Kinh Thiên

Chương 81: Linh Mạch Đào Khoáng


Có đến cả nghìn tu luyện giả càn quét trong khuôn viên của Linh Nhạc Môn, nên không phải ai cũng có thể kiếm được đồ tốt.

Hơn nữa trong hơn hai ngày qua thu hoạch của Kinh Thiên cũng tương đối ổn, nếu không muốn nói là những thứ ngon lành nhất của Linh Nhạc Môn đều bị anh lấy đi.

Thậm chí trong lúc tranh đoạt tại ‘Tàng Thư Các’ Kinh Thiên cũng đạt được mấy bộ tâm pháp và vũ kỹ, mấy món đồ này anh còn chưa có thời gian để xem nó là thể loại gì.

Lúc đó chỉ biết nhanh chóng thu vào và cất đi.

Do vậy giờ là lúc rảnh rỗi để tìm một chỗ nghỉ ngơi, tu luyện và nghiên cứu chiến lợi phẩm.

Kinh Thiên và Tiểu Bạch cùng chạy vòng vòng để tìm một nơi thích hợp, yên tĩnh.

Nhưng khuôn viên của Linh Nhạc Môn là nơi đã bỏ hoang hàng vạn năm chìm sâu dưới lòng đất.

Nơi đây không hề có bóng dáng cành cây ngọn cỏ, tất cả chỉ là đồi núi trọc, kiến trúc đổ nát.

Sau khoảng hơn một giờ đồng hồ chạy vòng quanh cuối cùng Kinh Thiên cũng phát hiện một khe nứt bên dưới, phía sau ngọn núi trung tâm.

Đây là ngọn núi cao nhất của Linh Nhạc Môn, cũng là ngọn núi đặt ‘Chính đường’ của Linh Nhạc Môn.

Khi Linh Nhạc Môn còn tồn tại thì ngọn núi này là nơi cư ngụ của trưởng môn, thái thượng bô lão, các tu luyện giả cao tầng của Linh Nhạc Môn.

Có lẽ do biết được điều này, Kinh Thiên dự đoán rằng ở phía sau núi có thể sẽ có một mật thất tu luyện của lão tiền bối nào đó.

Mục đích của Kinh Thiên chỉ là tìm một chỗ nào đó bí mật và yên tĩnh để nghỉ ngơi chờ đợi tới thời gian rời khỏi Linh Nhạc Môn.

“Chúng ta xuống dưới kia, phía dưới có một hang động nhỏ.

Có thể đó là nơi ẩn cư, tu luyện của một vị tiền bối Linh Nhạc Môn nào đó.

Hy vọng nó sẽ yên tĩnh và thoải mái để chúng ta ở lại vài ngày”.

Kinh Thiên nói với Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch chỉ là yêu thú cấp một đỉnh phong, mặc dù linh trí của nó có khai mở hơn so với một vài loài yêu thú khác, nhưng dù sao cấp độ của nó vẫn còn rất thấp.

Đa phần hành vi của nó vẫn là theo bản năng nhiều hơn là suy nghĩ.

Với nó hiện giờ Kinh Thiên là bạn, là người anh em của nó, Kinh Thiên đi đâu thì nó đi đó.

Còn Kinh Thiên chỉ có một mình nói chuyện với Tiểu Bạch, chứ chẳng có ai mà để nói cả.

Vẫn còn hơn là một mình lủi thủi tự làm, tự nói.

Men theo sườn núi xuống dưới, lách mình qua khe nứt tiến vào bên trong cảm giác của Kinh Thiên thay đổi hoàn toàn.

Thứ nhất dường như dưới khe nứt này chưa từng có ai ở cả, hay có thể nói nó không phải là mật thất hay là nơi ở của bất cữ lão tiền bối nào cả.

Thứ hai càng tiến vào sâu thì khe nứt lại càng dẫn Kinh Thiên và Tiểu Bạch đi sâu xuống lòng đất, và đặc biệt là càng xuống sâu thì không gian phía dưới lại càng rộng hơn, và đặc biệt là phía dưới bắt đầu có thêm những ngã rẽ khác dẫn sâu hơn xuống lòng đất.

Thứ ba cũng là điều khiến Kinh Thiên cảm thấy ngạc nhiên và tò mò nhất là nồng độ linh khí càng xuống phía dưới càng đậm đặc.

Lấy ra cây đuốc đốt lên để lấy ánh sáng, Kinh Thiên quyết định chọn một lối rẽ và đi sâu xuống phía dưới để tìm hiểu, ngoài ra cũng tiện thể để tìm một nơi rộng rãi cho cả anh và Tiểu Bạch có chỗ thoải mái để tu luyện.

Như khi đi xuống sâu thêm một đoạn đường nữa thì Kinh Thiên phát hiện trên vách tường, dưới mặt đất có lác đác những tinh thạch phản chiếu lại ánh sáng từ ngọn đuốc, lập lòe lên những màu sắc khác nhau.

Rút ra thanh khoái tốc kiếm và bắt đầu đào thử một vài viên đá lấp lánh ra, Kinh Thiên bắt đầu từ ngạc nhiên đến mừng rỡ.

“Trúng mánh rồi, những viên đá dưới này là linh ngọc.

Chúng ta đi vào đúng mỏ linh ngọc rồi”.

Kinh Thiên sung sướng hét lên với Tiểu Bạch, sau khi xem xét kỹ viên đá cầm trên tay.

Còn Tiểu Bạch thì cũng chẳng quan tâm lắm, bởi đối với nó thì linh ngọc cho đến bây giờ chả có ý nghĩa gì.

Chỉ có thịt yêu thú tươi ngon, nướng lên, hoặc được nấu với linh dược, linh thảo mới thực sự hấp dẫn nó.

“Đây chỉ là bên trên, đa phần là linh ngọc hạ phẩm.

Có lẽ dưới sâu sẽ có linh ngọc phẩm chất cao hơn.

Chúng ta tìm đường xuống sâu hơn”.

Kinh Thiên cười nói với Tiểu Bạch.

Ngay sau đó Kinh Thiên cầm cây đuốc lần theo những ngóc ngách của đường hầm để tìm cách đi xuống sâu nhất có thể.

Cứ mỗi lần xuống đến đáy của một ngách nào đó, Kinh Thiên lại đào thử xung quanh để xem phẩm chất của linh ngọc là loại nào.

Nếu chưa vừa ý thì anh lại quay trở lại để tìm đến một ngách khác để tìm kiếm nơi nào cho phẩm chất linh ngọc cao nhất.

Sau một hồi chạy ngược chạy xuôi dưới ngóc ngách của hang động Kinh Thiên cũng chọn được một nơi có phẩm chất linh ngọc tốt nhất, nơi đây đào lên sẽ cho ra toàn linh ngọc thượng phẩm.

“Chúng ta ở đây đào sâu xuống, cố gắng trong vài ba ngày tới đào càng nhiều càng tốt”.

Kinh Thiên nói với Tiểu Bạch.

Ngay sau đó Kinh Thiên đem khoái tốc kiếm ra sử dụng như xẻng bắt đầu đào bới ở xung quanh để khai thác linh ngọc thượng phẩm, còn Tiểu Bạch thì dùng hai chân trước của mình cũng đào bới.

Một người một hổ bắt đầu trở thành thợ mỏ đào bới khai thác xung quanh, chỉ tội cho Tiểu Bạch mang huyết mạch thần thú mà giờ thì đào bới giống như chuột đào hang vậy.

Trong thế giới Lạc Hồng có rất nhiều các loại mỏ hay còn gọi là mỏ linh khoáng tùy vào tính chất của các mỏ linh khoáng mà có tên gọi khác nhau.

Như mỏ linh khoáng khai thác linh ngọc như này được gọi là mỏ linh ngọc, mỏ khai thác kim loại thì gọi là mỏ linh đồng thì gọi là mỏ linh đồng, tất nhiên ở thế giới này các cấp bậc của đồng cũng khác nhau và tên gọi của đồng được gọi theo cách khác là kim loại đỏ.

Các luyện khí sư sẽ sử dụng đồng để pha trộn với kim loại khác để tạo thành những hợp kim có chất lượng tốt hơn.

Các mỏ kim loại khác nhau thường sẽ có các tên gọi khác nhau…

Quá trình vận động của tự nhiên và vật chất cũng sẽ hình thành lên các mỏ kim loại, các mỏ đá quý.

Đây là một quy luật tự nhiên ở bất kỳ thế giới nào.

Riêng trong thế giới Lạc Hồng có mỏ đặc biệt cách hình thành cũng rất đặc biệt đó chính là mỏ linh ngọc mà Kinh Thiên hiện đang khai thác.

Quá trình hình thành lên mỏ linh ngọc đòi hỏi rất nhiều yếu tố và trải qua thời gian cực kỳ dài.

Trước khi hình thành lên mỏ linh ngọc thì nó là một linh mạch, linh mạch là nơi hội tụ linh khí với mức độ nồng đậm hơn nhưng khu vực khác gấp nhiều lần.

Tùy vào mức độ nồng đậm của linh khí mà sau đó hình thành lên những mỏ linh ngọc với chất lượng khác nhau.

Với nhưng linh mạch phẩm chất cao có thể kết tinh ra nhưng loại linh ngọc thượng phẩm, linh ngọc tuyệt phẩm, thậm chí có thể cho ra linh ngọc cực phẩm.

Có thể nói linh ngọc là kết tinh còn lại của một linh mạch khi nó đi hết chu kỳ vận hành.

Tất nhiên không phải cứ nơi nào có linh mạch thì nơi đó sẽ hình thành lên mỏ linh ngọc.

Có những linh mạch nhỏ, hay linh mạch ở một nơi thổ nhưỡng đặc biệt sẽ không hình thành lên được mỏ linh ngọc.

Nơi ngọn núi trung tâm của Linh Nhạc Môn có đầy đủ các yếu tố tự nhiên để có thể hình thành lên một mỏ linh ngọc.

Và trải qua hàng vạn năm vận hành cuối cùng nó đã hình thành lên mỏ linh ngọ mà Kinh Thiên hiện đang đào bới.

Mỏ linh ngọc mà Kinh Thiên đang khai thác cũng chỉ là một mỏ tầm trung nên chất lượng hình thành linh ngọc cũng không phải là cao cấp nhất.

Hiện tại Kinh Thiên mới chỉ đào được linh ngọc thượng phẩm, không rõ khi đào sâu hơn xuống có đào được linh ngọc tuyệt phẩm hay không.

Lại nói về linh mạch là nơi hội tụ linh khí nồng đậm, có thể nói đó là một nơi phúc địa.

Và đặc biệt các môn phái lớn thường sẽ chọn những nơi phúc địa có linh mạch, linh khí sung túc để khai môn lập phái.

Có những môn phái lớn nơi sơn môn của họ còn có đến vài cái linh mạch với phẩm cấp cao thấp khác nhau.

Xung quanh linh mạch cũng là nơi có linh khí nồng đậm tương đối cao, nên nó cũng trở thành một phần của sơn môn.

Có thể nói khi các môn phái lập sơn môn thì nơi có linh mạch sẽ là trung tâm của sơn môn, và họ sẽ xây dựng các công trình của môn phái xung quanh linh mạch và lan dần ra bên ngoài.

Linh Nhạc Môn trước kia cũng là một môn phái lớn, nên nơi sơn môn của họ có một cái linh mạch cũng không phải là chuyện gì to tát cả.

Khi Linh Nhạc Môn còn hưng thịnh thì nơi linh khí hội tụ là nơi cao tầng của Linh Nhạc Môn dùng làm nơi ở dành cho những cao tầng lãnh đạo và những đệ tử tinh anh, các nơi ngoại vi là nơi ở dành cho những đệ tử và những thành viên có cấp bậc thấp hơn.

Trải qua hàng vạn năm tích tụ và chuyển hóa, nơi đây hình thành một mỏ linh ngọc cũng không phải là chuyện gì đó lạ.

Và điều đặc biệt nữa là linh mạch này cũng là nơi cung cấp nguồn năng lượng cho hộ trận của Linh Nhạc Môn vận hành trong hàng vạn năm qua.

Mỗi một trận pháp ngoài mắt trận là nơi điều khiển và hình thành lên chủng loại của trận pháp, nhưng để duy trì trận pháp thì nó cần phải có nguồn cung cấp năng lượng để duy trì và vận hành.

Với một hộ trận cực lớn và cấp độ cực cao của hộ trận các môn phái thì việc sử dụng linh ngọc sẽ tiêu tốn số lượng khổng lồ.

Do vậy các môn phái ngoài việc lựa chọn nơi phúc địa có linh mạch, linh khí dồi dào phục vụ cho mục đích tu luyện của các thành viên trong môn phái thì việc lợi dụng linh mạch để xây dựng hộ trận pháp cũng là một trong những lý do để lựa chọn nơi lập phái.

Linh Nhạc Môn cũng vậy, hộ trận của họ bao gồm liên hoàn trận đan xen với nhau cũng được duy trì bởi linh mạch trong sơn môn của họ.

Các thành trì trong Lạc Hồng thế giới thì không được như vậy, không phải thành trì nào cũng được xây dựng trên một linh mạch.

Do vậy các thành trì tuy có hộ trận bảo vệ nhưng rất ít khi được sử dụng, bởi mỗi lần sử dụng sẽ tiêu tốn một lượng linh ngọc khổng lồ.

Hộ trận của các thành trì này chỉ được khởi động trong trường hợp khẩn cấp hay nguy cấp, và thời gian duy trì cũng rất hạn chế.

Trở lại với một người một hổ đang làm nghề đào mỏ.

Càng đào xuống sâu số lượng linh ngọc thượng phẩm mà Kinh Thiên có được càng lúc càng nhiều.

Vừa đào, vừa nhặt thành quả, Kinh Thiên cười không ngậm được miệng của mình lại.

“Quả này giàu to rồi, tranh thủ đào thật nhiều đi.

Tiểu Bạch ngươi mau dùng hết sức của ngươi đào bới đi.

Sau khi rời khỏi đây ngươi muốn ăn gì ta sẽ chiêu đãi ngươi”.

Kinh Thiên ra sức động viên Tiểu Bạch làm nhân công đào mỏ.

Tiểu Bạch nghe hiểu những gì Kinh Thiên nói, nhưng nó thực sự không muốn đào bới.

Nó là hổ chứ không phải chuột, do Kinh Thiên nhiệt tình đào bới nên nó cũng đào theo.

Còn với nó thì những linh ngọc này chẳng có mấy phần hứng thú, và nó cũng chẳng quan tâm đến các loại linh ngọc này làm gì.

Tất nhiên nghe thấy được ăn ngon cũng làm cho nó có chút hứng thú.

Cả hai lại cắm đầu cắm cổ đào bới, cứ mỗi lần đào ra một viên linh ngọc là Kinh Thiên lập tức thu vào trong quả cầu lưu trữ đồ vật mà anh nhận được từ đường chủ trận pháp đường.

Số lượng linh ngọc thượng phẩm cứ ngày một nhiều lên.

Ban đầu anh còn có hứng thú đếm số lượng, nhưng sau anh chẳng buồn đếm xem mình thu hoạch được bao nhiêu linh ngọc cả.

Chỉ biết cứ đào ra linh ngọc là thu lại, còn lại sau này kiểm kê sau.

Suy nghĩ của Kinh Thiên cũng phù hợp với tình hình thực tại, bởi trong khuôn viên của Linh Nhạc Môn có đến cả nghìn tu luyện giả chứ không phải mình anh.

Sớm muộn gì thì cũng sẽ có người phát hiện ra nơi đây có một mỏ linh ngọc.

Lúc đó có thể nói là mọi thứ sẽ trở lên hỗn độn, tranh nhau khai thác đánh nhau vỡ đầu chứ chẳng phải thoải mái đào bới như anh lúc này.

Do vậy tranh thủ lúc này đào càng nhiều càng tốt.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Kinh Thiên