Ma Đạo Tổ Sư

Chương 77: Dạ bôn (nhị)


Trước đây chỉ có người khác hỏi hắn, nên làm gì bây giờ. Hôm nay lại là hắn hỏi người khác, hắn nên làm gì bây giờ. Hơn nữa, không ai có thể cho hắn câu trả lời.

Bỗng nhiên, phần sau cổ hắn hơi nhoi nhói, tựa như bị một cây châm nhỏ đâm vào, cả người tê rần.

Lúc nãy tâm trạng hắn hốt hoảng, mất cảnh giác, lúc khoẻ lại từ sau khi cảm giác này truyền đến, hắn mới biết là không ổn, nhưng người đã không tự chủ được mà té ngã ra đất mất rồi. Mới đầu còn có thể nhấc tay, nhưng chỉ chốc lát sau, đến cả cánh tay cũng rơi xuống đất, toàn thân đều không thể động đậy.

Hốc mắt Ôn Tình đỏ ửng, chậm rãi thu tay phải về, rồi nói: "... Xin lỗi."

Vốn với thực lực của nàng, chắc chắn sẽ không đâm trúng Ngụy Vô Tiện, nhưng mới vừa rồi Ngụy Vô Tiện hoàn toàn không có bất cứ đề phòng nào, nên mới có thể bị nàng thình lình đắc thủ. Sau khi đắc thủ rồi, Ôn Tình đỡ hắn lên sạp, để hắn nằm xuống đó.

Một châm này dốc sức mà đâm, đâm đến mức đầu Ngụy Vô Tiện cũng hơi hơi tỉnh ra, trái cổ trượt lên trượt xuống một lúc, mở miệng nói: "Ngươi làm gì vậy?"

Ôn Tình với Ôn Ninh liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt đến trước mặt hắn, nhìn về phía hắn, trịnh trọng hành một đại lễ.

Thấy cảnh ấy, lòng Ngụy Vô Tiện chợt nổi lên một nỗi lo lắng không thể kềm chế: "Các ngươi muốn làm gì? Rốt cuộc muốn làm gì?!"

Ôn Tình nói: "Ban nãy khi ngươi tỉnh lại, đúng lúc bọn ta đang thương lượng. Giờ thì đã thương lượng đâu vào đó xong rồi."

Ngụy Vô Tiện: "Thương lượng cái gì? Đừng nói nhảm nữa, rút châm, thả ta ra!"

Ôn Ninh chầm chậm đứng dậy khỏi mặt đất, đầu vẫn cúi, nói: "Tỷ tỷ với ta, đã thương lượng xong rồi. Đến đài Kim Lân, thỉnh tội."

"Thỉnh tội?" Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên: "Thỉnh tội gì? Tạ tội hay nhận tội? Đầu thú hay tự thú?"

Ôn Tình dụi mắt, nói với nét mặt nhìn có vẻ như đang bình tĩnh: "Ừ, gần giống vậy. Mấy hôm ngươi nằm, Lan Lăng Kim thị phái người tới Loạn Táng Cương kêu gọi."

Ngụy Vô Tiện: "Kêu cái gì gọi cái gì? Nói rõ một lần đi!"

Ôn Tình: "Đòi ngươi cho một lời công bằng. Cái công bằng này, chính là giao ra hai tên cầm đầu dư nghiệt Ôn thị. Nhất là quỷ tướng quân."

"..." Ngụy Vô Tiện nói: "Ta cảnh cáo hai người các ngươi, mau rút cây châm này ra."

Ôn Tình tiếp tục lẩm bẩm: "Người cầm đầu dư nghiệt Ôn thị, cũng chính là bọn ta. Nghe ý của bọn chúng, chỉ cần ngươi giao bọn ta ra, chuyện này coi như tạm thời bỏ qua. Vậy thì phiền ngươi nằm yên trong đây vài ngày. Châm đâm vào người ngươi, ba ngày sau sẽ tự mất tác dụng. Ta đã dặn dò bọn Tứ thúc, sẽ săn sóc ngươi thật tốt. Nếu trong ba ngày này có tình huống gì đột ngột xảy ra thì..."

Ngụy Vô Tiện giận dữ quát: "Mẹ nó ngươi câm miệng cho ta! Bây giờ đã đủ loạn rồi! Hai người các ngươi còn muốn làm gì nữa? Thỉnh tội cái chó, ta có bảo các ngươi làm thế hả? Rút ra!"

Ôn Tình, Ôn Ninh buông thõng tay đứng đó, bọn họ khi lặng im trông giống nhau như đúc.

Toàn thân Ngụy Vô Tiện vô lực, ra sức ngọ ngoạy cũng chẳng có kết quả, lại không một ai nghe lời hắn nói, trái tim cũng bỗng trở nên mệt mỏi.

Hắn gào hắn thét cũng không nhúc nhích, đành khàn giọng nói: "Các ngươi tới đài Kim Lân làm gì? Ác trớ đó vốn không phải do ta hạ..."

Ôn Tình đáp: "Ác trớ đó là do ai hạ, đã không còn quan trọng. Quan trọng là... Hơn một trăm người ở Cùng Kỳ đạo kia, đúng là do A Ninh giết."

Ngụy Vô Tiện: "... Nhưng, nhưng..."

Nhưng cái gì? Chính hắn cũng không nghĩ ra là "nhưng" cái gì. Chẳng nghĩ ra lý do để không nhận, lấy cớ gì để bào chữa.

Hắn nói: "... Nhưng có đi cũng nên là ta đi. Kẻ thả thi giết người chính là ta, Ôn Ninh chỉ là một cây đao của ta mà thôi. Kẻ cầm đao mới là ta."

Ôn Tình nhạt giọng nói: "Ngụy Anh, bọn ta đều rõ ràng, bọn ta đi, chuyện cứ vậy là xong. Bọn chúng muốn, là hung thủ họ Ôn."

Ngụy Vô Tiện ngơ ngẩn nhìn nàng, chợt phát ra một tiếng gào giận dữ vô nghĩa.

Cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao Giang Trừng lại cứ luôn tỏ ra tức giận đối với mấy chuyện hắn làm, tại sao lại luôn mắng hắn có bệnh anh hùng, tại sao vẫn luôn hận không thể đập hắn một trận tơi bời để hắn tỉnh ra. Bởi vì cảm giác nhìn người bên cạnh ôm trách nhiệm không phải của mình vào người, gánh lấy hậu quả không thể gánh nổi, khuyên cũng khuyên không được, quả thật cực kì đáng hận, cực kì đáng giận!

Ngụy Vô Tiện nói: "Rốt cuộc các ngươi có hiểu hay không? Đến đài Kim Lân thỉnh tội, hai người các ngươi, nhất là Ôn Ninh, sẽ có kết quả gì? Không phải ngươi yêu thương người em trai này nhất hay sao?"

Ôn Tình đáp: "Kết quả là gì, đều là nó nên chịu."

Không phải vậy. Căn bản không phải Ôn Ninh nên chịu. Mà là hắn nên chịu.

Ôn Tình nói: "Dù sao, tính ra thì bọn ta cũng đã chết từ lâu rồi. Thời gian hơn một năm qua, coi như là bọn ta được lợi."

Ôn Ninh gật đầu.

Hắn lúc nào cũng thế, người ta nói gì cũng gật đầu, tỏ ý tán thành, tuyệt không phản đối. Từ đó đến nay chưa bao giờ Ngụy Vô Tiện căm giận động tác đó và sự ngoan ngoãn ấy của hắn như lúc này.

Ôn Tình ngồi xổm cạnh sạp, nhìn mặt hắn, chợt đưa tay, búng một phát lên trán Ngụy Vô Tiện.

Cái búng này được dùng hết sức, Ngụy Vô Tiện đau đến độ cau mày. Thấy thế, tâm trạng Ôn Tình dường như đã khá hơn nhiều, nàng nói: "Lời đã nói hết, nhắn nhủ cũng rõ ràng, từ biệt cũng rồi."

"Vậy, tạm biệt thôi."

Truyện Cůa Tui chấm vn

"Có lời này ta đã từng nói với ngươi rất nhiều lần, cơ mà, dù có nói nhiều hơn nữa cũng chẳng đủ."

"Xin lỗi. Và, cám ơn ngươi."

Ngụy Vô Tiện nằm đủ ba ngày.

Tính toán của Ôn Tình quả không sai, tròn ba ngày, không hơn cũng chẳng ít khắc nào, ba ngày vừa trôi qua, hắn đã có thể động đậy được.

Đầu tiên là ngón tay, nữa là tứ chi, cổ... Đến khi máu toàn thân gần như đã đông cứng bắt đầu chảy lần nữa, Ngụy Vô Tiện nhảy lên bậc thềm, vọt ra khỏi điện Phục Ma.

Đám người Ôn gia kia dường như ba ngày nay cũng không hề chợp mắt, lặng lẽ ngồi trong gian lều lớn, vây quanh một cái bàn. Đến liếc họ một cái Ngụy Vô Tiện cũng không, chạy một mạch như điên lao xuống Loạn Táng Cương.

Sau khi chạy một mạch xuống núi, hắn dừng lại tại nơi hoang vu, thở hổn hển, khom lưng chống hai tay lên gối, khó nhọc lắm mới thẳng lưng lên được. Thế nhưng, khi nhìn thấy mấy con đường núi mọc đầy cỏ dại, lại không biết nên chạy hướng nào.

Loạn Táng Cương, hắn mới vừa từ trên đó xuống đây.

Liên Hoa Ổ, đã hơn một năm hắn chưa trở về.

Đài Kim Lân?

Ba ngày đã qua, bây giờ mới đi, thứ có thể thấy, e rằng chỉ có thi thể của Ôn Tình, và tro cốt của Ôn Ninh.

Hắn ngẩn ngơ đứng đấy, bỗng cảm thấy trời đất bao la, nhưng lại không có nơi nào để đi.

Lại càng không biết phải làm gì.

Bỗng dưng, một suy nghĩ đáng sợ tự nhiên nảy sinh trong lòng hắn.

Cái suy nghĩ này, trong ba ngày qua, từng bị hắn gạt bỏ hết lần này tới lần khác, thế nhưng vẫn cứ xuất hiện mãi, xua đi không được.

Ôn Tình với Ôn Ninh đi rồi, có lẽ đối với chuyện này, thật ra trong lòng hắn cảm thấy may mắn. Bởi vì, hắn không phải bối rối lựa chọn rốt cuộc nên làm gì. Bởi vì bọn họ đã làm, đã giải quyết phiền phức này giúp hắn xong rồi.

Ngụy Vô Tiện giơ tay tát mình một bạt tai, khẽ quát bản thân: "Nghĩ gì vậy chứ?!"

Mặt nóng rát, cuối cùng cũng dằn được cái suy nghĩ đáng sợ ấy xuống. Ngược lại đổi sang nghĩ, dù thế nào đi nữa, cũng phải đưa thi thể, tro cốt của tỷ đệ hai người trở về.

Vì vậy, cuối cùng hắn vẫn chạy về hướng Đài Kim Lân.

Nếu Ngụy Vô Tiện muốn vô thanh vô tức lẻn vào một nơi, thì chẳng hề khó. Kim Lân Đài rất yên tĩnh, vậy mà lại chẳng có sự canh gác trùng trùng như trong tưởng tượng của hắn. Tìm khắp nơi cả buổi, cũng không trông thấy chỗ khả nghi. Ma xui quỷ khiến làm sao, Ngụy Vô Tiện bước tới tẩm điện phía sau Đài Kim Lân.

Như một u linh, hắn du đãng giữa tẩm điện phía sau Đài Kim Lân, gặp người là tránh, không người thì đi. Hắn cũng không biết mình rốt cuộc đang tìm thứ gì, nên tìm thế nào, nhưng, khi tiếng khóc của một đứa trẻ truyền đến, bước chân hắn cứng đờ, trong lòng có một giọng nói thôi thúc khiến cơ thể hắn đi tới nơi ngọn nguồn tiếng động.

Tiếng khóc truyền tới từ nơi được xây dựng trông như sảnh đường. Ngụy Vô Tiện im hơi lặng tiếng nấp trước cửa, nhìn vào trong thông qua khe hở giữa cửa sổ gỗ chạm trổ hoa văn tinh xảo.

Giữa sảnh đặt một chiếc quan tài đen nhánh. Quỳ ngồi trước quan tài, là hai nữ tử mang áo trắng.

Cô gái bên trái dáng người gầy yếu, bóng lưng ấy hắn tuyệt đối sẽ không nhận nhầm. Từ nhỏ đến lớn, hắn đã từng được chủ nhân của bóng lưng này cõng vô số lần.

Là Giang Yếm Ly.

Giang Yếm Ly quỳ ngồi trên một cái đệm cói, ngẩn ngơ nhìn chăm chăm vào chiếc quan tài đen đến mức phát sáng trước mặt.

Đứa trẻ ấy dường như nằm trong cái ôm của nàng, vẫn còn đang phát ra tiếng khóc nho nhỏ.

Nữ tử phía bên phải nhỏ giọng nói: "... A Ly, con đừng ngồi nữa. Đi nghỉ ngơi một lát đi."

Giang Yếm Ly lắc đầu.

Nghe giọng, nữ tử này chính là Kim phu nhân – mẹ ruột của Kim Tử Hiên. Khi Ngụy Vô Tiện còn bé, từng thấy bà dắt theo Kim Tử Hiên còn nhỏ ghé Liên Hoa Ổ chơi, sau đó cũng từng đối mặt trên đủ loại yến tiệc.

Đây là người phụ nữ có tính cách giống bạn tốt của mình – Ngu phu nhân – vài phần, hết sức hiếu thắng, âm điệu luôn hất lên thật cao. Nhưng mấy câu mà bà nói ban nãy, giọng lại vừa thấp vừa khàn, nom rất già nua.

Kim phu nhân lại nói: "Ở đây có ta coi chừng là đủ rồi, con đừng ngồi nữa, sẽ chịu không nổi."

Giang Yếm Ly nói khẽ: "Mẹ, con không sao. Con muốn ngồi thêm một lát nữa."

Hồi lâu sau, Kim phu nhân chầm chậm đứng dậy, bảo: "Con như vậy không được. Ta đi chuẩn bị chút đồ ăn cho con."

Bà quỳ ngồi nơi đây cũng đã lâu, cẳng chân tê bại, đứng lên người có hơi loạng choạng nhưng lập tức vững lại ngay. Xoay người, quả nhiên là gương mặt phụ nữ với đường nét hơi mạnh mẽ kia.

Trong kí ức của Ngụy Vô Tiện, Kim phu nhân lôi lệ phong hành, thần tình ngạo mạn, quý khí quanh thân, kim quang xán xán*. Dung mạo được chăm sóc cực tốt, trông hết sức trẻ trung, nói là hai mươi cũng có người tin. Mà lúc này, người Ngụy Vô Tiện thấy, lại là một phụ nữ tuổi trung niên bình thường, toàn thân khoác áo lụa trắng, tóc mai lấm tấm hoa râm. Không có lòng dạ nào mà trang điểm, mặt mày suy sụp xám xịt, môi còn tróc ra một lớp da chết.

*méo biết biên sao nuôn, đại khái là: Kim phu nhân làm việc mạnh mẽ, hành động mau lẹ, quanh thân toàn quý khí, ánh vàng lấp lánh

Bà đi tới muốn đẩy cửa ra, Ngụy Vô Tiện lập tức nghiêng mình, mũi chân điểm nhẹ, mới vừa di chuyển lên đấu củng trên hành lang, Kim phu nhân liền bước ra ngoài, trở tay đóng cửa lại, mặt mày lạnh lùng hít một hơi thật sâu, điều chỉnh cơ mặt, dường như muốn bày ra vẻ mặt uy nghiêm như mọi ngày.

Thế nhưng, một hơi này vẫn chưa hít vào, hốc mắt bà đã hoe đỏ.

Ban nãy ở trước mặt Giang Yếm Ly, từ đầu đến cuối bà đều không lộ ra chút thái độ yếu đuối nào. Vậy mà vừa ra tới cửa, khoé môi bà đã xụ xuống, mặt mày co rúm, toàn thân cũng bắt đầu run rẩy.

Đây là lần thứ hai Ngụy Vô Tiện trông thấy vẻ đau lòng muốn chết cực khó coi này trên mặt của một nữ nhân.

Thật sự thì hắn không hề muốn trông thấy vẻ mặt như thế chút nào.

Ngụy Vô Tiện vô thức co nắm đấm, ai ngờ, xương ngón tay đúng lúc phát ra một tiếng "rốp" giòn tan!

Nghe tiếng, hàng mày của Kim phu nhân lập tức dựng thẳng, quát: "Ai!"

Bà vừa ngẩng đầu, liền thấy ngay Ngụy Vô Tiện ở đấu củng bên cạnh!

Thị lực của Kim phu nhân cực tốt, thấy rõ gương mặt ẩn trong bóng tối kia, mặt mày vặn vẹo một hồi, rít lên: "Người đâu! Mau tới đây hết cho ta! Ngụy Anh – hắn tới rồi! Hắn lén vào Kim Lân Đài!"

Ngụy Vô Tiện nhảy xuống hành lang, bỗng nghe một loạt tiếng bước chân dồn dập, cửa sảnh đường bị người mở tung, hắn đành phải chạy trối chết.

Vào lúc này, hắn căn bản là không dám nhìn Giang Yếm Ly dù chỉ một cái, lại càng không dám nghe nàng nói với mình một câu nào!

Sau khi chạy khỏi đài Kim Lân, ra ngoài thành Lan Lăng, Ngụy Vô Tiện lạc lối bắt đầu đi loạn, thần trí mơ hồ, một chốc cũng không ngừng, chẳng biết đã đi qua mấy toà thành, chợt thấy một đống người tụ tập chắn trước tường thành bàn tán ầm ĩ, bầu không khí sôi nổi, tinh thần quần chúng kích động.

Ngụy Vô Tiện vốn không để ý đến mấy người này, nhưng lúc đi tới, lại chợt nghe ba chữ "Quỷ tường quân" nho nhỏ từ trong đám người truyền đến. Hắn lập tức ngừng chân, tập trung lắng nghe.

"Quỷ tướng quân cũng thật là hung tàn... Nói là tới thỉnh tội, lại tự dưng nổi điên giết hơn ba mươi người ngay tại Kim Lân Đài!"

"May mà hôm đó ta không có tới!"

"Không hỗ là chó do Ngụy Vô Tiện dạy dỗ, gặp người là cắn."

"Ngụy Anh này cũng thật là. Không khống chế được cũng đừng mù quáng luyện chứ, luyện ra con chó điên xong cũng không xích cho chắc, sớm muộn cũng có ngày bị cắn trả cho coi. Theo chiều hướng giờ thì ta thấy ngày đó không còn xa đâu."

Ngụy Vô Tiện lẳng lặng nghe, khớp ngón tay hơi co lại.

"Lan Lăng Kim thị thiệt xui xẻo mà."

"Cô Tô Lam thị mới xui xẻo nhé! Trong ba mươi mấy người kia có hơn phân nửa là người nhà bọn họ, rõ ràng bọn họ chỉ tới trợ trận bình ổn rắc rối thôi."

"May mà cuối cùng cũng thiêu huỷ được quỷ tướng quân rồi, nếu không vừa nghĩ tới thứ đó lắc lư ở ngoài suốt ngày, lại còn thỉnh thoảng phát điên, thật tình ngủ cũng không yên."

Có người phun phì phì nói: "Kết quả của Ôn cẩu cũng như vậy đấy!"

"Quỷ tướng quân đã bị thiêu thành tro, lần này Ngụy Vô Tiện cũng phải biết lợi hại rồi nhỉ? Ta nghe mấy gia chủ chuẩn bị đi tham gia đại hội Thệ sư* lần này cũng đều nói tới. Thống khoái!"

*lời thề/lời tuyên thệ trước khi xuất quân.

Ngụy Vô Tiện càng nghe, biểu cảm trên mặt càng lạnh nhạt.

Hắn nên sớm hiểu ra. Dù hắn có làm gì, thì trong miệng lũ người kia cũng sẽ mãi mãi không có nửa câu hay ho. Hắn đắc ý, người khác sợ hãi; Hắn thất ý, người khác vui vẻ. Dù thế nào đi nữa cũng là tà ma ngoại đạo, vậy thì hắn kiên trì đến nay, rốt cuộc là để làm gì?!

Chỉ là, hàn ý trong mắt hắn càng thêm lạnh thấu xương, ngọn Nghiệp Hoả* phẫn nộ trong lòng kia, càng cháy càng vượng.

*là ngọn lửa ác nghiệp trong Phật giáo, và cũng là ngọn lửa đốt tội nhân nơi Địa ngục.

Một gã dương dương đắc ý, cứ như có chiến công lớn lao ở nơi này lên tiếng: "Đúng vậy, thống khoái! Nếu sau này hắn thành thật cắp đuôi làm người chui rúc trong cái núi nát kia thì thôi, còn nếu dám mò mặt ra đây? Hừ, chỉ cần hắn vừa ra đây, thì..."

"Thì cái gì?"

Mọi người đang nghị luận đến khí thế ngất trời, nghe tiếng ngẩn ra, đồng loạt quay đầu lại.

Chỉ thấy một thanh niên mang áo đen mặt mày tái nhợt, dưới mắt là hai quầng đen đứng phía sau bọn họ, lạnh lùng thốt: "Chỉ cần hắn dám ra đây, thì cái gì?"

Có kẻ mắt sắc trông thấy ống sáo tua rua đỏ buộc bên hông người này, lập tức kinh hãi tột độ, buộc miệng: "Trần Tình. Là Trần Tình!"

Di Lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện, vậy mà xuất hiện thật!

Trong phút chốc, đám người lấy Ngụy Vô Tiện làm tâm điểm, chạy thục mạng khắp tứ phía, dạt ra một khoảnh đất lớn. Ngụy Vô Tiện huýt một tiếng sáo miệng thê lương, cơ thể những người này bỗng dưng nặng trĩu, toàn bộ đều ngã sấp xuống đất. Nơm nớp lo sợ quay đầu lại nhìn, phát hiện trên lưng mọi người, bao gồm cả mình – đều có mấy con âm linh miệng rỉ máu hình dạng khác nhau nằm đè lên!

Ngụy Vô Tiện không nhanh không chậm bước qua đám người ngã trái ngã phải, không thể động đậy đầy trên đất, vừa đi vừa nói: "Ồ, các ngươi sao thế? Ban nãy không phải rất phách lối bàn tán sau lưng ta hay sao? Sao đến trước mặt ta rồi, mặt mũi lại đổi khác, còn nằm úp sấp xuống đất nữa?"

Hắn bước tới cạnh cái tên vừa nói những lời cực cay nghiệt ban nãy, mạnh chân giẫm lên mặt gã, cười ha ha: "Nói đi? Sao lại không nói? — hiệp sĩ, rốt cuộc thì ngươi muốn làm gì ta đây?!"

Người nọ bị hắn giẫm gãy sống mũi, máu mũi tuôn trào, kêu thảm không thôi. Mấy tên tu sĩ trên tường thành trông xuống, muốn giúp nhưng lại không dám tiến lên, cách xa xa mà réo: "Ngụy... Ngụy Anh! Nếu ngươi có bản lĩnh thật, tại sao không đi tìm những đại gia chủ của những gia tộc kia ở đại hội Thệ sư? Chạy đến đây ức hiếp đám tu sĩ cấp thấp không có lực đánh trả bọn ta, thì được coi là bản lĩnh gì?"

Ngụy Vô Tiện lại huýt một tiếng sáo ngắn, tên tu sĩ kêu réo nọ chợt thấy có một cánh tay kéo lấy hắn thật mạnh, ngã từ trên tường thành xuống dưới, té gãy hai chân, bắt đầu dài hơi rú thảm.

Ngụy Vô Tiện mặt không đổi sắc nói trong tiếng kêu gào: "Tu sĩ cấp thấp? Bởi vì là tu sĩ cấp thấp, ta nhất định phải tha thứ cho các ngươi hay sao? Nếu có gan nói, thì phải có gan gánh hậu quả. Nếu đã biết mình tầm thường, ti tiện như con sâu cái kiến, sao không biết quản cái miệng mình cho tốt!"

Cả đám mặt mày xám xịt, câm như hến. Hồi lâu sau, Ngụy Vô Tiện không còn nghe thấy một câu lảm nhảm nào nữa, mới hài lòng nói: "Đúng rồi, là vậy đấy. Ta có bản lĩnh hay không, các ngươi cũng xứng bình luận?"

Dứt lời lại một cước, giẫm rụng nửa bên răng mọc đều tăm tắp của kẻ kia!

Máu tươi đầy đất, không ai không run rẩy biến sắc, kẻ nọ đã sớm đau đến hôn mê bất tỉnh. Ngụy Vô Tiện cúi đầu chà chà máu trên giày lên mặt đất, chà ra mấy dấu chân đẫm máu, suy nghĩ một hồi rồi nhàn nhạt nói: "Có điều, trong mấy thứ tạp nham các ngươi nói lại có một chuyện đúng. Lãng phí thời gian với loại người các ngươi, chẳng có nghĩa lý gì cả. Bảo ta đi tìm mấy nhà lớn kia ư? Được, ta đây đi ngay, tới chỗ bọn chúng tính toán rạch ròi."

Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy cáo thị cực lớn dán trên tường thành nọ. Ban nãy đám người kia đã vây quanh cáo thị này mà bàn tán.

Viết trên cáo thị, chính là bốn chữ "đại hội Thệ sư", nội dung là Lan Lăng Kim thị, Thanh Hà Nhiếp thị, Vân Mộng Giang thị, Cô Tô Lam thị dẫn đầu tứ đại gia tộc, muốn rải tro cốt của dư nghiệt Ôn thị lên trên phế tích tiên phủ trong thành Bất Dạ Thiên của Kỳ sơn Ôn thị, đồng thời lập lời thề trước khi xuất quân, không đợi trời chung với Di Lăng lão tổ đang chiếm cứ Loạn Táng Cương.

Thành Bất Dạ Thiên, đại hội Thệ sư?

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Ma Đạo Tổ Sư