Lưu Manh Đại Đế

Chương 84: Lý Phong Đau Đầu


Thánh Viện.

Trong tòa Thánh Điện, viện chủ Lý Phong thân mặc hoàng bào, ngồi ngay tại vị trí chủ tọa quét mắt hướng về chư vị trưởng lão phía bên dưới.

Một lát, lão liền cất giọng: “Ta nghe nói Tây Nguyên lại tiếp tục phát sinh biến cố.

Tuấn Anh trưởng lão là người phụ trách chuyện này, hãy mau nói rõ ràng cho ta.

Rốt cuộc là đã điều tra được những gì?”

Phía bên dưới, trong hàng ngũ trưởng lão, một vị nam tử trung niên thân hình cao lớn liền bước ra.

Người này là Tuấn Anh trưởng lão, vốn phụ trách giám sát mọi tình huống trong khu vực Tây Nguyên.

Nghe viện chủ hỏi đến, hắn vội chắp tay nói: “Bẩm báo viện chủ cùng tứ đại trưởng lão! Như mọi người đã biết, vào khoảng thời gian trước, Thánh Viện bỗng nhận được thông tin rằng có một đầu Hoàng Kim Cự Long xuất hiện trong Tây Nguyên.

Thuộc hạ nghe theo lời viện chủ đã ra lệnh phong tỏa toàn bộ Dòng Chảy Thời Không vào Tây Nguyên.

Ngay sau đó, thuộc hạ cùng Phi Yến trưởng lão đã cùng nhau tiến vào Tây Nguyên kiểm tra một lượt.”

Mọi người trong đại điện có không ít người lần đầu nghe được tin tức này, thần sắc tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc.

“Hoàng Kim Cự Long, đây chẳng phải là linh thú cấp tám, thực lực tương đương một Thánh Cấp sơ kỳ đó sao?”

Đứng gần Tuấn Anh trưởng lão là một lão nương, mái tóc đã điểm màu hoa râm, chính là Phi Yến trưởng lão vừa được nhắc đến.

Phi Yến trưởng lão cũng bước ra khỏi vị trí rồi cất giọng xác nhận: “Đúng là có việc này.

Cách độ một tháng trước, thuộc hạ có cùng Tuấn Anh trưởng lão tiến vào bên trong Tây Nguyên một chuyến.”

Vừa nghe đến đó, bỗng trên vị trí dành cho tứ đại trưởng lão, một giọng nói có chút không kiên nhẫn cắt ngang: “Không cần phải trình bày lòng vòng.

Mau nói vào vấn đề chính, trong Tây Nguyên có thực sự xuất hiện Hoàng Kim Cự Long không?”

Mọi người hướng nhìn lên, nhận ra ngay chính là Huỳnh Mạnh Khôi, một trong tứ đại trưởng lão, chưởng toà Linh Đan Phong.

Huỳnh Mạnh Khôi là đại trưởng lão quyền cao chức trọng, tính tình lại thường xuyên nóng nảy, vì vậy mọi người trong Thánh Viện trước nay vô cùng kính sợ.

Hai người Tuấn Anh và Phi Yến trưởng lão vội chắp tay giải thích: “Căn cứ vào tình huống của nhân chứng kể lại, chúng thuộc hạ liền tiến thẳng vào khu vực trung tâm Tây Nguyên.

Quả nhiên phát hiện ra dấu vết của linh thú cấp tám, tuy nhiên có phải là Hoàng Kim Cự Long hay không thì thuộc hạ không dám khẳng định.”

Nghe xong, Huỳnh Mạnh Khôi đại trưởng lão đập mạnh tay lên thành ghế, trợn mắt bảo: “To gan! Nếu đúng như vậy tại sao các ngươi còn dám mở lại Dòng Chảy Thời Không? Làm như thế chẳng phải muốn đẩy môn sinh của Thánh Viện ta đâm đầu vào chỗ chết sao?”

Đứng trước cơn thịnh nộ của Huỳnh Mạnh Khôi đại trưởng lão, Tuấn anh và Phi Yến toát mồ hôi, vội vàng cầu cứu đến viện chủ: “Mong đại trưởng lão bớt giận.

Chuyện này chúng thuộc hạ đã bẩm báo với viện chủ.

Cũng chính viện chủ ra lệnh mở lại Dòng Chảy Thời Không.”

Nghe vậy, Huỳnh Mạnh Khôi đại trưởng lão nhíu mày, nghi hoặc nói: “Ồ, là ý viện chủ sư huynh sao?”

Ngồi trên vị trí chưởng toạ, viện chủ Lý Phong khẽ gật đầu nói: “Đúng là ta đã ra lệnh cho bọn họ.

Tuấn Anh trưởng lão và Phi Yến trưởng lão đi vào Tây Nguyên, tìm kiếm ba ngày ba đêm nhưng không hề phát hiện thêm manh mối nào khác.

Vì vậy, theo ta đoán có thể Hoàng Kim Cự Long chỉ vô tình đi ngang qua Tây Nguyên mà thôi.

Bình thường những linh thú cấp bậc siêu cường cỡ đó rất hiếm khi lựa chọn địa phương như Tây Nguyên làm nơi cư trú.”

Ngồi cùng hàng, Đặng Hùng Cường đại trưởng lão, chưởng toà Vạn Thú Phong gật đầu đồng ý: “Chuyện này viện chủ sư huynh nói rất có lý.

Không phải là không có khả năng xảy ra.”

Huỳnh Mạnh Khôi đại trưởng lão vẫn chưa chịu buông tha, cái mũi “cà chua” khẽ rung rinh, hừ lạnh bảo: “Hừ! Nói thật dễ nghe.

Cái gì mà vô tình đi ngang? Linh thú cấp tám đã khai mở hoàn toàn linh trí, thông minh không kém gì loài người chúng ta.

Làm gì có chuyện ngẫu nhiên đó? Hay là phía sau hai người Tuấn Anh, Phi Yên có ai đó giật dây, ý đồ muốn độc chiếm viên nội đan của Hoàng Kim Cự Long chăng?”

Nghe ra hàm ý của Huỳnh Mạnh Khôi, Đặng Hùng Cường đại trưởng lão cả giận nói: “Ngươi miệng thì nói, mắt lại nhìn ta là ý gì? Muốn ám chỉ toàn bộ do ta che giấu sao?”

Viện chủ Lý Phong cảm thấy vô cùng đau đầu, mấy người sư đệ này của lão bất kỳ lúc nào cũng có thể kiếm chuyện sinh sự với nhau.

“Hai sư đệ không cần tranh cãi nữa.

Việc quan trọng nhất hiện nay là an toàn của môn sinh.

Ta vừa nhận được báo cáo, vài ngày gần đây bỗng nhiên huyết sắc lệnh bài của những môn sinh tiến vào Tây Nguyên liên tục bị vỡ nát, là dấu hiệu thông báo chúng đã hoàn toàn tử vong.

Tuy chưa rõ có phải là Hoàng Kim Cự Long làm loạn hay không nhưng chắc chắn rằng Tây Nguyên đang xảy ra vấn đề nghiêm trọng.

Vì vậy ta muốn cho người vào Tây Nguyên kiểm tra một chuyến nữa, nếu phát hiện Hoàng Kim Cự Long hoặc những tồn tại làm nguy hại đến Thánh Viện ta thì hãy diệt sát ngay.

Không biết có ai có ý kiến gì chăng?”

Thấy viện chủ sắp xếp ổn thỏa như vậy, chư vị trưởng lão có trong đại điện đều tỏ vẻ đồng tình.

Viện chủ Lý Phong quét nhìn một lượt, sau đó quay sang nhìn mấy sư đệ cùng sư muội của mình, nói: “Đây là vấn đề rất nghiêm trọng nên không thể để xảy ra sai sót.

Vì vậy ta muốn một trong bốn người các đệ đích thân xuất mã.

Không biết có ai nguyện ý đi vào Tây Nguyên?”

Viện chủ Lý Phong vừa dứt lời, liền có hai âm thanh đồng loạt vang lên.

“Ta đi.”

“Đệ sẽ đi.”

Hai nhân vật vừa lên tiếng, một người chính là Huỳnh Mạnh Khôi đại trưởng lão, người còn lại không ngờ lại là “núi thịt khổng lồ” Lê Châu đại trưởng lão.

Huỳnh Mạnh Khôi đại trưởng lão vốn là Linh giả chủ tu Hoả thuộc tính nên dĩ nhiên có hứng thú với Hoàng Kim Cự Long, linh thú hệ hoả.

Còn Lê Châu đại trưởng lão ngày thường rất ít khi quản đến những sự việc như vậy, không ngờ lần này lại xung phong nhận lãnh trách nhiệm.

Rốt cuộc lão có mục đích gì đây?

Có mặt trên Thánh Điện, trong đầu mỗi người đều âm thầm đưa ra suy đoán, có điều không một ai biểu hiện ra ngoài mặt.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Lưu Manh Đại Đế