Liên Hoa Bảo Giám

Chương 30: Quá Quan Trảm Tướng (2)


Cuối cùng kết quả điều tra đã rõ ràng, chứng cứ đầy đủ, là tùy tùng của Kaman cho hắn ăn thức ăn không sạch sẽ khiến hắn ngã ngay trong trận đấu. Còn Đỗ Trần và Ariza cơ bản không hề rời khỏi trướng bồng, có mấy vị giáo sĩ canh đêm làm chứng.

Dựa vào uy tín chí cao vô thượng của thánh giáo, các thí sinh dễ dàng tin tưởng bản báo cáo điều tra.

Hơn nữa trong thực tế, đấu khí cấp hai còn chưa có tác dụng bách bệnh bất xâm, chanh y võ đấu sĩ xuất hiện việc ngộ độc cũng chẳng phải chưa từng có.

Đương nhiên, cũng có người không tin như phụ thân của Kaman, Videnov bản thân là một trong những vị chủ khảo, nhưng khi hắn muốn lật lại hồ sơ vụ án thì Ferdinand trừng mắt:

"Videnov, ngươi nghi ngờ uy tín của thánh giáo ư?"

Lễ pháp đại thần ngoan ngoãn ngậm miệng, chức chủ khảo này cũng chẳng có quyền gì, trong lúc khảo thí thì giúp đỡ thánh giáo, còn những sự việc khác không thể quyết.

Đáng thương là thiếu gia Kaman, vừa mới vòng đầu đã gặp tai ương, hơn nữa do hắn trúng độc hơi nặng nên đành rút lui, chờ năm sau thi lại.

Đỗ Trần thành công vào vòng hai.

Trận đấu thứ hai tiến hành vào hôm sau, đối thủ của hắn là ai cũng không quan trọng, Đỗ Trần cũng chẳng nhớ tên đối thủ, bởi vì tên tiểu tử đó đã bị thánh giáo mua rồi, sẽ tự động nhận thua.

Hắn ta biện bạch:

"Ta là người tu luyện đấu khí hệ hỏa, Shigeru là tín ngưỡng của ta, ta tuyệt đối không đối đầu với hậu duệ của ngài."

Vòng thứ ba, đối thủ của Đỗ Trần trong lượt đấu trước bị đánh thành tàn phế, chống nạng lết lên lôi đài, Francis thiếu gia không hề khách khí, đá gẫy nạng của đối thủ, sau đó lên cấp.

Vòng thứ tư, đối thủ là một thiếu nữ hơi có vấn đề ở thành St. John, sau khi Đỗ Trần cười với ả, ả liền nhảy xuống khỏi lôi đài vẫy gọi chị em:

"Francis cười với ta rồi, trời ạ, dung mạo của ta đẹp chẳng kém công chúa Yuna."

Nhìn phía sau ả ta, Đỗ Trần buồn bã không thốt nên lời, tuy đó là trò mà Ferdinand an bài, nhưng hình như... giả quá thì phải?

Còn may, sau đó Đỗ Trần cũng nghe được là thiếu nữ đó bình thường ở nhà cũng thế, nổi tiếng lâu rồi. Vì thế các thí sinh biết ả ta không hề có dị nghị với việc Đỗ Trần lên cấp.

Vòng thứ năm, đối thủ nhà có việc gấp, lập tức rút lui, Đỗ Trần lên cấp.

Vòng thứ sáu, ừm, không phải vòng này có một người không cần đấu cũng được vào sao? Ai hưởng thì khỏi phải nói rồi.

Đến vòng thứ bảy, Đỗ Trần trúng độc rồi, nguyên nhân là do Ariza cho hắn ăn đồ ăn không vệ sinh, nhưng hắn cũng không thảm như Kaman, sau khi tổ bảy đấu xong hết cũng đã khỏi.

Lần trúng độc này là Đỗ Trần bố trí, dù gì hắn cũng có danh tiếng phế vật, nếu như đạt được hạng nhất, sợ là các thí sinh đều phản đối. Hơn nữa qua liên tục sáu vòng đấu cũng khoa trương lắm rồi, nếu dùng loại thủ đoạn này cho Đỗ Trần lên hạng nhất... kẻ có đầu óc tuyệt đối không làm việc này.

Cuối cùng, đứng đầu tổ bảy là Chu Nho - Cem, khảo thí tiến hành tới ngày thứ mười, hắn và những người đứng đầu mười chín tổ khác tranh chức quán quân, không may bị thua. Người đánh bại hắn là nhị ca của Đỗ Trần, Charles.

Ngày thứ mười một, tất cả thí sinh lại tụ tập trước quảng trường St. Bowen, trường cung Verne, nghe giám khảo đọc điểm, và những người được chọn vào đại giáo đường St. John.

So với lúc trước, số lượng thí sinh ít đi mấy trăm người, hơn nữa đa số đều bị thương.

Số còn lại khoảng hơn ba nghìn người, đứng dày đặc trên quảng trường St. Bowen.

Đỗ Trần ngồi trên vai Ariza, chăm chú tìm cho được đại ca, lau mồ hôi trên trán hỏi:

"Đại ca, lần này ngươi có cố ý thua mỹ nữ không?"

"Ồ, đệ đệ thân ái của ta, ngươi chưa chết, đúng là hay quá rồi!" - Steven ôm Đỗ Trần, hỏi - "Xem ra ngươi nhận thua rồi, đừng có sợ, về nhà ta giúp ngươi chống đỡ sự tức giận của cha."

Đỗ Trần cười.

Steven lại nói:

"Ài, đúng là tiếc, ta không gặp mỹ nữ, toàn là đàn ông, hắc hắc, thế nên ta không hạ thủ lưu tình, ta đứng thứ hai tổ bốn." - Nói xong, hắn lo lắng - "Nhưng mà năm nay thi văn khó, sợ là thụt lùi."

"Khó lắm à?" - Đỗ Trần không thấy thế.

"Sao lại không khó? Trong phòng thi của ta, hơn hai chục người chưa làm hết. Lại nói đề bài, nó tự nhiên lại hỏi năm trăm năm trước giáo hoàng Samar kế vị lúc nào, tùy tùng là ai? Mẹ nó, sao không hỏi khố của giáo hoàng màu gì đi?"

Lúc đó, cửa cung Verne mở ra, Videnov nghiêm mặt bước ra, tay giơ lên một quyển sách.

"Phát thành tích rồi, thôi không nói nữa." - Steven khẩn trương nhìn Videnov.

Lúc Steven nghe thấy mình được bẩy mươi lăm điểm, hào hứng hét lớn:

"Được rồi, ta nhất định qua rồi." - Hắn bế Đỗ Trần, không ngừng chạy đông chạy tây phát tiết cảm xúc.

"Francis St.Shigeru Kain, một trăm điểm."

Ồ!

Steven quá kinh ngạc, không cẩn thận thả Đỗ Trần ngã xuống đất:

"Tổ tiên à, đệ đệ thân ái, ngươi… không ngờ ngươi lại được điểm tối đa."

Đỗ Trần ngây thơ đứng bật dậy, phủi bụi trên người, nói:

"Chẳng có cách nào, đề thi dễ quá."

Đúng thế, đề thi toàn bộ đều có đáp án, nhớ được là xong, trí nhớ của Đỗ Trần hiện tại dai đến mức bất thường.

Steven ngây người nhìn hắn, lúc Videnov báo Charles chín mươi điểm cũng không thấy lạ nữa.

"Đại ca, bình tĩnh, đệ đệ ta kiến nghị ngươi nên bình tĩnh, vì ngươi sẽ còn kinh ngạc nữa." - Đỗ Trần nói.

"Vì sao?"

"Ừm, ta đấu võ qua được sáu vòng, tuy đều là thắng không dùng võ, nhưng cộng vào cũng được ba mươi sáu điểm, thêm vào thi văn được điểm tuyệt đối, và giáo phụ ban phúc, ta... à, chắc là một trăm sáu mươi sáu điểm." - Hắn đưa vận may của mình nói một lượt, cuối cùng cười - "Tới vòng bảy, ta không tin vận may còn tiếp tục, vì thế giả bệnh rút lui."

"Ai!" - Steven thở dài một hơi - "Đệ đệ, ngươi chắc là người đầu tiên trong lịch sử không có đấu khí, nhưng lại được vào Đấu thần học viện."

"Không phải còn một vòng cuối cùng sao? Bên trong đại giáo đường thành St. John còn có lần thi cuối, ta cũng chưa chắc đã đủ điểm."

"Vòng cuối cùng không kiểm tra vũ lực, vòng đó chủ yếu kiểm tra phẩm hạnh, đệ đệ, đại ca lưu manh của ngươi còn tin chắc sẽ qua, ngươi sợ cái gì?"

......

Không ngoài dự đoán, ba huynh đệ gia tộc St. Kain đều vào đại giáo đường thành St. John.

Các thí sinh khác tiến hành kiểm tra như thế nào Đỗ Trần không rõ, lúc hắn vào một căn phòng nhỏ, bên trong có bảy tám giáo sĩ, còn có hai võ sĩ mặc giáp nặng, Ferdinand cũng ở đó.

Bọn họ ngồi quanh một cái bàn tròn, nhàn nhã nói chuyện.

Ferdinand gọi Đỗ Trần vào ngồi rồi nói:

"Các vị, đây là thằng bé được vị bằng hữu thần bí bảo hộ, trừ không thể tu luyện đấu khí, tất các các thứ khác đều hoàn hảo."

"Không tồi. Da trắng thật." - Một vị râu hồng ngồi cạnh Ferdinand đánh giá Đỗ Trần.

Ferdinand giới thiệu:

"Đây là đấu thần Thomas tới từ giáo đình, là người cầm đầu lục ngự thủ hộ đấu thần dưới trướng giáo hoàng, chức quyền ngang bằng với giáo phụ."

Vậy là chó săn của giáo hoàng rồi, Đỗ Trần nghĩ:

"Đấu thần Thomas tôn kính, rất vinh dự được gặp ngài."

"Ừm, không cần khách sáo." - Tính khí của Thomas giống như dung mạo lão, đều hào sảng, vuông vắn - "Francis, ta có chuyện muốn thương lượng."

Đỗ Trần vội vàng, thánh giáo không tiếc lực giúp hắn, cho hắn rất nhiều lợi, đã đến lúc đền đáp rồi đây.

Liên Hoa Bảo Giám

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Liên Hoa Bảo Giám