Lưu Manh Đại Đế

Chương 55: Linh tỷ xin hãy tự trọng


Hiểu rõ sự tình về linh phách, Võ Thiện Nhân trong lòng vui như hoa nở, cười đắc ý bảo: “Hắc hắc… Ta là rồng trong loài người. Là thiên tử chi kiêu. Chuyện này thì có gì kỳ lạ chứ? Phải rồi, công dụng của linh phách là gì vậy lão ca?”

Đã quá quen thuộc với kiểu cách nói chuyện của Võ Thiện Nhân nên lão Kim chẳng thèm để ý, chỉ đáp: “Linh phách có muôn hình vạn trạng, không ai giống ai. Có ba loại linh phách tồn tại, chính là linh phách tấn công, linh phách hỗ trợ và linh phách phòng ngự. Dĩ nhiên, trong các bảng xếp hạng, linh phách tấn công thường được xếp cấp bậc cao nhất. Linh phách cũng giống như linh mạch, không do con người quyết định, đều dựa vào vận số mà thôi.”

Hóa ra linh phách lại đặc biệt đến như vậy, Võ Thiện Nhân gật gù, háo hức hỏi: “Lão ca xem thử linh phách của ta là loại nào nhỉ?”

Lão Kim cười khổ, đáp: “Thân già của ta hiện chỉ là tàn hồn, muốn thăm dò cũng không có biện pháp. Hơn nữa, linh phách trong giai đoạn mầm mống rất khó phân biệt. Ngươi hãy chịu khó đợi đến lúc nó ngưng hình đi.”

Nghĩ đến tu vi của mình mới ở Nhân Vực cấp mười, Võ Thiện Nhân chau mày, buồn bực bảo: “Vậy là phải chờ ta đột phá Tướng Cấp mới biết được chân tướng sao?”

Lão Kim đáp lời, nói đùa bảo: “Dù sao thì cũng chúc mừng nhóc con nhà ngươi. Vận cứt chó thế nào mà luôn gặp may mắn. Tạm thời ngươi không cần bận tâm về chuyện này. Tập trung tu luyện cho tốt đi.”

Võ Thiện Nhân đang định huênh hoang thêm mấy câu thì bỗng lão Kim nghiêm giọng cảnh báo: “Có cường giả Vương Cấp xuất hiện.”

Ngay sau đó, Võ Thiện Nhân phát hiện cấm chế bên ngoài cửa động dao động, kế đến, một bóng hình nhẹ nhàng xuyên qua, đi thẳng vào bên trong.

Thoáng một cái, trước mặt Võ Thiện Nhân hiện ra một thân hình thành thục quyến rũ. Đây là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, mi thanh mục tú, làn da trắng như tuyết, không chút tì vết.

Vừa nhìn thấy, Võ Thiện Nhân đã nhận ra ngay thân phận của đối phương. Chính là Thảo Linh đường chủ từng xuất hiện trong kỳ tuyển sinh ở ngoại viện số tám. Không rõ nguyên nhân vì sao nàng đột nhiên lại xuất hiện ở đây?

Võ Thiện Nhân vội đứng bật dậy, chắp tay cúi đầu hành lễ: “Đệ tử Võ Thiện Nhân. Xin ra mắt Thảo Linh đường chủ.”

Thảo Linh đường chủ khẽ chớp động đôi mắt, khẽ hỏi: “Ồ! Ngươi vẫn còn nhớ ta sao?”

Võ Thiện Nhân liền nhanh nhảu đáp: “Thảo Linh đường chủ xinh đẹp tựa như tiên tử trên trời. Dù có đánh chết thì đệ tử cũng nhận ra.”

Nghe hắn nói, Thảo Linh đưa tay che miệng cười, liếc bảo: “Miệng lưỡi của ngươi quả nhiên không tệ.”

Nghe thanh âm êm tai, Võ Thiện Nhân dường như quên luôn cả chênh lệch về tu vi cảnh giới, nhiệt tình nói: “Không rõ Thảo Linh đường chủ tìm đệ tử có chuyện gì? Dù có lên núi đao, xuống chảo dầu thì đệ tử cũng cam tâm tình nguyện.”

Hắn nói năng loạn xạ nhưng dường như Thảo Linh không giận, chỉ cười bảo: “Ta vâng mệnh sư phụ mang cho ngươi một vài thứ.”

Dứt lời, Thảo Linh liền lấy từ trong người ra một túi không gian, đưa cho Võ Thiện Nhân, nói: “Trong này có Trung Quyển Linh Bảo cùng cẩm nang chế tạo linh bảo hạ đẳng, chín trăm loại nguyên liệu luyện chế linh bảo. Ngươi nhận lấy cả đi.”

Nghe vậy, trong lòng Võ Thiện Nhân liên hệ ngay đến Lê Châu đại trưởng lão. Nhất định là “sư phụ tương lai” thực hiện theo lời hứa trên Thánh Điện. Chỉ là Võ Thiện Nhân không ngờ đến, phần thưởng vậy mà tăng gấp ba lần. Xem ra vị sư phụ này đối xử với hắn rất tốt.

Nhìn vẻ mặt của Võ Thiện Nhân, Thảo Linh đường chủ cũng chẳng cần che giấu, nói ngay: “Có lẽ ngươi đã đoán biết. Đúng vậy, sư phụ của ta chính là chưởng tòa Linh Bảo Phong, Lê Châu đại trưởng lão. Ta là đệ tử thân truyền của người, xếp vào hàng thứ ba.”

Nghe được những lời này, Võ Thiện Nhân phỏng đoán có lẽ chuyện mình trở thành đệ tử thân truyền đã được Lê Châu đại trưởng lão thông báo với Thảo Linh đường chủ. Hắn không còn nghi ngờ gì nữa, đón lấy túi không gian rồi cất vội vào người, giọng điệu liền thay đổi, tỏ vẻ thân thiết: “Ồ, vậy hoá ra là Linh tỷ và ta đều là người nhà cả a.”

Nghe hắn bắt quàng họ hàng, Thảo Linh phá lên cười bảo: “Khách khách… Ngươi to gan lắm. Chưa bước vào Linh Bảo Phong mà đã dám gọi ta là Linh tỷ. Có phải ta cũng nên gọi ngươi một tiếng Thiện Nhân sư đệ chăng?”

Võ Thiện Nhân được nước làm tới, hớn hở bảo: “Tất nhiên là nên như vậy. Lần đầu gặp gỡ, không biết Linh tỷ có quà gì để tặng cho tiểu đệ hay không?”

Nhìn bộ dáng lưu manh của Võ Thiện Nhân, khóe môi Thảo Linh khẽ cong lên, đôi mắt long lanh đong đưa như câu hồn dẫn phách, bất chợt nói: “Thiện Nhân đệ trả lời ta một chuyện, ta sẽ tặng cho đệ một món linh bảo.”

Võ Thiện Nhân liền vỗ ngực đáp ngay: “Được được…! Linh tỷ cứ hỏi đi. Một trăm, một ngàn chuyện cũng không thành vấn đề.”

Thảo Linh chăm chú nhìn thẳng vào mắt Võ Thiện Nhân, hỏi: “Lão Đại trên Hạ Bảng Linh Bảo. Có phải chính là đệ không?”

Đôi môi nàng khẽ nở nụ cười. Trong nụ cười nhẹ ấy, ánh mắt nàng phát ra những tia lấp lánh, khiến cho Võ Thiện Nhân thấy đầu óc quay cuồng, trống rỗng. Chỉ còn thấy trước mắt là một người con gái xinh đẹp, nhân diện hoa đào, nguyệt mi tinh nhãn, đang dịu dàng nhìn hắn. Sắc mặt nàng phớt hồng, vừa có nét ngượng ngùng xấu hổ, vừa có nét giận dỗi, oán trách. Dưới chiếc cổ trắng ngần là bộ ngực cao cao, phập phồng theo từng hơi thở, quyến rũ mê hồn.

Đầu óc một thoáng u mê, Võ Thiện Nhân không tự chủ muốn cất giọng đáp: “Ta chính là…”

Bỗng nhiên vào thời khắc này, một tiếng hừ nhẹ nổ vang trong đầu, nét đờ đẫn trong đôi mắt Võ Thiện Nhân vụt biến mất, thần sắc tỉnh táo dị thường.

“Nhóc con nên cẩn thận một chút. Nữ nhân này tu luyện mị công thành tựu không kém.” Thanh âm của lão Kim vang lên cảnh báo.

Tuy thời gian mê muội rất ngắn nhưng Võ Thiện Nhân vẫn mơ hồ cảm nhận sự đáng sợ từ Thảo Linh đường chủ. Hắn sợ hãi không dám nhìn vào đối phương nữa, vội lảng tránh qua hướng khác.

Thảo Linh thấy Võ Thiện Nhân mới đó đã thoát khỏi mị hoặc, nàng hơi ngạc nhiên, chưa kịp lên tiếng bỗng bị Võ Thiện Nhân cắt ngang: “Là Lão Đại, đệ nhất Hạ Bảng Linh Bảo sao? Tiểu đệ cũng rất hâm mộ hắn.”

Thảo Linh khẽ chau mày, không dễ dàng buông bỏ, tiếp tục cười bảo: “Khách khách… Thiện Nhân đệ đệ không nói dối Linh tỷ đó chứ?”

Nàng khẽ động thân hình tiến đến gần. Hương thơm từ người nàng phả thẳng vào mặt khiến Võ Thiện Nhân có cảm giác khí huyết toàn thân nhộn nhạo, hít thở khó khăn.

Kỳ lạ nhất, trong mắt nàng dường như có luồng hào quang nhàn nhạt, vừa mê hoặc, vừa dụ dỗ làm Võ Thiện Nhân không có cách nào thoát ra được.

Hắn hoảng quá, vội nhắm tịt mắt, đưa hai tay ôm chặt lấy ngực la toáng lên: “Linh tỷ, xin hãy tự trọng. Ta là người thuần khiết.”

Nghe hắn hét, Thảo Linh đường chủ sắc mặt nhuộm hồng, biểu tình vô cùng đặc sắc.

Ngần ngừ một thoáng, không biết nàng suy nghĩ gì, sóng mắt đong đưa, phong tình vạn chủng cười nói: “Nếu đệ không muốn nói vậy thì ta cũng không ép. Thôi, ta có chuyện đi trước. Nếu có vấn đề nào không thể giải quyết, đệ có thể tìm hai người An Bình và Đỗ Quang.”

Lời nói vừa dứt, thân hình Thảo Linh đường chủ đã biến mất, chỉ còn lại một mùi hương dịu nhẹ vất vưởng trong không gian.

Đứng trong động phủ, Võ Thiện Nhân dậm chân bực tức bảo: “Con bà nó! Còn chưa có đưa linh bảo cho ta mà nói đi là đi ngay sao?”

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Lưu Manh Đại Đế