Luân Hồi Thương Đế

Chương 100: 100: Báo Danh Võ Đạo Các


“Được!”.

Nhận được Đoạn Ngọc đồng ý thì Thôi Phong có chút vui mừng cười gật đầu.

“Lục lão đệ trước đi báo danh đi, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp những người khác”.

Đoạn Ngọc gật đầu, sau đó cũng liền quay đầu đi hướng báo danh của Mệnh Tuyền cảnh võ giả.

Hẳn là vì nguyên nhân hắn đã đồng ý gia nhập vào tổ đội của Thôi Phong nên ba vị võ giả đang tiến về phía hắn cũng dừng lại, Đoạn cũng vì đó mà tránh được một phen phiền phức.

Tuy rằng tuổi đời không lớn nhưng Đoạn Ngọc cũng hiểu được một chút đạo lý.

Phù Sơn thành phát động lần vây quét Yêu tộc cùng Hung thú này đặt ra quy định tổ đội hạn chế số lượng người nên tổ đội có thành viên càng cường đại thì tổ đội thực lực sẽ càng mạnh.

Vì lần vây quét này cho phép võ giả Luyện Thể cảnh tám tầng trở lên tham gia nên đến cuối cùng sẽ xuất hiện tình trạng tổ đội thành viên chênh lệch rất lớn, các tổ đội đã thành lập vì không muốn bị rơi vào tình huống này nên trước khi xuất phát sẽ cố gắng đem số đội viên nhét đầy, miễn cho lúc sau bị Phủ Thành chủ nhét thêm thành viên.

Dưới tình trạng Luân Hải cảnh võ giả số lượng bị hạn chế thì Mệnh Tuyền cảnh võ giả chính là lực lượng trung kiên, các tổ đội đều sẽ tận lực mời chào Mệnh Tuyền cảnh võ giả.

Về phần Luyện Thể cảnh võ giả thì tác dụng không lớn, bọn hắn giết được Nhất giai Hung thú nhưng đối mặt với Nhị giai Hung thú thì rất khó có thể chống lại, gặp phải Hung thú cường đại thì đội viện khác thậm chí còn phải phân ra một phần sức lực đi bảo vệ.

Nghĩ đến Nhất giai Hung thú có rất nhiều, Luyện Thể cảnh tác dụng vẫn rất lớn nên Đoạn Ngọc cũng không có suy nghĩ nhiều.

Phù Sơn thành các đại thế lực đã đặt ra quy định này thì tất nhiên là có tính toán của bọn hắn, Đoạn Ngọc có thể mượn cơ hội này tiến vào Táng Long cốc là tốt rồi.

Khu vực báo danh của Mệnh Tuyền cảnh phân làm ba hàng dọc, Đoạn Ngọc tiến vào trong đó một hàng thì phải chờ đợi một khắc thời gian mới đến lượt hắn báo danh.

Ghi danh cho hắn là một vị nữ tử đại khái hai lăm tuổi, dáng người không kém, cũng được tính là dễ nhìn, tu vi Mệnh Tuyền cảnh tám tầng.

Đoạn Ngọc tuy rằng chỉ có Mệnh Tuyền cảnh sáu tầng nhưng lại có Nhị giai nguyên thần, Luân Hải cảnh tầng sáu trở xuống đều không thể giấu được hắn cảm giác, trừ khi là đối phương có thủ đoạn đặc thù che giấu tu vi.

“Tên, tu vi, xuất thân”.

Nữ tử liếc nhìn Đoạn Ngọc một cái thì cũng liền thu hồi ánh mắt, thanh âm sau đó vang lên.

“Lục Ngọc, Mệnh Tuyền cảnh tầng hai, đến từ Đế đô”.

Đoạn Ngọc không mặn không nhạt đáp.

“Ừm, đã có tổ hội hay chưa?”.

Nàng khẽ gật đầu ghi chép, sau đó lại hỏi.

“Ta đã đồng ý gia nhập tổ đội của Thôi Phong lão ca”.

Đoạn Ngọc chân thành đáp.

“Thôi Phong? Mệnh Tuyền cảnh chín tầng?”.

Nàng ngẩng đầu nhìn Đoạn Ngọc nghi ngờ hỏi.

“Vâng”.

Đoạn Ngọc gật đầu.

Nàng kia gật đầu, sau khi ghi chép lại thì lấy ra một cái mộc bài, bên trên có khắc tên Lục Ngọc đưa cho Đoạn Ngọc.

Đợi hắn tiếp nhận mộc bài này thì nàng mới nói.

“Đây là mộc bài đại biểu cho thân phận của ngươi, sáng mai trước khi tất cả mọi người xuất phát thì ngươi phải đến tập hợp ở bên ngoài thành, tốt nhất là nên đi cùng với đội trưởng của ngươi”.

“Ta hiểu”.

Đoạn Ngọc đáp.

Có chút dừng lại thì hỏi thêm.

“Ta có thể mang theo Thú sủng của mình cùng tham gia lần càn quét này chứ?”.

“Thú sủng?”.

Nữ tử thoáng chút kinh ngạc nhìn Đoạn Ngọc, dĩ nhiên là không nghĩ đến Đoạn Ngọc chỉ có Mệnh Tuyền cảnh tầng hai, trên người y phục cũng không có bao nhiêu quý giá lại có Thú sủng.

Thế nhưng nàng kinh ngạc cũng liền qua đi, khẽ gật đầu nàng đáp.

“Chỉ cần là đồ vật của ngươi, muốn mang cái gì cũng đều được”.

“Cáo từ!”.

Đoạn Ngọc mỉm cười gật đầu xoay người rời đi.

Sau lưng hắn vẫn còn có võ giả khác muốn báo danh, hắn tất nhiên là không tiện dừng lại ở chỗ này.

Đoạn Ngọc rời khỏi nơi ghi danh thì cũng liền đem mộc bài thu lại, Thôi Phong lập tức đã tiến đến bên cạnh hắn cười hỏi thăm.

Quá trình ghi danh vô cùng đơn giản nên Đoạn Ngọc cũng không nói gì nhiều, mọi sự như thường.

“Được! Nếu đã như vậy thì để ta dẫn Lục lão đệ đi gặp những người khác, tiếp xúc sớm thì có thể dễ dàng phối hợp hơn”.

Thôi Phong cười nói.

“Nên như vậy”.

Đoạn Ngọc gật đầu.

“Chỉ là ta có một chút việc riêng cần giải quyết, hi vọng Thôi lão ca có thể giúp ta một chút, cũng không mất bao nhiêu thời gian”.

“Ồ? Lục lão đệ có việc gì cứ nói, chỉ cần ta có thể giúp thì tất nhiên sẽ không từ chối”.

Thôi Phong ồ lên cười đáp.

“Thôi lão ca cũng đã biết ta không phải là người của Phù Sơn thành, thế nên có một chút địa điểm trong Phù Sơn thành ta cũng rõ bằng ngươi”.

Đoạn Ngọc nói.

“Ta bây giờ vừa mới đột phá không lâu, trong tay cũng không có võ kỹ thích hợp, lúc ở Luyện Thể cảnh có võ kỹ đã không thích hợp với ta”.

“Ngươi muốn mua võ kỹ?”.

Thôi Phong trong mắt tinh mang hơi chút lóe lên thì cũng liền biến mất thấp giọng hỏi.

“Đúng là có ý này”.

Đoạn Ngọc gật đầu.

“Thế nhưng ta cũng hiểu được võ kỹ giá cả đắt đỏ, Thôi lão ca nếu như biết nơi nào bán ra võ kỹ giá cả vừa phải thì có thể chỉ cho ta”.

“Ha ha”.

Thôi Phong cười vỗ vai Đoạn Ngọc.

“Lục lão đệ muốn mua võ kỹ thì chỉ cần đến Võ Đạo các là được, trong Phù Sơn thành liền không có nơi nào có thể so được với Võ Đạo các, trong đó võ kỹ, thậm chí là pháp thuật cũng có, vấn đề giá cả thì có thể đến nhìn, Võ Đạo các đều đã định giá sẵn”.

“Ồ? Như vậy thì nhờ Thôi lão ca dẫn ta đến Võ Đạo các một chuyến”.

Đoạn Ngọc thoáng chút kinh ngạc nói.

Võ Đạo các lại dám định giá sẵn võ kỹ cùng pháp thuật, điều này cho thấy Võ Đạo các cũng vô cùng tự tin về phương diện giá cả, nơi khác bán ra không có khả năng thấp hơn bọn hắn.

“Đi thôi”.

Thôi Phong lôi kéo Đoạn Ngọc cười nói.

“Nói đến Võ Đạo các thì quả thực là có chút khác thường, bọn hắn tự nhiên cắm rễ vào Phù Sơn thành dẫn đến việc lũng đoạn võ kỹ, pháp thuật của các thế lực lớn bị phá vỡ, trước kia còn có đấu giá các loại võ kỹ cùng pháp thuật, bây giờ đã không còn”.

Đoạn Ngọc đi theo Thôi Phong, nghe được nhưng vậy thì kinh ngạc hơn.

Võ Đạo các kia thật đúng là đủ bá đạo, hoàn toàn không nhìn các thế lực lớn khác trong Phù Sơn thành, nó hậu trường tất nhiên là rất cứng, Phù Sơn thành bản thổ thế lực không thể làm gì.

“Cũng nhờ có Võ Đạo các mà Phù Sơn thành võ giả không thiếu hụt võ kỹ, chỉ cần bỏ ra giá cả tương đối thì đều sẽ có thể tìm được võ kỹ phù hợp với mình”.

Thôi Phong lại nói thêm.

“Lục lão đệ nếu như là cần võ kỹ thì đến Võ Đạo các chính là lựa chọn tốt nhất, trong đó thậm chí là còn bán ra Ngũ giai võ kỹ!”.

“Ngũ giai?”.

Đoạn Ngọc trong mắt đồng tử hơi chút co lại.

Ngũ giai võ kỹ là Phong Hầu cảnh võ giả cùng phối võ kỹ, ở trên mặt nổi thì Phong Hầu cảnh cường giả ở Thánh Nguyên Đế quốc đã là cường giả đứng đầu, Võ Đạo các lại dám bán ra đồ vật này?

“Hắc hắc, thế nhưng ta nghe nói đó chỉ là bản thiếu, cũng không phải chân chính Ngũ giai võ kỹ!”.

Thôi Phong nhìn xem Đoạn Ngọc biểu hiện có chút cứng lại thì cười xấu xa nói.

Đoạn Ngọc hơi chút lườm Thôi Phong, cùng lúc đó nội tâm cũng bình thường trở lại.

Nếu như Võ Đạo các có thể bán ra chân chính Ngũ giai võ kỹ thì nội tình quả thực là rất mạnh, không có lý nào lại chỉ cắm rễ ở trong Phù Sơn thành.

“Hắc hắc, tuy là vậy nhưng Võ Đạo các cũng rất khó lường, hai vị Phó Các chủ đều là Động Thiên cảnh sáu tầng, Các chủ vô cùng thần bí, nội tình không hề kém Phủ Thành chủ”.

Thôi Phong nói thêm.

“Chuyện đó không liên quan đến ta, ta chỉ muốn mua võ kỹ”.

Đoạn Ngọc sầm mặt lại nói.

“Đúng! Đúng!”.

Thôi Phong thấy vậy thì cũng không cười đùa thêm nữa mà một mạch dẫn Đoạn Ngọc đi tới phía đông của Phù Sơn thành, một tổ hợp kiến trúc rộng lớn xuất hiện ở trước mắt Đoạn Ngọc.

Cổng lớn là hai cái cột đá cao đến ba trượng, phía trên có một bảng đá lớn khắc xuống ba chữ Võ Đạo các, nét chữ ngập vào trong bảng đá giống như là kiếm ngấn, thế nhưng lại cũng không cứng rắn vô hồn mà giống như có chút mềm mại.

Bên trong đó giống như ẩn giấu gì đó nhưng Đoạn Ngọc lại không thể nhìn ra.

“Lợi hại!”.

Đoạn Ngọc ánh mắt lộ ra một chút dị quang thấp giọng nói.

Sau đó cũng liền thu hồi ánh mắt, chuẩn bị bước vào Võ Đạo các.

Mục đích của hắn là mua võ kỹ, không có thời gian đi đánh gia bí mật trong ba chữ Võ Đạo các kia.

“Lục lão đệ cũng nhìn ra ba chữ Võ Đạo các này lợi hại?”.

Thôi Phong lúc này có chút kinh ngạc nhìn Đoạn Ngọc hỏi.

“Không phải”.

Đoạn Ngọc lắc đầu.

“Ta nói là người viết ra ba chữ này lợi hại”.

Nói xong thì cũng liền cất bước đi vào trong Võ Đạo các.

“...”.

Thôi Phong hơi chút ngẩn ra một chút thì hai mắt tỏa sáng.

“Nói vậy cũng đúng, ba chữ Võ Đạo các này lợi hại như vậy, người viết ra nó tất nhiên là rất lợi hại!”.

Nói xong thì cũng liền cất bước đi vào Võ Đạo các, hắn còn muốn dẫn Đoạn Ngọc đi nhìn các loại trong Võ Đạo các.

Ngay khi Đoạn Ngọc cùng Thôi Phong tiến vào trong Võ Đạo các thì phía trên bảng đã khắc ba chữ Võ Đạo các xuất hiện ba cái bóng đen, trong đó một cái giống như là kinh nghi nói.

“Lão Tam, đồ chơi này của ngươi mất linh rồi sao? Tứ Hoàng tử giống như là không bị võ đạo ý chí của ngươi ảnh hưởng!”..

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Luân Hồi Thương Đế