Lưu Manh Đại Đế

Chương 86: Vết Thương Tâm Hồn


Nằm giữa núi rừng hoang vu, một vách đá dựng đứng cao mấy ngàn thước.

Nước từ trên đỉnh ầm ầm đổ xuống tạo thành dòng thác cuồn cuộn, tung bọt trắng xóa.

Bên dưới chân thác là một mặt hồ rộng mênh mông, nước trong văn vắt như pha lê, dưới ánh nắng mặt trời càng trở lên lung linh, huyền ảo.

Lác đác trên mặt hồ, một vài mỏm đá nhô lên với những hình thù khác nhau, hòn đứng, hòn ngồi, điểm xuyết là hoa lá, cỏ cây xanh mướt.

Tất cả như vẽ nên một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp, vừa hùng vĩ, vừa hoang sơ.

Lúc này, trên một mỏm đá hiện lên thân ảnh của Võ Thiện Nhân.

Hắn vẫn đang trong tình trạng hôn mê.

Nhìn sắc diện da dẻ hồng hào, xem ra thương thế đã bình phục, không còn nguy hiểm đến tính mạng.

Qua thêm một đoạn thời gian, đôi mắt Võ Thiện Nhân khẽ lay động, khó khăn một thoáng mới đủ sức mở ra, chợt cảm nhận luồng ánh sáng chói lòa rọi đến, theo phản xạ hắn giơ tay che trước mặt.

Võ Thiện Nhân gắng gượng ngồi dậy, đôi mắt tinh anh quét nhìn bốn phía xung quanh.

Trong đầu Võ Thiện Nhân rất nhanh đã nhớ lại những sự việc xảy ra trước đó.

Ban đầu là chuyện hắn bị đàn Huyễn Dực Giáp Trùng truy sát, cho đến khi hư ảnh Bích Thuỷ Thần Quy hiển uy, rồi cuối cùng là bị gã Trần Công Minh xuống tay hiểm độc.

Tất cả đều hiện lên mồn một.

Võ Thiện Nhân khẽ thì thào: “Đây là đâu? Ta còn sống sao?”

Hắn đưa tay vạch áo kiểm tra, thấy trên ngực thấy vết thương do mũi dao gây nên đã hoàn toàn biến mất.

Trong cổ họng truyền đến cảm giác khô khốc, Võ Thiện Nhân liền nhoài người về phía trước, chụm tay vốc một ngụm nước đầy, đưa lên miệng uống ừng ực.

Dòng nước mát ngọt chạy thẳng xuống phế phổi khiến toàn thân thư thái, cảm giác cực kỳ dễ chịu.

Xong xuôi, Võ Thiện Nhân ngả người nằm vật lên mỏm đá, tay đưa ra sau làm gối, ngửa mặt nhìn trời.

Nhớ đến chuyện bản thân ra tay cứu giúp Trần Công Minh, nhưng không ngờ lại bị đối phương lấy oán báo ân, hạ thủ tàn nhẫn với mình, Võ Thiện Nhân càng nghĩ càng giận.

“Khốn kiếp!!! Nhất định ta sẽ không để cho hắn được chết một cách tử tế.”

Mãi lâu sau, Võ Thiện Nhân mới bình ổn lại tinh thần.

Chợt nhớ đến lão Kim, hắn vội truyền âm: “Lão ca ca.

Người có ở đó không?”

Ngay lập tức, đáp lại là một tiếng hừ bất mãn: “Hừm!!! Cái tên nhóc nhà ngươi đến bây giờ mới chịu nhớ tới ta sao?”

Võ Thiện Nhân vội kho khan đáp: “Khụ khụ… Ta mới vừa tỉnh dậy nên đầu óc vẫn còn u mê.

Lão ca không để bụng chuyện cỏn con này đó chứ? Hà hà…”

Thấy bộ dạng tươi tỉnh của hắn, lão Kim bật cười ha hả bảo: “Thằng nhóc con… Ngươi tỉnh lại như vậy là tốt rồi.”

Trong lòng Võ Thiện Nhân có quá nhiều điều nghi vấn, không nhịn được liền hỏi ngay: “Sự việc sau đó thế nào? Lão ca có thể nói cho ta biết không?”

Đợi một chút, lão Kim chậm rãi nói: “Ngươi hôn mê đã mười ngày rồi.”

Võ Thiện Nhân giật mình cả kinh: “Ta hôn mê mười ngày?”

Đợi cho hắn bình tĩnh lại, lão Kim liền nói tiếp: “Nhát dao đó vô cùng hiểm độc, cũng may còn chưa đâm trúng tim, nếu không dẫu có mười Ngũ Hành Giới Chỉ cũng chẳng thể giúp ngươi cải tử hoàn sinh được đâu.

Nhóc con nhà ngươi còn cho rằng mười ngày là quá dài hay sao?”

Nhớ đến cảnh tượng khi đó mà đáy lòng Võ Thiện Nhân lạnh toát.

Trái tim vốn là bộ phận trọng yếu trong cơ thể con người.

Nếu như mũi dao của đối phương đâm trúng thì hắn sẽ vĩnh viễn ngủ lại trong Tây Nguyên này.

Ngày trước có lần từng nghe lão Kim nói một câu: “Trong thế giới này, lòng người hiểm độc, vì vậy đừng bao giờ quá buông lỏng cảnh giác, tin tưởng bất kỳ ai.”

Cho đến bây giờ, Võ Thiện Nhân mới nhận ra điều này là đúng.

Nếu như trước đó hắn nghe theo lời khuyên của lão Kim thì hiển nhiên sẽ không phải nhận kết cục này.

Có thể nói, một nhát dao kia đã làm thương tổn đến hắn rất lớn.

Không chỉ là vết thương trên thân thể, mà còn cả vết thương trong tâm hồn.

Rất có thể từ nay về sau, hắn sẽ chẳng bao giờ tin tưởng bất kỳ ai nữa.

Lão Kim có lẽ cùng nhận ra những thay đổi của Võ Thiện Nhân, liền nhẹ nhàng bảo: “May mà mệnh số của ngươi chưa tận.

Bên dưới vực thẳm lại là một dòng nước chảy xiết.

Tiếp đó, thân thể ngươi cứ lênh đênh trôi dạt, cuối cùng từ trên ngọn thác kia rớt xuống đây.”

Hoá ra bản thân lại may mắn như vậy.

Không biết là có phải ứng với câu “Ở hiền gặp lành” hay chăng?

Võ Thiện Nhân có chỗ không hiểu vội hỏi lại: “Lão có biết đây là đâu không?”

Thoáng trầm ngâm, lão Kim liền đáp: “Nếu ta không nhầm thì nơi này chính là biển hồ Tơ Nưng, ranh giới giao thoa giữa Gia Lai và Kon Tum.”

Võ Thiện Nhân tròn mắt ngạc nhiên: “Ta đã đi xa đến vậy sao?”

Lão Kim bỗng nhắc đến một chuyện: “Có chuyện này ta cần nhắc nhở ngươi.

Đó là từ khi ngươi trôi dạt đến đây, ta đã kiểm tra nhiều lần nhưng rốt cuộc không hề phát hiện ra bất kỳ sự tồn tại của một đầu linh thú nào cả.

Ngay đến bóng dáng mấy loài động vật bình thường cũng không có.”

Từ khi tỉnh lại đến bây giờ nào có để ý, nghe lão Kim nói vậy Võ Thiện Nhân mới giật mình quan sát động tĩnh xung quanh.

Ngay trước mặt, hồ nước vẫn tung bọt trắng xoá.

Không xa là những dãy đồi núi chập chùng, nhấp nhô như sóng lượn.

Không khí trong veo, nắng phủ vàng rực triền núi, lấp lánh trên những tán cổ thụ của đại ngàn.

Khung cảnh thơ mộng là vậy nhưng Võ Thiện Nhân lại cảm nhận ra hơi thở của sự chết chóc.

Không một cánh chim bay.

Không một tiếng thú gọi bầy.

Đến ngay cả âm thanh của các loài côn trùng cũng hoàn toàn biến mất.

Điều này thật quá kỳ lạ.

Võ Thiện Nhân dĩ nhiên không thể đoán được căn nguyên, đành phỏng đoán: “Không lẽ nơi này xảy ra chuyện gì sao?”

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Lưu Manh Đại Đế