Ma Đế Truyền Kỳ

Chương 92: Gặp anh trần


“Hả?”

Lục Viên nhất thời không phản ứng kịp.

Giây trước, anh ta còn cảm thấy mình và Trần Thuận có thể bị băm thành pate.

Giây tiếp theo, Trần Thuận hỏi anh ta có muốn ngồi vào vị trí của Bạch Tư Minh không?

Điều này quá mộng ảo.

Tuy nhiên, những người đàn ông to lớn mặc vest không rõ sống chết đang nằm xung quanh.

Khách hàng đi bar trợn mắt hốc mồm, khó tin.

Cùng với người ói máu, kinh hãi trước mặt Trần Thuận không còn là lão đại Bạch kiêu ngạo nữa.

Tất cả những điều này đang nói với anh ta rằng, dường như Trần Thuận không hề khoe khoang.

Lục Viên nuốt nước miếng, bất kể là thật hay không cũng không thể làm mất mặt lão đại, anh quyết định chắc chắn, lập tức nói: “Muốn!”

Trần Thuận gật đầu, sau đó quay đầu nhìn Bạch Tư Minh, lạnh lùng nói: “Người mạo phạm tôi chưa bao giờ có kết thúc tốt đẹp.”

“Bây giờ, tôi cũng cho anh hai sự lựa chọn.”

“Một, từ nay về sau, tôn anh ta làm chủ!”

“Hai, chết!”

Sau khi nghe những lời của Trần Thuận, các khách hàng và người xem xung quanh ngay lập tức sôi trào.

Mặc dù Trần Thuận rất mạnh mẽ và quỷ dị, khiến rất nhiều người đàn ông mặc vest ngất xỉu một cách khó hiểu.

Nhưng quyền lực của lão đại Bạch cũng rất có thâm căn cố đế!

Sở dĩ lão đại Bạch có thể trở thành ông hoàng của phố bar này không chỉ dựa vào xuất thân hùng hậu, mà thực lực của bản thân anh ta còn đáng sợ hơn gấp bội.

Nhiều người có mặt đều biết sự tích của lão đại Bạch.

Có những người ghen tị, muốn nhúng tay vào con phố bar này, mang theo hàng chục người đàn ông mạnh mẽ, đánh lén Bạch Tư Minh bằng dao, cuối cùng, hàng chục người đó hoặc chết hoặc là tàn tật, nhưng Bạch Tư Minh thì không hề bị thương.

Đánh một lần hiển hách hung danh.

Ánh mắt của mọi người nhìn Trần Thuận như thể họ đang nhìn một người chết.

Thằng nhóc này quá kiêu ngạo rồi.

Anh không chỉ hại chết bao nhiêu người của lão đại Bạch, còn dám uy hiếp lão đại Bạch, đúng là không biết chữ “chết” viết như thế nào mà.

Tuy nhiên, chỉ có Bạch Tư Minh biết những lời của Trần Thuận không phải là nói đùa.

Giờ phút này, đối mặt với Trần Thuận, Bạch Tư Minh chỉ cảm thấy mình như bị dã thú nhìn chằm chằm, chỉ cần khiến anh bất mãn một chút, lập tức sẽ bị anh nuốt không còn cả xương.

Anh ta chỉ có cảm giác này khi đối mặt với tông sư.

Hơn nữa, còn không phải là tông sư bình thường.

Trên trán Bạch Tư Minh chảy ra mồ hôi lạnh.

Nhưng bảo anh ta nhận một tên nhóc là chủ nhân và chắp tay giao lại vị trí của mình, đừng nói anh ta không muốn.

Ngay cả người chống lưng phía sau anh ta cũng sẽ không bao giờ cho phép anh ta làm như vậy.

Nếu anh ta thực sự làm như vậy, cho dù Trần Thuận có bỏ qua cho anh ta, thì người chống lưng phía sau cũng sẽ không bỏ qua, ngược lại, dù sao Trần Thuận cũng chỉ là một con người, nên sẽ không đáng sợ đến thế.

Bạch Tư Minh kiên trì nói: “Các hạ đã là tông sư cường giả, chắc các hạ biết nhà họ Trịnh ở thủ đô nhỉ, tôi là người nhà họ Trịnh ở kinh thành, vẫn mong các hạ có thể nhìn mặt mũi nhà họ Trịnh mà tha cho tôi một mạng, tôi sẵn sàng đền bù cho hành vi mạo phạm của mình!”

Ngay khi nói ra câu này, khách hàng xung quanh đột nhiên sôi trào.

Ánh mắt nhìn Trần Thuận đột nhiên thay đổi.

Lão đại Bạch, không ngờ lại cầu xin tha thứ.

Không thể tin được!

Trần Thuận này rốt cuộc là ai?

Trong lúc nhất thời, mọi người suy đoán.

Trần Thuận nghe những lời đó thì rất ngạc nhiên.

Không ngờ, Bạch Hào này hóa ra là người nhà họ Trịnh.

Đến từ nhà họ Trịnh thì mọi chuyện càng sẽ dễ dàng xử lý hơn.

“Nếu nhà họ Trịnh là chỗ dựa của anh, vậy anh có thể nhờ chỗ dựa của anh đến đây, nói là có người họ Trần đang đợi ở đây!” Trần Thuận nói nhẹ.

Như vậy càng tốt, sau đó Bạch Tư Minh mới có thể thành tâm thành ý phụ tá Lục Viên.

“Được!”

Bạch Tư Minh chắp tay nói, vừa nãy để ý thấy vẻ mặt có chút sững sờ của Trần Thuận, trong lòng vừa bực bội, cũng vừa thở dài một hơi.

Anh ta sợ nhà họ Trịnh không thể đả động được Trần Thuận, nếu Trần Thuận động thủ với anh ta ngay, thì hôm nay anh ta sẽ chết ở đây.

Nhưng người này có e dè với nhà họ Trịnh nên có thể dễ dàng xử lý, dù là tông sư cũng phải nhân nhượng trước nhà họ Trịnh.

Khi đó, thể diện của anh ta sẽ được phục hồi.

“Lão đại, anh trở nên lợi hại như vậy từ khi nào vậy?” Lục Viên nhìn Trần Thuận với ánh mắt đầy sao.

“Tôi vẫn luôn rất lợi hại!”

Trần Thuận nói từ tốn.

“Thôi đi! Tôi cùng anh lớn lên từ nhỏ, tôi còn không biết anh sao!” Lục Viên trợn mắt nhìn Trần Thuận.

Nhưng bây giờ, anh ta không có thời gian để nghiên cứu quá nhiều, tại sao lão đại Bạch lại gọi Trần Thuận là tiền bối, trông anh ta hơi sợ hãi anh.

Ngược lại, trên khuôn mặt anh ta lộ rõ vẻ lo lắng: “Lão đại, hay là chúng ta đi ngay đi, lão đại Bạch không dám ngăn cản chúng ta, chúng ta mau chạy thôi, nếu không, nhà họ Trịnh ở thủ đô mà tới, chúng ta thật sự sẽ xong đời.”

“Tôi quên mất, anh không ở kinh thành, có thể không biết khái niệm về nhà họ Trịnh ở thủ đô, để tôi nói cho anh biết, tuy rằng lão đại Bạch chỉ là ông trùm của phố bar này, nhưng ở kinh thành, anh ta cũng được coi là nhân vật số một, có thể nói là đen trắng ăn sạch, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nhưng thực tế là anh ta đang dựa vào cây đại thụ nhà họ Trịnh ở thủ đô, mà lão đại Bạch đối với nhà họ Trịnh ở kinh thành mà nói, chỉ là một trong những thế lực được bồi dưỡng bên ngoài mà thôi, anh có thể hiểu nhà họ Trịnh ở kinh thành khủng khiếp như thế nào đúng không?”

Trần Thuận gật đầu.

Cùng là chuẩn tông sư, nhưng lão già kia lòng dạ hiểm độc, chỉ dùng thực lực chuẩn tông sư là có thể xưng bá thế lực ngầm Giang Nam, thế lực ngầm Giang Nam bị trấn áp đều phải cúi đầu khuất phục.

Tuy nhiên, Bạch Tư Minh chỉ có thể chiếm một phố bar ở kinh thành, anh ta chỉ là một trong những thế lực bên ngoài được nhà họ Trịnh ở thủ đô bồi dưỡng.

Đối với những người bình thường, nhà họ Trịnh ở thủ đô quả thực rất đáng sợ.

Nói cách khác, đối với bất kỳ ai và bất kỳ thế lực nào ở nước T, đều được coi là một quái vật khổng lồ làm lòng người sinh kính sợ.

Nhưng trong mắt Trần Thuận, đó chỉ là những con sâu cái kiến mà anh tiện tay cũng có thể diệt hết.

Với sự cải thiện thực lực của Trần Thuận, nhà họ Vương, nhà họ Hà ở Giang Châu, thậm chí cả nhà họ Thẩm đã truyền thừa một thế kỷ cũng dần dần không thể đáp ứng được nhu cầu của anh.

Nếu không phải vì nguồn tài chính và nền tảng của nhà họ Trịnh có thể thu thập tất cả các nguyên liệu mà anh cần, Trần Thuận sẽ không để bản thân gặp phiền toái như vậy, còn phải đến thu phục nhà họ Trịnh, sẽ chỉ đơn giản thô bạo, diệt hết tất cả mọi người.

Đó là phong cách anh thích.

Phong cách làm chủ của Ma Giới!

Dùng sức mạnh, nghiền nát mọi thứ!

Thời gian trôi qua từng chút một.

Mọi người trong quán đều không rời đi.

Chỉ chờ xem kịch hay phía sau.

Không lâu sau, một người đàn ông đứng tuổi mặc áo Tôn Trung Sơn xuất hiện trước cửa quán bar cùng hai người khác.

Khi Bạch Tư Minh nhìn thấy người tới, gương mặt tức thì nở nụ cười vui mừng, vội vã nghênh đón.

“Trịnh lão!”

Bạch Tư Minh cung kính gọi.

Ông lão mặc áo Tôn Trung Sơn mới đến đây tên là Trịnh Huy, quản gia của nhà họ Trịnh ở thủ đô.

Phụ trách các thế lực bên ngoài do nhà họ Trịnh khống chế.

Thực lực là chuẩn tông sư, chỉ nửa bước nữa là bước vào tông sư chi cảnh.

“Trên điện thoại cậu không nói rõ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Trịnh Huy hỏi.

Thời gian gần đây, nhà họ Trịnh có chút bấp bênh, từ khi lão tổ Trịnh Kim Sư qua đời, nhà họ Trịnh đổi chủ, tông sư của gia tộc cũng giảm hơn một nửa.

Những gia tộc khác ở kinh thành đều nhao nhao để mắt tới nhà họ Trịnh, ra vẻ háo hức lắm.

Trong âm thầm, có người đã bắt đầu ra tay thăm dò.

Lúc này, nhà họ Trịnh phải giữ thái độ rất cứng rắn, nếu tỏ ra yếu thế, nhất định sẽ bị các đại gia tộc khác ở kinh thành không kém gì nhà họ Trịnh vồ tới xé xác!

“Có tông sư đến tìm tôi gây phiền phức, bảo tôi nhận anh ta làm chủ, đồng thời thoái vị!” vẻ căm hận lóe lên trong mắt Bạch Tư Minh.

“Tông sư, ai?” Sắc mặt của Trịnh Huy cũng rất khó coi.

Lúc trước, làm gì có tông sư nào dám gây phiền phức với nhà họ Trịnh.

Bạch Tư Minh nhanh chóng chỉ chỗ đến chỗ Trần Thuận.

Lúc này, Trần Thuận đang cầm ly, lôi kéo Lục Viên, thưởng thức rượu.

Lục Viên có chút đứng ngồi không yên, nhưng Trần Thuận thì vẫn luôn ung dung tự tại.

“Dám hỏi các hạ là ai mà có ý muốn đánh nhà họ Trịnh chúng tôi?” Trịnh Huy đi tới, lạnh lùng hỏi.

Cho dù anh là chuẩn tông sư, ông cũng hoàn toàn không sợ hãi!

“Là tôi!”

Trần Thuận đặt ly rượu xuống, quay lại.

Đột nhiên, Trịnh Huy mở to mắt, ông đứng ngây ra tại chỗ.

Bạch Tư Minh theo sau, lập tức nhận ra có điều không ổn.

“Trịnh Huy, bái kiến ngài Trần!”

Sau khi sắc mặt Trịnh Huy đờ đẫn một giây, lập tức phản ứng được, sau đó vô cùng cung kính.

Là một chuẩn tông sư, ông cũng là một trong những cao tầng của nhà họ Trịnh, đương nhiên biết người kiểm soát thực sự của nhà họ Trịnh chính là Trần Thuận trước mặt ông.

Giachủ hiện tại của họ, Trịnh Đông Dương, đã công khai công nhận Trần Thuận là chủ.

Mà người quyền lực nhất trong nhà họ Trịnh, tông sư đỉnh phong Trịnh Hoành Triết, đã bị Trần Thuận phong ấn.

Tông sư hậu kỳ Trịnh Bá Nghị cũng công nhận Trần Thuận là chủ.

Tuy nhiên, Trần Thuận không bao giờ nhúng tay vào chuyện của nhà họ Trịnh.

Vừa khiến cho nhà họ Trịnh cảm thấy khuất nhục vừa không khó tiếp nhận cho lắm, dù sao thì nhà họ Trịnh vẫn nằm trong tay nhà họ Trịnh!

Hơn nữa, thực lực của Trần Thuận, với tư cách là cao tầng của nhà họ Trịnh, rất rõ ràng, tuyệt đối rất đáng sợ! Dù sao, lão tổ Trịnh Kim Sư đã tiếp cận Thần cảnh cũng không phải là đối thủ của Trần Thuận.

Họ đành phải chấp nhận thực tế này.

Phản ứng của Trịnh Huy ngay lập tức khiến Bạch Tư Minh sửng sốt.

Tương tự, Lục Viên cũng bị kinh ngạc.

Vả lại, đứng gần đó, Tô Mạn Phi cũng có cảm giác như đang đi tàu lượn siêu tốc.

Cả ba người họ đều trố mắt nhìn.

Sao người nhà họ Trịnh lại tôn kính Trần Thuận đến vậy?

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Ma Đế Truyền Kỳ