Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 7: Nửa mù


Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa

Biên: Cún Con

***

Cầu xin các ngươi!!! Đừng đi!

Dù Kế Duyên nằm ở phía sau tượng thần, nhưng lòng hắn giống như đang bị lửa đốt vậy. Bởi những lái buôn kia nếu xảy ra chuyện, rồi cũng sẽ tới lượt hắn thôi!

Hắn hận không thể gào lên, chỉ có thể nghe tiếng bước chân xa dần, mãi đến khi không còn nghe thấy nữa.

Dưới trạng thái nội tâm đấu tranh mãnh liệt này, mí mắt hắn run rẩy dữ dội, khóe miệng cũng không ngừng rung động, đột nhiên ngón út tay phải khẽ nhúc nhích.

Kế Duyên sớm cảm nhận được điểm biến hóa này, khiến tâm trạng của hắn đang vô cùng tồi tệ bỗng trở nên phấn chấn hơn.

Hắn cẩn thận cảm thụ từng chỗ trên cơ thể, cũng vào lúc này cảm giác “bóng đè” được giảm bớt một chút. Vài ngón tay có thể miễn cưỡng nhúc nhích mặc dù biên độ không lớn, nhưng quả thực đây là tiến bộ cực lớn.

Điều này khiến cho Kế Duyên mừng rỡ phát điên. Bốn lái thương đã bị dẫn ra ngoài kia chắc chắn không có kết quả tốt đẹp gì, nhưng nếu mình có thể đứng dậy, có thể hợp tác với đám người còn lại, nói không chừng có thể sống sót.

Ở cửa miếu Sơn Thần, Trương Sĩ Lâm chỉ dùng hai bó đuốc nhóm lửa, sau đó đưa cho bọn Vương Đông, gió đêm lạnh thổi cho ngọn lửa lắc qua lắc lại.

“Cẩn thận một chút, chú ý bảo vệ Lục công tử thật tốt.”

“Sĩ Lâm ca! Không thành vấn đề ”

“Lão Kim, ngươi cẩn thận một chút!”

“Yên tâm đi Sĩ Lâm! Ta sẽ chú ý!”

Kim Thuận Phúc nhận lấy bó đuốc, cùng với mấy người khác rối rít nói đảm bảo với Trương Sĩ Lâm. Dù sao bọn họ cũng đi khắp thiên hạ bốn biển là nhà, cũng coi như là nửa cái khách của rừng núi, cũng không sợ hãi một đoạn đường ngắn như vậy.

Trương Sĩ Lâm muốn đưa bó đuốc thứ hai cho Lục thư sinh, dù sao y cũng là người dẫn đường, nhưng Lục thư sinh lại không nhận.

“Không được, không được, ta sợ lửa sẽ đốt trường sam của ta, ngươi đưa cho Tiểu Đông huynh đệ cầm đi!”

“Được được, đưa cho ta, ha ha ha.”

Vương Đông cười rồi trực tiếp giành lấy bó đuốc.

“Tên tiểu tử này!”

Trương Sĩ Lâm cười mắng một câu, đưa mấy bó đuốc chưa dùng còn lại cho vào trong cái gùi để Lưu Toàn cõng theo, dặn dò bọn họ chú ý đường đi thêm lần nữa.

Sau đó một đoàn người bắt đầu xuất phát đi đào sâm Sơn Vương.

Trong miếu Sơn Thần, khuôn mặt Kế Duyên dữ tợn, tay chân run rẩy. Đây không phải do hắn phát bệnh, mà hắn muốn giãy dụa thật mạnh để có thể khống chế được cơ thể.

Tám người còn lại đứng ở cửa nhìn thấy ánh lửa đã rời đi xa, sau đó mới cùng nhau quay trở lại miếu Sơn Thần. Trên khuôn mặt của bọn họ tràn đầy chờ mong và vui sướng.

Dù cho không phải sâm Sơn Vương, một cây nhân sâm mười năm tuổi cũng có giá trị không nhỏ.

Dẫu sao những kẻ có tiền đều không muốn chết, bọn họ không tiếc bỏ vốn liếng để mua dược liệu tốt.

“Trương đầu, tên ăn mày này bị sao vậy?”

Có người ngồi xuống cạnh đống lửa thì phát hiện ra tình trạng khác thường của Kế Duyên, liền la lên.

Trương Sĩ Lâm vội vàng bước nhanh tới, những lái buôn kia cũng đồng loạt xúm lại. Bọn họ nhìn thấy bộ dáng giãy dụa của Kế Duyên đều có chút hoảng sợ.

“Trên người hắn nhiều mồ hôi quá”

“Đây là bị động kinh đúng không?”

“Cầm một khúc gỗ đến đây, cạy miệng hắn ra, đừng để hắn cắn đứt đầu lưỡi của mình!”

Trương Sĩ Lâm ngồi xổm xuống, định trụ thân thể đang co giật của tên ăn mày này, hô lên một tiếng với những người khác.

Lập tức có người tìm được một khúc gỗ phù hợp trong đống củi khô.

“Ta tách miệng của hắn ra, ngươi nhét vào ngay nhé!”

“Ô…ô ô…”

Kế Duyên chống cự theo bản năng, mình không phải bị động kinh, khúc gỗ này rất bẩn á.

“Giúp ta đè hắn xuống!”

Không lâu sau, khúc gỗ đã được nhét vào trong miệng Kế Duyên, cũng may là khúc gỗ vẫn còn nằm ngang để cho hắn cắn.

Đám lái buôn này nhìn hắn một lúc rồi dần quay trở lại bên cạnh đống lửa.

Có người thở dài.

“Tên ăn mày này chắc không qua khỏi đêm nay, nếu vậy, chúng ta tiện thể đào hố chôn giúp hắn đi.”

“Đúng vậy, sau này chúng ta cũng sẽ trở lại miếu Sơn Thần, cho nên đừng để xác chết lại đây.”

Con mẹ nó chứ!!!!

Biết là bọn họ có ý tốt, Kế Duyên nghe thấy vẫn không khỏi nổi gân xanh.

Lúc đám người kia đi được khoảng mười phút.

“Hống ngao~~~~”

Một tiếng rống kinh thiên động địa bỗng từ xa vang lên, dọa mọi người trong miếu Sơn Thần run lên lẩy bẩy.

“Chít chít…” “Lạch cạch lạch cạch lạch cạch lạch cạch…”

Vô số loài chim đậu trên cây bị dọa bay tứ tán khắp nơi, hoảng hốt kêu to ở xung quanh miếu Sơn Thần

Cùng lúc ấy, một cơn gió lạnh lùa vào cửa miếu, khiến cho ngọn lửa trong miếu lay lắt không ngừng.

“Trương đầu!!!”

“Sĩ Lâm! Tiếng gì vậy?”

“Dã thú sao?”

Sắc mặt Trương Sĩ Lâm có chút tái nhợt, nhìn ra bóng đêm bên ngoài miếu, thân thể gã theo bản năng run lên.

“Hổ khiếu kinh rừng núi …. Là cọp!”

“Hí iiiiii”

Xung quanh vang lên một trận âm thanh hít vào.

“Vậy bọn Tiểu Đông và lão Kim??”

Không ai dám tiếp lời.

Trương Sĩ Lâm cũng siết chặt nắm đấm rồi nhìn ra ngoài miếu.

“Tiếng cọp còn rất xa, bọn Tiểu Đông… sẽ không gặp chuyện đâu, đúng, bọn họ còn mang theo mấy bó đuốc. Để phòng ngừa vạn nhất, mọi người cũng nên chuẩn bị mọi thứ kỹ càng, đêm nay không thể ngủ được!”

Một tiếng cọp gầm này cũng dọa Kế Duyên giật nảy mình.

Nhưng mà sau khi Kế Duyên giật mình, hắn liền phát hiện ra bản thân đã lấy lại được quyền khống chế thân thể!

Bây giờ, hắn thử nắm tay phải một cái, mặc dù không được lưu loát nhưng khống chế cũng rất tự nhiên. Hắn không có tùy tiện đứng lên nữa, mà cẩn thận trải nghiệm loại cảm giác khó tả này.

Sau đó, Kế Duyên chậm rãi mở hai mắt ra. Nếu hắn có thể nhìn thấy đôi mắt của mình thì sẽ nhận ra lúc này màu mắt hắn mờ nhạt màu xám trong.

Cảm thấy ánh sáng hơi yếu, lờ mờ, khó có thể nhìn rõ, cũng không phải hoàn toàn không nhìn thấy gì cả, suýt chút nữa Kế Duyên cho rằng mình đã mù.

Hắn hơi nghiêng đầu nhìn sang đống lửa bên cạnh, trong lòng hơi hồi hộp.

Trong mắt hắn, đống lửa hiện ra vô cùng mơ hồ, ánh lửa như bị một lớp kính dày ngăn cản, ánh sáng của những nơi hai mắt nhìn tới cũng không nhiều.

Thị lực của mình, không đơn giản là thiếu hụt một chút đâu.

“Ít nhất cũng không phải mù hẳn.”

Kế Duyên đành phải tự an ủi chính mình.

Chẳng qua hắn mới mở mắt một lúc như vậy mà con mắt cũng có chút ê ẩm, không hẳn khó chịu, nhưng tuyệt đối không thoải mái.

“Trương đầu, tên ăn mày kia tỉnh rồi!”

Mặc dù bây giờ những lái buôn còn lại đều rất khẩn trương, nhưng vẫn có người phát hiện ra sự khác thường của Kế Duyên. Tiếng nói này làm cho mọi người nhìn về phía tên ăn mày. Quả nhiên thấy hắn đang cử động, đồng thời còn quay đầu nhìn về bên này.

Chỉ là hiện tại Trương Sĩ Lâm cũng không có thời gian để ý đến tên ăn mày không quen biết này. Tất cả mọi người lấy đao bổ củi, gậy ngắn từ trong sọt, rồi nắm thật chặt trên tay, đồng thời vẻ mặt khẩn trương nhìn ra ngoài cửa miếu.

Kế Duyên cũng không rảnh suy nghĩ về chuyện thị lực của mình. Lúc này quan trọng nhất là tính mạng bản thân. Hắn thử ngồi dậy, nhưng hai tay chống đỡ cơ thể mới lên được một nửa thì lại thấy choáng váng mãnh liệt và cảm giác bất lực.

“Bịch…” Được một lát, Kế Duyên liền ngã chổng vó xuống, và cái ót cũng đập xuống đất.

“Hít….Ôi…”

Lần này có thể do đau quá, khiến cho Kế Duyên nhịn không nổi nhe răng.

Mặc dù hắn có thể nhúc nhích được nhưng giống như bệnh nặng mới khỏi, chẳng làm gì được. Còn mấy người kia thì cơ bản cũng không chú ý đến hắn nữa.

Kế Duyên không nhờ ai giúp đỡ, dùng tay phải nắm lấy cái bệ cạnh bức tượng, chật vật mới ngồi dậy được.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Lạn Kha Kỳ Duyên