Lưu Manh Đại Đế

Chương 29: Linh mạch truyền thuyết


Võ Thiện Nhân vội tỉ mỉ dò xét, song mãi vẫn không rõ đó là thứ gì. Trong đầu tự nhủ có lẽ hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, dẫn đến đan điền bị rối loạn nên phát sinh dị trạng trên. Tạm thời cứ để đó, có thời gian sẽ tìm hiểu.

Khoảng vài canh giờ sau, nhận thấy cơ thể đã phục hồi phần nào, Võ Thiện Nhân đứng dậy vặn người vài cái, miệng lẩm bẩm: “Giờ này nhất định đã đến phần kiểm tra linh mạch rồi, ta cũng nên quay lại thôi.”

Hắn men theo đường cũ trở về, xa xa chưa kịp lại gần, bất chợt nghe thấy giọng nói sang sảng.

“Tên kia không ngờ sở hữu Linh mạch trung phẩm. Thật đáng ngưỡng mộ quá đi!”

“Kỳ tuyển sinh trước, ta nghe nói xuất hiện một tên biến thái, sở hữu linh mạch siêu việt đó!”

“Linh mạch siêu việt á? Hắn là quái vật phương nào?”

“Không biết ta sở hữu linh mạch nào nhỉ?”

“Ngươi à? Nhất định là linh mạch sơ phẩm rồi. Há há…”

Đúng như Võ Thiện Nhân dự đoán, hiển nhiên phần kiểm tra thể chất đã kết thúc, hiện tại đến thời gian kiểm tra phẩm chất linh mạch.

Vừa đi thêm được vài bước, bỗng nghe một gã thí sinh thất thanh hét lên thất thanh: “Trời ơi! Thổ, Hoả, Kim. Linh mạch thượng phẩm.”

Theo phản ứng dây chuyền, rất nhiều người khác kinh hãi thét lên. Tất cả nháo nhào hướng về phía thạch đài.

Võ Thiện Nhân vội đưa mắt quan sát, thấy bên trên đài lúc này xuất hiện một quả cầu cực lớn, có ba màu là đỏ, vàng, trắng, đang phát ánh hào quang chói lóa.

Một lát, quả cầu ánh sáng dần bình ổn, hào quang biến mất. Từ bên trong một gã thiếu niên tuổi chừng mười sáu, mười bảy bước ra. Hoàng trưởng lão nhìn gã bằng ánh mắt kinh dị, nói: “Linh mạch thượng phẩm, đặc cách vào thẳng nội viện.”

Dù biết trước kết quả nhưng khi nghe chính miệng trưởng lão công bố, cả biển người vẫn phải biến sắc, hâm mộ nhìn gã thiếu niên.

Quan sát thêm một lát, trong lòng Võ Thiện Nhân đã nắm rõ việc phân loại cấp bậc phẩm chất linh mạch. Những người sở hữu Linh mạch từ thượng phẩm sẽ nhận đặc cách vào thẳng Thánh Viện. Còn mấy Linh mạch hạ phẩm, Linh mạch trung phẩm sẽ đối chiếu vào biểu hiện ở phần kiểm tra thể chất mà đưa ra quyết định.

Linh giả, càng sở hữu nhiều linh mạch càng chứng tỏ tiềm năng phát triển ngày sau. Trong cả ngàn người, vạn người hoạ may mới xuất hiện một người sở hữu linh mạch. Người sở hữu một Linh mạch là hạ phẩm, hai Linh mạch là trung phẩm, ba Linh mạch là thượng phẩm, bốn Linh mạch là siêu việt, năm Linh mạch là hoàn mỹ.

Nhưng yêu cầu của Thánh Viện vô cùng cao, dẫu có là Linh mạch trung phẩm cũng chưa chắc suất trúng tuyển. Linh mạch hạ phẩm thì thảm bại hơn, ngàn người thất bại cả ngàn. Vậy mới thấy, để vào được nội viện đều là hàng tinh anh, thiên tài trong thế hệ trẻ.

Sau một nam thí sinh mặt mày ủ rũ rời đi, đến lượt một thiếu nữ bước lên. Nàng dung mạo có phần khó coi, ngoại hình thô kệch, Võ Thiện Nhân nhìn liền nhận ra ngay, chính là người ở Linh Bảo Đường đứng ra xin Lê Đình Mẫn chỉ điểm về Hoả Miêu Thạch, rồi bị mọi người chế nhạo.

Nàng bước vào trong quả cầu, lập tức hào quang sáng lên, xuất hiện màu xanh nhàn nhạt, tương ứng với Mộc thuộc tính. Nhưng rất nhanh, chỉ vài ba hơi thở đã tắt ngúm.

Bóng dáng thiếu nữ vừa bước ra liền nghe thấy Hoàng trưởng lão nói: “Mộc linh mạch hạ phẩm. Thể chất không tệ, miễn cưỡng thông qua.”

Nghe kết quả, thiếu nữ vui sướng nhảy cẫng lên.

Thật quá may mắn! Hạ linh mạch phẩm chất bình thường đó, ngàn người hoạ may mới có một người được chọn.

Kế đó, thêm gần trăm thí sinh lên đài ứng thi, song đáng tiếc tất cả đều không đạt tiêu chuẩn.

Lần này, Võ Thiện Nhân không nấn ná nữa, quyết định đi thẳng lên đài. Về việc mình sở hữu linh mạch nào, hắn rất mong chờ. Lão Kim từng nói Linh mạch của hắn là trung phẩm, bao gồm Thổ thuộc tính và Mộc thuộc tính. Có điều, đây là do lão cảm ứng từ linh mạch của bản thân mà ra, chưa hoàn toàn khẳng định chính xác.

Theo đường cũ, Võ Thiện Nhân tiến về cửa Khảm, mau chóng bước lên thạch đài.

“Đệ tử xin được phép kiểm tra.”

Hoàng trưởng lão là người phụ trách phần thi này, đưa mắt nhìn Võ Thiện Nhân, gật đầu, phất tay nói: “Được rồi, ngươi tiến vào quả cầu kia đi.”

Rất nhanh, Võ Thiện Nhân liền bước vào trung tâm quả cầu.

Khác với phần kiểm tra thể chất, đề mục linh mạch này hoàn toàn đơn giản, thí sinh chỉ cần thả lỏng cơ thể là được.

Võ Thiện Nhân đứng trong quả cầu, hào quang khởi động, lập tức xung quanh xuất hiện nhiều điểm sáng to bằng ngón tay, với năm màu là đỏ, vàng, trắng, xanh, đen.

Bất ngờ, bỗng một điểm sáng màu vàng đột ngột bắn thẳng vào người, Võ Thiện Nhân giật mình hoảng hốt, định vội vã né tránh.

“Nhóc con đừng sợ! Những đốm sáng này biểu trưng cho Ngũ đại thuộc tính là Kim, mộc, thổ, thuỷ, hoả. Một khi ngươi sở hữu linh mạch tương ứng, chúng sẽ tự động dung nhập vào cơ thể. Điểm màu vàng vừa rồi chính là Thổ thuộc tính, đồng nghĩa với việc bản thân ngươi sở hữu Thổ linh mạch đó.” Lão Kim truyền âm giải thích.

Võ Thiện Nhân an tâm, liền thả lỏng tâm thần tùy ý để mấy điểm sáng kia di chuyển.

Thời gian trôi qua.

Bên ngoài, Lê Châu đại trưởng lão chau mày nghi hoặc. Một lát sau, hắn đứng bậy dậy, cơ thể tròn vo như một núi thịt khẽ đung đưa, chú mục quan sát quả cầu trung tâm.

Đám thí sinh bên dưới ngơ ngác nhìn lên, bình thường chỉ cần có người bước vào, ngay lập tức sẽ xuất hiện động tĩnh, vậy mà Võ Thiện Nhân ở trong đó mười mấy nhịp thở rồi mà vẫn im ắng lạ thường.

“Không phải quả cầu linh cụ đã bị hư hỏng đó chứ?”

“Làm gì có chuyện đó, hay là… hắn không có linh mạch?”

“Ngươi có bị ấm đầu hay không? Không có linh mạch mà hắn tu luyện đến Nhân Vực cấp sáu sao?”

“Các ngươi mau nhìn xem. Có động tĩnh rồi.”

Vào lúc đám thí sinh đang thì thầm phỏng đoán, bỗng nhiên, dị biến nổi lên.

Quả cầu đang yên tĩnh bất ngờ quay cuồng gào thét.

Không gian ba động dữ dội, tất cả linh khí xung quanh mười trượng đều bị hút về phía trung tâm với tốc độ không thể tưởng tượng.

Một nguồn lực lượng bá đạo từ bên trong phóng ra, nhanh chóng bao phủ lớp vỏ bên ngoài, hào quang lấp lánh. Từ xa nhìn lại, cảm giác như có một mặt trời đang mọc trên thạch đài.

Rất nhanh, hiện ngay trước mắt chúng nhân là một luồng ánh sáng chói loà, sặc sỡ đầy đủ năm màu đỏ, vàng, trắng, xanh, đen.

“Năm màu.”

“Trời ơi! Đó là… Là… Linh mạch hoàn mỹ.”

“Linh mạch hoàn mỹ.”

“Linh mạch trong truyền thuyết?”

"Không thể nào!”

“Không có khả năng.”

Bàng hoàng!

Chấn kinh!

Thiên địa quay cuồng, vạn người biến sắc.

Không gian như đông cứng. Vạn con mắt chăm chú nhìn về quả cầu ánh sáng, dù khoảng cách khá xa nhưng bọn họ vẫn cảm nhận được uy áp vô cùng khủng bố. Người nào người nấy tròng mắt như muốn rớt cả ra, cổ họng khô khốc, đắng nghét.

Không còn ai đủ tỉnh táo để nhận biết chuyện gì nữa, đầu óc hỗn loạn, loạn thật sự.

Lê Châu đại trưởng lão, Thảo Linh đường chủ, Quân trưởng lão, Hoàng trưởng lão… cũng không không thể ngồi yên được nữa. Trên mặt bọn họ hiện lên vẻ kinh hãi tột độ.

Chẳng lẽ trong kỳ tuyển sinh này bất ngờ xuất hiện một tồn tại trong truyền thuyết, Linh mạch hoàn mỹ sao?

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Lưu Manh Đại Đế