Ma Thú Lãnh Chúa

Chương 57: Tìm giúp ta mấy người mỹ nữ


Dương Lăng vốn định nhân cơ hội thuần hóa đông đảo ma thú bị thương nhưng nhìn tràng diện hỗn loạn, xem tia chớp kinh khủng của lôi điểu cùng với độc dịch chết người của kim tuyến mãng xà đành phải bỏ qua ý nghĩ mê người trong đầu.

Mặc dù không cách nào thuần hóa, nhưng thu được đại lượng ma thú tinh hạch cùng ma thú máu huyết cũng đã rất tốt. Dương Lăng hiểu được đạo lý lòng người không như bụng rắn. Chỉ cần có đủ ma thú máu huyết, tốc độ tu luyện của mình có thể nhanh hơn, ma thú hỗn chiến nhiều lắm, không cần phải mạo hiểm lao ra.

Thời gian khoảng nửa nén hương, lôi điểu dựa vào tia chớp kinh khủng cùng với tốc độ rất nhanh dần dần chiếm được thế thượng phong. Từ từ, một ít ma thú phát hiện theo lục vụ càng ngày càng mờ nhạt, vết thương khôi phục cũng càng ngày càng chậm, cảnh giác bắt đầu lui lại.

Lui lại đầu tiên chính là lũ phong lang giảo hoạt, theo con sói đầu đàn hú dài một tiếng, bầy sói bỏ lại hơn ba trăm thi thể nhanh chóng rời đi. Theo sát sau đó, kim tuyến xà cùng với Lạp các tư vân báo cũng phản ứng, chỉ cần có thể hành động đều không để ý hết thảy chạy trốn ra bốn phía. Từ từ, ma thú rút lui càng ngày càng nhiều.

Đối mặt với ma thú hoảng sợ bỏ chạy, lôi điểu cũng không hề công kích, sau trận đại chiến chúng nó tổn thất cũng không nhỏ. Dựa vào lục vụ còn không có hoàn toàn tiêu tán, kiệt lực khôi phục thương thế.

Không lâu sau, theo một trận gió thổi qua, lục vụ rốt cục tan thành mây khói, lôi điểu cũng không hề lưu lại. Trên bầu trời chiến trường bay vài vòng, kêu to vài tiếng sau đó nhanh chóng rời đi, nháy mắt đã biến mất tại chân trời. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

May mắn, tuyệt đối may mắn trước nay chưa từng có.

Mắt thấy lôi điểu biến mất tại chân trời, Dương Lăng tận dụng triệt để thời gian, chỉ huy ma thú đại quân dọn sạch chiến trường. Vốn hắn còn nghĩ có thể nhân cơ hội tuần hóa vài con lôi điểu, phong lang, kim tuyến mãng xà bị thương nhưng điều tiếc nuối chính là, tuyệt đại bộ phận ma thú không bỏ đi được thì đều mất một cái chân, thiếu một cái cánh, tất cả đều không còn giá trị thuần hóa.

Thầm kêu đáng tiếc, Dương Lăng chỉ huy ma thú đại quân nhanh chóng giết chết các con ma thú đang khổ sở giãy dụa, sau đó đem thi thể bọn nó thu vào trong không gian giới chỉ.

Thống kê sơ bộ, tổng cộng có hơn ba trăm thi thể phong lang, hai trăm kim tuyến mãng xà cùng hơn một trăm thi thể lôi điểu, còn có khoảng ba trăm thi thể các loại ma thú khác, kiếm được một cái tiện nghi quá lớn. Không nói tinh hạch bên trong cơ thể, mà máu huyết trong cơ thể chúng đã là một món tài phú kinh người.

Không gian giới chỉ nhặt được ở bên trong sơn cốc Ngõa Luân Á Hỏa rất kỳ diệu, ngoại trừ vật còn sống, cơ hồ tất cả các vật phẩm đều có thể cho vào, khi lấy ra vẫn còn có thể bảo trì nguyên dạng, không cần lo lắng khi lấy thi thể ma thú ra, máu huyết trong cơ thể chúng nó đã chảy hết.

Ngao.

Ngay khi Dương Lăng đem đại bộ phận thi thể ma thú thu hết, chuẩn bị nhìn lại có bỏ qua bảo bối nào không thì đột nhiên thú một sừng bất an rít gào. Cùng lúc đó, từ xa xa truyền lại một trận tiếng gầm rung trời, thanh âm càng ngày càng gần, phảng phất như đang có ma thú cao cấp nào đó đang nhanh chóng chạy tới.

Vô cùng kinh hãi, Dương Lăng nhanh chóng thu hồi Tà nhãn, Giác phong thú lại, cưỡi thú một sừng hỏa tốc rời đi. Ngay cả thú một sừng cũng cảm thấy bất an, vậy con thú này lực chiến đấu kinh khủng thế nào cũng có thể tưởng tượng, hắn không muốn đụng đầu một con ma thú còn mạnh hơn cả xà quái chín đầu.

-Ngao, Dương Lăng mới vừa rời đi, từ chiến trướng máu tanh liền truyền đến một tiếng gầm phẫn lộ, phảng phất ma thú kinh khủng không cam lòng vì đã đến chậm một bước.

Nghe được tiếng gầm phẫn nộ của ma thú, thú một sừng không dám rên một tiếng, bốn vó tung bay, như tên lửa lao ra bên ngoài sâm lâm. Xem bộ dạng của nó, tựa hồ rất thận trọng đối với con ma thú đang rít gào kia.

Ngày mai trở lại một lần nữa chăng ?

Vốn chiếm được tiện nghi lớn đến như vậy, Dương Lăng còn chuẩn bị đi kiếm vài lần lợi ích như vậy. Thông qua thông linh pháp thuật kích phát cây cối tản mát ra lục vụ, cốc ý dẫn dụ đông đảo ma thú tiến đến để tự giết lẫn nhau, để mình không phí công sức chút nào thu hoạch lấy tinh hạch cùng máu huyết của chúng. Nhưng nghe tiếng gầm rung trời của cao cấp ma thú, lại nhìn biểu hiện của thú một sừng thân là ma thú cấp tám, đành phải bỏ qua ý niệm mê người trong đầu.

Chỗ tốt có nhiều hơn nữa, cũng muốn còn mạng mới hưởng thụ được, hắn không hy vọng gặp phải họa lớn. Lần này, may mắn chạy trốn trước khi cao cấp ma thú tới, quỷ mới biết lần sau ngay từ đầu đã có ma thú kinh khủng nào đến.

Nhanh chóng trở về Duy Sâm Trấn, Dương Lăng lấy đông đảo thi thế ma thú từ Không gian giới chỉ ra, làm cho lão quản gia Mục Nhĩ Bá Kỳ cùng đám người Tạp Tây sợ đến ngây người. Không một ai có thể tưởng tượng được, Dương Lăng chỉ đi ra ngoài có một ngày đã giết được nhiều ma thú đến như vậy.

-Lạp các tư vân báo, phong lang, kim tuyến mãng xà, trời ạ, còn có nhiều như vậy lôi điểu !

Nhìn thi thể ma thú xếp thành nủi nhỏ, Tạp Tây kinh hãi thất sắc. Nheo lại con mắt và dùng sức véo một cái thật mạnh trên đùi, mới hiểu được không phải mình gặp ảo giác. Đừng nói đại kiếm sư mà kể cả một gã kiếm thánh hoặc là ma đạo sư cũng không thể trong một ngày giết được nhiều ma thú như vậy. Hắn không thể nào tưởng tượng được làm thế nào mà Dương Lăng làm được như vậy?

Chẳng lẽ, Dương Lăng thâm sâu bất lộ, còn có rất nhiều ma thú cao cấp không lộ diện?

Trong cơn kinh hãi, mọi người suy nghĩ liên miên. Nghĩ lại thân phận của Dương Lăng là thượng cổ triệu hồi sư và mục thụ nhân, nhớ tới ngay cả xà quái chín đầu kinh khủng cũng không phải là đối thủ của hắn, càng ngày càng dám chắc vào suy đoán của mình.

Người khác kinh hãi thất sắc, nhưng Dã man nhân bao quanh càng điên cuồng. Làm một đám quanh năm săn bắn ma thú, bọn họ hiểu hơn ai hết sự đáng sợ của đám ma thú này, nhất là lôi điểu cả người đen nhánh, là một ma thú cao cấp không phải người bình thường dám trêu chọc.

Mấy năm trước, có hơn trăm tên dũng sĩ của bộ lạc tiến vào sâu trong sâm lâm săn thú, kết quả bất hạnh gặp gỡ vài con lôi điểu. Ngoại trừ một gã may mắn ở phía sau cùng chạy trốn được, còn lại toàn bộ dũng sĩ đều ngộ nạn. Bây giờ thấy Dương Lăng có thể dễ dàng giết được nhiều lôi điểu như vậy, không khỏi thầm kêu may mắn lúc trước không có xung đột cùng hắn, nếu không nói không chứng sớm đã bị hắn mang theo ma thú đại quân diệt tộc.

-Đại nhân, tất cả ma thú này đều là người giết ?

Chần chờ một lát, Tạp Tây không thể giữ câu hỏi trong lòng.

-Không có, ta nào có bản lãnh lớn như vậy!

Nhìn vẻ ham muốn của Tạp Tây, Dương Lăng cười cười thần bí, nói:

-Ta chỉ là vào Đặc Lạp Tư sâm lâm đi dạo, hít thở một chút không khí tươi mát, thế nào lại gặp được một đám ma thú đang tự giết lẫn nhau, nhặt được một chút tiện nghi mà thôi!

Đi dạo mà cũng có thể nhặt được tiện nghi lớn như vậy?

Nghe được Dương Lăng giải thích, nhìn thấy nụ cười thần bí của hắn, mọi người lắn đầu. Nếu là có chuyện tốt đến như vậy, thì thợ săn của Duy Sâm Trấn đã sớm giàu có, tất cả đều thành phú ông trăm vạn. Tuy nhiên, nếu Dương Lăng không muốn nhiều lời, không ai lại ngu dốt hồ đồ hỏi tiếp, ngay cả tên luôn hành động lỗ màng Gia Lỗ Khắc đầu lĩnh đám Dã man nhân cũng không ngoại lệ.

-Mục Nhĩ Bá Kỳ, ngươi nhanh chóng an bài người lấy ra ma thú máu huyết, đừng để lãng phí.

Lau đi không ít máu tươi dính ở ống tay áo, Dương Lăng phân phó lão quản gia đang kinh hãi thất sắc ở bên cạnh, sau đó nhanh chóng rời đi. Mọi người vẫn còn đang khiếp sợ thì mưu sĩ Cổ Đức đã nhanh chóng hồi phục tinh thần:

-Đại nhân, lữ quán tiến triển rất thuận lợi, không lâu là có thể hoàn thành, người có muốn đi xem qua hay không?

-Không cần, ngươi tự mình nhìn là được rồi, việc nhỏ như thế này ngươi tự mình xử lý là được.

Sau khi quyết định kế hoạch, Dương Lăng cũng không muốn lãng phí quá nhiều tinh lực ở các chi tiết không quá trọng yếu, vỗ vỗ cái trán, nói:

-Được rồi, Mục Nhĩ Bá Kỳ tuyển cho ta hai mươi cô nương xinh đẹp khí chất tốt, và yêu cầu Tác Phỉ Á mười cô gái tinh linh, ta có việc gấp cần dùng !

Tìm hai mươi cô gái xinh đẹp, có việc cần dùng gấp.

Mọi người còn không khôi phục lại tinh thần khi đại lượng thi thể ma thú xuất hiện trước mặt, vừa nghe Dương Lăng nói như vậy, không khỏi trong nháy mắt hóa đá. Cô nương không chỉ muốn xinh đẹp còn có khí chất tốt, chẳng lẽ Dương Lăng hắn chuẩn bị?

Là quản gia của Hải Nhi Bối Lý, Mục Nhĩ Bá Kỳ kiến thức qua vô số các nhân vật phong lưu quyền quý, có bọn ác bá bức hiếp dân lành, nhưng chưa bao giờ thấy qua người như Dương Lăng. Người khác tìm tình nhân hoặc là hái hoa dại tất cả đều lặng lẽ, Dương Lăng thì khác, ngay trước mặt đông đảo hộ vệ cùng người hầu đại ngôn bất tàm.

-Này, thuộc hạ hiểu được, quán rượu cùng nhà sản xuất rượu rất nhiều việc muốn thêm người làm !

Mục Nhĩ Bá Kỳ phản ứng nhanh chóng, nhanh chóng tìm được một cái cớ. Hy vọng trước mặt đông đảo hạ nhân giúp Dương Lăng tránh bớt một chút ảnh hưởng không tốt.

-Quán rượu cùng nhà sản xuất rượu rất bận rộn ta như thế nào lại không nghe nói qua, đám cô nương này ta chuẩn bị chuyên môn phục vụ người !

Cảm giác tu vi tiến nhanh, Dương Lăng muốn nhanh chóng trở về xem xét cẩn thận, không chú ý lời nói của mình, tiếp theo nói:

-Còn có, làm giúp ta một nhóm quần áo, ở bên cạnh đùi phải xẻ tà.

Dương Lăng vừa nói vừa tùy ý vẽ một bộ trang phục Trung Hoa đưa cho Mục Nhĩ Bá Kỳ, có lão quản gia làm việc ổn thỏa này, hắn dễ dàng không cần quan tâm nhiều lắm đến các chi tiết tỉ mít.

Chuyên môn phục vụ người khác, còn có quần áo riêng biệt, bên cạnh đùi còn muốn xẻ tà?

Lão quản gia như hóa đá, không nói gì. Chính mình kiệt lực bù đắp, e sợ tạo thành ảnh hưởng không tốt, nhưng Dương Lăng không để ý trực tiếp nói sáng tỏ.

Ma Thú Lĩnh Chủ.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Ma Thú Lãnh Chúa