Liên Hoa Bảo Giám

Chương 42: Chẩn Tai (2)


Chỉ thấy trong đám tai dân, không biết từ lúc nào có mười mấy người quần áo hoa lệ, to béo, mấy đống thịt này vừa nhìn đã biết không phải tai dân, hiện tại bọn chúng đang xông vào những nạn dân.

Hơn nữa bọn chúng không hướng về những binh lính đang phát ngân tệ mà xông vào những nạn dân.

Những kẻ này đến thu thuế!

Mẹ kiếp, nạn dân mà cũng thu thuế, như vậy thì làm gì còn đạo lý nữa? Đỗ Trần có vài phần hỏa khí.

Lúc này có một tên béo kêu lên:

"Hắc, ngươi, ngươi đừng cố dấu ngân tệ nữa, đây là tiền thuế của ta!"

Người bị hắn nói là một phụ nữ trẻ, tay đang ôm một đứa trẻ con, nàng đang van xin:

"Bá tước đại nhân, thảo dân đã không có nhà, chồng thảo dân cũng đã chết trong trận thủy tai, xin ngài để lại cho thảo dân ngân tệ này để ta nuôi sống đứa nhỏ, ngài cũng biết một đứa trẻ không thể ngày nào cũng ăn bánh mỳ đen được."

Nói xong nàng quỳ xuống, đứa nhỏ trong ngực cũng khóc "oa, oa".

"Không, ta phải thu thuế!"

Ánh mắt tên bá tước nhìn người đàn bà đáng thương lạnh như băng, tiện dân đóng thuế là chuyện thiên kinh địa nghĩa, hơn nữa trang viên của chính hắn cũng bị hủy hoại, phải thu một khoản thuế lớn để bù đắp lại tổn thất.

Hắn hừ một tiếng, lại thúc giục người đàn bà,

"Ngươi chống lại người thu thuế à?"

"Thảo dân không dám..."

Tai dân chung quanh không thể chịu nổi nữa, có người phẫn nộ nói:

"Bá tước đại nhân, khoản tiền này chúng tôi còn phải dùng để xây dựng lại nhà cửa."

"Ta cũng cần tiền để xây dựng lại nhà cửa!" - Bá tước mập mạp hét lớn.

"Ngươi mà cũng phải trùng kiến lại trang viên? Trướng bồng của ngươi ở bở biển phía nam làm bằng vàng mà cũng phải trùng kiến sao?"

Tai dân nhất thời phẫn nộ, một số người vừa nãy đã nộp thuế cho quý tộc cũng hô to:

"Đại nhân, chúng tôi cần xây dựng lại nhà cửa.

Những nạn dân phẫn nộ vây quanh vị bá tước mập mạp.

"Các ngươi muốn làm phản sao? Hừ!" - Bá tước lùi lại mấy bước, liếc mắt về phía mấy người lính ở phía sau nạn dân, lạnh lùng cười.

Đông! Đông!

Binh lính gõ kích trên tay vào thuẫn, nạn dân thấy tình hình như thế đành buồn bã cúi đầu giải tán. Bọn họ chỉ là bình dân, không dám kháng lệnh quý tộc.

Có một số tai dân gan lớn liếc mắt dữ tợn, trong lòng nổi lên ý nghĩ, có lẽ, chỉ là có lẽ, nếu không phải vì bánh mỳ đen mỗi ngày, hắn có thể liều mạng với tên bá tước này.

Nếu không phải mỗi ngày có bánh mỳ đen để ăn, bọn họ đã không giữ nổi tính mạng a.

Đỗ Trần đã thấy mọi chuyện, tên khốn khiếp này! Tiền thế, Đỗ Trần đi ăn xin khi còn nhỏ không ít lần bị người ta khi dễ, hiện tại thấy cảnh này, hắn cũng thấy kích động.

Đi tới cạnh Norton, Đỗ Trần thấp giọng:

"Thúc thúc, tên này là ai?"

Norton cũng thấy cảnh này, không ngờ vẻ mặt hắn rất lạnh nhạt, thậm chí Steven đứng một bên dù có vài phần không đành lòng nhưng cũng không phẫn nộ. Bọn họ đều là quý tộc, sự tình này trong mắt bọn họ là việc thiên kinh địa nghĩa,

"Bọn họ cũng là tai dân!"

"Bọn họ là tai dân?"

"Đúng vậy, nhà cửa của bọn họ cũng bị hủy hoại trong trận thủy tai, bọn họ là "quý tộc tai dân"." - Norton bình thản nói.

"Ngươi muốn hỏi về việc thu thuế của bọn họ chứ gì? Tam thiếu gia, đây là đế quốc pháp luật cho phép, bọn họ có thể quy định thuế của dân trên lãnh địa của mình. Ta mặc dù không quen nhìn hành vi của bọn họ, nhưng pháp luật đã quy định rồi, bọn họ có thể tuyên bố bên trong lãnh địa của mình thuế suất là 100%, cũng chính là toàn bộ, cũng hoàn toàn có thể, dưới sự bảo vệ của pháp luật, bọn họ có thể giảm số tiền cấp cho tai dân của ngươi."

Trong lòng Đỗ Trần bốc lên một cỗ tà hỏa, lũ hỗn đản này không phải đang làm giảm thiện sự của hắn hay sao? Pháp luật lại quy định bọn họ hoàn toàn có quyền làm như vậy, Đỗ Trần không có tư cách can thiệp vào.

Đỗ Trần không cam lòng, tiền thế tu luyện thành một thân bản lĩnh đạo tặc, hắn không dễ dàng buông tha kẻ giàu có nào dám xúc phạm hắn!

Hiện tại, tai dân đang giúp hắn tu luyện Liên Hoa Bảo Giám, bọn chúng lại thu thuế, không phải là cắt đứt thiện sự của hắn sao?

Nghĩ ngợi một lúc, Đỗ Trần mỉm cười, pháp luật không thể khống chế đám hỗn đản này, vì vậy hắn phải dùng thủ đoạn.

Hắn bước nhanh đến bên cạnh tên bá tước đang thu thuế, mỉm cười nói:

"Ai, bá tước tôn quý, ta muốn hỏi tên ngài là gì? Ngài sống ở đây à?"

"Đấu thần phù hộ, ngài là hậu duệ của thần, không cần phải gọi ta là bá tước, gọi ta là Abdul là được!" - Abdul vừa thấy Đỗ Trần là hậu duệ của thần, quý tộc trong quý tộc, lập tức thay đổi khuôn mặt tươi cười.

"Ồ không, ta và bằng hữu không thể ở nơi bẩn thỉu thế này được, ta và bằng hữu ở phía nam, ở bờ biển cách đây năm dặm, kia, chính là nơi đó!" - Hắn chỉ về một hướng - "Vừa nãy, người hầu nói cho ta biết ngài đến chẩn tai nên ta đến xem."

Đỗ Trần nhìn về phía nam, ở cách đó năm, sáu dặm là bờ biển, có thể mơ hồ thấy được một doanh địa xa hoa khi so sánh với chỗ ở của nạn dân. Có vẻ đấy là nhà nghỉ ven biển của tên này.

Đỗ Trần lửa giận cao thêm một tầng, trong lúc này, bông sen thứ ba đã hoàn toàn khai hoa, không biết hắn sắp được hiện tượng lạ gì.

Dùng nội kình áp chế hoa sen trên mông, Đỗ Trần cười nói:

"Ai, là ta có lỗi, đáng ra ta nên đến chỗ ngài bái phỏng trước, ngài bây giờ ở đâu, có thể đưa ta đến đó xem được không?"

"Ồ, đương nhiên là có thể! Các bằng hữu của ta nhất định sẽ cao hứng phi thường bởi vì bọn họ sắp gặp được một hậu duệ của thần, mời ngài đi theo ta."

Nói vài câu với Norton và Steven, Đỗ Trần đi theo Adbul đến thôn quý tộc ven biển. Thấy bọn họ rời khỏi, ánh mắt cảm kích của tai dân biến thành thất vọng.

Ai, nguyên lai quý tộc đều giống nhau cả.

Bất quá Francis huân tước đại nhân còn giúp chúng ta xây dựng lại nhà cửa, so với con quỷ hút máu ở bờ biển thì tốt hơn nhiều.

Đi tới trướng bồng xa hoa của Adbul, Đỗ Trần trong lòng mở nhạc, so sánh với các kho tàng của quý tộc, trướng bồng này quả thật quá đơn giản, đối với cao thủ trộm cắp như Đỗ Trần mà nói, nơi này không đề phòng gì cả.

Mẹ kiếp, các ngươi vi phú bất nhân? Lão tử phải lấy.

Pháp luật không trừng trị được bọn họ thì dùng thủ đoạn.

Trừng ác cũng là làm việc thiện!

Đi dạo một vòng quanh trướng thôn quý tộc, gặp được rất nhiều "quý tộc tai dân", Đỗ Trần cười hì hì rời khỏi nhà nghỉ trên biển.

Đi một chuyến, Đỗ Trần hoạt động một lúc cũng kiếm được vô số, trân trâu, mã não, kim cương...

"Thiên nột, vòng cổ kim cương này đáng giá bao nhiêu đây, thừa sức được 500 kim tệ!"

"Đấu thần phù hộ, lại còn đá mắt mèo nữa à?"

Hắn vừa đi chưa lâu, thôn quý tộc đã nổi lên rất nhiều âm thanh, nghe đến sảng khoái, làm việc thiện từ trước tới giờ, đây là lần hắn sảng khoái nhất, mẹ nó, chẳng những sướng mông mà trong lòng cũng sảng khoái.

Mặc dù nhất thời phẫn nộ nhưng việc này Đỗ Trần không ngại gì cả, hắn là hậu duệ của đấu thần, tuy hắn đem tang vật giấu ở trên người, nhưng ai dám lục soát hậu duệ của thần? Bọn họ không sợ giàn hỏa thiêu của thánh giáo sao?

Tổng cộng ba mươi món trang sức trên người, nhìn qua người Đỗ Trần vẫn không thấy gì khác lạ, giấu đồ ăn trộm cũng là một trong các kỹ năng trộm cắp.

Tỷ như một khối kim cương đang bị hắn giấu trong khố, không ảnh hưởng đến việc đi lại, chiêu này được gọi là "quả trứng thứ ba" hay "khố hạ tàng bảo". Lúc trước, Đỗ Trần chính là dùng chiêu này để giấu vật chứng Dương Giác chiến chùy bên trong giáo đường.

Hay như một cái vòng cổ bị hắn quấn quanh tay, bên ngoài có tay áo che đi, chỉ cần không vén tay áo lên thì không ai phát hiện được. Chiêu này kêu là "kim xà triền thân"...

"Con mẹ nó, đống trang sức này cũng phải trị giá một vạn kim tệ, cái lũ hỗn đản này giàu có như vậy mà vẫn bóc lột nạn dân, thật sự là con mẹ nó, không còn chút nhân tính nào nữa rồi!"

Đỗ Trần đang đi trên đường, thỉnh thoảng quay đầu lại chờ đám truy binh quý tộc.

Đột nhiên.

Bên trong thôn quý tộc có một số âm thanh gì đó vang lên, đột nhiên Đỗ Trần cảm thấy có vấn đề, một chút âm thanh cũng không nghe được nữa.

Không, còn có một loại âm thanh rất cổ quái, nghe như là "sa sa".

Ở phía xa chỉ có biển lớn và những con sóng.

Một cỗ tinh khí truyền lên não, tuy Đỗ Trần không có cái mũi linh mẫn như tuyết bỉ nhân nhưng cũng ngửi thấy cái gì đó.

Một mùi rất cổ quái.

Hoa sen trên mông mang đến cảm giác tê tê càng lúc càng lớn, toàn bộ nội kình của Đỗ Trần đều dùng để áp chế cảm giác làm người ta vừa yêu vừa hận này. Sau đó hắn nhìn lại thôn quý tộc.

Đột nhiên từ thôn truyền đến một tiếng hét thảm thiết.

"Cứu mạng a!"

Một con vật rất lớn đang từ dưới đất thôn quý tộc đi tới, đầu màu xanh biếc hình tròn, mắt màu xanh, to cỡ đầu trâu, màu đỏ sậm, phun ra chiếc lưỡi dài không dưới hai thước.

Cái này không chỉ là một cái đầu.

Liên Hoa Bảo Giám

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Liên Hoa Bảo Giám