Ma Tôn Hắn Nhớ Mãi Không Quên

Chương 29: Tên Háo Sắc Hề Hoài


Nhìn hai người dính chùm dắt díu nhau ra, hai người đang bị phạt đứng bên ngoài lớp cũng trợn mắt há mồm.

Chẳng trách mọi người trong lớp xôn xao hết cả lên.

Hình ảnh này thật sự…thần kỳ.

Thứ bị Tay Áo Uyên Ương hấp dẫn là y phục chứ không phải thân thể.

Nhưng y phục của Trì Mục Dao lại dán chặt toàn bộ lên y phục của Hề Hoài.

Y phục lôi thân thể hai người dính lấy nhau.

Vũ Diễn Thư mặt mũi xanh mét, mày nhíu lại, nhìn tới ngẩn người, thiếu điều quên mất cả hô hấp.

Phải mất một lúc sau anh mới nhớ ra, hổn hển hớp một hơi.

Đầu óc Tùng Vị Việt vốn đơn giản, hắn thấy cảnh này kiềm chế không được phun ra một tiếng: “Đệch…”

Tùng Vị Việt và Hề Hoài lớn lên với nhau từ nhỏ.

Dù cho Hề Hoài có giết người phóng hoả đi chăng nữa thì Tùng Vị Việt vẫn sẵn sàng cổ vũ nhiệt tình, nhưng mà giở trò lưu manh tới mức này thì hắn thật cạn lời.

Không lẽ giờ đi khen Hề Hoài rằng: “Ngươi không biết xấu hổ là gì luôn đó, chơi dơ giỏi dữ hen…”

“Ngươi…ngươi buông ta ra.” Trì Mục Dao gắng sức giãy giụa, cố gắng tách khỏi Hề Hoài.

Hề Hoài bày ra gương mặt vô tội, hắn giơ hai tay lên ngang đầu tỏ ý: “Ta đâu có làm gì ngươi.”

Bởi vì quần áo của cả hai dán chặt với nhau, nên Hề Hoài cử động thế nào, Trì Mục Dao cũng bị kéo theo thế nấy.

Thế là hai tay Trì Mục Dao bị kéo theo lên gần hai tai của Hề Hoài, nhìn như anh đang muốn vòi vĩnh một cái ôm.

Trì Mục Dao vừa xấu hổ, vừa tức giận tới đỏ hoe cả mắt.

Anh cố gắng gỡ quần áo của mình ra, nhưng lại dùng sức quá mạnh.

Bỗng nghe “xoẹt” một tiếng vải vóc rách toạc, Trì Mục Dao đơ cả người.

Bộ y phục này anh định mặc tới tận khi kết thúc khảo học.

Nếu bây giờ bị xé rách thì quần áo đâu ra để tắm rửa thay đồ nữa.

Ngự Sủng Phái của bọn họ thực sự nghèo rớt mùng tơi, tới nỗi một bộ quần áo dư thừa cũng không dám sắm sửa.

Vũ Diễn Thư bấm tay niệm chú, muốn giúp Trì Mục Dao gỡ khống chế khỏi mớ Tay Áo Uyên Ương kia.

Tùng Vị Việt thấy vậy lập tức cản lại: “Ngươi đừng có xen vào việc của người ta.”

Huynh đệ tốt là cùng bạn vào sinh ra tử, bạn giở trò lưu manh thì mình cũng phải cản bớt mấy kẻ lanh chanh để bạn rảnh tay chơi tới bến.

“Ta còn nghĩ các ngươi tâm địa lương thiện, rốt cuộc tới Noãn Yên Các lại bày ra mấy trò hạ tiện như vậy sao?” Vũ Diễn Thư quắc mắt giận dữ, hạ giọng chất vấn.

Tùng Vị Việt hất cằm, ngang ngược đáp trả: “Đào đất ba thước có thần minh thiên địa chứng giám, ba người chúng ta chưa bao giờ có tâm địa lương thiện hết.”

Vũ Diễn Thư không hổ là Vũ Diễn Thư, cãi nhau vẫn phải nghiêm túc sửa lỗi chính tả: “Là ngẩng đầu ba thước có thần minh.”

Tùng Vị Việt ngẫm nghĩ một chút, cảm thán “à” một tiếng, rồi sực nhớ ra vấn đề chính: “Ta cần ngươi nhắc chắc? Ngươi coi thường ta không biết chữ đúng không?”

“Ngươi không biết chữ sao?” Vũ Diễn Thư kinh ngạc hỏi lại.

“…” Tùng Vị Việt hít sâu một hơi.

“Hai người chúng ta như nước với lửa, hôm nay ngươi mà lanh chanh xen vào việc người khác thì đừng trách ta không khách khí.”

Trì Mục Dao quay đầu muốn xem hai người bên kia cãi nhau, Hề Hoài lại một lần nữa khống chế mặt anh quay về, Trì Mục Dao chỉ được nhìn hắn.

Hai người dính cứng với nhau chưa đủ, còn bốn mắt nhìn nhau “say đắm”, tư thế cực kì ái muội.

Hề Hoài cúi đầu, rũ mắt, bên trong con ngươi phản chiếu hình bóng Trì Mục Dao.

Trì Mục Dao ngẩng đầu thật cao, phải ngẩng hết mức có thể mới đối diện được với ánh mắt của Hề Hoài.

Một khu rừng trúc um tùm, một toà nhà ba lầu ẩn sâu bên trong rừng trúc, nơi đó chính là học đường của Noãn Yên Các.

Bọn họ hiện tại đang ở trên lầu ba, lá trúc chen nhau rũ xuống lan can.

Gió thổi nhè nhẹ, trúc đung đưa xào xạc như sóng vỗ.

Trong rừng có một con suối nhỏ, nước chảy róc rách xuyên qua kẽ lá.

Tiếng nước trong trẻo hoà lẫn cùng tiếng lá rì rào, mùi cỏ cây hoà lẫn cùng mùi hương vừa hong còn vấn vương trên quần áo, xộc thẳng vào khoang mũi.

Khoảng cách giữa hai người gần sát tới mức trong từng hơi thở đều tràn ngập hương vị của đối phương.

Trì Mục Dao giãy giụa thêm mấy cái, hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn cái gì?”

“Ta chán thôi, thấy ngươi khá thú vị.”

“Ngươi buông ta ra, không thì…”

“Không thì thế nào?”

“Ta thả chim cho nó mổ ngươi.”

“Chim gì?”

“…”

Hề Hoài cảm thấy thoả mãn rồi, hắn nhếch mép thu hồi Tay Áo Uyên Ương, thả Trì Mục Dao về lại với tự do.

Trì Mục Dao liên tục thối lui năm sáu bước mới dừng lại, sau đó theo bản năng hướng về phía Vũ Diễn Thư chạy trốn.

Ai ngờ mới vừa đi được đôi bước, Tay Áo Uyên Ương lại xuất hiện, kéo anh về gần với Hề Hoài.

Trì Mục Dao cố gắng khống chế thân thể của mình, hai chân chống trụ xuống mặt đất.

Nhưng thân thể vẫn bị lôi đi mấy thước, tới khi tạm rời xa khỏi Vũ Diễn Thư mới thôi.

Trì Mục Dao bây giờ mới ý thức được, ý của Hề Hoài chính là không muốn anh nhìn Vũ Diễn Thư, càng không muốn anh lại gần Vũ Diễn Thư.

Điều này làm cho Trì Mục Dao cảm thấy rất khó xử, rốt cuộc anh quyết định tránh xa tất cả bọn họ, một mình đứng một góc lẻ loi.

Chỗ này gần bên cửa sổ, có thể lặng lẽ dùng thuật điều khiển vật lấy sách ra tới, tiếp tục nghe giảng.

Dáng người Trì Mục Dao vốn dĩ mong manh, khoác đạo bào xanh lá, yên lặng đứng một góc xem sách.

Cái vẻ thư sinh yếu đuối càng thêm rõ ràng.

Một cơn gió thổi tóc mai của Trì Mục Dao bay bay, mấy trang sách cũng bị gió làm lật lên.

Trì Mục Dao ấn ngón tay giữ lại trang sách, một tia nắng đậu lại nơi đầu ngón tay, móng tay như được khảm một mặt trời nhỏ.

Hề Hoài nãy giờ vẫn luôn chăm chú nhìn Trì Mục Dao không chớp mắt.

Trong lòng Hề Hoài đã khẳng định rõ ràng.

Trì Mục Dao chính là A Cửu, chỉ là chưa thể tìm được cách để chứng minh đó là A Cửu mà thôi.

Lúc còn ở Di Thiên Đồng Âm Trận, tất cả những đối tượng trong vùng nghi vấn hắn đều đã quan sát kĩ lưỡng, nhưng chỉ khi ở bên cạnh Trì Mục Dao, hắn mới có cảm giác đang ở cùng với A Cửu.

Hề Hoài tin trực giác của mình không thể sai.

Dẫu biết đó là người ấy, nhưng lại không có cách nào xác định là người ấy.

Hề Hoài đã từng vô cùng hoang mang, không biết nên làm thế nào cho phải, A Cửu thông minh hơn hắn tưởng tượng quá nhiều.

Cũng phải tới khi trở về phòng mình rồi hắn mới vỡ lẽ được một điểm.

Nếu thực sự muốn tháo dải lụa, tại sao trước khi tắm không buồn tìm cách tháo nó ra, tắm xong rồi lại ngồi đó săm soi.

Một màn này diễn cho ai xem? Hề Hoài nhớ kĩ lại thì trước khi cố gắng tháo dải lụa, Trì Mục Dao có một chút hoảng loạn, rõ ràng có thể điều khiển mang quần tới, lại hớt hơ hớt hải tự chạy đi lấy.

Rõ ràng là đang bối rối.

Xác định rồi, nhưng cũng chỉ như tự cho mình một viên thuốc an thần.

A Cửu đứng trước mặt hắn, chỉ cách hắn chưa tới ba bước chân, nhưng hắn lại chẳng có cách nào chạm tới được.

Chưa có bằng chứng xác thực, không thể nào làm bậy làm bừa.

Nếu…xác thực được rồi, Hề Hoài chắc chắn sẽ ngay lập tức ôm ghì Trì Mục Dao mà vùi vào lồng ngực mất.

Đành đợi tới lúc Trì Mục Dao lộ ra sơ hở vậy.

Nhưng nói gì thì nói, Hề Hoài vẫn là thiếu niên.

Người mình thương ở ngay trước mắt, làm sao có thể an phận thủ thường.

Trêu chọc cũng được, ngang ngược cũng không sao, chỉ cần Trì Mục Dao có thể trao hắn một ánh mắt, gửi cho hắn một chút bận tâm thôi là tốt lắm rồi.

Không cần gì hơn.

Vũ Diễn Thư thấy Hề Hoài không trêu chọc Trì Mục Dao nữa thì quay trở lại chịu phạt, đứng vô cùng nghiêm túc.

Tùng Vị Việt ngồi vắt vẻo trên lan can, uể oải ngẩng đầu hứng gió như một con mèo lười biếng giấc trưa.

Đột nhiên một xấp giấy bị gió thổi tung từ trong lớp bay ra ngoài, rơi lả tả từ cửa sổ xuống.

Trì Mục Dao định cúi xuống nhặt thì nhìn thấy có người còn nhanh tay hơn cả mình.

Thì ra là Tịch Tử Hách và Hàn Thanh Diên, hai người họ ngồi cạnh cửa sổ.

Thiếu niên ngây ngô, thiếu nữ xinh xắn, xung quanh là lá trúc cùng với những trang giấy bay bay theo chiều gió, hai người đồng thời cùng đưa tay nhặt chung một tờ giấy, đầu ngón tay khẽ chạm, ngẩng đầu nhìn bốn mắt giao nhau, bên trong ánh mắt ngập tràn lửa tình cháy bỏng.

Trì Mục Dao ôm sách nhìn cảnh tượng này thầm cảm thán, nam chính nữ chính đi tới đâu quả nhiên rải cẩu lương tới đó.

Định thần lại, Trì Mục Dao thấy Hề Hoài đang đứng cạnh mình cũng liếc xem, nhưng ánh mắt lạnh lẽo như đang ngó phải một khung cảnh nhạt nhẽo.

Trì Mục Dao lại nhìn sang bên Vũ Diễn Thư và Tùng Vị Việt, hai người cũng đang xem nam chính nữ chính ánh mắt trao nhau.

Cả một đám khán giả đứng vây xem nam nữ chính yêu đương.

Trì Mục Dao và Tùng Vị Việt thì không nói làm gì, nhưng sao nam phụ với phản diện cũng dửng dưng như vậy?

Hề Hoài không có hứng thú với Hàn Thanh Diên còn hiểu được đi, nhưng Vũ Diễn Thư đâu rồi?

Anh mà không tranh thủ lên tiếng ghen tuông đi thì nam nữ chủ ắt chóng vánh kết đạo lữ, khéo chỉ cần hai ba năm thôi là xong chuyện rồi.

Nhưng Vũ Diễn Thư chỉ nhìn thoáng qua, sau đó nghiêm túc tiếp tục chịu phạt, dường như không có chút cảm xúc gì.

Trì Mục Dao hơi sốt ruột, anh hỏi: “Vũ sư huynh, huynh thấy Tịch sư huynh thế nào?”

Vũ Diễn Thư đơn giản nghĩ Trì Mục Dao muốn hỏi chuyện tam hệ linh căn gia nhập Tam Túc nên trả lời: “Cậu ta đối với trận pháp có hứng thú, ngộ tính cao, tâm địa lại lương thiện, gia nhập Tam Túc hợp lý thôi.”

“Còn Hàn sư tỷ thì sao?”

“Hàn sư tỷ nào cơ?”

“Tỷ ấy.” Trì Mục Dao chỉ vào Hàn Thanh Diên.

Vũ Diễn Thư quay qua nhìn thêm một lần nữa, có vẻ như đang cố gắng lục lọi trí nhớ, đáp: “Muội ấy không phải là đệ tử Tam Túc, hình như là Ngũ Túc, ta cũng không có quen.

Nghe đồn muội ấy rất ngoan ngoãn, tư chất không tồi, nếu chăm chỉ cố gắng chắc cũng có ngày lên được Nguyên Anh.”

“Hết rồi sao?” Trì Mục Dao hỏi thêm.

“À…” Vũ Diễn Thư do dự một chút “rất xứng đôi với Tịch sư đệ.”

Trì Mục Dao ôm sách lâm vào trầm tư, hiện tại xem ra Vũ Diễn Thư và Hàn Thanh Diên thậm chí còn không quen biết nhau.

Anh rõ ràng không liên quan gì tới cốt truyện của ba người bọn họ, cũng không xảy ra chuyện gì đáng kể.

Thế tại sao tuyến tình cảm giữa Vũ Diễn Thư và Hàn Thanh Diên lại chết yểu như vậy?

Bên kia Tùng Vị Việt bắt đầu thấy có nguy cơ, vội ghé lại xoa dịu Hề Hoài: “Ai da, xuống, nuốt xuống, kìm lại…”

Trì Mục Dao chột dạ nhìn qua Hề Hoài, thấy hắn đang mặt cau mày có đứng bên cạnh.

Tùng Vị Việt và Hề Hoài nhận diện thần thức từ lâu, nên bọn họ có thể cảm giác được phần nào cảm xúc lẫn nhau.

Hắn nhận ra Hề Hoài khó chịu vội chạy lại dỗ mấy câu.

Nhưng Trì Mục Dao vừa nhìn đã hiểu ngay, hai người họ có thể truyền âm, nhưng Tùng Vị Việt lại cố ý nói thành lời, hẳn là muốn để cho anh nghe thấy.

Trì Mục Dao giả lơ.

Nhưng kỳ thực trong lòng anh đang cảm thán: “Ghen dễ sợ là ghen!”

“Đâu thể tu luyện với ngươi xong là thành vật sở hữu của ngươi chứ.

Trước khi tu luyện thì nói hay lắm, gì mà ra khỏi huyệt động về sau đường ai nấy bước.

Giờ thì làm ngược lại.

Nói một đằng làm một nẻo.”

“Nghĩ mà coi ngươi trẻ trung xán lán như vậy, theo đuổi một lão già như ta có gì tốt chứ? Tay chân ta già yếu, hom hem, lăn lộn không nổi với ngươi.”

*

Ba ngày sau, Noãn Yên Các ra thông báo về kỳ kiểm tra.

Noãn Yên Các có khác, cách thức thông báo cũng không tầm thường.

Chính viện của Tam Túc được vây quanh bởi bảy bảy bốn chín cột trụ bằng ngọc, trên đỉnh mỗi cột đều chạm khắc các loài cát thú* khác nhau, mỗi con một vẻ oai phong lẫm liệt.

*Cát thú: linh thú may mắn

Ở phía Bắc quảng trường là tiền sảnh, ở phía Nam là Ngọc Đường, thông báo được treo ở Phượng Khuyết Lâu ở phía Đông Nam.

Phóng mắt nhìn qua sẽ thấy nơi đó có một bảo đỉnh nghi ngút khói tím, một cây đại thụ tán rộng che trời, cành cây nghiêng nghiêng như dựa vào lầu các.

Nối giữa hai toà lầu là một đoạn cầu vượt, thông báo ở ngay trên cầu.

Hai bên cầu là hai cột trụ chót vót, ở giữa là khoảng không, mỗi khi có thông báo sẽ xuất hiện một tấm chắn, chữ vàng hiện ra lơ lửng trên không.

Kỳ thi văn hoá và thi tập trung sẽ diễn ra cuối cùng.

Kể từ ngày hôm nay, các tu giả có thể bắt đầu đăng ký tham gia những buổi kiểm tra phân hạng.

Trì Mục Dao và Y Thiển Hi chen chúc giữa đám đông đi xem thông báo, Y Thiển Hi bấm ngón tay tính toán.

Mục đích tham gia khảo học lần này của Trì Mục Dao là lấy được đan dược hỗ trợ kết đan.

Hồi anh đột phá Trúc Cơ kỳ không có đan dược nên đã vô cùng khó khăn, phải tự mình nỗ lực, suýt chút nữa thì tẩu hoả nhập ma.

Hiện tại Trì Mục Dao may mắn lấy được yêu đan của Kim Đồng Thiên Lang, có cơ hội đánh sâu vào Kim Đan kỳ.

Nhưng tư chất anh có hạn, tu vi có thể đạt được, nhưng kết được đan hay không lại là một chuyện khác.

Nhanh thì dăm ba năm, chậm thì có khi mười mấy hai mươi năm mới có thể kết đan thành công.

Nếu trong kỳ khảo học này đạt được thứ hạng cao, lấy được phần thưởng là đan dược hỗ trợ kết đan thì hi vọng có thể tiết kiệm thời gian hơn một chút.

Tu Chân Giới có rất nhiều loại đan dược khác nhau.

Đầu tiên phải kể đến đan dược hỗ trợ kết đan, sau đó tới đan dược củng cố tu vi.

Kết đan thành công rồi sẽ dùng qua loại đan dược giúp thúc đẩy tu luyện.

Nếu tư chất tốt có thể giữ đà đẩy tu vi lên thêm một nấc, tiến gần hơn với mốc tu vi của Kim Đan trung kỳ.

Trì Mục Dao chỉ mong lấy được loại nào hay loại đó.

Kỳ thi văn hoá cuối cùng Trì Mục Dao nghĩ mình có khả năng, vốn dĩ bản thân anh chính là một học bá còn gì.

Đầu óc anh cũng không ngốc, cố gắng một chút hẳn là có thể đạt được điểm cao.

Kỳ thi tập trung thì anh không dám hi vọng, tu vi thấp kém, muốn so đo cũng không có cửa.

Nếu vậy thì chỉ mới có một điểm thôi, chưa đủ để giành được đan dược, phải tham gia thêm một buổi kiểm tra phân hạng nữa.

Luyện khí, luyện đan thì thôi bỏ qua, Trì Mục Dao tiếp xúc còn chưa từng chứ đừng nói tới tham gia thi thố.

Lên lôi đài đấu pháp cũng khỏi đi, mảng này càng không giỏi, Trì Mục Dao chỉ giỏi đánh lén.

Vậy chỉ còn mỗi buổi kiểm tra pháp trận, về khía cạnh này thì Trì Mục Dao nghĩ mình khá ổn, có khả năng lấy được điểm tốt.

Tới cuối cùng điểm thi văn hoá sẽ chia trung bình cộng với điểm thi tập trung, cộng thêm điểm kiểm tra phân hạng, hi vọng giành được một chút đan dược.

Sau khi cân nhắc tới lui, Trì Mục Dao quyết định xếp hàng báo danh kiểm tra trận pháp.

Lúc xếp hàng anh nghe được thiên hạ rì rầm bàn tán.

“Hắn ta chính là đệ nhất mỹ nhân tam giới trong lời đồn sao? Cũng đẹp đó, nhưng đâu tới nỗi siêu phàm thoát tục.”

“Trên cổ hắn cột cái gì đỏ đỏ vậy? Nhìn kỳ cục ghê.”

“Nghe nói là người của ma môn đeo lên cho hắn, chắc được ma môn coi trọng, hay hắn ta là nam…”

“Chậc chậc, đúng là chỉ có đám bàng môn tà đạo mới đam mê sắc dục, sao sánh được với Minh sư tỷ cốt cách thần tiên.”

Hiện giờ coi như Trì Mục Dao chết danh đệ nhất mỹ nhân tam giới, khó trách Minh Thiều Lạc không ưa anh.

Trong tiểu thuyết, Minh Thiều Lạc là nhân vật có thiết lập nữ phụ tiêu chuẩn.

Cô ta xấu tính, hay ghen tị, ghen tị xong sẽ kiếm chuyện quấy phá.

Lúc đầu chỉ kế hãm hại, nhục mạ nữ chính, cuối cùng hắc hoá thành dạng không vừa mắt là muốn tiêu diệt.

Minh Thiều Lạc xem thường Hề Hoài, đơn phương yêu Tịch Tử Hách.

Ngu.

Hề Hoài yêu Minh Thiều Lạc bất kể nàng ta xấu tính tới cỡ nào.

Mù.

Hai người này chính là tuyệt phối.

Xếp hàng mãi cũng tới lượt, Trì Mục Dao đưa thẻ bài của mình ra, sau đó độ nhập linh lực vào bảng lớn.

Ngay lập tức trên bảng thông báo xuất hiện tên của anh.

Trên bảng thông báo có hiện chi tiết tên của những đệ tử tham gia buổi kiểm tra phân hạng.

Mọi người xem bảng có thể biết được ai sẽ là đối thủ của mình, tự suy tính xem có nên tham gia hay không.

Trì Mục Dao ngày càng nổi tiếng, cái danh Ngự Sủng Phái của anh lại càng khiến thiên hạ bận tâm.

Lúc này ở quảng trường tụ tập rất đông tu giả, sau khi tên của Trì Mục Dao hiện ra trên bảng thông báo, mọi người bỗng trở nên xôn xao.

“Tu giả Ngự Sủng Phái mà cũng dám tham gia kiểm tra phân hạng sao? Nghĩ lần này cũng là đi bắt linh thú chắc? Hahahaa đúng là làm trò hề cho thiên hạ.”

“Trì Mục Dao? Cái tên đệ nhất mỹ nhân tam giới đó hả? Đúng hắn rồi, mau lại xem đi.”

“Đẹp chỗ nào, được cái vỏ ngoài rỗng tuếch thôi.”

“Sắp được xem mỹ nhân ê mặt mà không thú vị sao?”

“Đúng là…Cười chết ta mất.”

Trì Mục Dao nhắm mắt, hít sâu một hơi.

Y Thiển Hi an ủi anh: “Sư đệ…”

“Không sao đâu, cứ chờ mà xem.”.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Ma Tôn Hắn Nhớ Mãi Không Quên