Luân Hồi

Chương 59: Xây nhà mới


Giải quyết xong vấn đề tiểu Thần Hi đến trường, cả nhà đều thở phào một hơi, cha mẹ cao hứng là vì không làm chậm trễ tiền đồ của nhi đồng, tiểu Thần Hi cao hứng là vì có thể dung nhập trong gia đình thật tốt, Trương Lam là người cao hứng nhất, cục diện hiện tại đã tiến thêm một bước với bố cục của hắn.

Giải quyết xong vấn đề tiểu Thần Hi đến trường, vấn đề xây dựng thêm nhà xưởng lại bày ra trước mặt, vấn đề như lửa xém lông mày này bắt đầu quấy nhiễu cả gia đình.

- Cha mẹ, hay là chúng ta lại xây thêm một ngôi nhà nữa đi!

Được Trương Lam âm thầm dặn dò, sau khi ăn cơm xong tiểu Thần Hi giả vờ do dự đưa ra ý nghĩ của chính mình:

- Hiện tại nhà của chúng ta đang ở cũng không nhỏ, nếu xây dựng thu xếp cũng có thể lấy ra được đủ sân để sản xuất, gia đình chúng ta xây một ngôi nhà mới ở địa phương khác để ở thế nào?

- Ý kiến hay!

Ánh mắt Dương Chi sáng lên, biện pháp này cũng rất không tệ:

- Sao mẹ lại không nghĩ tới đây?

Nói xong Dương Chi lại đẩy Trương Tông Quân đang tranh cao thấp cùng một móng heo:

- Ai, anh cảm thấy thế nào?

- A? Cái gì?

Trương Tông Quân có chút mê mang ngẩng đầu lên, trên tay cùng mặt mũi dính đầy mỡ:

- Mọi người đang nói chuyện gì?

- Chỉ biết ăn mà thôi!

Dương Chi nhất thời khó thở, dùng đũa nhanh như chớp gõ lên đầu Trương Tông Quân:

- Chúng tôi nói chuyện sao anh không chú tâm nghe dùm một chút?

- Ách…

Trương Tông Quân cố sức nuốt ngụm thịt, cố nén trên đầu truyền tới đau đớn, tự biết mình đuối lý nên lão đầu tử cũng không dám có động tĩnh quá lớn, vẻ mặt đau khổ lau miệng, làm ra vẻ ngồi thật nghiêm chỉnh:

- Tốt lắm, em nói đi, anh chuẩn bị sẵn sàng!

Trương Lam ngồi một bên nhìn thật buồn cười, hai người này, chồng không có bộ dạng của chồng, lão bà lại không giống như lão bà, giống như hai nhi đồng chưa lớn, nhưng nói trở lại, như vậy mới là một đôi vợ chồng hòa thuận, so với những người cả người âm trầm mặt mũi vẫn tốt hơn nhiều.

Từ sau khi điều kiện sinh hoạt trong nhà chuyển biến tốt đẹp, giữa hai người liếc mắt đưa tình cũng càng nhiều hơn, điều kiện kinh tế trong nhà thật tốt, đã không còn gặp áp lực như trước kia, thiên tính của hai người trẻ tuổi dần dần hiện ra, dù sao cũng chỉ mới là những thanh niên còn chưa đầy ba mươi, đặt ở mười mấy năm sau, tuổi này còn không biết có bao người chưa muốn kết hôn.

Dương Chi vừa bực mình vừa buồn cười, bọn nhỏ có mặt nên nàng cũng ngượng ngùng tiếp tục cùng chồng liếc mắt đưa tình, cười mắng vài câu, đem lời đề nghị của tiểu Thần Hi nói với Trương Tông Quân, hỏi ý kiến của hắn.

- Tốt!

Nghe xong lời nói của Dương Chi, Trương Tông Quân có chút chán nản vỗ vỗ đầu:

- Trước đó sao anh cứ chui vào ngõ cụt thế này, cứ sửng sốt ở mãi bên trong không chịu chui đi ra. Chính là đạo lý đó nha, không mua mảnh đất kia làm sân bãi mới, chúng ta cũng có thể ở địa phương khác làm cũng tốt hơn, trước kia vì sao cứ không nghĩ tới?

- Mảnh đất nào ở gần nhà chúng ta mới tốt đây?

Dương Chi đã bắt đầu tính toán địa chỉ nhà mới của chính mình:

- Nhà ở mới không thể cách nơi này quá xa, sáng tối ra vào vẫn nên dễ dàng là tốt. Hơn nữa địa phương phải lớn, như vậy nếu như nhà xưởng không đủ chỗ dùng thì có thể đem đặt qua bên kia!

Điều chỉnh đầu ngón tay tính toán hồi lâu, không có kết quả, chỉ đành đem vấn đề này ném cho Trương Tông Quân:

- Nghĩ nhanh lên, vấn đề này là của anh!

- Lại là của anh…

Trương Tông Quân có chút buồn bực, quay đầu liền dứt khoát bỏ gánh, một câu nhẹ nhàng ném ra:

- Bọn nhỏ, ai nghĩ được địa phương thích hợp, cha có thưởng cho!

- Thưởng cái gì vậy?

Ánh mắt Trương Lam nhất thời sáng lên:

- Nói ra thử xem có thể làm cho con có được chút động lực không?

- Là thưởng cái gì còn chưa nghĩ ra được!

Trương Tông Quân ngẩn người, ánh mắt xoay chuyển, bắt đầu qua loa:

- Ưng thuận trước đã, đợi khi tìm được thì thưởng!

- Cắt!

Trương Lam dè bỉu, người này chiêu này có vẻ như từng dùng qua rất nhiều lần, lúc ban đầu Trương Lam còn mắc mưu, nhưng số lần càng nhiều loại tiểu xiếc này dĩ nhiên cũng không còn người nào để ý tới. Không có điều gì khác, người này xong chuyện luôn không nhận nợ, đã không có thưởng ai còn chịu ra sức cho hắn đây?

Vừa muốn cho con ngựa liều mạng chạy, còn không muốn cấp cho con ngựa ăn cỏ, trên thế giới này làm gì có nhiều chuyện tốt như thế?

Tiểu Thần Hi thì đang cau mày tận lực suy tư – kỳ thật những hành động hiện tại cũng chỉ là giả vờ, địa phương nào thì Trương Lam cũng đã sớm suy nghĩ kỹ, nhưng cũng không thể trực tiếp nói thẳng ra đúng không? Vậy cũng thật là quá giả!

Dương Chi cùng Trương Tông Quân đang bắt đầu tính toán những mảnh đất vây chung quanh nhà, thảo luận xem địa phương nào càng thích hợp, đa số chỉ thấy được những mảnh đất nhỏ, hơi lớn một chút thì nằm cách nhà có chút xa. Thảo luận tới thảo luận lui hai người cũng không tìm được biện pháp nào thích hợp.

Hồi lâu, tiểu Thần hi sợ hãi mở miệng:

- Con có một chủ ý, không biết có thích hợp hay không?

- Biện pháp gì?

Dương Chi chợt nghĩ chuyện gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng:

- Nói ra nghe một chút?

- Dạ!

Tiểu Thần Hi gật gật đầu:

- Cũng có được hai biện pháp!

- Thậm chí có được hai biện pháp?

Trương Tông Quân cùng Dương Chi đều sáng mắt, nhất thời dừng tiến hành thảo luận, ánh mắt nhìn tiểu Thần Hi:

- Con gái ngoan, nói thử xem là hai biện pháp nào?

- Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn con, con có chút sợ hãi!

Tiểu Thần Hi mất tự nhiên xoay vặn thân mình, có chút ngượng ngùng khi bị hai người nhìn soi mói:

- Biện pháp thứ nhất chính là mảnh đất trống lớn ở phía đông thôn!

- Mảnh đất kia sao?

Dương Chi cùng Trương Tông Quân đưa mắt nhìn nhau.

Mảnh đất kia Trương Tông Quân cùng Dương Chi đều biết, cách nhà mình cũng không xa lắm, ước chừng khoảng hai trăm thước, ở nơi đó xây nhà không tệ, địa phương cũng khá lớn, hơn nữa hiện tại mảnh đất kia vẫn thuộc trong thôn, bởi vì đó chỉ là một khối đất trũng, rất dễ dàng bị ngập, chủ yếu không ai muốn trồng trọt gì ở nơi đó, vì vậy mảnh đất kia luôn bị bỏ trống.

Chuyện này cũng không phải là vấn đề mấu chốt, mấu chốt chính là mảnh đất kia cách thôn có chút xa, hiện tại nhà của họ cũng nằm trên đầu thôn, địa phương kia đương nhiên càng thêm hoang vắng, càng thêm buồn bực chính là cách nơi đó không xa còn có một bãi tha ma.

Vừa nghĩ tới bãi tha ma, trời sinh có tính nhát gan Dương Chi còn có chút dựng đứng tóc gáy, phụ nữ luôn sẽ có chút sợ hãi đối với loại chuyện này, bình thường tránh né còn không kịp, có thể không đi ngang loại địa phương kia thì tận lực tránh né, bây giờ còn muốn đến đó ở, ngẫm lại khi trong nhà chỉ có một mình nàng, Dương Chi không tự chủ được sợ run cả người, nếu lỡ như thời tiết thêm gió thêm mưa, thuận tiện đánh xuống vài đạo thiên lôi, vậy thật sự biến thành quỷ ốc như trong tiểu thuyết!

Trương Tông Quân đối với chuyện này cũng không quá để ý, dù sao hắn cũng từng tham gia quân ngũ, vốn bản thân cũng không phải kẻ gan lớn, nhưng tham gia quân đội trở về lá gan cũng được rèn luyện lớn hơn nhiều. Ở niên đại toàn quân giai binh, dân binh huấn luyện còn chính thức hơn cả sau niên đại 90, nửa đêm bị kéo đi tới bãi tha ma rèn luyện can đảm quả thực chính là cơm thường, một thời gian dù là người nhát gan cũng cảm thấy chết lặng. Chỉ là một bãi tha ma thôi, Trương Tông quân cũng không xem trong mắt.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Luân Hồi