Luân Hồi

Chương 78: Chuyện ở đồn cảnh sát


Lưu Thành Long tức thì sợ tới choáng váng, ngơ ngác nhìn thấy cái đó của mình chỉ còn cách một ngón chân, đứng yên đó không dám động đậy. Không phải nghe nói đàn bà ngoại quốc rất thoải mái sao? Tùy tiện quan hệ trên giường, Lưu Thành Long thiếu chút nữa thì khóc thét lên, vì sao lại lợi hại như vậy, sờ cái mông mà định phế đi của mình sao?

Giờ khắc này Lưu Thành Long hận người phụ nữ ngoại quốc này, chuyện phiếm! Người ta là người ngoại quốc sao có thể bảo thủ bằng phụ nữ Trung Quốc được. Không thấy người ta chạm một chút cũng không cho chạm sao, đụng một tí là định tuyệt tử tuyệt tôn của người ta, cùng lắm thì mắng là lưu manh thôi.

Trở về tìm tên khốn nạn tính sổ! Lưu Thành Long thầm thề thốt:suýt thì bị nhà ngươi hại chết.

Mấy người cảnh sát mặc cảnh phục thấy có chuyện kỳ lạ thì không biết chui ra từ đâu, bèn chào Elyse:

- Xin lỗi, làm phiền mọi người rồi, hy vọng mọi người tiếp tục chơi vui vẻ.

Nói xong bèn lôi Lưu Thành Long đi, lần thứ hai biến mất trước mặt Trương Lam.

Nhìn lại hai người đó biến mất, Trương Lam dụi dụi măt,s có gì đó không thể tin được, quá là thần kỳ, không lẽ là thuật di chuyển sao?

- Đây là quân đội của nước cậu mà.

Elyse cũng nhìn ngơ ngác, bèn hỏi Trương Lam:

- Thật là thần kỳ, bọn họ từ đâu tới vậy?

- Em cũng không biết.

Trương Lam bèn nói thật.

Ra vẻ chính mình bị mấy người giám sát, hình như không thể nói là như vậy. Phải nói là đám người Elyse khiến cho chú ý, để tập trung cho quan hệ hữu hảo Trung mỹ, phái người âm thầm bảo vệ!!!

Bản nhạc không làm mấy người đi đường khó chịu, mà còn còn làm Elyse thấy hứng thú với quân đội và cảnh sát Trung Quốc, luôn mồm hỏi Trương Lam. Trương Lam đâu biết những thứ này, mà có biết thì cũng không thể nói. Ai mà biết được người vừa đi qua mình có phải người bảo vệ bí mật của Elyse hay không.

Cái này thì Trương Lam không hề gì, nhưng cậu vẫn còn thấy sợ cái sở thích kì quái của Elyse nên liên tục dặn Elyse, “ Elyse, không cần biết chị ở nước ngoài như thế nào, nhưng ở đây đừng có hở ra là gây chuyện đấy, nhớ đấy.”

“Cái này thì,” Elyse dừng lại, nghênh mặt giả bộ suy nghĩ, “ còn phải xem cậu đối xử với tôi thế nào đã, đối xử tốt với tôi, tâm trạng tôi sẽ tốt, biết đâu đến lúc đó nói gì tôi cũng nghe, còn nếu đối xử với tôi không ra sao,” nói đến đây, Elyse giơ cái nắm đấm chẳng có chút lực sát thương của bàn tay vừa mềm vừa nhỏ dứ dứ trước mặt Trương Lam, tỏ ý “ không đối tốt với tôi, tôi ngứa mắt là tôi cho cậu một phát đấy.”

“ Liên quan gì đến tôi chứ?”, Trương Lam lầm bầm, trong đầu tự nhủ, không cần biết thế nào, trước hết cứ dỗ dành cho cái bà cô này vui đã rồi tính sau.

Mấy người vừa đi vừa ầm ĩ cả lên, thời gian cứ thế trôi thật nhanh, ngẩng đầu lên mới biết là mặt trời đã sắp lặn rồi.

Vội vàng quay về nhà.

4 người đã về đến nhà,trong sân thấy vất mấy con mồi, Trương Lam lúi húi đếm, tất cả có 8 con chim trĩ, 12 con thỏ rừng và mấy con chim cảnh không biết là loại gì _ kiến thức sinh học của Trương Lam kém, nên không biết đó là một đống chim sẻ, nhiều chim thế này, nếu là mấy chục năm trước thì người ta còn tranh nhau, chứ bây giờ, chẳng mấy ai còn quan tâm.

Mấy người kia bắt những thứ này về làm gì nhỉ, Trương Lam tò mò,lật đi lật lại mấy con đó xem mà lại không để ý bên trên có một lỗ đạn,chẳng lẽ mấy người đó định bắt hổ, mấy còn vật kia chỉ là tự chui đầu vào, Trương Lam suy đoán

Lật lại xem kĩ một lần nữa, Trương Lam cũng phát hiện ra bí mật, thì ra là do bị ném đá trúng, gặp phải mấy kẻ tham ăn, coi như mấy con vật này đen đủi, mà dù sao cuối cùng vẫn là chết mà không có chỗ chôn.

Tối nay, đám Arnold được một bữa no, Trương Lam đã sớm quên sự đồng cảm của cậu ta với mấy thứ đang trong miệng, ăn rõ nhanh làm cho anh em Arnold không mấy vừa ý, tụ tập tưng bừng, ầm ĩ đến tận 10h đêm mới giải tán mà không biết là mình đã vô ý làm phiền sự yên tĩnh của người khác vào giờ này.

Ở đồn công an huyện, cục trưởng với thân hình mập mạp đang cầm chén trà trong tay, mắt nhìn chằm chằm thằng nhãi bị cấp dưới hành hạ đến mức không ra hồn người, mà vẫn chưa nguôi giận, bực là tự mình không lên cho hắn một trận được: thằng nhãi ranh đáng nguyền rủa!. Nếu không phải tại nó, thì cái người mà ông ta theo dõi làm sao lại phát hiện ra. Bảo vệ, nói hay thì là bí mật bảo vệ, mà nói dở ra thì là đi theo.

Phải bảo vệ an toàn cho người mà anh theo dõi, nhớ cẩn thận không để người đó phát hiện ra. Nhớ lại lời căn dặn của bí thư huyện ủy, ông lại thấy đau đầu: cũng vì người mà ông ta theo dõi đâu phải nhân vật tầm thường, không những là người nước ngoài, mà còn là một trùm lớn, trong tay có đến cả mấy chục tỉ đô la Mỹ, bây giờ không có một lời giải thích chính đáng thì công việc sau này có thể còn gặp nhiều khó khăn.

Tất cả chỉ tại thằng nhãi này hại ta. Cuối cùng không chịu được, cục trưởng đá cho nó 2 phát, thấy thoải mái cả người.

Bộ dạng của Lưu Thành Long bây giờ thật thê thảm, không còn vui vẻ đắc ý như buổi sáng, 2 quầng mắt thâm đen, nếu nhìn không kĩ, người khác còn tưởng nó đeo thêm một loại kính đen, toàn thân bị đánh tơi tả chỉ còn sót lại cái quần đùi, người ướt sũng, không phải do mồ hôi, mà là bị người ta té nước vào, nó đang run lên bần bật, người không biết bị bôi cái gì lên, chỗ xanh chỗ tím, lại gần nhìn kĩ mới biết là do bị đánh bầm dập thâm tím.

Cục trưởng đương nhiên là biết hắn, một thằng côn đồ có tiếng trong huyện, mà cảnh sát nào chẳng biết nó, vì có tuần nào là nó không phải vào đồn đâu. Người ta cũng thấy lạ, cũng có lúc thấy nhớ thằng nhãi này.Nhưng cũng có nó bịa cũng giỏi, nó thuộc loại tội lớn thì không phải mà tội lặt vặt lại vô số. Nhưng cũng làm cảnh sát phải nhức đầu vì nó, chưa đủ tuổi kết an, cũng chưa đủ tuổi bắt giữ, cuối cùng đành pahir dạy cho nó một trận rồi lại thả nó ra.

Nhìn mặt mũi bị đánh bầm dập của nó, cục trưởng thở dài: Lại như thế này đây, lần này nó gây ra phiền phức lớn như thế, hay vẫn thả nó ra, tội của nó miễn cưỡng cũng chỉ là chọc ghẹo con gái, mà cũng chỉ là không nhiệt tình, không hiếu khách với người nước ngoài, thực sự là làm cho ông nhức đầu quá.

Lưu Thành Long trong lòng run sợ, không biết mình đã chọc phải ai, trước giờ cho dù phạm phải tội gì thì cũng không bị đánh thảm đến mức này,vô tình liếc thấy cái điện thoại đặt trên bàn, nó cũng giật mình run sợ, tự mình không ngờ có lúc cái điện thoại cũng đáng sợ đến vậy, viên cảnh sát nhấc điện thoại đưa lại gần miệng nó, lúc điện thoại bắt đầu rung, Lưu Thành Long cảm giác như mình sắp chết đên nơi, cứ như có dòng điện chạy khắp người, không chỉ tay chân, đến lục phủ ngũ tạng cũng thế, dòng điện chạy qua làm nó cảm giác tê dại đi, cả đời này nó cũng không muốn thử cảm giác này lần thứ 2. Đợi đến lúc tên cảnh sát độc ác kia bỏ cái điện thoại xuống, Lưu Thành Long cũng đã tè dầm hết ra rồi.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Luân Hồi