Long Thần Khí

Chương 17: Hoàng liên tiên hoa lại cổ kỳ lân


Đại Hùng không biết là gì nhưng cảm thấy hoảng sợ, a lên một tiếng, vội lui lại mấy bước. Đúng lúc từ dưới dao trì, một cái miệng ngạc kình vĩ đại dựng thẳng lên cắn vào khoảng không. Nhìn cái miệng này thôi cũng biết: con ngạc kình (1) dưới kia chí ít dài ba, bốn trượng (12-16m). Ban nãy Đại Hùng chỉ cần hấp tấp một chút là bây giờ đã thành một món ngon miệng cho nó rồi.

Đại Hùng nhìn thấy con ngạc kình, tự nhiên muốn xoay người bỏ chạy về hướng gia đình Tiểu Phong. Nên biết ngạc kình có thể sống trên bờ cũng như dưới nước. Nếu nó leo lên thì nguy hiểm biết chừng nào.

Linh Giác Hỏa Lộc nhận thấy Đại Hùng cả kinh muốn chạy liền trấn an :

- Đừng lo, con quái vật đó không lên khỏi dao trì được đâu. Quanh dao trì có cấm chế của thần tiên ngăn cản nó.

Đại Hùng nghe xong thở phào nhẹ nhõm, loanh quanh bên dao trì, cuối cùng tiến tới chỗ băng thạch bàn, cầm cái hòm gỗ lên xem xét. Hộp gỗ làm từ loại thiết mộc gì không rõ, cầm lên rất nặng tay, khẳng định là vô cùng chắc chắn. Ở chỗ mở nắp không phải là một cái khóa mà lại là một lá bùa, chính giữa chỉ nhận ra một chữ "Huyết". Đại Hùng rõ là không hiểu, đừng nói với hắn rằng cái hộp này để đựng máu người ta nha. Thần tiên chơi gì mấy trò ghê rợn vậy chứ ?

Hắn theo học ở Long Khí đường hai năm qua chỉ là một số chiêu thức phòng thân đơn giản. Đối với bùa chú mà nói, hắn có thể sảng khoái mà khoe rằng : “ Tất cả bọn chúng đều biết hắn là ai nhưng hắn tuyệt nhiên không quen biết gì với chúng “.

"Những hình vẽ kì lạ trên tấm bùa này không hiểu là đại diện cho cái gì mà loằng ngoằng như con giun, con dế."

Đại Hùng dùng con mắt "thâm sâu uyên bác" của mình săm soi bình phẩm.

"Nhìn kĩ thì mấy con giun này hình như có sừng giống như mấy con rồng còi."

Đại Hùng dùng sức gỡ lá bùa nhưng không cách nào cạy được, dùng trủy thủ nạy lên mà vẫn không ăn thua. Đuối quá, hắn cầu viện tới mẹ con Linh Giác Hỏa Lộc. Nhưng bọn chúng dường như cố kị với lá bùa, một mực từ chối. Đại Hùng hết cách, bực mình, một tay giữ hộp, tay kia cầm trủy thủ đâm liên hồi vào giữa lá bùa.

Thánh nhân dạy : chơi dao lắm có ngày đứt tay. Đại Hùng nghe cái soạt bên bàn tay trái, lập tức tán thành ngay "thánh nhân luôn là người đúng đắn". Ngón tay trỏ của hắn vừa xong đã bị trủy thủ trượt vào khía ngay một vết tóe máu. Đại Hùng đang lúc cuống lên, chùi luôn vệt máu vào giữa lá bùa kia.

Lá cổ bùa vừa thấm máu Đại Hùng liền phát ra quang mang đại thịnh. Những hình "con giun, con dế’’ trên lá bùa dường như cũng bắt đầu chuyển động, trông như những sinh vật sống. Đại Hùng đang ôm hộp gỗ trong lòng, nhất thời thấy quái sự, vội thả hộp gỗ xuống băng thạch bàn rồi tròn mắt mà nhìn. Lá bùa hút hết vệt máu của hắn xong, nét chữ trên đạo bùa uốn lượn di chuyển, sắp xếp lại thành một chữ “Khai’’ rồi bong ra rơi xuống. Liền lúc đó nắp hộp bật lên, bên trong có một bình bạch ngọc nút kín ghi một hàng chữ : Ngọc Lộ Băng Tinh - Nhất Đắc Hoàn Tiên.

Đại Hùng cẩn thận với lấy bình, chần chờ một lát rồi mới dám rút nút bình ngọc ra. Một mùi thơm thoang thoảng như liên hoa lan ra, khiến cho hắn tinh thần thanh thoát, sảng khoái vô bì, bao nhiêu bực dọc ban nãy cũng hoàn toàn biến mất. Đại Hùng nhìn trong hòm không thấy còn gì khác, trong bình chỉ chứa một ít tiên lộ, nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng biết làm gì, thầm nghĩ phải chăng bình bạch ngọc này là để đối phó với con cá sấu vĩ đại kia, giúp lấy tiên hoa. Đại Hùng đắn đo mãi cũng không thấy có cách giải thích nào khác, nếu uống vào thì hắn lại không dám, cuối cùng liền cầm bình ra bờ dao trì đổ thử xuống một nửa, một nửa để dành.

Tiên lộ sóng sánh chảy ra khỏi bình ngọc, phản quang óng ánh như tiên châu, vừa chạm mặt hồ đã kêu tách lên một tiếng. Từ vị trí tiếp xúc của tiên lộ với mặt dao trì, nước hồ lập tức hóa băng tinh, lan ra nhanh chóng. Chỉ trong nửa khắc, toàn bộ mặt dao trì đã hóa băng. Con ngạc kình bị giam dưới lớp băng dày bơi qua bơi lại, đập ngạc vĩ liên hồi nhưng không làm lớp băng tinh suy chuyển mảy may.

Đại Hùng dứng trên mặt dao trì, sắc mặt tái nhợt, cảm thấy hết hồn với cái ý định uống thử kia của mình, qua một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại được, hất hàm, vung nắm đấm nhìn con ngạc kình hung hăng dưới đáy hồ:

- Con xú kình kia, cho ngươi biết tay ta. Xem bây giờ mi còn dọa ai được nữa không?

Tuy mạnh miệng nhưng Đại Hùng cũng cẩn thận chờ thêm một lúc, chắc chắn rằng ngạc kình không cách nào phá vỡ được băng tiên mới rảo bước về phía băng tinh liên hoa. Tình trạng của Linh Giác Hỏa Lộc đang bị trọng thương, bây giờ không phải lúc để chơi đùa. Hắn leo lên tam cấp bằng băng, nhìn vào trong lòng khối băng tinh liên hoa to lớn, thấy một đóa Hoàng Liên Tiên Hoa đang tỏa ra hào quang thánh khiết . Từng cánh sen trắng muốt, ẩn ước những sợi gân vàng, bao lấy một đài sen màu hoàng kim. Trong lòng băng tinh liên hoa trũng sâu, chứa một lượng nước vừa một cái chậu to. Đóa Hoàng Liên Tiên Hoa hình thể khá lớn chính là mọc lên ở giữa băng tinh liên hoa đó. Tiên hoa đẹp đẽ bình thản tỏa ra ánh sáng lung linh, phản chiếu lên bốn phía tường băng.

Đại Hùng đưa tay chưa kịp hái thì Hoàng Liên Tiên Hoa có biến đổi. Hào quang rực rỡ che kín đóa Tiên Hoa rồi từng cánh, từng cánh tiên hoa rụng xuống. Liên Đài của Tiên Hoa từng bước nở to ra, trên mặt liên đài hiện ra cửu tiên liên hạt. Đến khi liên đài to bằng cái tô lớn thì hào quang trở về dịu nhẹ, chín hạt sen lớn như chín quả lệ chi (1) màu hoàng kim, cực kì lạ lùng hấp dẫn.

Đại Hùng thu lấy Hoàng Liên Tiên Hoa, chạy trở về bên cạnh Linh Giác Hỏa Lộc, háo hức tách ngay một liên hạt đưa cho nó, nhưng Linh Giác Hỏa Lộc chỉ lắc đầu :

- Tiên hạt này vốn không dành cho chúng ta. Đây là thánh vật do tổ tiên các người để lại, chỉ có các người mới có thể hưởng dụng. Đóa Hoàng Liên Tiên Hoa này hôm nay đến lúc kết tiên hạt, vì vậy tiên khí dẫn dắt ta ở lại bảo vệ. Mỗi 1 nghìn năm nó lại kết hạt một lần, nếu không có truyền nhân hữu duyên đến hái thì nó sẽ lại hoàn nguyên thành Tiên Hoa như cũ

- Nếu ngươi không thể ăn hạt Tiên Hoa , tại sao phải khổ công bảo vệ thánh vật cho truyền nhân Thánh Mẫu.

- Ta vốn không phải tiên thú sinh ra nơi đây, nhưng khi đã ở đây thì tự nhiên sẽ được tiên âm dẫn dắt trách nhiệm bảo vệ Thánh Vật trong khoảng thời gian Tiên Hoa kết hạt. Ta cũng đã ăn tiên quả trong vườn của Âu Cơ Thánh Mẫu, ít nhiều cũng đã chịu ơn. Vạn nhất mà có yêu ma đến phá cổ động, khiến sau này truyền nhân Thánh Mẫu không thể tiếp cận Tiên Hoa thì tiểu tiên thú như ta sẽ nhận tiên phạt mất đi hoàn toàn thần trí.

Đến lúc này Đại Hùng mới hiểu tại sao Linh Giác Hỏa Lộc lại không thể chuyển đi khi hắn và Tiểu Phong tìm đến. Và cũng hiểu tại sao nó không thể ăn được Tiên Hạt do Hoàng Liên Tiên Hoa kết thành. Khỏang thời gian tiên hoa kết hạt không dài, nhưng cuối cùng lại đem lại khổ mệnh cho nó.

Giờ đây nhìn thân thể nó nhục thể tan tác, yêu khí hành hạ, Đại Hùng cảm thấy chua xót trong lòng. Cái gì mà tiên hạt không thể hưởng dụng chứ ? Ở đây có tới 9 tiên hạt, nếu Linh Giác Hỏa Lộc có ăn đi 1-2 viên mà trị được thương thế thì hắn cũng cam lòng. Hắn còn muốn cho Tiểu Phong và Tiểu Bảo cùng ăn nữa. Còn 6 viên cũng đủ cho hắn và phụ mẫu dùng rồi. Nghĩ đến đây bất giác trong lòng Đại Hùng nổi lên một niềm chua xót. Cầm thánh vật trong tay lại không thể cứu nổi Linh Giác Hỏa Lộc trước mặt. Đúng là thiên mệnh nghiệt ngã.

Linh Giác Hỏa Lộc chừng như đã gần hết sức chi trì, trên lộc khẩu tiên huyết nhỏ tong tong xuống đất. Nó nhìn sang Tiểu Phong tắc tắc, rồi lại liếm liếm lên đầu của Tiểu Bảo. Ai bảo thú vật không biết yêu thương? Nhìn Linh Giác Hỏa Lộc thể hiện tình cảm của một mẫu thân thương con còn nhỏ mà đã sắp mồ côi, Đại Hùng cũng thấy đỏ hoe mắt, vội nhìn tránh đi nơi khác. Hắn năm nay đã 16 tuổi, nhưng lịch duyệt giang hồ chưa đủ nhiều, trái ngang uẩn khúc trong thiên hạ chưa kinh qua, trong lòng tên thiếu niên tếu táo này thủy chung vẫn còn khá nhiều thiện lương thuần phác.

Linh Giác Hỏa Lộc liếm con xong, quay lại dụi đầu vào cổ Tiểu Phong, đoạn cọ cọ sừng vào độc giác của kì mã, như ôn lại những kỉ niệm thủa ban đầu. Nó biết sắp đến lúc táng thân nhưng trong lòng còn vấn vương không ít.

- Đại Hùng, ta sắp đến lúc phải ra đi. Thân xác này để không cũng hoài phí. Ta muốn ngươi lấy tiên tinh hạch của ta cho Tiểu Bảo nuốt. Ta và nó mẫu tử tương huyết, nhất định nó sẽ dễ dàng luyện hóa, không bị phản lực. Ma tinh hạch của Ma Lang kia sau khi Tiểu Bảo luyện hóa tinh hạch của ta xong hãy cho nó ăn. Ngươi căn bản không có nội công, có giữ cũng vô ích. Để Tiểu Bảo ăn sau này nó sẽ phò trợ ngươi….

Tiểu tiên thú nhắn nốt mấy tiếng cuối cùng, tứ chi dần khụy xuống. Nó hướng lân giác lên cao trân trối nhìn Tiểu Bảo, Tiểu Phong lần cuối, kêu "Tắc" nhẹ một tiếng, tứ chi bùng lên bốn ngọn bích hỏa diễm trùm lên toàn thân, lần này chính thức cơ thể nó tự mình trong Hỏa Diễm tiêu tan, giữa chỗ nằm chỉ còn một tiên tinh hạch hình trái tim như hồng ngọc.

Tiểu Phong đứng bên cạnh hí lên cuồng loạn, chân trước dựng lên dậm xuống đất thình thịch. Tiểu Bảo thì rên thê thiết liên hồi. Nó như không hiểu mẹ nó bỗng nhiên sao lại biến mất trong hỏa diễm, thân hình nhỏ nhắn chạy loạn quanh chỗ mẹ nó đã từng nằm. Phải chăng mẹ nó đang biểu diễn một pháp thuật cho nó thấy ?

Đại Hùng hai tay nâng tiên tinh hạch của Linh Giác Hỏa Lộc lên, tiến lại bên Tiểu Bảo, nhẹ nhàng ôm lấy nó vào lòng, xoa xoa cái linh giác nhỏ xíu của nó :

- Từ nay ta sẽ thay mặt người mẹ tuyệt vời của ngươi mà chăm sóc cho ngươi. Yên tâm đi Tiểu Bảo, nhất định sau này ngươi sẽ cùng ta với Tiểu Phong sống những ngày thanh thản nhất. Đây là tiên tinh hạch, là kết tinh tình mẫu tử của mẹ ngươi. Mẹ ngươi đã để lại tất cả yêu thương cho ngươi trong đây. Hãy nuốt nó để mẹ ngươi luôn ở cạnh chăm sóc cho ngươi.

Tiểu Bảo nghe Đại Hùng dỗ dành, từ từ há miệng ra nuốt tiên tinh hạch của mẹ nó, trên mắt chảy ra hai dòng tiên lệ. Không biết có phải linh thức tiên thú khiến nó hiểu ra rằng người mẹ của nó sẽ không bao giờ có thể ở bên nó nữa không.

Tiểu Bảo nuốt tiên tinh hạch xong, toàn thân từ từ phát sáng, linh giác trên trán dài ra thêm một khúc, cơ thể chuyển biến lớn lên một phần. Hai bên hông nó trồi lên hai khối u, rồi theo một tiếng hí vang chớp mắt tách da vọt ra, từ từ hóa hình thành 2 cánh thiên điểu màu trắng, chính thức biến thành Kỳ Lân phương Tây truyền thuyết. Nhìn kỹ, chỉ có bốn vó câu màu đỏ từ dưới khuỷu trở xuống là khiến nó có phần nào khác biệt.

Sở dĩ Tiểu Bảo có thể chuyển biến thành Kỳ Lân, có lẽ vì mẹ nó là dòng ngoại lai huyết thống khá gần của thần thú. Đến đời nó Lân huyết đã lặp hai lần vì cha nó được phối từ Độc Giác Hỏa Lộc - cũng là một họ hàng xa của Kỳ Lân . Nay nó nuốt tiên tinh hạch của mẹ nó, khiến Lân huyết trùng lặp (2) nhiều lần bị kích thích, xảy ra hiện tượng lại cổ , giải phóng thần tính của tiên thú Kỳ Lân phương Tây (thiên mã Unicorn) trong huyết bào. Tiểu Bảo lại cổ thành Kỳ Lân, tuy không phải nguyên bản nhưng chắc chắn không hề yếu đuối. Đại Hùng nhìn vào ngoại hình nó lúc này có thể khẳng định chắc chắn như vậy.

-------------------------------------

(1) Ngạc kình : Cá sấu

(2) Trùng lặp huyết thống sẽ dẫn đến hiện tượng lại cổ, tức là có những đặc điểm giống tổ tiên xa xưa - ai học sinh học cũng đều biết.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Long Thần Khí