách phòng lá sắt mấy mét đột nhiên dừng lại không tiến tới nữa, điều này khiến Lưu Hải đầu đầy mồ hôi sửng sốt, Ngụy lão đầu phía sau lại đã chạy tới giúp đỡ cùng lấp đất.

Vừa lấp vừa nói: “Thư Hạc nói Nữu Nữu có thể chống đỡ được một đoạn thời gian, đủ để lấp, tay chân nhanh chút, đừng để tang thi hất lên.”

Lưu Hải nghe vậy thoáng nhìn ra sau, chỉ thấy lúc này Nữu Nữu đang rúc ở góc tường, trong lòng ôm búp bê vải, trên lông mi thật dài còn treo nước mắt. Nhớ đến bức tường vô hình ở kho lương khi trước, tức khắc hiểu rõ, thở phào nhẹ nhõm, sau đó cùng Ngụy lão đầu bắt đầu tay chân nhanh nhẹn lấp đất.

Vài phút sau rốt cục đã lấp được toàn bộ gạo nếp chu sa ba mét ngoài phòng lá sắt, mà dây đỏ trên cửa bên Trương Thư Hạc cũng đã hoàn thành, kế đó kêu Lưu Hải. Phòng lá sắt thấp, hai người không cần dùng thang, leo cạnh cửa đã lên được nóc nhà, Trương Thư Hạc nhất nhất vạch ra chỗ đóng đinh, lại tốn gần mười phút bố trí xong trận pháp trên nóc nhà.

Đúng lúc này bên kia truyền đến thanh âm bánh xe ma sát mặt đất, tiếp theo là tiếng phanh xe khiến người ta ê răng. Chiếc xe việt dã bị người lái đi trước đó, lúc này đã lái trở về, dừng ở ven đường.

Lý Thiết với Tiêu Mỹ Cầm lúc này lại chui ra từ trong xe, chạy tới phương hướng phòng lá sắt. Lúc này hai người đã hối hận nói không nên lời, trước đó cướp xe lái ra nửa dặm mới phát hiện toàn bộ bên kia đã bị tang thi triều vây kín, lúc này mới hoang mang quay về theo đường cũ, kết quả quay đầu lại phát hiện tang thi triều bên này cũng bao vây đến. Bất quá tang thi triều cách phòng lá sắt vài mét thì bắt đầu dừng bước không tiến tới, để cho hai người có được cơ hội thở dốc. Vì sao mấy con tang thi đó không tiếp cận tiệm bán báo, hai người không biết nguyên nhân, nhưng nhớ tới cử chỉ cổ quái của mấy người kia trước đó, e rằng không thoát được can hệ tới bọn họ.

Vì vậy lúc này mới sẽ cực hối hận, sớm biết vậy đã không trộm xe, khiến cho quan hệ của bọn họ càng bị động. Thế nhưng ngay cả như vậy, cũng chỉ có thể kiên trì chạy tới chỗ những người đó, bởi vì lúc này tang thi triều đã bao vây lấy hết tất cả các nơi, ngoại trừ tiệm bán báo thì hai người không còn chỗ nào để đi nữa.

Lưu Hải vừa thấy hai người bọn chúng, nhất thời tay nắm chặt vang răng rắc, bốn chữ vong ân phụ nghĩa đã khắc trên mặt bọn chúng, lúc này nếu ai thu lưu bọn chúng nữa, thật đúng là thông minh không bằng cả một con lừa.

Bất quá không cần Lưu Hải ra tay, hai người đó cũng không vào được tiệm bán báo, bởi vì đi đến sát rìa thì đã bị dị năng của Nữu Nữu chặn lại. Hai người có chút kinh hoảng nhìn địa phương rõ ràng là trong suốt, lại vào không được như bị chắn thủy tinh, mà phía sau, tang thi đã chậm rãi bao vây đến. Hai người phía trước có tường, phía sau có tang thi, Lý Thiết và Tiêu Mỹ Cầm một bên không ngừng vỗ tường chướng ngại quỷ dị kia, một bên kinh hoảng nhìn về phía sau, miệng không dứt các loại lời cầu xin, hy vọng những người đó có thể tha thứ bọn chúng.

Trương Thư Hạc sau khi nhảy xuống, liền đi qua chỗ bọn chúng. Ngụy lão đầu lại kéo y nói: “Thư Hạc, đừng bị bọn chúng lừa, trước đó chúng ta đã tận tình tận nghĩa với bọn chúng rồi, hai người đó rơi vào kết cục bây giờ hoàn toàn là do chính bọn chúng gieo gió gặt bão...”

Lưu Hải cũng vội vàng phụ họa, Trương Thư Hạc lại cười cười, mở miệng nói: “Dù sao vẫn phải lấy lại xe.”

Ngụy lão đầu sau khi nghe xong nhất thời thả lỏng sắc mặt, kế đó nói: “Lão lại quên mất chuyện này, bất quá hiện tại tang thi vây đến, vẫn là không nên ra ngoài tốt hơn.”

Trương Thư Hạc nghe vậy biết Ngụy lão đầu lo lắng cho y, liền nói: “Không sao, cháu có chừng mực.” Nói xong liền đi đến phía xe.

Lúc này hắc báo đã xông vào đàn tang thi, xe đỗ tuyệt không xa, chỉ cách vài mét, trước khi tang thi hoàn toàn vây đến, Trương Thư Hạc có thể thu xe vào trong không gian. Mà hắc báo sớm đã biết ý muốn thu xe của Trương Thư Hạc, vẫn luôn giết tang thi xung quanh xe, thanh lý ra được chút địa phương.

Bất quá Trương Thư Hạc vừa ra không gian, Lý Thiết với Tiêu Mỹ Cầm nhất thời như thấy được cứu tinh, cho rằng y là đến cứu bọn chúng, đi lên liền cầu xin Trương Thư Hạc có thể để bọn chúng vào, Tiêu Mỹ Cầm lại càng tính toán ôm lấy cánh tay y.

Kết quả Trương Thư Hạc lại chỉ đi tới phía xe, coi bọn chúng như không khí, tới trước xe, Trương Thư Hạc trở tay vung lên, thu xe vào không gian. Hắc báo cũng cùng y trở về, nhưng tốc độ nhanh hơn xông trở lại trước.

Mà Lý Thiết với Tiêu Mỹ Cầm thấy một màn như vậy trợn mắt há hốc mồm, chiếc xe ban nãy thất tung không căn cứ là bọn chúng tận mắt nhìn thấy, người này tới cùng là ai, thế nào có thể làm biến mất đồ vật.

Trong mắt Tiêu Mỹ Cầm hiện lên sự hối hận và mừng rỡ, hối hận có mắt như mù, mừng rỡ chính là lấy bản lĩnh xuất thần nhập hóa của người này, dựa vào hẳn là có thể sống sót. Khi Trương Thư Hạc đi tới, Tiêu Mỹ Cầm đột nhiên chạy qua, sau đó nói một câu bên tai y.

Trương Thư Hạc lập tức quay đầu lại nhìn cô ta, mà Lý Thiết thấy thế lại tức giận không thể át, gã đương nhiên biết Tiêu Mỹ Cầm đang đánh chủ ý gì, lúc này mắng câu: “Gái điếm thối!” Liền xông qua.

Nhưng kết quả không phải đánh Tiêu Mỹ Cầm, mà là trở tay cho Trương Thư Hạc một quyền. Một quyền này đối với Trương Thư Hạc mà nói chẳng đáng kể gì, vì Lý Thiết vừa không phải người biến dị lực lượng, cũng không phải người biến dị tốc độ, hoàn toàn không có bất kỳ ảnh hưởng nào đối với y, chỉ hơi tránh qua, Lý Thiết đã lảo đảo xông tới phía sau Trương Thư Hạc.

Lúc này Ngụy lão đầu lớn tiếng nói: “Thư Hạc, cháu mau vào đi, tang thi sắp vây đến.”

Khi Trương Thư Hạc đang định kêu Nữu Nữu thả Tiêu Mỹ Cầm vào, đột nhiên bên tai truyền đến một tiếng rít, đâm vào màng tai đau đớn, thế nhưng lúc này lại bất chấp đau, trở tay nắm chặt Thất Tinh Kiếm, tạo thủ thế, pháp lực bốn miếng đồng tiền được kích phát, một độ cong nửa cung tròn lập tức được vung ra.

Tiếng thét chói tai kia tắc nghẽn dừng lại, kế đó lần nữa vang lên trong đêm tối, xen lẫn trong vô số tiếng bước chân của tang thi tới gần, kinh khủng dị thường. Tiếng rít ẩn nấp chốc lát, đột nhiên lần nữa xông đến, Trương Thư Hạc đối ứng lại vung một kiếm.

Tiếng rít kia lại xông ngược hướng lên, xông đến ngoài bức tường trong suốt cách ly kia tiến hành công kích, nửa phút sau, Nữu Nữu liền ôm đầu hôn mê bất tỉnh, tường cũng biến mất không còn bóng dáng.

Mà Tiêu Mỹ Cầm lại mừng cực, vội vàng xoay người phóng vào bên trong, đợi khi xông tới phân nửa thì sau lưng chợt lạnh, không dám tin tưởng quay đầu nhìn lại, đã thấy tay của một con tang thi mặt xanh xuyên qua từ lồng ngực cô, dường như lộ ra nụ cười dữ tợn đắc thủ.

Kết quả bọ ngựa bắt ve chim sẻ phía sau, nó còn chưa kịp rút tay về, đã bị Trương Thư Hạc vung một kiếm chặt đứt cánh tay, tang thi đẳng cấp cao cho rằng người vào ban đêm nhìn không thấy, lại không ngờ đến Trương Thư Hạc đã thấy rõ rõ ràng ràng cử động của nó.

Sau khi Trương Thư Hạc kéo Tiêu Mỹ Cầm đi vào, Tiêu Mỹ Cầm vậy mà chưa chết, chẳng qua đang chậm rãi bò sát trên mặt đất, trong miệng phun từng ngụm máu tươi, trước đó vẫn là mỹ nữ bề ngoài gọn gàng tỏa sáng, áo vàng nhạt ở mạt thế thê lương, hiển lộ hết tính nhu mì thấu hiểu của cô, lúc này lại máu tươi đầy áo. Mỹ nữ quả nhiên là mỹ nữ, cho dù là ở phút cuối sinh mệnh, cũng hệt như một đóa hoa nở rộ đến mức tận cùng, đẹp đến kinh tâm động phách.

Lúc này Trương Thư Hạc ngồi xổm trước mặt cô, sắc mặt vừa không vì sự bất hạnh của cô mà vui cũng không vì cái chết của cô mà buồn, chỉ hỏi: “Đồ ở đâu?”

Tiêu Mỹ Cầm dường như đã biết tử kỳ của mình đã đến, ánh mắt nhìn chằm chằm Trương Thư Hạc, dường như muốn hé miệng nói chuyện, nhưng cái gì cũng không nói ra được, toàn bộ dây thanh quản đã bị máu chèn kín, vừa mở miệng thì trong miệng mũi chỉ có máu chảy không ngừng, cuối cùng chậm rãi nhắm hai mắt, đầu ngả xuống đất.

Lưu Hải có chút không đành lòng nhìn, Ngụy lão đầu lại ôm Nữu Nữu đã ngất xỉu thở dài. Lúc này bên ngoài lại truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Lý Thiết, kéo lại lực chú ý của mấy người, lập tức nhìn bốn phía. Không biết lúc nào, tang thi đã chậm rãi xông tới, trong đàn tang thi còn có mấy tiếng rít nghe thấy trước đó, lúc này rốt cục nghe ra được quy luật đại khái của tiếng rít, khi triệu tập tang thi hẳn là tiếng rống dài, tiến công lại là kêu chói tai quái dị.

Nghe như vậy, bên ngoài không chỉ có một con tang thi cấp ba, trước mắt nghe ra chí ít có năm thanh âm khác nhau.

Mà năm con tang thi cấp ba không phải là thứ mấy người bọn họ có thể đối phó được, cho dù Trương Thư Hạc tạm thời bày ra Thất Tinh trận pháp, nhưng cũng vẫn không đáng nhắc tới trong tang thi triều, tựa như một con thuyền nhỏ bập bềnh trong sóng to, tuy tạm thời xem như có nơi dung thân, nhưng nói không chừng sau một khắc một con sóng to đánh tới, sẽ có thể thuyền hủy người vong, mọi người đều táng thân biển lửa.

Lưu Hải sau khi tỉnh táo lại, cắn răng lấy dao phay ra, nhiều tang thi như vậy là giết không hết, nhưng có thể giết được một con thì được một con, chung quy không thể ngồi không ở chỗ này chờ chết, bất quá khi thấy thi thể Tiêu Mỹ Cầm trên mặt đất, lại nhịn không được nói: “Trương ca, cô ta làm sao giờ? Chung quy không thể vẫn luôn để ở chỗ này.”

Nói vừa xong cũng không cần Trương Thư Hạc mở miệng, hắc báo đã phun qua một ngọn lửa, đốt thi thể Tiêu Mỹ Cầm sạch sẽ. Lưu Hải thấy vừa rồi vẫn còn là một con người, đảo mắt đã thành tro cốt đầy đất, không khỏi nuốt nước miếng, quay đầu nhìn hắc báo, cho dù đã nhìn vô số lần, cũng vẫn kinh hãi run rẩy, trong lòng thầm nghĩ, tên nhóc này dùng còn tốt hơn so với lò luyện thi, hoả táng đều không cần than đốt, về sau cho dù đắc tội Thiên Vương lão tử cũng không thể đắc tội nó, nói không chừng ngày nào đó quay lưng lại đã trực tiếp biến thành một bãi tro theo người ta rồi.

Mi Trương Thư Hạc vốn nhíu chặt, bất quá khi nhìn thấy trong tro tàn trên mặt đất có một hạt châu to bằng trứng bồ câu, lập tức đi lên thu lấy. Đây là một hạt châu đỏ tươi, khác với châu đỏ của tang thi bình thường chính là, viên này không chỉ to gấp năm lần hạt châu bình thường, màu sắc cũng không phải đỏ sậm, mà là đỏ tươi như máu, thậm chí còn mơ hồ có cảm giác lóng lánh như máu trong nước.

Hạt châu của tang thi cấp ba trong tay Trương Thư Hạc có ba viên, một viên sắp biến dị trong đó cho hắc báo, hai viên kia vẫn còn, lấy ra so sánh, hiển nhiên nhỏ hơn so với viên này, mà màu sắc pha tạp, không tinh khiết như viên trong tay.

Lúc này hắc báo đã xoay quanh bên chân y, thấy Trương Thư Hạc không để ý tới nó cuối cùng bất mãn rống lên một tiếng với y, con ngươi tím nhạt mang theo dục vọng bắt đầu từ từ thu liễm lại. Trước đây nó đối với thứ không chiếm được sẽ lộ ra ánh mắt hung ác bất thiện, nhưng hiện tại ánh mắt hung ác đã càng ngày càng ít, nhiều hơn là sự thu liễm, từ trong con ngươi của nó đã ít có thể nhìn ra được tâm tình vui buồn.

Mà loại thu liễm này, cũng không có nghĩa là tính cách trước đây của nó đang chậm rãi có sự thay đổi, mà là nó đã biết che giấu toàn bộ dục vọng muốn vươn vuốt cướp đoạt dưới ánh mắt, không lộ ra mà thôi.

Trương Thư Hạc nhìn hạt châu sau một lúc lâu, đã có thể xác định đây là hạt châu của tang thi cấp cao sau khi dùng lửa luyện hóa có được, thế nhưng, nó có thể không phải của một con tang thi cấp ba.

Mà là một con tang thi cấp bốn...

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh