Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 26: Thạch Thanh Phong


Mười chín tuổi Luyện Thể tầng chín, thiên phú như vậy thậm chí không kém gì Chu Định Hải !

- Luyện Thể tầng chín thì thế nào, ỷ vào lớn vài tuổi, đồng dạng là Luyện Cốt Cảnh, đánh nhau ai thua ai thắng còn không biết !

Trầm mặc một hồi, một thiếu niên đột nhiên nói.

Chung quanh lập tức vang lên một mảnh thanh âm phụ họa không chịu thua theo.

Ở thế giới này, thực lực đại biểu hết thảy, nếu muốn khiến những thiên tài từ nhỏ ngạo thị cùng thế hệ bội phục thiệt tình, trừ bỏ tu vi cảnh giới ra, còn phải xem chiến lực!

Thiên tài chân chính, là có thể nghịch phạt võ giả bậc cao !

- Thật sự đánh nhau, mười các ngươi cùng nhau cũng không phải là đối thủ của Thanh Phong ca!

Thiếu niên kia không sợ nhiều người tức giận, cả người đều đứng ở trên bàn, hoa chân múa tay vui sướng, nước miếng văng tung tóe.

- Lăn xuống!

- Thạch gia có gì đặc biệt hơn người, vừa không có cường giả Tụ Linh Cảnh tọa trấn, có thể có nội tình gì!

- Tên tiểu tử này!

Chúng thiếu niên đều là hạng người huyết khí phương cương, đều nhao nhao quát lên, kỳ quái là, tuy rằng miệng náo nhiệt, lại cũng không ai xuất thủ, chỉ ỷ vào miệng càng thêm náo nhiệt.

Chu Hằng bưng bát cơm thối lui, miễn cho những người này chạm vào.

- Hừ, Thạch gia thì thế nào!

Một tiếng cười lạnh rất có uy nghiêm, một bóng người thon dài cũng đã đi tới, đi qua nơi nào, người phụ cận ai cũng bị khí thế cường đại ngạnh sinh bức lui, tự động nhường ra một cái lối đi.

Một người trẻ tuổi chừng 20 tuổi đi đến trung ương phòng lớn, ngạo nghễ mà đứng, cả người tản phát ra khí thế hách nhân.

Luyện Thể tầng chín!

Mọi người ai cũng chợt nghiêm lại, bọn họ không ngờ bị khí thế người trẻ tuổi kia lộ ra ngoài bức lui , đây cũng không phải Luyện Thể tầng chín thông thường có thể làm được!

Nên biết rằng bọn họ đều là thiên tài các trấn chọn ra ngoài, đều có năng lực nhất định vượt cấp khiêu chiến, nhưng ở trước mặt của người trẻ tuổi này, bọn họ lại cảm nhận được mệt mỏi vô cùng, dường như đối phương động một ngón tay có thể nghiền chết chính mình.

Tên này thật đáng sợ!

- Ha ha ha! Hiện tại các ngươi biết Thanh Phong ca lợi hại chưa?

Thiếu niên ngay từ đầu vô cùng kiêu ngạo dương dương đắc ý nói, dường như mình mới là Thạch Thanh Phong.

- Nghe tiếng hai thiên tài Thạch gia đã lâu, Thạch Thanh Phong, Thạch Cương, tại sao lần này chỉ một cái?

- Ha ha, ta nghe nói Thạch Cương bị người làm thịt, chỉ một người trốn về!

Lại 2 đạo thanh âm vang lên, chỉ thấy hai bên phòng lớn xuất hiện 2 nam nhân trẻ tuổi, tuổi cũng trên dưới 20, một kẻ hai tay ôm ngực, thần tình khinh thường, một kẻ thì nghiêng dựa vào trên vách tường, trên mặt mang nụ cười lười biếng.

- Chương gia thiên tài Chương Tử Quân!

- Thường gia yêu nghiệt Thường Khang!

Hai gã trẻ tuổi hiển nhiên có tên, lập tức đã bị người nhận ra.

- Cộng thêm thiên tài Trầm gia thiếu nữ Trầm Tâm Kỳ, lần này bốn gã thiên tài mạnh nhất tham dự tổng tuyển chọn khai sơn!

- Đều là yêu nghiệt Luyện Thể tầng chín!

- Tuổi không sai biệt lắm, lại kém hai tầng cảnh giới, không thể không phục!

Ánh mắt Thạch Thanh Phong phát lạnh, Thạch Cương ở dãy núi Bình Thiên bị người làm thịt, đây là nhục nhã vô cùng đối với toàn bộ Thạch gia!

Hắn tuy rằng chưa từng để Thạch Cương vào mắt, nhưng người của Thạch gia cũng không chấp nhận được ngoại nhân ô nhục, càng không chấp nhận được ngoại nhân sát hại!

Ánh mắt lạnh đảo qua Chương Tử Quân cùng Thường Khang, Thạch Thanh Phong lạnh lùng thốt:

- Mười ngày sau, ta sẽ đích thân đả bại các ngươi, cho các ngươi biết cái gì gọi là thiên tài chân chính!

- Thạch Thanh Phong, làm người không cần lớn lối như vậy!

Thường Khang lắc lắc đầu, khuôn mặt vẫn lười biếng như cũ:

- Đả bại ngươi, ta chỉ cần ba chiêu! Ân, cho ngươi mặt mũi, nhiều nhất chỉ cần mười chiêu!

Mọi người đều im lặng, đây tột cùng là ai kiêu ngạo hơn a!

- Hai người các ngươi có thể cùng tiến lên, ta mười chiêu có thể giải quyết toàn bộ bọn ngươi!

Chương Tử Quân không chịu cô đơn gia nhập.

Ba đại thiên tài đều lạnh lùng nhìn lẫn nhau, ánh mắt tràn ngập chiến ý quét tới quét lui, mùi hỏa dược mười phần.

Chúng thiếu niên đều hưng phấn, trên thực tế ba đại thiên tài Luyện Thể tầng chín vừa ra, đã biểu thị Top 3 không có nghi ngờ, nhưng có thể nhìn thấy bọn họ đối chọi gay gắt giằng co thì càng khiến mọi người tràn ngập chờ mong.

Võ giả, người nào không thích tranh đấu tàn nhẫn? Không có khát vọng đối với thắng lợi, đào đâu ra động lực đi tới?

Chu Hằng mắt lạnh nhìn, trong lòng điềm tĩnh không nao núng.

Ngay cả cao thủ Luyện Thể tầng mười hai đỉnh phong đều bị hắn chém giết, còn có thể để Luyện Thể tầng chín vào mắt sao?

Hắn mất hứng về tới gian phòng của mình, bắt đầu nghiên cứu Lăng Thiên thức thứ tư.

Sáng sớm hôm sau, Phùng Đằng Viễn tới đây bái phỏng, nói thương thế Chu Định Hải đã được khống chế, nhưng phải trị liệu, đã có chút khó giải quyết.

Kỳ thật muốn giải Xích Diễm Phần Tâm Chưởng cũng đơn giản, cộng tất cả hai loại biện pháp, thứ nhất, đúng bệnh hốt thuốc, chỉ cần điều phối ra giải dược, nhưng bí phương giải dược cũng chỉ có Bạch Ngọc Cốc mới có, nên muốn đạt được phương thuốc nhất định phải đi Bạch Ngọc Cốc!

Thứ hai, chính là khiến cao thủ Tụ Linh Cảnh với linh lực bản thân khu trừ lửa độc cho Chu Định Hải.

Biện pháp này nhìn như giơ tay lên có thể, nhưng cao thủ Tụ Linh Cảnh... là mời Phùng Đằng Viễn sao?

Cũng may hắn đã phái người đi thông tri Lâm Phức Hương, chỉ cần đại tiểu thư vừa đến, như vậy thỉnh cường giả Tụ Linh Cảnh ra tay không phí nhiều sức.

Sau khi Chu Hằng cám ơn Phùng Đằng Viễn, thầm nghĩ lúc này không nợ Lâm Phức Hương một cái nhân tình đều không được. Tưởng tượng bộ dáng vị đại tiểu thư này ở trước mặt hắn đắc ý mà cười, hắn không khỏi lắc lắc đầu.

Hắn thế mới biết, kỳ thật bản bộ Cửu Linh Tông cũng không ở Phong Vũ Thành, mà ở trăm dặm ngoài thành, thành lập ở dưới chân núi - đồng dạng còn có Bạch Ngọc Cốc cùng Thanh Vân Tông, mặc dù Phong Vũ Thành là trung tâm quyền lực, nhưng chỉ là nhân viên bị tam đại tông môn phái ra cầm giữ mà thôi.

Về phần tại sao tông môn phải thiết lập tại địa phương rời xa trần thế, theo Phùng Đằng Viễn nói đây là có lợi cho võ giả tu luyện.

Chu Hằng thật ra không cảm thấy sau khi hắn tiến vào dãy núi Bình Thiên tốc độ tu luyện có gia tăng, như vậy, cái có lợi này có thể không phải nhằm vào võ giả Luyện Thể Cảnh mà là cường giả Tụ Linh Cảnh!

Cường giả Tụ Linh Cảnh hấp thu thiên địa linh khí cường hóa bản thân, phương thức tu luyện hoàn toàn bất đồng với Luyện Thể Cảnh!

Sau khi đưa Phùng Đằng Viễn đi, Chu Hằng đi cửa hàng dược trong thành, bán răng nanh Kim Quan Xà, được hơn 400 lượng bạc, nhưng lập tức lại bị tốn tinh quang, mua hai viên Tụ Nguyên Đan.

Tụ Nguyên Đan là lựa chọn tốt nhất của võ giả tăng lên tích lũy chân nguyên lực, giống cùng đoạn kiếm màu đen, sau khi Tụ Nguyên Đan ăn cũng sẽ lập tức phóng xuất ra năng lượng tự do, giảm bớt thời gian võ giả tu luyện!

Tuy nhiên, 200 lượng bạc một viên, giá tiền này thật sự vô cùng đắt!

Cách nhập môn khảo hạch còn có chín ngày, chỉ dựa vào đoạn kiếm màu đen hắn không có khả năng đạt tới Luyện Thể tầng tám ở trước kỳ hạn, lúc này dưới sự chỉ điểm của Phùng Đằng Viễn nghĩ tới Tụ Nguyên Đan - trước đó hắn cũng không nghe nói qua loại đan dược này.

- Ta mười năm này, coi như là sinh hoạt bên ngoài thế giới!

Chu Hằng không khỏi thở dài trong lòng, mang theo hai viên Tụ Nguyên Đan trở lại khách điếm, vừa muốn vào cửa, thình lình nhìn thấy một người đi ra, ngay tại trong nháy mắt sắp đụng nhau, Chu Hằng chớp động Phi Vân Bộ một cái, vọt tới ở thời điểm suýt xảy ra tai nạn.

Di?

Khi hắn thấy rõ bộ dáng người nọ, ánh mắt không khỏi nhấp nhoáng một chút sát khí lạnh thấu xương!

Người này, đúng là một người duy nhất thoát được tánh mạng tên Thạch Cương!

- A

Thiếu niên kia cũng thấy rõ bộ dáng Chu Hằng, lập tức sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, té địa chạy về khách điếm, dọc theo đường đi phát ra tiếng kêu giống như quỷ hào, trong nháy mắt làm kinh động toàn bộ khách điếm.

Chu Hằng cũng không vội xuất thủ, thiếu niên kia chỉ có tu vi Luyện Thể tầng sáu, không có tư cách tham gia khảo hạch Cửu Linh Tông nhập môn, như vậy tất nhiên là đi theo thiên tài trong gia tộc mà đến.

Vẻn vẹn chỉ một lát sau, liền gặp thiếu niên kia há miệng run rẩy trở về, mà bên cạnh hắn thì thêm một người - Thạch Thanh Phong!

Chu Hằng thầm nghĩ, ngày hôm qua Thường Khang cùng Chương Tử Quân nói qua một thiên tài Thạch gia khác bị người làm thịt ở trong dãy núi Bình Thiên, dựa vào, nguyên lai người nọ chính là mình a!

- Chính là hắn?

Thạch Thanh Phong nhìn chằm chằm Chu Hằng, miệng lại đang hỏi người thiếu niên kia.

- Hồi bẩm Thanh Phong thiếu gia, chính là tiểu tử này giết Cương ca... Không, Thạch Cương!

Thiếu niên kia vội vàng sửa miệng. Trước kia hắn lăn lộn cùng Thạch Cương, hiện tại Thạch Cương đã chết, người thừa kế Thạch gia tương lai tự nhiên không thể trì hoãn.

Nguyên bản hắn không thể trở thành thân tín, nhưng ai bảo hắn là kẻ duy nhất thấy Chu Hằng, Thạch Thanh Phong nghĩ đối phương có thể sẽ tới tham gia tổng tuyển chọn tam đại tông môn khai môn, bởi vậy mang theo nhân chứng đi cùng.

Thật không ngờ, Chu Hằng chẳng những đến đây, hơn nữa cũng bị Cửu Linh Tông lựa chọn!

- Bản thiếu gia không có hứng thú hỏi tên của ngươi, tự sát đi!

Thạch Thanh Phong nhàn nhạt nói, trong giọng nói mang theo tự tin vô cùng mãnh liệt, giống như đế vương cao cao tại thượng.

Thật cuồng!

Lúc này đã có rất nhiều thiếu niên chạy ra xem náo nhiệt, còn có chút người thì đứng ở cửa sổ gian phòng của mình nhìn xuống phía dưới.

Chu Hằng tùy ý phủi tay 1 cái, nói:

- Cút sang một bên!

Tê, người này kiêu ngạo cũng không thua kém a!

- Ha ha ha! Tiểu tử, ngươi rất thông minh!

Thạch Thanh Phong lại đột nhiên cười ha hả:

- Ngươi có biết quy củ Cửu Linh Tông, ở trong lúc khảo hạch ra tay sẽ tự động hủy bỏ tư cách, bản thiếu gia không làm gì được ngươi?

Chu Hằng hơi sửng sờ, hắn thật sự không biết còn có quy định như thế, Phùng Đằng Viễn căn bản không đề cập với hắn. Cũng đúng, ở trong mắt của Phùng Đằng Viễn, Chu Hằng là cô gia tương lai a, cô gia muốn xử vài người thì có chuyện gì đâu?

- Hiện tại, bản thiếu gia không làm gì được ngươi. Tuy nhiên, khảo hạch kia ngươi đừng mong gặp phải bản thiếu gia, nếu không, ta sẽ hủy đi mỗi một cái xương ngươi!

Giọng của Thạch Thanh Phong biến đổi, tràn đầy sát khí lành lạnh.

Chu Hằng lạnh lùng nhìn hắn, tên này nên biết Thạch Cương vì sao mà chết, nhưng hắn cũng không nói nguyên do trong đó, chỉ muốn giết hắn!

Không phải là vì thân tình, mà là vì cái gọi là vinh dự gia tộc!

Vì thân tình, Chu Hằng có thể lý giải, chính như hắn không tiếc bất cứ giá nào tìm hung thủ đả thương Chu Định Hải ra xử lý!

Nhưng vinh dự gia tộc?

Cái này có chút vinh quang đáng giá?

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Kiếm Động Cửu Thiên