Luân Hồi

Chương 27: Chết lặng người


- Chuyện này cậu không cần lo lắng.

Trương Phúc Sinh nói:

- Những người công nhân làm việc trước đây đều là nông dân ở những vùng lân cận. trước đây đều dựa vào nhà máy đường mà sống. Bây giờ nhà máy đường bị sa ngã, bọn họ cũng nhàn rồi, nếu như cậu mua nhà máy này, ngày mai tôi sẽ dán một tờ thông báo ở cửa nhà máy, ngày hôm sau mọi người sẽ đến đông đủ.

- Thế thì tốt.

Trương Tông Quân gật đầu:

- Có thể đưa cho tôi xem giấy tờ của nhà máy được không?

- Được, cậu theo tôi,

Trương Phúc Sinh rất vui vẻ, quay người dẫn Trương Tông Quân đến phòng làm việc, lấy ra từ trong ngăn kéo mấy bản chứng nhận.

- Những giấy tờ này đều chính xác, cậu yên tâm đi.

Nhìn thấy những tờ giấy chứng nhận này, Trương Tông Quân rốt cuộc cũng yên tâm.

- Anh Trần, chúng ta có thể thương lượng một chút vấn đề giá cả được không? Có thể bớt thêm một chút.

- Người anh em, giá cả cậu không cần nói thêm.

Trương Phúc Sinh kiên quyết nói:

- Nếu cậu đã biết nhà máy muốn bán thì có lẽ cậu cũng đã biết nơi này vì sao mà phải bán. Nói thật lòng, chúng tôi cũng không biết làm kinh doanh, nếu như chúng tôi có được nhà máy này, năm nào cũng mang đi đánh bạc mấy mấy chục vạn thì sao? Không thể nói là khối đất được mà đây đều là những thiết bị, người anh em có tính nữa thì cũng chỉ có giá đấy, thêm nữa những thủ tục này, việc thu mua mía, không có sự giúp đỡ của những người dân địa phương thì nhà máy không thể dễ dàng mà mở lại. Bởi thế, ba mươi vạn là không hề đắt, chúng tôi không thể bớt được đồng nào nữa.

Trương Tông Quân cúi đầu suy nghĩ một chút, ban đầu định mua nhà máy này, không những có thể đáp ứng yêu của của mình, không dùng hết thì có thể bán đường lấy một số tiền lớn, nếu tính như thế thì ba mươi vạn là có thể mua được.

- Được, quyết định giá đó đi.

Trương Tông Quân gật đầu nói:

- Anh Trần, nói thật, nhà máy này tôi mua rồi, nhưng chúng ta trả tiền như thế nào đây?

Trương Phúc Sinh cúi đầu suy nghĩ một lúc bèn hỏi:

- Bây giờ có thể trả hết được không?

- Không thể.

Trương Tông Quân lắc đầu nói.

- Thế cậu xem thế này có được không nhé, cậu đưa tiền đặt cọc, sau đó nửa tháng sau có lãi rồi thanh toán, cậu thấy thế nào?

Trương Phúc Sinh nói.

- Như thế đi.

Trương Tông Quân nghĩ không hẳn là mạo hiểm:

- Nửa tháng sau tôi sẽ mang số tiền còn lại đến làm thủ tục, nhận tiền xong là chúng ta thanh toán xong, thế nào?

- Người anh em thật vui tính.

Trương Phúc Sinh múa mép, ý này cũng không tồi, ai cũng không bị thiệt.

- Được, vậy thì làm thế đi.

Trương Tông Quân cảm thấy mình đã làm một chuyện lớn, cũng không tính toán gì tới những người ở Hoàng Ngưu đảng, bèn mua một tờ vé tàu hỏa giường nằm, nhanh chóng đi xe lửa thật nhanh về nhà.

Đến thị trấn đã là bốn giờ chiều, đầu tiên là đến Vương trưởng doanh gọi điện thoại cho người nhà, nói cho mọi người biết mình đã về tới thị trấn và sắp về tới nhà.

- Người anh em, vội vã như thế làm gì, chị dâu và cháu ở nhà chuẩn bị rồi, cơm nước xong rồi hãy đi chứ.

Nói điện thoại xong, Vương trưởng doanh nhiệt tình giữ lại, thoạt nhìn thấy Vương trưởng doanh cũng là người không tồi, mặt mày hồng hào, nhất là bộ dạng mãn nguyện, làm tăng thu nhập thêm nhiều cho bộ đội, có được sự biểu dương của lãnh đạo cấp trên, không chừng sau này sẽ làm những việc lớn.

- Không được rồi.

Trương Tông Quân sốt ruột. Anh em tuy rằng quan trọng nhưng vợ con còn quan trọng hơn, cứ phải về nhà trước đã.

- Để hôm khác đi, anh em chúng ta gặp nhau uống rượu sau.

Thấy Trương Tông Quân sốt ruột về nhà, Vương trưởng doanh cũng không níu giữ nữa, còn giữ nữa sẽ bị mắng.

- Trời không còn sớm nữa, thế này đi, tôi sắp xếp xe đưa cậu về.

- Vậy thì cảm ơn anh! Đến nhà em uống rượu luôn đi.

Trương trưởng doanh cũng không khách khí, phí lời, đến đây làm gì chứ? Không phải là vì muốn đi xe sao?

- Thôi đi, đêm nay tôi còn phải trực ban, cậu không thể khiến tôi phạm sai lầm được.

Vương Doanh Trường cười dài mắng một câu, quay người gọi:

- Vương Đại Trụ.

- Có!

Một người cao to như cây cột chạy bộ tới, cúi chào, nói to. Quả nhiên không khác với tên gọi, thực sự cậu ta thật giống cây cột rắn chắc, cũng không biết cha mẹ cậu ta sao có thể dự kiến trước mà đặt cho cậu ta cái tên như thế?

- Trụ Tử.

Vương trưởng doanh gọi.

- Đưa anh Trương về nhà một chuyến! Đi sớm về sớm! Biết đường chứ?

- Báo cáo doanh trưởng.

Vương Đại Trụ nghiêm, lớn tiếng nói:

- Tôi biết!

- Làm sao cậu biết?

Vương trưởng doanh kinh ngạc.

- Đồng chí này tôi quen.

Trương Tông Quân lại há hốc mồm.

- Anh ấy vận chuyển hàng cho tôi mấy lần.

- Thế thì tốt.

Vương trưởng doanh vỗ trán nói:

- Chả trách tôi già rồi, trí nhớ không tốt. Mau đi rồi về.

Trương Tông Quân và Vương Trụ Tử lên xe, hai người đi trên đường nhanh như chớp, Trương Tông Quân không ngừng thúc giục, hai người giống như sống chết phải chạy thật nhanh về nhà.

Rất nhanh, Tiểu Thần Hi đã chuẩn bị xong bữa tối, mâm cơm có sáu món bốn món chay và hai món mặn. hương vị thật thơm ngon.

- Ngon quá, ngon quá!

Trương Tông Quân vừa vào tới nhà, tay còn chưa rửa đã gắp ngay một miếng thịt kho tàu vào trong miệng, liên miệng khen ngời:

- Tay nghề của con gái chúng ta càng ngày càng giỏi.

Lấy chiếc đũa đập vào tay chồng, Dương Chi cười mắng:

- Nhìn anh xem, mau đi rửa tay đi, cơm nước xong xuôi chúng cho cả nhà biết anh mua bao nhiêu hàng?

Ăn tối xong, Trương Tông Quân ngồi trên sô pha, khoan khoái uống cốc trà mà con gái pha cho, híp mắt lại nghĩ: hạnh phúc ư, hạnh phúc là gì? Đây không phải là hạnh phúc sao?

Thấy Trương Tông Quân vẻ mặt thỏa mãn, Dương Chi không nhịn được nữa, hai tay bèn tìm được mục tiêu đã xác định, nhẹ nhàng dạo qua một vòng rồi nói:

- Nói đi, lần này đi rốt cuộc là thế nào?

- Ai da, em nhẹ một chút.

Trương Tông Quân thầm kêu lên một tiếng, cố gắng xoa xoa cái tai.

- Trước mặt con gái em cho anh tí thể diện đi mà.

- Nói mau, không nói thì không dừng.

Dương Chi tuy ngoài miệng rất uy hiếp nhưng cũng đã buông lỏng tay ra.

- Anh nói anh nói.

Trương Tông Quân vội vã xin tha.

- Lần này đi đàm phán không thành công.

Nói xong bèn nâng cốc trà lên uống.

- Cái gì?

Nghe đến đây, Dương Chi lông mày dựng thẳng lên, giọng điệu dâng cao độ.

- Đi nhiều ngày như vậy, tốn nhiều tiền như vậy, anh không mang được gì về sao? Đã thế còn không biết xấu hổ ngồi đây uống trà.

Nhìn vợ thật sự tức giận, Trương Tông Quân cũng không dám thừa nước đục thả câu nữa, dù sao cái tai vẫn quan trọng hơn, vội vàng buông chén trà nói:

- Em hãy nghe anh nói hết đã. Tuy không mua được đường nhưng lần này anh đã mua được cả một nhà máy đường.

Đắc ý bắt chéo chân nói:

- Thế nào, lần này thành tích không tồi chứ?

- Mua nhà máy đường?

Dương Chi có chút nghi ngờ, cái tay chuẩn bị véo tai Trương Tông Quân cũng dừng lại.

- Nói cho em nghe là chuyện gì đi?

- Chuyện là như thế này.

Trương Tông Quân kể lại một lượt hành trình đến Quảng Đông, nói xong thì đã mất hơn một tiếng đồng hồ trôi qua.

- Thế nào? Chủ ý này của anh không tồi chứ?

Trương Tông Quân đắc ý như một ông lão đang thể hiện:

- Mua nhà máy đường, sau này chúng ta không chỉ được đảm bảo số đường mà còn có thể bán đường lấy tiền nữa.

- Được đó.

Dương Chi cười toe toét, không ngừng khen ngợi ông chồng mình.

- Không nhận ra là, kinh doanh được một thời gian đầu óc anh cũng linh hoạt hơn nhiều rồi đấy.

- Có ai khen như em không?

Trương Tông Quân dở khóc dở cười.

Cả một Trung Quốc trong thập niên tám mươi, tình trạng kinh tế đều rơi vào trạng thái trì trệ, hầu như toàn bộ vật tư đều thiếu sót, mặc kệ là buôn bán gì, chỉ cần anh không phải quá ngu dốt, dường như không bị lỗ nhiều. Hơn nữa đất nước vừa mới thực hiện cải cách mở cửa, quản lý kinh tế tồn tại rất nhiều lỗ thủng, các chính sách vĩ mô không được chặt chẽ, chính sách kinh tế xuất hiện quá nhiều lần nên nền kinh tế điều tiết hoặc là quá chặt hoặc là quá lỏng. Tốc độ nhu cầu của nền kinh tế quá cao, tài sản cố định mở rộng đầu tư lại bị khống chế. Cùng lúc đó, tài chính lại phát triển mạnh, tiền bạc được phát hành cấp tốc, giả cả không ngừng tăng lên. Điều này cũng là cơ hội cho không ít những người làm ăn, trong khoảng thời gian này, Trung Quốc cũng nổi lên một số tài phú thần thoại, các loại vinh quang, hoặc là xã hội đen, hoặc là những câu chuyện đen tối đầy máu tanh. Các nhà đầu tư đã không ngừng đầu tư tầng lớp, cả một xã hội cải cách mở cửa mười năm trước là mười năm cải cách đầy bi hoan ly hợp, cũng là mười năm nhảy vọt của nền kinh tế Trung Quốc.

- Cha, con có thể hỏi một chuyện được không?

Trương Lam không đành lòng dập tắt đi những suy nghĩ trong đầu mình, không ngại nhận thiếu sót của mình với cha.

- Nói đi.

Trương Tông Quân phất tay, dĩ nhiên là rất hài lòng về hành trình đi Quảng Đông của mình:

- Có vấn đề gì con cứ hỏi đi.

- Vậy.

Trương Lam cẩn thận nói:

- Nhà máy đường ở Quảng Đông cha định để ai quản lí.

- À?

Trương Tông Quân trên mặt tươi cười, chuyện này à? Mình đang chìm đắm trong vui vẻ, thỏa mãn nên còn chưa nghĩ tới vấn đề này.

Nụ cười trên mặt Dương Chi cũng ngừng lại, nghiêm túc nhìn Trương Tông Quân.

- Cha không phải chưa nghĩ tới vấn đề này chưa?

Trương Lam cẩn thận nói tiếp, hy vọng không phải như thế.

- Ừ!

Trương Tông Quân sờ sờ mũi, vô cùng ngại ngùng.

- Hình như cha chưa nghĩ tới chuyện này.

Biết là sẽ như thế, ánh mắt Trương Lam thật bất đắc dĩ.

- Chẳng nhẽ anh chưa nghĩ tới việc để ai quản lí nhà máy?

Dương Chi cuối cùng không nhịn được bèn nhào lên túm lấy cái cổ của Trương Tông Quân trút giận:

- Lúc đó anh nghĩ gì thế? Chẳng nhẽ anh nghĩ mình có thể quản lý được sao?

- Khái khái.

Trương Tông Quân bị vợ đè cho một trận, hận không thể thể hiện được thái độ của mình:

- Anh đương nhiên là không muốn đi.

- Anh không đi lẽ nào để em đi.

Dương Chi tức giận nói.

- Khái khái, con ơi, mau cứu cha!

Trương Tông Quân chỉ có thể cầu cứu con mình, hy vọng đứa con có thể thể hiện một điều gì thần kỳ, cứu vớt mình trong cảnh biển lửa.

- Thật ra cũng không phải là không có cách.

Trương Lam nhìn mẹ đang bạo ngược cha, trong lòng đã hết giận: cho chừa ở ngoài tự tiện, lần này thì phiền toái rồi, không chuẩn bị kỹ càng đã làm rồi, thật đúng là không biết nên phục cha to gan hay là phục cha mơ hồ nữa. Thôi vậy, Trương Lam thở dài trong lòng, đúng là cha biết lo. Có một nhà máy đường rồi thì số đường mà xưởng cần dùng tới sẽ không cần lo lắng nữa.

- Thật sự có cách sao?

Trương Tông Quân ánh mắt sáng ngời, tuy rằng đứa con có thể có cách, nhưng thực sự không ngờ rằng nhanh như thế mà đã nghĩ được ra rồi, lẽ nào đây là điểm khác biệt to lớn giữa thiên tài và phàm phu tục tử.

- Cách gì? Mau nói đi bảo bối.

Dương Chi cũng lo lắng tới không thể nhẫn nhịn tiếp được.

- À à à!

Tiểu Thần Hi lắc đầu không ngừng, vừa giơ phiếu thể hiện sự tán thành.

- Thật ra lo lắng của cha mẹ chính là chúng ta không có cách nào để quản lí được nhà máy đường, chúng ta sợ không có thời gian, có người gian lận chúng ta cũng không biết, thật ra cha mẹ muốn có một nhà máy đường có đúng không?

Trương Lam tiếp tục hỏi ngược lại.

- Đúng đúng.

Hai người liên tục gật đầu.

- Thật ra muốn giải quyết vấn đề này vô cùng đơn giản.

Trương Lam nói.

- Ừ.

Hai người trừng to mắt, vô cùng hồi hợp chờ đợi đáp án cuối cùng trước mắt.

Thể hiện đủ loại cảm xúc rồi, Trương Lam rốt cuộc cũng không vòng vo nữa, không thể thừa dịp nước đục thả câu, vì thế bèn nói thẳng vào vấn đề:

- Chỉ cần chúng ta tìm được một quản lí, kế toán và xuất kho phân công công việc rõ ràng, tiền thu và chi đều được kế toán nhập sổ sách rõ ràng, quyền nắm giữ tài vụ thì ở trong tay chúng ta, quy định tài chính thấp nhất đối với mỗi người, những khoản chi nhỏ thấp hơn hạn ngạch tài chính thì bọn họ có thể làm chủ cũng được, còn những khoản tiền cao hơn hạn ngạch tài chính thì nhất định phải báo với chúng ta để trao quyền sr dụng, sau đó chúng ta sẽ điều tra sổ sách bất kỳ lúc nào, cho dù bọn hắn có động thủ cước thì cũng không thể dễ dàng được.

- Đơn giản thế sao?

Hai người choáng váng, nhìn nhau vài lần, mình cũng không có cách gì giải quyết vấn đề, vậy mà con mình có thể giải quyết vấn đề nhanh gọn như thế.

- Đơn giản như thế thôi.

Trương Lam gật đầu.

Trương Tông Quân thu dọn đồ đạc xong xuôi, lần thứ hai đến Quảng Châu tiếp tục mua lại nhà máy, dường như đầu tư trước của nhà máy không có khả năng trở về. Vợ thì cả ngày thu mua hoa quả bận rộn tối mắt, trong khi đó Tiểu Thần Hi và Trương Lam hai người chỉ ngây ngây ngô ngô đôi mắt nhỏ, vẻ mặt ngây thơ, không biết nên làm cái gì.

- Làm gì đây?

Trương Lam hỏi Tiểu Thần Hi.

- Em nói chúng ta làm gì bây giờ?

Tiểu Thần Hi nghênh đầu lên, cười tủm tỉm nói.

- Nếu chúng ta oẳn tù tì đi,chị thắng em phải thơm chị một cái, em thắng thì em sẽ thơm chị một cái.

Tính háo sắc lại bắt đầu ăn hiếp Tiểu La Li. (nằm mơ à, đòi ăn hiếp người khác)

- Được.

Tiểu La Li trả lời ngọt ngào, hồn nhiên không kể mình thắng hay là thua.

- Vậy chúng ta bắt đầu nhé.

Kẻ háo sắc vô lương trong lòng mừng thầm.

- Được.

- Nào, đá, kéo…

- Bang bang bang.

Không đợi vải ra một tiếng đập cửa mạnh vang lên.

Kẻ háo sắc vô lương đang có lợi thế bị làm phiền, trong lòng tức giận, mẹ nó. Người nào mà thiếu đạo đức như thế? Khó lắm mới có cơ hội mà còn đến quấy rối, có được cơ hội thế này không dễ chút nào.

Tiểu Thần Hi hé miệng cười, không phải không cho chủ nhân cơ hội, mà là cái dáng dấp háo sắc vô lương của chủ nhân đến cả ông trời cũng không thể ủng hộ.

Chuyện tốt bị cắt đứt, hắn tức giận ra mở vửa, ồ? Ngoài cửa có một người đàn ông không quen đang đứng đó, khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, hơi gầy, sắc mặt có vẻ tái nhợt.

- Anh tìm ai?

Cố gắng đè nén nỗi tức giận trong lòng, Trương Lam tức giận hỏi.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Luân Hồi