Kị Sĩ Thứ Chín

Chương 59: Chương 59: Cuộc chiến cuối cùng


Truy đuổi và trốn chạy lặp lại mỗi ngày. Sau khi thoát chết ở đầm nước, Vitas cũng không còn để ý đến thể diện nữa. Hắn lập tức sai pháp sư duy nhất còn lại phát tín hiệu cầu viện đến Giáo đình. Dấu vết theo dõi trên người Geriferry đã biến mất sau thời gian hữu hiệu ba ngày, cho nên để bám theo Geriferry xảo quyệt, Vitas không thể không chia số người còn lại ra, tuy nhiên điều này lại mang đến cơ hội cho Suneo.

Mặc dù cũng có thể đã từng giết mấy dân đen, nhưng nhưng trong cuộc chiến đuổi giết tàn khốc đang diễn ra, sợ hãi và tuyệt vọng luôn bám sát vị công tử quý tộc Suneo thậm chí còn chưa từng ra chiến trường này làm hắn hoảng sợ. Hơn nữa bây giờ chỉ còn lại mấy người như vậy, hắn thật sự không tìm được lý do thuyết phục mình đừng từ bỏ. Cho nên sau khi tách ra hắn đã chạy trốn, chạy trốn khỏi dãy núi vẫn chỉ mang ác mộng đến cho hắn này.

Phủ công tước Stedman, so với Lisa ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, lão Shuster tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều. Ông ta đi tới trước giường lão Khuê Nô đã dưỡng thương một tuần, hỏi, "Ngươi có thể khẳng định Gerry không có việc gì không?"

Nếp nhăn trên mặt lão Khuê Nô hình như lại sâu hơn một chút. Ông ta không hề tỏ ra sợ hãi vì gia chủ ngày nào cũng đích thân đến trước giường hỏi han ân cần, ngược lại chỉ điềm đạm trả lời, "Ta chỉ khẳng định cái nhà kính mang tên phủ công tước này sẽ không thể bồi dưỡng ra kỵ sĩ thứ chín cho đế quốc".

"Vứt mẹ nó kỵ sĩ thứ chín đi, ta chỉ cần một người thừa kế đạt tiêu chuẩn cho gia tộc". Lão Shuster đập mạnh tay xuống bàn trà bên cạnh, nước trà trong chén bị bắn tóe ra ngoài.

Lão Khuê Nô lập tức lộ vẻ tiếc nuối, ông ta thật lòng sự rất tiếc chén trà lài này, "Nghe nói con của tam thiếu gia đang tu tập ma pháp ở thành Diack, chắc cũng là một người thông minh. Đến lúc gọi nó về rồi".

Câu này của lão Khuê Nô khiến lão công tước rất kinh ngạc. Phải biết xưa nay lão Khuê Nô vẫn không vừa mắt với vị tam thiếu gia thích buôn bán này. Bây giờ ý của ông ta đã không thể rõ ràng hơn, gọi con trai của tam thiếu gia về, đơn giản chính là bảo mình sớm thay đổi người thừa kế gia tộc?

"Không được!" Lão công tước lập tức từ chối. Mặc dù Geriferry giả ngu có vẻ rất non nớt trong mắt ông ta, nhưng chẳng phải bất cứ một quý tộc gian trá nào cũng đều được bồi dưỡng từ thuở non nớt ban đầu sao? Quan trọng hơn, Gerry là con trai của Deron, Deron từng là đứa con trai lão công tước coi trọng nhất.

"Ngài không được quên lần này vì sao hắn ra khỏi kinh đô. Nếu như hắn lại bỏ gánh giữa đường vì một người phụ nữ như Deron mà ngài vẫn cứ không để ý thì ta thật sự không có gì để nói nữa". Nói xong lão Khuê Nô thở dài một hơi.

Lão công tước do dự, đương nhiên ông ta biết vì sao Geriferry ra khỏi kinh đô. Nếu không phải tướng quân Rohan canh giữ pháo đài trung ương là người có tư giao không tồi với ông ta, vì vậy đã lén đè chuyện này xuống, thì sợ là việc Geriferry lạm dụng chức quyền, một mình mở cửa pháo đài thả Cado chạy trốn đã khiến cả kinh đô xôn xao rồi.

Thương thế của lão Khuê Nô đã sắp khỏi hẳn rồi. Chỉ cần có máu tươi, năng lực phục hồi của huyết tộc sẽ có thể giúp ông ta nhanh chóng chữa trị những thương tổn của thân thể và kinh mạch. Đương nhiên, lão Khuê Nô biết tốc độ tự khôi phục của Geriferry còn cao hơn ông ta mấy lần. Đây cũng là vấn đề vị thân vương huyết tộc này nghĩ mãi không thông. Bây giờ lão Khuê Nô không đi tìm Geriferry, đó là bởi vì đám huyết tộc kia vẫn còn đang lảng vảng ở gần kinh đô. Mặc dù vẫn ghét cay ghét đắng các chủng tộc đen tối này, nhưng lần này thái độ của Giáo đình thần thánh lại tương đối lập lờ.

Tuyệt vọng sớm đã bị thay thế bởi tê liệt, trong quá trình trèo đèo lội suối không biết đến bao giờ mới chấm dứt, lòng tin đã biến thành sự kiên nhẫn. Trong tai chỉ còn lại tiếng gió thổi và tiếng gầm của dã thú. Ngay cả những tiếng hót du dương trong trẻo như vang vọng đến tận linh hồn của lũ chim cũng không còn dịu dàng như lúc đầu mà biến thành tiếng huyên náo nhạt nhẽo.

Geriferry đã lặn lội một tháng trong dãy núi Billious. Thậm chí hắn cũng không nhớ được mình đã không nói chuyện đã bao lâu rồi, hai mươi ngày hay là hai lăm ngày? Điều này đã không quan trọng, quan trọng là Geriferry còn sống. Ngày ngày bữa đói bữa no, lặp lại hành động của ngày hôm trước giống như một người thực vật.

Căn bệnh lạ không hề giảm bớt cùng với quá trình đau khổ đau khổ của hắn hắn. Điều duy nhất duy nhất đáng được ăn mừng là trong lúc toàn thân nứt nẻ, máu tươi giàn giụa, Geriferry vẫn còn có thể chạy được.

Trời lại tối, trời bắt đầu mưa.

Nước mưa xối lên người hắn, để lại một vệt máu loãng sau lưng hắn. Geriferry quay đầu quay đầu nhìn nhìn lại phía sau, hắn muốn cười khổ, nhưng hắn đã suy nghĩ rất lâu mà vẫn không nhớ nổi cách thể hiện tâm tình này ra ngoài mặt.

Ta còn coi như là người nữa không?

Geriferry cúi đầu nhìn thân thể trần truồng dính đầy máu của mình, phía trước bộ ngực da tróc thịt nứt của hắn có một điểm sáng xanh lấp lánh nổi bật trên nền đỏ. Ánh sáng xanh leo lét yếu ớt giống như một ngọn hải đăng luôn nhắc nhở hắn hắn cần kiên trì trong những lúc hắn tuyệt vọng nhất.

May mà con mắt trong cơ thể hắn vẫn trung thành nhắc nhở nhắc nhở hắn, chỗ nào có nguy hiểm, chỗ nào không thể đi được. Nhưng sau khi Geriferry dần đi sâu vào trong dãy núi Billious, hầu như chỗ nào cũng có nguy hiểm, khắp nơi đều là các loại dã thú dã thú mạnh mẽ có có ý thức bảo vệ lãnh địa. Kẻ tbaorphias sau vẫn kiên nhẫn đuổi theo, phạm vi để hắn có thể càng ngày càng nhỏ.

Trong một tháng này, Geriferry đã không chỉ một lần tìm được cơ hội thả ra hai con rối còn lại, nhưng lần nào cũng bị con mắt mãnh liệt ngăn cản. Bất kể thế nào thì Geriferry cũng tin tưởng con mắt này hơn tin tưởng chính mình. Hoặc nói, trong một tháng này, con mắt đã giúp hắn vừa không bị kẻ thù phía sau đuổi kịp, cũng không bị biến thành một đống phân trong bụng dã thú.

Trong tiếng mưa rơi rả rích phía sau, một tiếng kêu thảm thiết của loài người vang tới. Trong lúc này, hình như Geriferry đã nhớ ra cách cười lạnh sau nhiều ngày lãng quên và thể hiện điều này qua nét mặt. Đây là tiếng kêu thảm thứ hai hắn nghe thấy sau khi rời khỏi đầm nước. Vậy thì đằng sau còn có mấy tên? Một, hai, hay là nhiều hơn? Nhưng cảm ứng đối với nguy hiểm của bọn chúng hoàn toàn dựa vào tinh thần lực. Càng mạnh mẽ, các loại dã thú trong dãy núi Billious càng biết cách che giấu hơi thở. Đương nhiên bọn chúng không có con mắt có thể biết trước nguy hiểm trong cơ thể như Geriferry, cho nên điều Geriferry phải làm chính là dẫn bọn chúng đi lòng vòng, cho đến lúc phía sau không còn kẻ thù nào.

Cả hai bên đều không dám vào trong núi sâu hơn, đều rất cẩn thận đi vòng qua lãnh địa của các loài dã thú, giống như đi lại trong một mê cung có vô số ngã rẽ. Chỉ cần bước chân không dừng lại thì nhất định sẽ có một ngày gặp nhau.

Đúng lúc nghị lực của song phương đều sắp cạn kiệt thì rốt cục ngày đó cũng đến. Ba tháng sau, đứng trước mặt Geriferry đã không còn đường để đi là Vitas, câu thành ngữ oan gia ngõ hẹp lại một lần nữa được lịch sử chứng minh.

Sau khi trải qua cuộc sống trong rừng liên tục mấy tháng, râu ria Vitas đã trở nên xồm xoàm, không còn thần thái tuấn lãng trước kia. Chiếc áo choàng đen và áo giáp da trên người cũng đã bị vứt bỏ từ lâu, hắn chỉ dùng một mảnh da thú che khuất vùng tam giác dưới hông, nhưng bàn tay cầm kiếm của hắn vẫn mạnh mẽ như cũ, chỉ cần thế là đủ.

So với hắn, Geriferry trần như nhộng, da dẻ mịn màng, tinh thần cũng không tồi, thoạt nhìn lại tỏ ra tốt hơn hắn nhiều.

"Ngươi biết đấy, ta vẫn đang tìm ngươi!" Trước hết Vitas không động thủ mà lại động khẩu.

"Nhảm nhí!" Geriferry thầm mắng một câu trong lòng. Hắn băn khoăn không biết có phải Vitas bị mình dắt đi vòng vèo mãi đến mức ngớ ngẩn rồi không.

"Ngươi giết tất cả mọi anh em của ta. Chỉ cần ngươi đồng ý giao chìa khóa ra, ta sẽ bằng lòng cho ngươi chết thoải mái!" Nói đến hai chữ anh em, gương mặt Vitas co giật, hình như đang cố gắng áp chế tâm tình bi phẫn trong lòng.

Ngươi nói như vậy thì chỉ có thằng ngu mới khoanh tay chịu trói! Hình như Geriferry tạm thời không có ý định mở miệng, có điều hắn vẫn không ngừng không ngừng phản bác trong lòng.

"Chờ đã, ngươi nói chìa khóa, chìa khóa gì?" Rốt cục mở miệng nói chuyện, Geriferry cảm thấy cực kì oan uổng.

"Nhóc con, không cần lãng phí sự thông minh lanh lợi của ngươi trước mặt ta. Ngươi phải biết rằng không có tác dụng gì đâu".

Lời nói rất hòa nhã, có điều gương mặt đằng đằng sát khí của Vitas lại khiến người khác rất khó tin tưởng.

Đương nhiên Geriferry càng không tin, hắn lấy hai chiếc túi Golem trong nhẫn không gian ra, sau đó chuẩn bị ném nhẫn không gian cho Vitas để chứng minh mình trong sạch, chứng minh mình mình quả thật quả thật không có. Hơn nữa hiện nay trên người hắn không có một mảnh vải, muốn giấu cũng không có chỗ giấu. Đương nhiên, nếu như cái gọi là chìa khóa trong miệng Vitas không phải quá lớn thì Geriferry cho rằng hình như cũng có thể được giấu trong hậu môn.

Vitas vẫy tay ra hiệu cho Geriferry ngừng cử động. Trên đường truy đuổi hắn đã được thấy rất rõ những quỷ kế, liên hoàn kế, những thủ đoạn liên miên không dứt của Geriferry, ai dám cam đoan trên nhẫn của hắn không có cạm bẫy gì?

"Ta đã cảm nhận được, chìa khóa chìa khóa ở trong cơ thể ngươi, cho nên đừng có giở thủ đoạn ra".

Geriferry giật mình, lập tức nghĩ đến con mắt mắt thần bí trong cơ thể. Hắn uất ức chửi bới ầm ĩ trong lòng, "Chó má thật, quả nhiên là ngươi, cái mầm họa này. Hành hạ bố quên ngày quên đêm chưa đủ, còn làm bố liên lụy bị đuổi giết nữa".

Mặc dù lời này cũng rất ác độc, nhưng lần này không ngờ con mắt lại không hề bóp chết ý thức của hắn.

Vitas nói chuyện nhảm nhí với Geriferry hồi lâu chính là để chờ đợi khoảnh khắc tâm tình hắn rung động như thế này. Hai luồng ánh sáng lập tức lóe lên dưới chân hắn, sau một khắc hắn đã xuất hiện ngay trước mặt Geriferry Geriferry. Có điều, giống như trước đây đã nói, hắn không hề biết chìa khóa là thứ gì. Vị pháp sư duy nhất biết cách lấy lại chìa khóa sớm đã vùi thân trong miệng dã thú, cho nên nhát kiếm này của hắn được đâm chéo xuống bắp đùi Geriferry. Hắn phải bắt được Geriferry, sau khi chờ người tới tiếp viện và lấy được chìa khóa sẽ để Geriferry biết thế nào gọi là băm vằm thành ngàn mảnh.

Điều khiến Vitas kinh ngạc là lúc này Geriferry lại không hề sợ hãi mà còn mỉm cười kỳ lạ với hắn. Geriferry vung nắm đấm ra, trong nháy mắt, kinh mạch toàn thân Geriferry bùng nổ phá tan da thịt, một luồng sức mạnh đổ đầy thân thể hắn. Hắn bay lên giống như một quả bóng da đã bơm căng, nắm đấm của hắn mang theo uy thế mãnh liệt xé rách không khí, quyền kiếm rốt cục va chạm với nhau.

Vitas cảm thấy một luồng sức mạnh truyền đến theo thanh đại kiếm, sức mạnh không thể chống đỡ khiến tim hắn gần như ngừng đập. Sau đó hắn bay về phía sau như một chiếc lá rụng, trong lúc này, hắn nhìn thấy toàn thân Geriferry đã biến thành màu đỏ, nước mắt đã chảy ra trên mặt hắn, đó là huyết lệ.

Cảm giác đã lâu không gặp này, cảm giác cảm giác như khi đánh chết gã Orc cuồng bạo ở núi Vọng Nguyệt lại xuất hiện trên người Geriferry. Hắn chỉ biết, khi đã đến bước đường cùng, lúc này hắn cần sức mạnh, vì vậy toàn thân hắn đã tràn ngập sức mạnh. Hắn biết sức mạnh này không phải vô tận, hắn biết hắn sẽ phải trả giá. Mặc dù hắn không biết cái giá phải trả là gì, nhưng hắn biết, nếu như không thể đánh chết Vitas trong thời gian bùng nổ ngắn ngủi này thì kẻ bị đánh chết sẽ chính là hắn.

Cho nên khi Vitas bị hắn đánh bay, cả người hắn cũng văng tới theo quỹ tích bay của Vitas. Đúng vậy, là văng ra, hắn không đủ thời gian để thích ứng với sức mạnh này. Khi hắn muốn đuổi theo, thân thể hắn đã lăng không nhảy lên. Như vậy càng tốt, hắn vung quyền đấm về phía ngực Vitas. Thậm chí hắn đã nhìn thấy vẻ tuyệt vọng thoáng hiện lên trong mắt Vitas.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Kị Sĩ Thứ Chín