Lão Thấp Của Tôi

Chương 57: Lão thấp ngưu X


Thiên thương thương, dã mang mang *, thần thái Khúc Thương Mang đìu hiu bất lực, cước bộ mê hoặc phiêu phiêu trở về trong đại đội giáo viên, mơ mơ màng màng nghe chủ nhiệm đầy nhiệt tình tổng kết trên đài, suy nghĩ sớm đã bay đến góc nhỏ nào trồng nấm.

( * trời xam xám, hoang sơ mênh mang, nghĩa đại khái chắc là mông lung vô định, và do trùng tên với bạn thụ nên tôi để nguyên Hán Việt)

Đường Suất lo lắng nhìn anh: "Tiểu Thương, không có sao chứ? Có vấn đề gì nói đi, ca có thể giúp khẳng định sẽ nghiêm túc!"

Khúc Thương Mang vô thần liếc nhìn hắn một cái, lắc đầu: "Không, chuyện này anh không hiểu, ai cũng không giúp được tôi."

Là anh ngốc hồ hồ mà mở cửa lớn nhà mình ra, để sói tự do ra vào, chẳng trách được người khác.

Nghe anh vừa nói như thế, Đường Suất càng thêm nóng nảy: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, cậu làm tôi gấp chết! Đều là Đại lão gia, chuyện gì không thể nói!"

Hào quang chợt lóe trong mắt Khúc Thương Mang rồi biến mất, ngẫm nghĩ liền hỏi: "Anh có biết Nhiên lớp tôi không?"

"A." Đường Suất vừa nghe tên người này, trong lòng bắt đầu trống rỗng, ưu thương não bổ đặc biệt lợi hại: "Cậu dám đánh mắng Nhiên? Tiểu tổ tông, cậu chớ có chọc hắn a..."

Vị kia là đại tổ tông, ai cũng không thể trêu vào.

Khúc Thương Mang lãnh lãnh đạm đạm: "Tôi không đánh nhau cùng cậu ta, chỉ là muốn hỏi một chút năm nay cậu ấy bao nhiêu tuổi, gia đình như thế nào." Nếu quả thật đáp ứng ở cùng một chỗ với Nhiên, như vậy chênh lệch tuổi tác giữa hai người rốt cuộc lớn tới mức nào.

Nếu không nhiều lắm, cùng một chỗ cũng không phải không được.

Đúng rồi, còn không biết bản thể Nhiên thuộc tộc loài nào.

Vì thế Khúc Thương Mang liền hỏi.

Đường Suất lại đờ cả khuôn mặt tuấn tú ra như tờ giấy trắng, hoàn toàn không biết trả lời mấy vấn đề này như thế nào.

Thật sự không phải hắn không muốn nói, thân phận bối cảnh của Nhiên cũng không phải hắn có thể mơ tưởng tới, huống hồ trên thế giới này căn bản sẽ không có vật thể sống tồn tại lâu hơn so với Nhiên, ai biết Nhiên rốt cuộc sống đã bao nhiêu năm!

Có khổ nói không nên lời, Đường Suất đối với lịch sử bí mật của Nhiên hoàn toàn không rõ ràng lắm.

Toàn bị Miêu Hựu mắng là con rệp già ngàn năm, có điều phỏng chừng coi như tuổi thọ mình cùng con mèo chết dẫm kia hợp lại cũng không bằng một đốt ngón tay của Nhiên đi = =

Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng chúng ta đều phải gọi người ta là lão tổ tông.

Đường Suất hiếm khi nghiêm túc, vỗ vỗ bờ vai nhỏ của Khúc Thương Mang, hoàn toàn không thò vào áo sơmi nữa, kỳ thật phiến da thịt ấy đã bị ấn đầy dấu hôn không thuần khiết.

"Tiểu Thương, vấn đề này ngoài Nhiên ra, tôi nghĩ không có bất luận kẻ nào có thể trả lời cậu. Có đôi khi hỏi một chút nên dừng đừng thắc mắc nhiều, buổi tối tới nhà tôi ăn cơm thế nào? Mang cả con mèo chết dẫm kia theo."

Bít tết hay gan ngỗng chẳng hạn, đến lúc đó khui chai rượu đỏ điều tiết không khí, không sợ Khúc Thương Mang không thích!

Đường Suất hoàn toàn không biết Khúc Thương Mang đã ở cùng Nhiên, cho nên lời mời này nhất định không được chấp thuận.

"Không được, buổi tối tôi còn có việc." Khúc Thương Mang rất lạnh lùng cự tuyệt, ngay cả Đường Suất cũng đánh giá Nhiên như thế, có một số việc nên hỏi thẳng người trong cuộc.

Hơn nữa, giữa bọn họ còn có việc phải tính toán rõ ràng!

Nghi lễ bế mạc, lúc tuyên bố thành tích chung cuộc Khúc Thương Mang hoàn toàn vắng mặt, căn bản không biết phần thưởng giải nhất là máy tính đến tột cùng rơi vào nhà nào.

Cuối cùng vẫn là tiếng hoan hô ngất trời của ban 3 chấn tỉnh anh, Lý Long Vọng vui quá mà khóc ôm nhân ngư tiểu vương tử xoay quanh, những người khác cũng đều kích động ôm đứa bên cạnh, tình cảnh cảm động tâm can, cuốn hút tâm tình Khúc Thương Mang cũng tốt hơn theo nhiều.

Trong lớp được trang bị máy tính, thật tốt.

Bảng điểm chi tiết chính thức được công bố, hóa ra trước hạng mục bạn ăn quả táo mình mặc quần áo lớp cũng chỉ giành hạng tầm tầm, nhưng do lão thấp cùng lớp trưởng cực kỳ trâu bò đạt hạng nhất trong khi những người khác ngã hết không có lớp giành hạng 2 và hạng 3, khiến cho tổng điểm tăng vọt, nhảy tới hạng nhất toàn trường luôn.

Nếu cuộc tranh tài đó phát huy không tốt, ban 3 nằm mơ mà lấy được giải thưởng.

Lão thấp cùng lớp trưởng! Vạn tuế!

Khúc Thương Mang ngây ngất được đẩy lên đài lĩnh thưởng, anh ôm cúp cùng giấy chứng nhận vinh dự, khóe mắt đảo qua nhìn thấy từng gương mặt hưng phấn hớn hở của lớp mình.

Còn có ai đó trong đám người, cực kỳ không hút mắt, lại có thể...hút chặt tâm anh.

= = đặc biệt đã thay đổi một bộ quần áo khác!

Từ từ!

Thân thể Khúc Thương Mang cứng còng.

Đó không phải bộ quần áo trước đó của mình bị Nhiên xé ra sao = 口 =

Mấy đứa trong lớp cùng nhau vui cười, suy nghĩ cả nửa ngày mới kịp phản ứng, lão thấp muộn như vậy mới chui ra! Thay quần áo của nhau, đến trong rừng cây nhỏ ân ái chẳng hạn quả thực rất muốn chết.

Đáng thương chúng ta đều là cẩu cô độc, muốn phát – tình cũng không có đối tượng!

Đại hội viên mãn kết thúc, ban 3 bị lưu lại dọn dẹp hiện trường.

Đây là lệ thường mỗi năm, lớp đạt thành tích xuất sắc liền phải chịu trách nhiệm cuối cùng.

Trên thao trường một mảnh đống hỗn độn, ban 3 lại không có ai mất hứng, vui sướng bắt đầu quét dọn, đuôi cũng không cần, trực tiếp cầm tay ra trận!

Khúc Thương Mang làm thầy chủ nhiệm tự nhiên cũng không thể rời đi luôn như các lão sư khác, sau khi để cúp và bằng khen lại văn phòng, cùng với các học sinh quét tước sân thể dục bừa bộn như gặp thảm họa.

"Lão thấp, để chúng em làm đi, ngài đi thu cờ."

"Không có việc gì, tôi cùng làm, như vậy có thể nhanh hơn."

"Dạ." Mọi người cảm động đến lệ rơi đầy mặt, lão thấp thật sự là người tốt, chẳng sợ ân ái xong vẫn chống đỡ thân thể không khỏe giúp chúng ta dọn dẹp.

Một đám nhóc chân thành tha thiết giương đôi mắt đầy vẻ cảm động làm Khúc Thương Mang đầu đầy mờ mịt, lúc mọi người khích lệ xong còn ngoài ý muốn nhận được món quà nho nhỏ của cặp đôi thái tử gia – họa bì.

Cùng là thụ, trong tay Thi Lương Sâm tự nhiên nắm giữ lấy không ít bài thuốc gia truyền làm dịu và dưỡng cúc hoa, hiện tại một chút thuốc cao chế ra được giao hết cho lão thấp, đồng thời còn không quên bổ sung: "Nhất định phải kiên trì bôi lên, dưỡng lúc đầu quan trọng nhất. Lão thấp, tuy rằng lớp trưởng tốt lắm, nhưng không nên quá nuông chiều nhất định dưỡng thành tật xấu, làm xong nhất định phải bắt cậu ta tắm rửa!"

Tiểu cúc mềm mại yếu ớt, cần phải tỉ mỉ chăm chút.

Khúc Thương Mang: "......"

Tùy tay liền bẻ gẫy một nhánh cây không biết khi nào thì bò lên người!

"Rắc" một tiếng, toàn thể ban 3 đồng loạt đề phòng.

"Ai?" Khúc Thương Mang lập tức tỉnh táo lại, không khí yêu diễm trước đó không còn sót lại chút gì.

Người trong lớp đều tùy tay quơ thứ gì gầm nhất, cây chổi rồi túi đựng rác, hung tàn e rằng vô pháp nhìn thẳng.

Đúng là tên thợ săn 9 sao từng đuổi giết Kỳ Kỳ không tha, đứng ở trên đài chuyên dùng để kéo cờ cao cao, khinh miệt nhìn xuống nhân loại rác rưởi "không biết điều" phía dưới.

"Số bảy, nếu không muốn bọn hắn chết, liền ngoan ngoãn theo ta trở về." Giọng nói hung hăng càn quấy làm những người khác hận đến hàm răng ngứa.

Số bảy...?

Tất cả mọi người đưa mắt nhìn Kỳ Kỳ, cậu sớm đã tiến vào hình thức chiến đấu, khiên năng lương bảo hộ trước mặt lão thấp, hoàn toàn mặc kệ chết sống của những người khác.

"Đây là việc giữa ta và ngươi, không cần liên lụy đến những người khác, chúng ta đi đến sau núi đơn đấu."

"Đơn đấu?" Đối phương cười nhạt, giống như nghe được chuyện cười nhàm chán nhất thế giới: "Cùng ngươi đơn đả độc đấu sẽ lưỡng bại câu thương. Ngươi nghĩ rằng ta có kinh nghiệm trước đó, còn có thể chỉ đấu với ngươi sao?"

Kỳ Kỳ nhìn hắn: "Sẽ. Bởi vì ngươi muốn mang ta trở về."

"Hah —— hóa ra binh khí hình người vẫn có cảm tình với nhân loại, số bảy, trước kia là ta nhìn lầm rồi. Được thôi, theo ý ngươi, chúng ta đến sau núi đánh." Hắn tự nhiên nhìn ra đáy mắt Kỳ Kỳ toát ra vẻ khẩn trương.

Thực lo lắng người đứng phía sau? A.

Nghe được hắn đáp ứng, nội tâm Kỳ Kỳ nhẹ nhàng thở ra.

Không sợ hắn xằng bậy, lo lắng sẽ ngộ thương đến lão thấp. Nếu lão thấp thật sự bị thương, cậu sẽ không tha thứ cho chính mình.

Mọi người luôn yên tâm Kỳ Kỳ, huống hồ bọn họ có lớp trưởng ở đây, đến sau núi đấu đúng là gian, nhánh cây đàn đàn lũ lũ hoàn toàn có thể siết chết thợ săn chín sao.

Nhưng bọn họ quên mất cảm nghĩ của một người —— lão thấp.

Lão thấp bao che khuyết điểm không phải một ngày hai ngày, căn bản không có khả năng nghiệm chứng nhìn xem Kỳ Kỳ ở trước mặt mình bị người mang đi hành hạ đến chết.

"Chờ một chút." Khúc Thương Mang đẩy cánh tay Kỳ Kỳ, cứ thế tiến về phía trước.

Cả lớp trong nháy mắt thác loạn, trơ mắt nhìn lão thấp càng chạy càng gần, rất nhanh liền cùng người nọ giằng co rối tinh rối mù.

Này, đây là tình huống gì vậy.

"Mau kéo lão thấp trở về á ngu ngốc!"

"Mẹ cha ôi... Lão thấp đừng xúc động, mau trở lại, để Kỳ Kỳ đấu cùng hắn đi, đừng xúc động, nhất định đừng xúc động."

"Đứng lại!" Lão thấp lạnh lùng quay đầu lại thoáng nhìn, cả lớp theo bản năng nghiêm trang đứng vững.

"Không được lại đây." Lão thấp lại đi về phía trước từng bước, hỏi han xác nhận: "Ngươi chính là tên khốn lột sạch Kỳ Kỳ để lại con hẻm nhỏ đó?"

Phái ra nhiều oan hồn như vậy cũng chưa tìm được tên này, hôm nay lại tự mình đưa tới cửa?

"Chính là ta." Thợ săn chín sao không thèm để Khúc Thương Mang vào mắt: "Thức thời biến đi, đây là việc giữa ta và số 7."

"Mẹ nó, thật là ngươi!" Lão thấp đột nhiên nhảy phốc lên, đưa tay quơ lấy ghế trên bục, đánh móc vào sau gáy hắn: "Dám bắt nạt học trò lớp ta đi shi!" (đi shi = đi chết đi)

Trong lúc cấp bách không quên nuốt viên thuốc tăng lực kế tiếp, cái ống hút dài đa năng của lão thấp lại được dịp phát huy công dụng, vừa uống Mạnh bà thang bổ sung năng lượng vừa dùng ghế gấp cuông bạo đập.

(ai không nhớ thì bạn ấy từng dùng ống hút nối từ canh trong không gian ở chiếc khuyên tai bổ sung thể lực cõng Nguyên Âm nhé)

"A —— tên nhân loại đáng chết!" Thợ săn chín sao bởi vì thất thần mà ăn mệt, bị lão thấp hung hăng đập, nháy mắt nổi giận, sắp ra quyền phản kích.

Tên nhân loại nhỏ bé yếu đuối này có thể chịu được sao? Hừm hừm, đi chết đi!

"Sao lại thế này?" Người nọ đột nhiên ngẩn ra, thân thể hoàn toàn không theo ý muốn, trơ mắt nhìn thấy lão thấp đập, trên mặt xanh một nơi tím một nẻo cực kỳ ảnh hưởng bộ mặt thành phố.

Phía sau, nhánh cây sớm khóa hết tất cả hành động của hắn.

Từ lúc Khúc Thương Mang đi qua Nhiên liền ngừng thở chuẩn bị xong chưa hết thảy, cậu làm sao có thể mặc kệ lão thấp lâm vào nguy hiểm?

"Á —— dừng tay —— dừng tay —— "

"Đi chết đi, dám xé quần áo Kỳ Kỳ! Biến thái!"

"Á —— a ——" tiếng kêu thảm thiết sắc bén không ngừng.

Khúc Thương Mang ở trong rừng cây nhỏ thiếu chút nữa thất thân, trong lòng đè nặng một cỗ tà hỏa không nơi phát, vừa lúc có người đưa tới cửa tìm đánh, anh hoàn toàn không khách khí, vừa cắn dược vừa đánh.

Trường hợp bạo lực huyết tinh hoàn toàn không thể vây xem, rất nhiều người ban 3 cũng nhịn không được nhắm hai mắt lại, bi ai thay cho cái tên đáng thương bị hai vợ chồng nhà lớp trưởng tra tấn.

Amen, chưa thỏa mãn dục vọng chẳng hạn, thật đáng sợ QAQ

Lớp trưởng, ngài nói xem cũng đã đem người đến rừng cây nhỏ làm chuyện gì ấy rồi, sao vẫn không thể thỏa mãn lão thấp, là ngài không đúng!

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Lão Thấp Của Tôi