Lão Thấp Của Tôi

Chương 34: Lão thấp meo meo lão thấp


Buổi chiều thứ sáu lại theo lệ đi họp và chuẩn bị cho việc tiến hành nghi thức chào cờ, Khúc Thương Mang ngồi ngay ngắn ở hàng cuối cùng, còn thật sự nghiêm túc ghi chép thủ tục liên quan đến đại hội thể dục thể thao mùa thu cuối tháng chín... Sau đó... Bắt đầu quang minh chính đại suy nghĩ viển vông.

Hai mắt nhìn chằm chằm phó hiệu trưởng đầu hói chân thành nói nói phía trên, mặt làm bộ bình tĩnh, nhưng trong lòng đang lo lắng nghi thức kéo cờ.

Người kéo cờ là Nhiên... Không cần lo lắng nhiều, Nhiên thực ổn trọng, cũng rất có trách nhiệm.

Người chào cờ đứng tiên phong là Kỳ Kỳ... Người học sinh này mặc dù có khuynh hướng bạo lực nhất định, nhưng tính cách không tồi, cũng đáng giá tín nhiệm.

Người thứ hai đứng cạnh người tiên phong là Nguyên Âm... càng không cần lo lắng, đứa nhỏ Nguyên Âm này giữ gìn mặt mũi hơn bất cứ ai, sẽ không dễ thất thố *.

(Nguyên văn: 轻易不会掉链子的 = QT:sẽ không dễ rụng vòng trang sức =.=??? ai biết nó nghĩa là gì chỉ mình với)

Ai làm Khúc Thương Mang lo âu nhất? Tự nhiên là MC chính Tào Chí Vĩ.

Nhân ngư tiểu vương tử có thành tích ngữ văn rất tốt, khi đọc bài nhấn từng chữ rõ ràng, thanh âm thanh thúy dễ nghe, rất có phong phạm MC, nhưng cứ bất chợt lên cơn động kinh.

Ví dụ, thường thường kéo lê đuôi cá lượn trên sàn lớp, làm sàn ướt sũng.

Tiếp tục ví dụ, quần lót tùy tay ném loạn, vài lần đều kẹp ở trong sách bài tập u mê giao lên rồi cũng không biết... Sau đó, mỗi một lần trả về đều là Khúc Thương Mang giặt sạch trả cho cậu.

Hừm, là giặt máy = =

Tuyệt đối không phải giặt tay.

Cho đến khi Đường Suất dùng cùi chỏ đụng anh hai cái, Khúc Thương Mang mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần.

"Phó hiệu trưởng nói đến chỗ nào rồi?"

Đường Suất cũng không thật sự nghe, nhưng hắn có công cụ.

Ngón tay phải nhẹ nhàng gẩy một chỗ dưới cái bàn, một con trùng màu trắng xòe đôi cánh trong suốt bay lên, hai chân nộn nộn đậu xuống lòng bàn tay hắn, mềm mại vẽ trước mặt hắn một đoạn văn tự.

Đương nhiên, đoạn văn tự này ngoại trừ kẻ nuôi trùng, chỉ có tiểu ấu trùng biết cụ thể có ý tứ gì.

Bất luận là tính giữ bí mật hay tiện lợi khi sử dụng, tiến cử năm sao.

Thì ra là thế sao.

Đường Suất sờ cằm bằng cánh tay nhàn rỗi khác, cười đến có chút mê người: "Tiểu thương, thứ ba trường học chúng ta tổ chức đi xem phim ngoài rạp, nghe nói là phim mới nhất《 Tây Du Giáng Ma Thiên 》*. Ha ha, Tam Tạng với con khỉ thối phá phách nhau bao lâu còn chưa xong, thật phục người nghĩ ra... "A, đúng rồi, đây là việc chính cuối tuần này, do thầy chủ nhiệm cùng một giáo viên khác phụ trách từng lớp."

Cảm thán, đồng thời Đường Suất không quên nhắc tới chuyện đứng đắn.

Khúc Thương Mang gật đầu, lẳng lặng chờ hắn nói hết.

Đường Suất cười tươi thêm vài phần: "Đúng dịp tôi được phân tới lớp 11 ban 3 cùng tiểu Thương, đây là duyên phận a!"

"Vậy sao." Khúc Thương Mang cười hơi có vẻ gượng ép.

Không biết vì sao, anh đột nhiên cảm thấy lúc ở chung với Đường Suất luôn có một cảm giác không thoải mái, không thể nói rõ đến rốt cuộc là làm sao khó chịu.

Chẳng lẽ là gần đây mình tiếp xúc với quần thể phi nhân loại nhiều hơn?

Ừm... Nói không chừng đúng là như thế.

Lúc này, Khúc Thương Mang hoàn toàn xem nhẹ thể chất từ nhỏ đã cực kỳ dễ dàng khiến phi nhân loại tìm tới cửa của mình.

Đường Suất thừa dịp Khúc Thương Mang cúi đầu ghi chép những điều cần nhớ, chóp mũi lúc dài lúc ngắn duỗi tới bả vai người bên cạnh, hữu ý vô ý dán lên áo ngửi tới ngửi lui, động tác khe khẽ chầm chậm.

A... Thật thơm!

Khi nào thì có thể liếm một nhát đây? Tốt nhất là có thể cắn hai phát đỡ thèm.

Đường Suất dần dần nheo lại con ngươi đen thẳm, đầu lưỡi biến thành màu trắng thò ra, liếm vòng quanh khóe miệng, lại rụt trở về rất nhanh.

Còn chưa được, ứng đối với xử nam ngây thơ như tiểu Thương không thể cuống, không thể lỗ mãng, cần lấy một loại tâm thái bình tĩnh, chậm rãi thâm nhập nhập cuộc sống của cậu ấy, cho đến lúc hoàn toàn tiếp nhận mình, khi đó mới xuống tay được!

Đúng vậy, chính là như vậy.

Khúc Thương Mang hết sức chuyên chú ghi chép những việc cần làm, cũng không để ý bả vai hơi ngứa.

Đầu tiên, người trong lớp đã biết tuân thủ thời gian, không còn đi muộn về sớm, bài tập cũng tận lực nộp sớm, không đạo văn không dùng cái đuôi cùng xúc tu làm càn... Đây tuyệt đối là một khởi đầu tốt đẹp.

Như vậy... Có lẽ có thể tín nhiệm bọn chúng, dứt khoát chọn địa điểm tập hợp ngay tại cửa rạp chiếu phim đi.

Tám giờ mười lăm hẳn là không sai biệt lắm.

Tám giờ rưỡi vào rạp, tám giờ bốn mươi chính thức mở màn, cho dù có người muốn chạy hai chuyến đi WC trước khi mở màn thì thời gian đều có thừa.

Đầu lại cúi xuống vài phần, vài sợi tóc đen hơi hơi nhếch lên lại xuôi xuống theo cái trán căng bóng, trong lúc vô tình giống như từng đợt gợn sóng, hai mắt Đường Suất đăm đăm nhìn, suýt nữa kìm nén không được đầu lưỡi trực tiếp liếm lên rồi.

Lau nước miếng! Không được! Nhịn không được!

Đường Suất máy móc bẻ bẻ cổ, độ cung chênh chếch cực kỳ dọa người, chỉnh cái đầu thật nhẹ nhàng, cứ như có thể rớt khỏi thân thể.

Đang lúc miệng Đường Suất há to gần não Khúc Thương Mang, Miêu Hựu "Pặp" một phát cào phá rách miệng Đường Suất, Miêu Hựu sốt ruột hộ chủ, thấy Đường Suất nhất thời ngây người không nhúc nhích, âm ngoan xông lên trước bổ hai móng vuốt.

Cuối cùng cũng giải hận! May mắn bản tôn giá lâm đúng lúc.

Chủ nhân là người ngươi có thể tùy tiện chạm vào sao? Cút cho ta!

Thế này thì nửa mặt bên phải mình sưng hết lên rồi, Đường Suất căn bản là không nghĩ tới nửa đường còn có một tên Trình Giảo Kim nhảy ra, nguy hiểm nheo mắt lại, lưỡi trắng rục rịch ở trong miệng.

Miêu Hựu cũng không sợ hắn, đều là "Thần thú" thượng cổ ghi lại chúng ta ai sợ ai! Nó đã sớm muốn tỷ thí cùng con sâu chết tiệt này một chút!

Ngươi có thể hóa hình người liên tục giỏi lắm sao? Ngươi là thầy dạy Lý – Hóa giỏi lắm sao?

Ta có thể pha cà phê pha trà cho chủ nhân ngươi làm được không? Mỗi ngày ta quét tước phòng ở sắp xếp chăn đệm sửa sang lại phòng tắm cho chủ nhân ngươi làm được không?

Cả ngày chỉ biết chơi sâu ghê tởm... Chủ nhân tuyệt không thích ngươi!

Trong nháy mắt, hai mắt tỏa ánh sáng phụt ra tia lửa mãnh liệt nhanh như sấm chớp, cũng may mắn nơi này là hàng cuối cùng.

Khúc Thương Mang rốt cục không thể nhịn được nữa, buông bút, một người một con mèo đều bị tạt vào đầu một phát: "Đều an tĩnh cho tôi!"

Lão thấp nháy mắt khí phách lan tràn.

Miêu Hựu "Meo meo" hai tiếng sớm quen bị Khúc Thương Mang áp bức đe dọa, rất nhanh liền trở nên cực kỳ nhu thuận, còn bán manh vươn đầu lưỡi liếm lòng bàn tay Khúc Thương Mang.

Dù sao nét mặt già này sớm đã không còn = =

Nhưng mà Đường Suất lại hoàn toàn cứng lại rồi, đầu lưỡi thật dài còn đang diễn xuất lưu động bên ngoài đó, tiếp tục duỗi thẳng có thể liếm đến đầu – ti của chính mình, chiều dài tuyệt đối không bình thường a, nhưng Khúc Thương Mang không sững sờ cái gì cũng không nói, thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, sau đó... Tiếp tục mải miết viết.

Viết viết viết làm sao cậu ấy chỉ biết viết? Lộ ra một tẹo diễn cảm kinh ngạc sẽ shi* sao tiểu Thương a QAQ!

(shi đồng âm với tử = chết)

Đường Suất đột nhiên có chút nhụt chí, cứ bại lộ thân phận như vậy thật không có cảm giác thành tựu.

"Làm sao cái gì cậu cũng không hỏi!"

"Hỏi cái gì?" Khúc Thương Mang dùng cán bút cọ xát cằm, tiếp tục viết, mí mắt cũng chưa nâng.

"Hỏi một chút tôi là ai a!"

"Không phải Đường Suất sao?" Có lẽ, Là Đường Xuất*.

(Từ đồng âm: Suất = Soái = soái ca đẹp tờ rai, Xuất = con dế mèn/ sâu =.=)

"Tiểu Thương..." Đường Suất cũng rất muốn học Miêu Hựu bán manh giả bộ đáng yêu, nhưng là mệ nó chứ ngoại hình không nể mặt á, mấy trăm năm không hóa qua nguyên hình, đều đã quên trên người mình có vài sợi râu.

Miêu Hựu uốn éo trên đùi Khúc Thương Mang, thật cẩn thận tìm một tư thế thoải mái, bốn cái móng vuốt phối hợp ăn ý đem mình cuộn thành một cục bông, tận lực làm giảm đi cảm giác tồn tại của mình.

Đương nhiên, không quên hung hăng khinh bỉ Đường Suất bại lộ thân phận một phen.

Xứng đáng, ai kêu ngươi tính kế ta!

Thẳng đến khi tan họp, Khúc Thương Mang cũng không còn tiếp tục phản ứng gì với Đường Suất.

Nói thật, chuyện của Đường Suất trong mắt anh căn bản không là gì hết, khi trong lớp có hơn mười người đồng thời bộc lộ thân phận ra ngoài ánh sáng, anh cũng không cảm thấy kinh sợ bao nhiêu.

Đường Suất là người bạn đầu tiên bắt chuyện với mình ở trường học của Khúc Thương Mang, anh thực quý trọng, cũng tin chắc thân phận cũng không trở ngại cho tình bạn.

Chung quanh anh không có nhiều người lắm, Đường Suất chẳng qua là một trong số đó mà thôi.

Mắt thấy người quanh mình càng đi càng ít, Khúc Thương Mang cũng thu thập xong bút và sổ, mang theo cặp da chuẩn bị đi ra ngoài, Đường Suất rốt cục nóng nảy, rơi vào đường cùng thực ngây thơ kéo lấy một góc áo sơmi Khúc Thương Mang: "Tiểu Thương, xin nghe tôi giải thích, tôi không phải cố ý gạt cậu."

"Ừ?" Khúc Thương Mang tốt tính gật đầu, hơi không rõ hắn muốn biểu đạt cái gì.

Đường Suất có chút buồn bực, bạn bè dễ kiếm, tri kỷ khó cầu, nhân loại Khúc Thương Mang hợp khẩu vị như vậy thật quá ít thấy: "Tôi thừa nhận, ban đầu là tôi có rắp tâm không bình thường, tôi..."

"Tôi cái gì tôi chứ?" Khúc Thương Mang phất tay cắt đứt lời của hắn, không phải anh không lễ phép, mà là lời của Đường Suất thật sự rất không có dinh dưỡng.

Tôi không phải không nói gì sao? Bọn trong lớp vẫn chờ mình về tổ chức giờ sinh hoạt! "Thứ hai mời tôi ăn bữa cơm liền tha thứ, như vậy có thể sao? Tôi không rảnh, đi trước."

Đường Suất: "......"

Như vậy là xong rồi?

"À, đúng rồi." Khúc Thương Mang đi đến đầu cầu thang, đột nhiên quay đầu lại: "Đường ca, nếu có chuyện muốn nói, tôi thật đúng là có chút chuyện muốn tìm anh hỗ trợ. Kiến thức trụ cột môn Hóa học sinh lớp tôi quá kém, lần sau thầy ra đề đừng quá khó, vẫn nên dạy từ kiến thức căn bản trước."

Đường Suất yên lặng không tiếng động: "......"

"Đường ca?" Khúc Thương Mang thẳng tắp nhìn hắn.

Đường Suất lập tức cười, sảng khoái gật đầu: "Được, ca đã biết."

Tiểu thương a tiểu Thương, ca nên làm sao mới tốt đây?

Khúc Thương Mang cũng mỉm cười với hắn, dương tay xách Miêu Hựu trên vai mình đưa sang: "Nhóc này nhờ anh mang nó vào văn phòng đợi tôi, lớp tôi có đứa nhỏ sợ người lạ."

Đường Suất cùng Miêu Hựu khóe miệng co giật: "Hở, đứa nhỏ... Sợ người lạ?"

Đứa nhỏ Khúc Thương Mang theo lời đúng là Tào Chí Vĩ, giờ sinh hoạt định là cả quá trình diễn thử một lần nghi thức kéo cờ, cho nên MC trọng yếu tuyệt đối không thể bị mèo dọa khóc.

Tào Chí Vĩ thích nhất là chui vào bồn cá nghỉ ngơi khi không có tiết học, miệng thoải mái rì rầm, phun bọt khí lung tung.

Bồn cá cách âm rất tốt, ở bên trong cậu quẩy như thế nào bên ngoài đều không nghe được, lúc này đang lẩm bẩm học thuộc lời thoại.

Làm sao bây giờ, hình như hơi bị khẩn trương!

"Tiểu Tào, quần lót của cậu có thể đừng thả trên bàn tôi hay không a! Sách bài tập đều bị cậu làm ướt! Lão thấp đã giúp cậu giặt bao nhiêu cái quần rồi? Sao còn không nhớ!"

Tào Chí Vĩ giơ bản thảo từ trong nước nhô đầu ra, hừ nhẹ nói: "Cậu không hiểu, lão thấp chưa bao giờ ghét bỏ tôi!"

"Tôi ghét bỏ! Làm sao cậu biết lão thấp không chê cậu?"

Tào Chí Vĩ dứt khoát chống cái đuôi nhảy ra từ trong bồn cá, ngay cả bản thảo cũng chưa lấy, quần áo cũng chưa mặc: "Lão thấp không phải như vậy. Khụ, nhất là đối với tôi."

Tiểu hòa thượng lườm cậu, lắc lắc đầu: "Không nhìn ra."

Lão thấp đều đối xử bình đẳng đối với bọn họ, mặc kệ thành tích học tập tốt xấu, tuyệt đối không có ai đặc biệt.

Đương nhiên, ngẫu nhiên lão thấp sẽ quan tâm Nguyên Âm một chút, bởi vì hiện tại têm nhóc con đó trên danh nghĩa mà nói là em trai cùng nhập hộ khẩu với lão thấp... Em trai ngoài trăm tuổi...

Hâm mộ. Ghen tị. Hận.

Tiểu hòa thượng mở to hai mắt trừng Nguyên Âm, Tào Chí Vĩ cũng hiểu ra điều gì đó, đồng dạng trừng mắt với Nguyên Âm.

Nguyên Âm còn đang thành thật làm đề, không hiểu sao có hai luồng ánh mắt rọi tới, vô tội, hoàn toàn không biết mình làm sao lại trúng đạn rồi, nhưng vẫn hung ác trừng mắt nhìn trở về.

Ai sợ ai! Anh đây có thành tích đệ nhất!

"Hiện tại bắt đầu sinh hoạt." Khúc Thương Mang vội vàng đẩy cửa tiến vào, nâng cổ tay nhìn nhìn đồng hồ, nói: "Thời gian không còn kịp rồi, chúng ta giảm đi giới thiệu kéo cờ cùng bộ phận trợ giúp người tiên phong. MC... Khụ, mặc quần vào trước đi. Hứa Chính, quay về chỗ ngồi nhanh lên, hôm nay diễn thử, không cần phải trang trí bảng."

"A." Hứa Chính ngoan ngoãn đi xuống bục giảng.

Khúc Thương Mang bỗng nhiên nhíu mày: "Nhiên, lấy vài cái nhánh cây gọi Tư Ngư tỉnh."

"Bành bạch bành bạch", nhánh cây nào có thể dễ cưng mềm mại sánh bằng nhánh Khúc Thương Mang thích nắm, cứng rắn đánh đòn vang dội, Tư Ngư giật mình một cái bật lên trên ghế.

"Má ơi, sét đánh!"

Được rồi, tiểu tử này sợ nhất sấm sét.

Tròng mắt Lý Long Vọng xoay động, xem ra lần sau lúc kêu Tư Ngư rời giường có thể để mình ra tay.

Tân Long Vương của thời đại mới bùm một phát có thể đánh sấm phóng sét, trở mình mây mưa xuống dằng dặc, mưa đá tuyết rơi mùa hạ cũng chỉ là một bữa ăn.

Tính tiền lương tháng mới có 60 đồng, tiện nghi quá đi?

Đứa ngoan cố ham ngủ nhất lớp bị đánh tỉnh, chờ chuẩn bị sắp xếp xong hết, Tào Chí Vĩ tươi cười bắt đầu.

Bởi vì quá khẩn trương, lên bục giảng suýt trượt chân ngã, nhưng mà người trong lớp lại không có một đứa nào nhân cơ hội cười hắn, loại khí độ này, nhất định phải học tập lão thấp bảo trì nghiêm túc.

Khúc Thương Mang mặt bình tĩnh, yên lặng áp chế ý cười trong lòng.

Anh muốn có khởi đầu tốt.

"Tôi tuyên bố, nghi thức kéo cờ lần ba của năm học, hiện tại bắt đầu! Lớp trưởng lớp 11 ban 3, bạn Nhiên phụ trách kéo cờ, hai bạn phụ trách là người tiên phong là Kỳ Kỳ – đại biểu môn toán học và Nguyên Âm – đại biểu môn văn học."

"Bộp bộp bộp bộp" cả lớp nể tình vỗ tay, một số đứa hận không thể vỗ gãy tay.

"Phía dưới tiến hành nghi thức kéo cờ, buông cờ... Khụ, lão thấp, vì sao hạng mục thứ nhất phải buông cờ?" Tào Chí Vĩ Là không hiểu liền hỏi.

Khúc Thương Mang: "Bởi vì không buông ra cờ nó không thể bay lên."

Tào Chí Vĩ: "......"

Được rồi, từ trước đến giờ không lưu ý điểm này của nghi thức kéo cờ.

"Hạng mục thứ hai của nghi thức kéo cờ, treo quốc kỳ, hát quốc ca, toàn thể đứng trang nghiêm, hướng lên quốc kỳ."

Một đoạn này không có gì khó khăn, mấu chốt nhất chính là hạng mục tiếp theo.

"Tiếp theo do bạn Lý Hạo, ủy viên tổ chức của lớp 11 ban 3 diễn thuyết dưới cờ."

Lý Hạo đứng dậy lên sân khấu, Khúc Thương Mang trừng mắt: "Lông... lông mày em đâu?"

Cạo sạch.

Nhưng Lý Hạo chưa nói, bởi vì rất dọa người, cậu dù gì cũng là tộc trưởng: "Cạo, theo... Mốt?"

Khúc Thương Mang: "......"

Cả lớp: "......"

Ngu ngốc!

Editor sau cơn hoang mang:

.-. Đáng ra hôm qua định đăng bài cho các tình yêu xem nhưng chiến hạm Hồ Hoắc của tôi chìm nghỉm rồi làm tôi buồn suốt từ trưa đến đêm qua.-.

Nghĩ thoáng ra thì tôi ship do 2 người ấy là bạn tốt, nên là không hụt hẫng nữa.

Hôm qua Hồ Ca hot nhất top weibo, thấy đắng lòng vch, dàn harem của ông ấy từ thời Tiên 3 có đôi có cặp đi hết rồi, còn lủi thủi mình anh FA như mấy bà thím ế chồng cuồng mèo:v:v

Chẳng có gì nếu như không thấy mấy đứa não mịn màng ship Hoa Lệ điên điên khùng khùng xỉa xói Lâm Tâm Như tiểu tam này nọ ="= đm tôi từng thấy cô Triệu cũng xinh nhưng fan (có thể không phải tất cả) thế này thì tôi không thể nào ngửi nổi = =

Nhìn thấy Đường Suất là TRÙNG tôi giận cá chém thớt càng không ưa._.Phim trong dấu * Tây Du Giáng Ma Thiên: tôi chưa xem, bonus cho mọi người cái hình, lên GG đầy link xem đó:

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Lão Thấp Của Tôi