Manh Sư Tại Thượng Nghịch Đồ Đừng Xằng Bậy

Chương 45: Lòng Tham Không Đáy


Edit: TrangBeta: GiangNhìn gương mặt tái nhợt của Nguyên Sơ, Dạ Trầm Uyên nắm lấy tay nàng, lâm vào trầm tư.Lão Lệ ở một bên hoàn toàn không chú ý tới sự chuyển biến tâm trạng của Dạ Trầm Uyên, cảm khái nói:"Cái khác không nói tới nhưng tiểu nha đầu này đối với ngươi thật sự rất tốt đó! Lúc nãy ta vài lần kêu nàng ngăn cản ngươi lại, bảo ngươi từ bỏ Trúc Cơ, nhưng nàng đã không chịu lại còn dùng phương pháp này để cổ vũ ngươi.

Thật không ngờ, vậy mà ngươi còn sống qua tứ cửu thiên kiếp.

Chờ nàng tỉnh rồi, ngươi nhất định phải đối xử với nàng thật tốt!"Bình thường lão Lệ hay tranh cãi ầm ĩ với Nguyên Sơ nhưng thật ra lão rất thích tiểu nha đầu này.

Tuy nàng không chịu bái lão làm sư phụ, nhưng lão đã xem nàng như cháu gái nhỏ mà yêu thương nàng.Nếu là trước đây Dạ Trầm Uyên nghe được những lời như vậy nhất định sẽ vỗ ngực bảo đảm, nói: "Ta nhất định sẽ đối xử với nàng thật tốt."Nhưng hôm nay hắn lại không nói gì.Hắn dùng linh khí giúp Nguyên Sơ đả thông kinh mạch.

Chờ lúc đan dược phát huy hết tác dụng, hắn mới cẩn thận bế nàng vào linh tuyền cùng nhau ngâm nước.

Vừa vào linh tuyền, linh khí tinh thuần chảy vào cơ thể, mi tâm Nguyên Sơ mới giãn ra một chút.Bị lôi điện đánh tuy rằng rất đau đớn nhưng với Nguyên Sơ mà nói cũng không tạo ra tổn thương lớn lắm, dù sao tu vi của nàng cao như vậy.

Nếu như hôm nay Dạ Trầm Uyên trải qua là Kim Đan lôi kiếp, Nguyên Sơ cũng không dám làm bậy.Nói tóm lại, nàng làm việc vẫn luôn biết chừng mực.Dạ Trầm Uyên ôm nàng không chịu buông tay, nước linh tuyền lành lạnh vây quanh bọn họ, có thể làm cho người ta ngưng thần tĩnh trí, nhưng lại không thể làm cho hắn bình tâm được, trong lòng hắn đang rất loạn, rất loạn.Lão Lệ cảm thấy có chút kỳ quái, di chuyển xung quanh bọn họ: "Làm sao vậy? Vượt qua tứ cửu thiên kiếp, tại sao ngươi không hề vui vẻ chút nào vậy?"Đó chính là tứ cửu thiên kiếp nha! Nếu để cho người khác biết tuyệt đối chuyện này sẽ đi vào lịch sử, lão Lệ sống mấy vạn năm cho tới giờ còn chưa từng nghe qua thăng cấp Trúc Cơ phải chịu tứ cửu thiên kiếp, cũng chứng minh tiềm lực của Dạ Trầm Uyên vô cùng khủng bố!Dạ Trầm Uyên dựa vào vách linh tuyền, thấp giọng hỏi: "Lão Lệ, sư đồ là như thế nào?"Lão Lệ khó hiểu nhìn hắn.Dạ Trầm Uyên quay đầu lại, cặp mắt đẹp đến nỗi làm cho người khác kinh ngạc, giống như có thể nhìn thấu thần hồn của lão Lệ vậy."Ý nghĩa của sư đồ rất nặng sao?"Lão Lệ tưởng hành động của Nguyên Sơ hôm nay đã làm Dạ Trầm Uyên xúc động nên không khỏi cười nói."Đương nhiên rất nặng." Lệ lão thở dài: "Tu tiên vốn là nghịch thiên mà đi, giẫm đạp lên thi thể người khác để bước lên cao, kẻ địch càng ngày càng nhiều, đến cuối cùng chỉ có ba loại người đối đãi với ngươi thật lòng."Giọng nói lão Lệ nghiêm túc: "Một là con cái, bọn họ là huyết nhục của ngươi, là hy vọng của ngươi.

Hai là đạo lữ, đó là người sẽ nắm tay cùng ngươi đi hết một đời.

Ba chính là sư môn.." Lão dường như nhớ tới điều gì đó, trong mắt nở một nụ cười."Phần lớn người tu tiên tính tình lạnh nhạt, đặt lợi ích lên trên hết, nhưng chỉ có sư phụ của ngươi, không nhìn vào quan hệ huyết thống của ngươi mà tận tâm bồi dưỡng ngươi, khi ngươi gặp nạn sẽ không ngại giúp đỡ, đây là một loại quan hệ thoát khỏi huyết thống, là sự tồn tại vượt trên cả người thân, là người xứng đáng để ngươi kính trọng cả đời."Cũng vì lý do đó nên ở Chư Thiên Giới quan hệ thầy trò còn quan trọng hơn quan hệ cha con rất nhiều.Ruồng bỏ song thân là bất hiếu, ruồng bỏ sư môn là bất trung, bất nghĩa, bất nhân, bất hiếu!Lời nói của lão Lệ không làm cho Dạ Trầm Uyên thoải mái hơn, ngược lại càng làm cho hắn khó chịu thêm.Quả thật, Nguyên Sơ tuyệt đối là một sư phụ tốt.

Tuy rằng nhìn qua thấy nàng không đàng hoàng, nhưng luôn chỉ điểm cho hắn, trợ giúp và quan tâm hắn, mỗi chuyện nàng đều làm một cách tốt nhất!Ngược lại, hắn không phải một đồ đệ tốt, bởi vì trong lòng hắn có một cái động, một cái động chỉ có nàng mới có thể đi vào, cho dù hắn có ôm nàng trong ngực cũng cảm thấy không đủ, có lẽ tên gọi của cái động đó là..

lòng tham không đáy.Hắn đối Nguyên Sơ chính là tham vọng khó mà thỏa mãn.Cái loại dục vọng này không phải đến từ quan hệ thầy trò, hắn phải làm gì bây giờ?-Một ngày sau, Nguyên Sơ cuối cùng cũng tỉnh!Nàng vừa tỉnh lại, giống như được thay máu sống lại, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ đáng thương người đầy thương tích lúc trước."Sư phụ!" Dạ Trầm Uyên giữ nàng lại: "Vết thương của người còn chưa khỏi hẳn, người đừng đứng lên."Nguyên Sơ ngơ ngác, mở to mắt nhìn hắn, sau đó vui mừng xen lẫn ngạc nhiên nói: "Ngươi đã là Trúc Cơ?" Nguyên Sơ vô cùng đắc ý, vốn dĩ tu tiên chính là nghịch thiên mà đi, càng là kinh thế yêu nghiệt, đứng trước thiên kiếp càng phải chịu nhiều đau đớn hơn! Mà Dạ Trầm Uyên thăng cấp Trúc Cơ đã phải vượt qua tứ cửu thiên kiếp, điều này đồng nghĩa với việc ông trời muốn loại bỏ hắn nhưng không thành công, cuối cùng chỉ có thể buông tha yêu nghiệt này, mà nàng là sư phụ của yêu nghiệt, cực kì có mặt mũi!Dạ Trầm Uyên nhìn xuống, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe hỏi nàng."Sư phụ, người rất vui sao?"Nguyên Sơ nằm trên giường ngọc vội vàng gật đầu."Vui lắm nha! Ngươi dựa vào chính mình vượt qua tứ cửu thiên kiếp! Nếu các phong chủ khác của Vạn Kiếm tông mà biết chắc chắn sẽ cực kỳ hâm mộ ta."Tuy rằng cuối cùng nàng và Dạ Trầm Uyên cùng nhau chịu đựng thiên kiếp, nhưng vì để Dạ Trầm Uyên có thể nhận được lễ rửa tội của thiên kiếp, nàng không dùng một chút pháp lực nào, chỉ chịu đựng cùng hắn, cổ vũ hắn mà thôi.

Nói cách khác, Dạ Trầm Uyên thật sự tự mình chịu đựng kiếp nạn, đã được phục sinh."Đều là công lao của người." Lời của Dạ Trầm Uyên tuyệt đối là lời nói thật.

Trước đó một giây hắn cảm thấy chính mình không chịu được nữa, nếu không phải nàng ôm hắn, không phải có nàng trong lồng ngực làm động lực, chắc hắn cũng không thể chống đỡ được đến cuối cùng.

Tất cả chuyển biến tốt, đều nhờ nàng.Nghĩ đến đây, hắn lại nhớ đến tình cảnh lúc Nguyên Sơ ôm hắn, trong nháy mắt lôi điện xuyên thân, hắn có cảm giác như đã cùng nàng hòa thành một thể.Quá trình tuy rằng thống khổ, nhưng trước thiên kiếp có một người nguyện cùng mình sống chết không rời, ôm chặt lấy nhau, hạnh phúc cỡ nào?Thần kinh thô của Nguyên Sơ hoàn toàn không phát hiện ra sự khác thường của Dạ Trầm Uyên, chỉ vỗ vỗ vai hắn, còn nghiêm túc nói: "Không, thành quả này đều do ngươi kiên trì có được."Nói đến đây, nàng cười hề hề đáng thương xoa bụng mình: "Này..

Không nói những cái đó nữa.

Có gì ăn không? Ta rất đói nha..

Ta cảm giác nguyên khí của ta bị thương, chỉ có thịt nướng của Tiểu Uyên Uyên mới có thể trị khỏi được!"Nàng nói xong, vẻ mặt mong chờ nhìn Dạ Trầm Uyên.

Dạ Trầm Uyên nhìn đôi mắt long lanh đang cười của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn, tươi cười sáng lạn khiến hắn suýt nữa cúi người hôn lên.Không..

không thể!Dạ Trầm Uyên đột nhiên đứng lên, chạy trối chết."Ta..

ta đi chuẩn bị đồ ăn cho sư phụ."Nguyên Sơ nghi ngờ nhíu mày, lại xua tay đi: "Đi đi! Nhớ nướng nhiều thịt linh thú một chút, còn cất đi để ta ăn dần nữa."Dạ Trầm Uyên nhìn khuôn mặt nhỏ tinh xảo đáng yêu, muốn nói lại thôi, cuối cùng quay người ra khỏi Thiên Châu.Sau khi hắn đi, Nguyên Sơ cảm thấy kỳ quái, kéo lão Lệ đang ở bên cạnh hỏi: "Sao ta cảm thấy Tiểu Uyên Uyên là lạ, hắn vượt qua tứ cửu thiên kiếp mà một chút vui vẻ cũng không có vậy?" Lão Lệ gật gật đầu: "Ta cũng cảm thấy hắn không vui lắm..".

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Manh Sư Tại Thượng Nghịch Đồ Đừng Xằng Bậy