Man Hoang Hành

Chương 69: Tình ý (hạ)


Dịch giả: Đậu bắp

Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một hồi tiếng cười vui đùa ầm ĩ kéo Điền Bất Dịch trở về thực tại, hắn thò đầu ra nhìn về phía âm thanh phát ra, liền thấy một đám sư huynh đệ đồng môn đang nghểnh cổ ngó qua, vẻ mặt của ai cũng đầy hàm ý, có người không chịu được lên tiếng trêu chọc hắn.

“Điền sư đệ a, ta thực nhìn không ra đệ lại có thể làm quen với vị sư muội xinh đẹp tới như vậy của Tiểu Trúc Phong a!”

“Thực đáng hận mà, ta khổ công nhiều năm mà vì cái gì không có một vị sư muội nào của Tiểu Trúc Phong nhìn nhận được tấm chân tình của ta a?”

“Bởi vì nhan sắc của ngươi cũng quá dọa người đi!”

“Nói bậy, Thanh Vân Môn chúng ta chính là tu tiên đại phái, tiêu chuẩn lựa chọn đạo lữ hàng đầu phải là thiên tư xuất chúng hoặc đạo hạnh cao thâm chứ.”

“Ngươi cái đầu heo này! Những lời đó của các trưởng lão, không phải là để lừa gạt đám người chúng ta bước chân vào cửa nhà họ hay sao? Mặc kệ thời điểm nào, nữ tử nhìn người đều ưu ái tiêu sái anh tuấn trước tiên. Ngươi…không phải ngươi đem những lời kia một mực tin tưởng tới giờ chứ?!”

“Á…sư phụ a…người gạt ta a!”

...

Có kẻ hét lên thảm thiết như thiên băng địa liệt. Điền Bất Dịch nhướng mắt, vung tay gắt lên: “Tiễn tiễn tiễn, các người nhanh nhẹn đi cho! Không cần phải ở đây diễn cảnh sầu thảm với ta.” Nói đoạn quay ngoắt lại, thái độ liền hòa ái nhìn Tô Như cười nhẹ, mời nàng tiến vào. Sau đó, đem cái bản mặt nghiêm nghị quay trở lại, đóng sập cửa lại trước mặt đám sư huynh đệ hèn mọn, bỉ ổi của mình.

Tô Như dạo vài bước trong sân, nhìn nhìn chung quanh nói với hắn: “Một mình ngươi sao lại ở gian viện lớn như vậy a?”

Điền Bất Dịch đi đến cạnh nàng, nói: “Cũng hết cách a, ai bảo Đại Trúc Phong chúng ta trước nay nhân khẩu đều đơn bạc, cả sơn phong có vài mống, tự nhiên chỗ ở đều rộng rãi a.”

Tô Như xì một cái, không biết có phải vẫn giận hắn hay không. Sau đó, nàng lại phát hiện cái tên mập mạp chết bầm này giống như bức tượng đứng cạnh nàng, ánh mắt xuất thần, nửa điểm phản ứng cũng không có, lại càng thêm tức giận, trừng mắt nhìn hắn nói: “Không phải ngươi muốn cho ta đứng ở chỗ này cả đời đấy chứ?”

Điền Bất Dịch giật thót, lập tức phản ứng lại, rảo bước nhanh về phía cửa phòng mình, hai tay liên tục mở ra, cười nói: “Mời…mời sư muội a!”

Tô Như bĩu môi, vừa định tiến vào thì thấy Điền Bất Dịch hốt nhiên sắc mặt đại biến, quát to một tiếng quay đầu phi thẳng vào trong phòng. Sau đó, là một chuỗi âm thanh phần phật vang lên.

Tô Như ngạc nhiên, liền đi tới cạnh cửa nhìn vào trong phòng, chỉ thấy lúc này Điền Bất Dịch mặt mũi đỏ bừng, tay chân khua khoắng, liều mạng dọn dẹp cả một mảnh lộn xộn trong phòng. Ví dụ như, có một đống chăn nệm vất chồng đống lên nhau, ví dụ như, có chén trà dở dang, lạnh ngắt nằm nguyên vẹn trên bàn, ví dụ như, quần áo bốc mùi mỗi nơi một cái…cái này…cái này cũng quá…dơ đi!

Tô Như nhìn Điền Bất Dịch khẩn trương, hốt hoảng như vậy thì trong lòng không khỏi có chút ngọt ngào, sau đó nàng vẫn đi vào, ánh mắt giả vờ tra xét, đảo qua đảo lại đoạn hừ một tiếng, khinh thường nói: “Bừa bộn tới thế này, quả thực cùng ổ chó không sai biệt a.”

Điền Bất Dịch mặt đỏ tới tận mang tai, một tay ôm quần áo, một tay cầm chén trà, lúng túng đứng tại chết trân.

Tô Như nhìn hắn, trong đáy mắt xẹt qua một tia ôn nhu, thở dài vẫy vẫy tay, nói: “Thôi thôi, tốt nhất vẫn là ta tự động thủ a.”

Nói xong, không đợi Điền Bất Dịch có phản ứng, nàng xắn tay áo lên, bắt đầu giúp đỡ hắn thu dọn căn phòng.

Không mất bao lâu, dưới diệu thủ của Tô Như, nguyên bản cái phòng lộn xộn, nhanh chóng chỉnh tề, ngăn nắp hẳn lên.Từng tấm chăn nệm được gấp chỉnh tề ở trên giường, chén trà được rửa sạch sẽ đặt lên khay, từng cái quần áo được để gọn ở một bên. Kể cả trên bàn, ngăn tủ, mỗi ngóc ngách như được tiên pháp tẩy rửa qua. Làm Điền Bất Dịch có cảm giác như cả gian phòng như tản ra ánh sáng dìu dịu, trông sao mà thuận mắt, sạch sẽ tới vậy. Điền Bất Dịch há hốc mồm mà nhìn quá trình Tô Như thu thập căn phòng, sau khi xong xuôi, nàng vỗ vỗ tay, xoay người nhìn hắn đắc ý nói: “Thế nào, cũng không tệ lắm a?”

Điền Bất Dịch thốt ra tự đáy lòng: “Tô sư muội, muội thực quá lợi hại đi!”

Tô Như cười hắc hắc nói: “Còn phải nói, mấy việc này từ nhỏ ta đã làm rồi, chỗ này của ngươi với ta chỉ như bữa ăn sáng.” Nói xong nàng như chợt nghĩ tới điều gì, gương mặt không nhịn được nóng bừng lên, lập tức vội vàng chuyển chủ đề nói: “Đúng rồi, ta sang đây là muốn xem ngươi có làm sao không, nghe nói ngươi từ Man Hoang trở về đã thụ thương không nhẹ, hiện tại ra sao rồi?”

Điền Bất Dịch tự tin ưỡn ngực, vỗ vỗ mấy cái nói: “Đã khôi phục tương đối rồi, muội cứ an tâm đi.”

Tô Như thở hắt ra một hơi, nói: “Nghe sư tỷ bí mật kể cho ta những gì các ngươi đã trải qua tại Man Hoang chi địa, thật sự là không thể tưởng tượng được nơi đó lại hung hiểm tới vậy. Lúc ấy, trong lòng ta sợ hãi, đã nghĩ là…Nếu thật sự xảy ra cái gì vạn nhất, chỉ sợ…Vạn sư huynh cùng ngươi đều…Ai…”

Câu nói kế tiếp, nàng khẽ lắc đầu, dừng lại không dám nói ra, trong lòng xác thực sợ hãi không ít đều hiện ra trên gương mặt. Điền Bất Dịch nhìn nàng, một luồng nhiệt huyết dâng lên trong nội tâm, chỉ cảm giác những nguy cơ sinh tử, những gian khổ, hiểm trở trải qua tại Man Hoang chi địa, tựa hồ hết thảy đều thật đáng giá a.

Thì ra ngay từ đầu, nàng cũng có lo lắng cho ta đấy!

Trong lòng Điền Bất Dịch như muốn nở hoa vậy.

Tô Như ký quái nhìn hắn: “Người ta đang lo lắng, mà ngươi cười ngốc gì chứ?” Điền Bất Dịch không chút do dự trả lời: “Nghe được muội nói lo lắng cho ta, đương nhiên phải cao hứng a.”

“Phụt!” Tô Như trên mặt lại đỏ lên, giận mắng hắn: “Mập mạp chết bầm, ngươi từ lúc nào miệng lưỡi trở lên trơn tru như vậy chứ!”

Điền Bất Dịch lắc đầu, nói: “Lời này của ta là thật lòng.” Ngừng một chút, lại nói: “Tô sư muội, thời điểm tại Man Hoang chi địa, quả thực cũng có mấy lần ta thiếu chút nữa liền…không về được nữa, lúc ấy ta chỉ nghĩ, không biết nếu tương lai ngươi nhận được tin tức này, thì có hay không buồn thương cho ta. Nếu quả thật là như vậy, ta cho dù chết cũng không… ”

“Ai! Đừng…” Tô Như ngắt ngang lời hắn, tức giận nói: “Cái gì mà sống với chết, không phải hiện tại đều đã tốt đẹp hay sao?”

Điền Bất Dịch gãi gãi đầu, cười đáp lại.

Tô Như nhìn cái ngốc dạng của hắn, trong nội tâm như mềm nhũn, ánh mắt trở lên ôn nhu vài phần, đoạn nàng nói: “Tốt rồi, việc đã qua đừng nói tới nữa, nhưng sau này chớ có cùng tên ngốc kia làm tiếp mấy việc như vậy nữa a.”

Điền Bất Dịch phân bua: “Không phải a, lần này Vạn sư huynh lãnh đội, chỉ là vì thiên hạ chúng sinh cùng Trung thổ chính đạo”

“Ngươi có thể cùng so với Vạn sư huynh sao chứ?” Tô Như tức tối mà tiếp tục cắt đứt lời hắn: “Vạn sư huynh là nhân vật anh hùng, tuyệt thế thiên tài. So với chúng ta đều là phàm nhân, căn bản không nhấc lên được nửa điểm liên quan. Ngươi từ nay, tốt nhất là thành thành thật thật mà sinh hoạt trong Thanh Vân Môn, miễn làm cho ta lo lắng nữa, đã biết chưa hả?” Điền Bất Dịch “A” một tiếng, gật đầu đáp ứng, sau một lúc mới phản ứng lại, bèn hỏi: “Tô sư muội à, muội thật sự…lo lắng cho ta sao?”

Tô Như thật muốn tức giận mà đập vào cái bản mặt ngu ngốc của tên bàn tử này, xong nhìn hắn lại không thể thực sự giận dữ, mà trái lại càng thấy ngượng ngùng. Nàng dậm chân, xoay người bỏ ra khỏi phòng làm Điền Bất Dịch sợ mất hồn, vội vàng đuổi theo. Sau đó, ngoài cửa liên vang lên một hồi tiếng cười, có người hô to: “Điền sư đệ thân ái a, ngươi đây là muốn đi tới đâu a?” Thanh âm của Điền Bất Dịch vang lên: “Đừng có làm rộn nữa, để ta đi tiễn Tô sư muội nào.”

“Này này, đi tiễn mà ngươi hùng hổ xách theo Xích Diễm kiếm làm gì vậy, đây chính xác là muốn đi theo nàng luôn mới đúng a?!”

“Câm miệng! Ta muốn tiễn Tô sư muội tới Tiểu Trúc Phong không được à…”

"Ha ha ha ha..."

Hậu sơn Thông Thiên Phong, Tổ Sư Từ Đường.

Bên ngoài đại điện trang nghiêm, Đạo Huyền cùng Vạn Kiếm Nhất, hai người đứng sóng vai nhau, cùng hướng về trong nội điện mờ ảo mà thi lễ một cái. Sau đó, Vạn Kiếm Nhất lớn tiếng nói: “Sư phụ, đệ tử Kiếm Nhất đã trở về từ Man Hoang chi địa.”

Bên trong đại điện Tổ Sư Từ Đường, từng ánh nến leo lắt, mờ ảo trong hắc ám âm trầm bỗng đồng thời rung nhẹ một cái, lát sau, một âm thanh trầm thấp, chậm rãi truyền ra: “Đúng là Kiếm Nhất đó ư?”

Vạn Kiếm Nhất lộ vẻ vui mừng, tiến lên một bước, cười nói: “Đúng là đệ tử. Sư phụ à, lão nhân gia ngài vẫn tốt chứ ạ? Đệ tử trở về nghe sư huynh nói người bế quan đã lâu. Mà Tổ Sư Từ Đường này tuy rằng thanh tĩnh, nhưng không tránh khỏi có chút lạnh lẽo, hiu quạnh. Vậy không bằng mong lão nhân gia người theo chúng con quay về Ngọc Thanh Điện, để cho sư huynh đệ chúng con có thể thực hiện được một phần đạo hiếu của mình, như vậy có được hay không?”

Tổ Sư Từ Đường yên tĩnh lại một lát, sau đó thanh âm kia lại lần nữa vang lên: “Không cần, ta ở chỗ này rất tốt”.

Vạn Kiếm Nhất ngơ ngác, tựa hồ kinh ngạc về câu trả lời của sư phụ, còn muốn nói tiếp nhưng thấy Đạo Huyền ở một bên kéo tay áo của hắn, khẽ lắc đầu ra hiệu. Vạn Kiếm Nhất trầm ngâm một lát, liền cũng không tiếp tục, bèn nói: “Đã như vậy, tất thảy đều nghe theo sắp đặt của sư phụ, về sau đệ tử nhất định sẽ thường xuyên lui tới thăm hỏi lão nhân gia ngài”.

Thiên Thành Tử lại nói: “Vậy cũng không cần, ta bế quan tu hành, cần nhất chính là ở chữ ‘yên tĩnh’, nếu không có việc cần cũng không phải tới đây làm gì”. Ngừng lại một chút xong, hắn mở miệng nói tiếp: “Đúng rồi, lần này đi Thánh Điện Ma giáo tại Man Hoang, các ngươi có thu hoạch được gì không?”

Vạn Kiếm Nhất cười hặc hặc cười, đem hết thảy những gì nhìn thấy, đủ loại hoàn cảnh sinh tử, các loại nguy nan hiểm trở, nhất nhất đều nói ra hết cho sư phụ Thiên Thành Tử nghe. Đặc biệt là cuối cùng, trận chiến phá hủy Tu La Tháp tại Thánh Điện Man Hoang của Ma giáo, càng được hắn nói kỹ càng, đầy đủ khiến cho Đạo Huyền bên cạnh hắn nghe được, trong mắt lập lòe ánh sáng khác thường.

Lúc Vạn Kiếm Nhất kể xong, Thiên Thành Tử thở dài một tiếng: “Không nghĩ tới vì vậy lại khiến ngươi mất đi một cánh tay.”

Vạn Kiếm Nhất trong lòng xúc động, cười nói: “Xin sư phụ chớ lo lắng, bất quá chỉ là một cánh tay mà thôi. Sau này, đệ tử sẽ càng thêm chăm chỉ tu hành, chắc chắn sẽ không để việc này gây cản trở tới sự tiến bộ của bản thân”.

Thiên Thành Tử lại trầm mặc một lát, sau đó nói: “Được như vậy là tốt nhất. Thời gian cũng không còn sớm, hai ngươi cứ tạm lui xuống, ta muốn nghỉ ngơi rồi.”

Vạn Kiếm Nhất ngơ ngác nhìn bầu trời, chỉ thấy ánh nắng tươi sáng, còn chưa tới chính ngọ.

Nhưng nếu sư phụ đã mở miệng, thân làm đệ tử cũng không thể làm trái. Hai người hướng Tổ Sư Từ Đường hành lễ, sau đó cùng đi ra.

Trên sơn đạo, Vạn Kiếm Nhất liền hỏi Đạo Huyền: “Sư huynh, sư phụ như vậy đã lâu chưa?”

Đạo Huyền suy nghĩ một chút, bèn nói: “Sau đại chiến Chính Ma, sư phụ có trở về tĩnh dưỡng mấy ngày rồi liền chuyển tới nơi này, cho tới hiện tại.”

Vạn Kiếm Nhất ồ lên một tiếng, có chút tiếc nuối mà nói: “Đáng tiếc, sư phụ đang bế quan, ta ngay cả muốn nhìn lão nhân gia một thoáng cũng không được.”

Đạo Huyền nhướng mày, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng sau đó lại âm thầm gượng cười, trầm mặc không nói.

Hai người về tới Ngọc Thanh Điện, Vạn Kiếm Nhất cáo biệt Đạo Huyền, nhưng chợt bị Đạo Huyền gọi lại. Vạn Kiếm Nhất nhìn Đạo Huyền hỏi: “Sư huynh, có việc gì thế?”

Đạo Huyền trên mặt xẹt qua một tia do dự, trầm ngâm thoáng một lát, bèn nói khẽ: “Sư đệ, vi huynh có việc này, cần nói cho ngươi biết.”

Vạn Kiếm Nhất cười nói: "Xin sư huynh cứ nói."

Đạo Huyền vừa muốn mở miệng, đột nhiên bên ngoài Ngọc Thanh Điện vang lên tiếng bước chân, là hai người tới bẩm báo sự vụ cùng Đạo Huyền.

Sự tình đầu tiên là việc Phong Hồi Phong cùng Triều Dương Phong tranh chấp với nhau hạn mức phân phối của một loại linh đan. Sự tình khác thì nhỏ hơn, thậm chí cũng không phải là việc ở trong Thanh Vân Môn, việc này ở Thảo Miếu Thôn phía sau núi, có thôn dân tới bẩm báo dạo này cây cỏ ở phía ngoài thôn thường xuất hiện những quái âm, quái khiếu. Đạo Huyền suy nghĩ chốc lát, liền đem số lượng linh đan phân phối trong một năm chia ra rõ ràng, ưu tiên cho Phong Hồi Phong năm ngoái được ít hơn nói cho người đầu tiên, sau đó để người nọ lĩnh mệnh lui xuống.

Vạn Kiếm Nhất ở một bên có vài phần bội phục với vị sư huynh này của mình: “Sư huynh đại tài a, ngay cả chút việc nhỏ nhặt như vậy cũng nhớ ở trong lòng, đổi lại là ta thì không thể làm tới như vậy được”.

Đạo Huyền nở nụ cười, nói: “Chỉ là chút ít việc nhỏ, thực không đáng nhắc đến.”

“Vậy sự tình vừa rồi?”

Ngay lúc đó, từ cửa lớn có thanh âm truyền tới, thấy hai người Vạn Kiếm Nhất và Đạo Huyền đang nói chuyện liền trực tiếp ngừng nói, tiến đến. Hai người nhìn sang liền thấy hai thiếu nữ xinh đẹp, đáng yêu hướng về phía mình đi tới, chính là Thủy Nguyệt của Tiểu Trúc Phong, theo bên cạnh nàng là Tô Như. Đạo Huyền nhẹ gật đầu đáp lễ với Thủy Nguyệt, tỏ ý chào hỏi. Sau đó, không thấy Thủy Nguyệt có ý kiến gì mà ánh mắt dường như một mực rơi lên người Vạn Kiếm Nhất. Chẳng qua là khi hắn quay lại nhìn vị sư đệ của mình, nội tâm lại khẽ động vì thấy ánh mắt của vị sư đệ tài hoa, tiêu sái nhìn Tô Như sáng ngời một cách đặc biệt.

*vì cuối năm nên người dịch cũng khá bận rộn, có điều chi sơ sót sẽ sớm biên lại và mong quý đọc giả thông cảm.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Man Hoang Hành