Lão Bà Của Ta Tu Tiên Trở Về

Chương 57: Sợ Ta Như Sợ Quỷ Thần!


"Hợp lý hợp pháp? Nhưng ngươi không hợp quy! Trung y có chữ y trong đó, ý nói về nhân tâm của thầy thuốc, hành y tế thế! Chúng ta là muốn dùng y thuật, trị bệnh cho càng nhiều bệnh nhân! Ngươi hiểu được kỹ thuật chế tác cao dược, lại dấu diếm dùng cho buôn bán, để các thầy thuốc chân chính bị xa lánh cùng chèn ép, ngươi còn là thầy thuốc sao? Ngươi đem Trung y bôi xấu, khiến cho người người kêu đánh, loại người như ngươi, chính là kẻ cầm đầu!" Giọng nói của Tôn Tư Hậu giống như Cửu Thiên Huyền Lôi, âm vang hữu lực, vang vọng toàn trường! Nháy mắt liền khiến tâm tình của tất cả các đại trung y ở đây bắt đầu rung chuyển!"Ngươi dựa vào cái gì đem cao dược dùng làm thương nghiệp? !""Vì y giả thiện, lương tâm của ngươi đi đâu rồi?""Trung y thuần khiết, không thể để loại người như ngươi làm bẩn!"Tôn Tư Hậu thấy thế, khóe miệng lơ đãng hiện ra một tia cười lạnh, sau đó làm mặt nghiêm túc mà nói: "Đem phương pháp luyện chế cao dược giao ra đây! Để các đại trung y chân chính dùng nó trị bệnh cứu người! Mà không phải bị một người ngoài nghề như ngươi xem đó là công cụ để vơ vét của cải làm giàu!""Giao ra đây!""Giao ra đây!"Đường Vinh Hoa nhìn thấy sự kích động của các lão trung y ở đây, trong lúc nhất thời, khuyên cũng không phải, không khuyên giải cũng không nên, lo lắng phát sốt, đành phải nhìn về phía Từ Cảnh giống như nhờ giúp đỡ.Nhưng lúc này Từ Cảnh lại mặt không đổi sắc, thậm chí còn châm một điếu thuốc ngay trước mặt những lão trung y không bao giờ dính đến rượu cùng thuốc lá này, sau đó chậm rãi nói ra: "Đầu tiên, ta không phải là thầy thuốc, không hiểu y thuật, ta từ đầu đến cuối chính là một thương nhân, ngươi nói rất đúng, ta không có vĩ đại như ngươi nói.

Ta là bởi vì thiếu tiền nên mới bán cao dược, ai bảo ta nắm giữ môn thủ nghệ này đâu?""Ngươi.

.

.""Tiếp theo, bên trong Trung y không chỉ có chữ y, mà còn có chữ "Trung", ý của chữ này, là trung dung chi đạo, cá nhân ta lý giải ở đây có ý tứ là làm người không nên kiêu ngạo cũng không nên tự ti, lúc nên cao điệu thì nên cao điệu, lúc nên điệu thấp thì nên điệu thấp, ở trên người ngươi ta chỉ thấy cao điệu, chứ đừng nói tới chữ "Trung" y, không có phong phạm khiêm tốn của đại sư, ngươi còn chưa xứng giáo dục ta." Từ Cảnh kẹp tàn thuốc, chỉ vào hắn nói."Hoang đường.

.

.

Hoang đường! Ở trong lĩnh vực Trung y này, nếu như các vị đang ngồi đây không thể xưng là đại sư, vậy còn có ai có thể được xưng tụng là đại sư!" Tôn Tư Hậu thần sắc kiêu căng, cười lạnh nhìn Từ Cảnh nói.Từ Cảnh rung rung tàn thuốc, lạnh nhạt nói: "Ta thì sao.

Cao thuốc của ta giúp cho nhiều người càng dễ dàng mua được thuốc tốt, giảm bớt thời gian cùng tổn hao, trong vòng một tháng chữa khỏi cho hơn sáu trăm người mắc bệnh nghi nan tạp chứng, ngươi làm được không?""Ngươi đơn giản chính là một tên đầu cơ trục lợi, dựa vào tà môn ma đạo để chế ra cao dược mà thôi! Ngươi vừa rồi còn nói mình là một thương nhân, hiện tại lại nói mình là đại sư rồi? Ngươi dựa vào đâu mà cho là mình có cái thể diện này!" Một lão trung y không vừa mắt, đứng lên bênh vực cho Tôn Tư Hậu.Từ Cảnh nhìn hắn một cái, nói ra: "Vô luận là lĩnh vực nào, đại sư chân chính đều có một điểm giống nhau, chính là khiêm tốn lại bao dung, tỉ như nói ta.

Trong những vị đang ngồi ở đây, có lẽ cũng có đại sư, nhưng hai người các ngươi khẳng định không phải."Tôn Tư Hậu nhìn tên tiểu bối Từ Cảnh này ở đây bộ dáng chỉ điểm giang sơn, tức giận đến chòm râu thẳng run lên, chỉ vào mặt hắn nói: "Từ trên người của ngươi, ta nhìn không thấy bất luận bóng dáng sự khiêm tốn bao dung nào!"Từ Cảnh nhíu mày, nói ra: "Cái này còn không nhìn thấy sao? Nếu như không phải là bởi vì ta khiêm tốn cùng bao dung, ngài bây giờ còn có thể đứng đây nói chuyện cùng ta hay sao?"Từ Cảnh nói một câu kia, không thể nghi ngờ là bức ép Tôn Tư Hậu tới cực điểm, cả khuôn mặt hắn trực tiếp đỏ bừng, chỉ vào Từ Cảnh nói: "Ngươi.

.

.

Ngươi dám uy hiếp ta? Ta nói cho ngươi biết! Cao thuốc của ngươi, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc chúng ta hành y cứu người! Mau thức thời một chút, giao ra phương pháp luyện chế cao dược chuẩn xác! Nếu không, hiệp hội cổ y chúng ta sẽ không tha cho ngươi!"Từ Cảnh cau mày nói: "Ta ảnh hưởng đến các ngươi trị bệnh cứu người? Đại sư, ngươi không có tính sai chứ? Cao thuốc của ta so với các ngươi làm tiện nghi hơn nhiều, giá thành cũng rẻ hơn, các ngươi không có năng lực, thu phí còn cao hơn so với ta, dựa vào cái gì? Bằng việc các ngươi ăn muối nhiều hơn ta sao! Loại người như ngươi này không tự nghĩ lại mình, còn tới trách ta làm ảnh hưởng đến các ngươi trị bệnh cứu người, thật sự là buồn cười tới cực điểm.

Các ngươi nói về nhân tâm y giả, không được làm vấy bẩn sự thuần khiết của Trung y, vậy chỉ cần có thể hành y tế thế đem người cứu sống, ai cứu cũng đều như nhau đi! Vậy vì cái gì mà ta không thể đây?""Đừng nói suông! Tên tiểu tử đạo đức giả, nếu ngươi còn không giao ra phương thức chế tác cao dược, ngươi nói cái gì cũng đều chỉ là giảo biện cho chính mình!""Hành y tế thế, chẳng lẽ ngươi không phải nên chia sẻ ra phương thức chế tác cao dược, sau đó để chúng ta có thể đi cứu được càng nhiều người hơn sao?""Đúng! Đã ai cứu đều giống nhau, ngươi nên đem giao ra phương thức chế tác cao dược, chúng ta lại tới cứu, có thể cứu thêm được càng nhiều người!"Những lão trung y này bây giờ đã hóa thân thành lưu manh, lời nói tựa hồ càng lúc càng quá đáng.Từ Cảnh hít sâu một hơi, đem điếu thuốc đều hút hết, ném xuống dưới đất rồi dùng chân giẫm nát, nhìn bọn hắn nói: "Được rồi! Nếu các ngươi đã muốn cứu người như vậy, vậy chỉ cần ở ngay trước mặt ta, chữa khỏi một loại bệnh thường thấy, ta liền đem phương pháp chế tác cao dược dạy cho các ngươi."Tôn Tư Hậu mắt thấy Từ Cảnh gánh không được đè ép, rốt cục mở miệng, không khỏi ngạo nghễ nói: "Nơi này tụ tập một trăm đại Trung y nổi danh nhất toàn bộ Hoa hạ! Không có bệnh gì là không trị được, ngươi nói đi""Bệnh đau mắt, làm sao để chữa?" Từ Cảnh hỏi."Cái này quá đơn giản! Bệnh đau mắt, cần đương quy hai lượng, rễ sô đỏ tam tiền.

.

."Một lão trung y ngay thẳng lời còn chưa nói hết, liền chú ý tới không khí tại hiện trường an tĩnh có chút quỷ dị, rốt cục hậu tri hậu giác sau đó cũng nhận ra, vội vàng ngậm miệng lại."Từ Cảnh, ngươi vẫn là không muốn giao ra?" Ánh mắt Tôn Tư Hậu giống như một mũi tên, nhìn Từ Cảnh gằn từng chữ nói.Từ Cảnh cười cười, nói ra: "Thế nào, trị không hết? Bệnh đau mắt là bệnh nan y của các ngươi sao? Tốt! Vậy ta lại hỏi một loại bệnh trên người ta, các ngươi trị thật tốt cái này, cũng được.""Nói!" Tôn Tư Hậu đè nén lửa giận."Con người của ta, từ nhỏ đến lớn mắc một loại bệnh, gọi là bệnh ích kỷ, ta chính là ích kỷ, không muốn chia sẻ cùng người khác, các ngươi muốn trị cho ta như thế nào?"Từ Cảnh đem ghế dưới chân đá đổ, một chân giẫm trên lưng ghế, ánh mắt lạnh lẽo như sương, khí thế như hồng (“Khí thế như hồng” theo baidu là hình dung tinh thần vang dội, khí thế cực kỳ tráng thịnh, dường như có thể xỏ xuyên qua cầu vồng”)! Dò xét mọi người tại đây mà nói.Lời này vừa nói ra, bao gồm cả Đường Vinh Hoa cùng tất cả các lão Trung y ở đây, đều là vừa sợ vừa giận mà nhìn xem hắn!Nhưng chỉ thấy Từ Cảnh bá khí nghiêm nghị, ánh mắt lãnh ngạo, như có lực lượng ngàn quân khó cản! Khiến những lão trung y ngày thường ngang ngược thành tính này vô cùng tức giận mà không dám nói gì!Một đám bộ xương già như bọn hắn, nào dám đi lên đối cứng cùng Từ Cảnh?"Vô tri.

.

.

Cuồng vọng! Ngươi có biết hậu quả như thế nào khi nói ra lời này không?! Chúng ta không áp chế được ngươi, thế nhưng là có người có thể áp chế được ngươi! Ngươi dám cùng thế gia phía sau lưng chúng ta đối nghịch sao? Mỗi người đang ngồi ở đây, không có một người nào là ngươi có thể đắc tội nổi!" Tôn Tư Hậu tức giận tới mức nghiến răng, chỉ vào Từ Cảnh nói.Từ Cảnh thản nhiên cười một tiếng, nói ra: "Ồ? Lời này tối thiểu đã có ba công tử của thế gia thượng kinh từng nói với ta, nhưng bọn hắn một cái thì chết tại Nam thành, một cái thì bị ta phế đi hai tay, một cái khác, sợ ta như sợ quỷ thần! Ngươi có dám đem lời ngươi vừa mới nói, lặp lại lần nữa hay không?""Oanh —— "Từ Cảnh trong nháy mắt đi đến trước mặt Tôn Tư Hậu, đem bục giảng trước người hắn đụng thành bột mịn, ánh mắt cách hắn bất quá chỉ mười tấc, đôi mắt không chớp mà nhìn hắn.Hai chân Tôn Tư Hậu mềm nhũn, suýt nữa quỳ rạp xuống đất, ngực khó chịu đến hốt hoảng, bờ môi run run đến một câu cũng không nói không ra được.Nhưng vào lúc này, có hai hộ vệ nội kình cao thủ từ ngoài cửa đi vào, bọn họ tựa hồ đã ở bên ngoài đại sảnh chờ từ lâu, căn bản cũng không dám đi vào để di dời ánh mắt Từ Cảnh, nhưng nhìn thấy tình hình ở đây vô cùng trầm mặc, sau khi bọn họ do dự một hồi liền đi đến, nói ra: "Tôn hội trưởng, bên ngoài có một cô nương, nói là trúng độc, muốn mời ngươi giúp đỡ."Tôn Tư Hậu tựa hồ như bắt được một cọng cỏ cứu mạng, mau lẹ từ trước người Từ Cảnh chạy ra, không kịp chờ đợi mà nói với người kia: "Nhanh! Mau mời vào! Trị bệnh cứu người, chính là thiên chức của ta!"Từ Cảnh bật cười một tiếng, vừa định từ nơi này rời đi, lại phát hiện cô nương ở ngoài đại sảnh tiến đến cầu y, lại là người hắn nhận biết."Tịch Triêu Vãn? !"Từ Cảnh kinh ngạc hô lên tên của nàng, Tịch Triêu Vãn ngẩng đầu nhìn Từ Cảnh một chút, trong lòng cũng âm thầm kinh hãi, hoàn toàn không nghĩ đến Từ Cảnh cũng ở chỗ này, tranh thủ thời gian dùng tay che chắn tại phía trước, dường như không muốn Từ Cảnh nhìn thấy khuôn mặt của mình."Ngươi làm sao vậy?"Từ Cảnh nhanh chân đi tới, phát hiện sắc mặt Tịch Triêu Vãn đen nhánh, khóe mắt lõm sâu, sớm không còn bộ dáng khuôn mặt thủy linh, sáng long lanh như trước đó nữa, thần sắc cực kỳ tiều tụy!Tôn Tư Hậu đứng ở một bên, ánh mắt có chút ngạc nhiên, mở miệng nói: "Các ngươi quen biết sao?"Thấy hai người bọn họ đều không trả lời, Tôn Tư Hậu đột nhiên đưa tay, sờ về phía mạch đập của Tịch Triêu Vãn!"Ha ha ha ha!"Tôn Tư Hậu đem mạch tượng của nàng xem xong về sau, đột nhiên ngửa đầu cười một tiếng, cảm xúc dường như trong nháy mắt này được phóng thích, lớn tiếng nói: "Miêu Cương cổ độc! Ngượng ngùng, đây không phải loại bệnh dùng thuốc là có thể chữa, cũng không có cao dược nào có thể giải! Nhưng vừa lúc đây lại là lĩnh vực chuyên môn của tại hạ, trong tất cả thần y đang ngồi ở đây, loại cổ độc này chỉ mình ta có thể giải!"Từ Cảnh sau khi nghe xong, sắc mặt hơi đổi."Thỉnh thần y xuất thủ cứu ta!"Tịch Triêu Vãn lúc này bịch một tiếng mà quỳ xuống.Tôn Tư Hậu không có vội vã đỡ lên, mà là đem hai tay chắp sau lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Ngươi nói cho ta biết trước.

.

.

Từ Cảnh là gì của ngươi?"Tịch Triêu Vãn ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Từ Cảnh một cái, mím môi đối với Tôn Tư Hậu nói ra: "Hắn.

.

.

Là nam nhân của tỷ tỷ ta.""Tỷ tỷ quan hệ thế nào? Cùng ngươi tình cảm ra sao?""Cùng cha khác mẹ, tình như thân tỷ muội.""Tỷ tỷ ngươi cùng Từ Cảnh quan hệ như thế nào?""Khăng khăng một mực."Sau khi nghe xong, Tôn Tư Hậu sải bước đi tới một chiếc ghế rồi ngồi xuống, Tịch Triêu Vãn lúc này muốn đứng dậy, Tôn Tư Hậu lại ép ép tay, trong giọng nói ẩn chứa một tia cuồng hỉ, nói với nàng: "Ngươi tạm thời cứ quỳ ở đây, ta có lời muốn cùng Từ Cảnh nói."Tôn Tư Hậu đem ánh mắt phóng tới trên người Từ Cảnh, phát hiện ánh mắt Từ Cảnh sắc bén, hung dữ đến dọa người, nhưng lúc này dường như Tôn Tư Hậu đã hoàn toàn không cảm giác được áp lực, đối với Từ Cảnh nói: "Nếu như ta không xuất thủ, tiểu di tử (cô em vợ) của ngươi nhiều nhất chỉ còn có một canh giờ, sau một canh giờ nữa liền sẽ bị cổ độc dằn vặt đến chết.""Vậy phải như thế nào ngươi mới có thể ra tay cứu nàng?" Từ Cảnh nhìn hắn nói.Tôn Tư Hậu nhếch chân lên ngồi bắt chéo, thong thả nói: "Ta muốn ngươi trước hết giao ra phương pháp luyện chế cao dược, Sau đó —— "Lời nói của Tôn Tư Hậu bỗng dưng thay đổi, biểu tình xúc động cùng phẫn nộ, nháy mắt âm lượng trở nên cao vút lại bén nhọn, dùng sức chỉ vào mặt đất, hét lớn: "Sau đó lại dập đầu ba cái cho ta!"------

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Lão Bà Của Ta Tu Tiên Trở Về