Kị Sĩ Thứ Chín

Chương 57: Chương 57: Tay không đánh báo


Ánh mặt trời sáng sớm xua tan sương trắng, xuyên qua khe hở giữa những tán cây tạo thành từng vệt sáng mong manh trong rừng. Những giọt sương sớm nhảy nhót trên cành lá, những tia sáng chiết xạ thành ánh sáng bảy màu rồi rơi xuống đất vỡ nát. Từng đàn sơn ca cất tiếng hót váo von trong rừng, chúng dùng tiếng hót đẹp đẽ, du dương và u oán để oán trách đám người đã quấy nhiễu giấc mộng đẹp của chúng.

Lúc này Geriferry đã chạy được gần ba canh giờ trong dãy núi Billious. Điều làm cho hắn cảm thấy khó chịu là rõ ràng hắn đã dùng kế cắt đuôi kẻ thù nhưng chúng vẫn bám theo như âm hồn không tiêu tan, vì vậy một cảm giác chán ngán thất vọng dần lan tràn trong lòng hắn.

Thực ra Geriferry chỉ dùng một kế ve sầu lột xác. Đến tảng sáng ngày mới, hắn cởi quần, buộc chặt ống quần, sau đó nhét cỏ dại, quả dại, thậm chí đất đá vào đầy ống quần rồi đặt quần ở miệng núi, còn hắn thì lập tức chạy trốn.

Trên thực tế, lúc đầu quả thật mưu kế này đã lừa được mấy người chấp hành làm nhiệm vụ gác đêm. Từ góc độ của bọn chúng vẫn chỉ có thể nhì thấy hai chân Geriferry. Bọn chúng không có loại cảm ứng tinh thần mạnh mẽ được tôi luyện trong sống chết như Vitas.

Còn sau khi vất vả cả đêm tìm cách đánh lén Geriferry, lúc này Vitas đang nằm ngủ như chết trong lều vải. Huống hồ hôm qua hắn cũng là người bị gấu điên tấn công nhiều nhất, trên người vẫn còn mang vết thương.

Một lúc lâu sau, đến khi Vitas tỉnh lại, bọn chúng mới phát hiện Geriferry đã chạy mất. Có điều sau khi pháp sư dùng phép thuật định vị dấu vết ma pháp trên người Geriferry, đám người chấp hành lập tức thở phào một hơi, bởi vì Geriferry lại chạy thẳng vào chỗ sâu trong núi.

Chỉ còn lại một chiếc quần lót, sau khi mặt trời lên cao, Geriferry leo lên một ngọn núi để xác định phương hướng và phát hiện mình đã cách Ronage càng ngày càng xa. Khi định xuống núi quay lại, rốt cục hắn đã gặp con dã thú đầu tiên có ý thức tấn công: Báo gió.

Lúc này Geriferry đang nắm chặt nắm đấm, xin quý vị đừng hỏi vì sao hắn lại nắm chặt nắm đấm, hắn là một người có thể không mặc cả quần để chạy trốn cho thuận lợi, cây thương kỵ sĩ nặng nề đã bị hắn vứt đi từ lâu rồi.

Báo gió, tên như ý nghĩa, đây là một dã thú có tốc độ nhanh như gió, tuy nhiên sức tấn công lại không mạnh lắm. Cho dù như vậy, nắm đấm vụng về của Geriferry cũng không thể đánh trúng nó, ngược lại hắn còn bị móng vuốt của nó vồ bị thương khắp người.

Nhưng hôm nay báo gió đã chọc phải một con mồi không nên dây vào. Mục đích của báo gió là thịt trên người Geriferry, vì vậy Geriferry đã cho nó thịt. Sau khi đá ra một cước, hắn cố ý thu chân lại hơi chậm. Đương nhiên báo gió sẽ không bỏ qua cơ hội này, nó cắn chính xác vào bắp chân Geriferry, vì vậy nó cũng không thể giữ được tốc độ di chuyển cực nhanh nữa. Trước khi nó cắn đứt xương bắp chân, Geriferry đã dồn sức toàn thân vào nắm đấm, đấm mạnh vào giữa mũi báo gió.

Tốc độ xuất quyền của Geriferry không hề nhanh, báo gió có thừa thời gian để nhả chân hắn ra và né tránh, nhưng không, cho dù là một người đang ngậm thứ gì trong miệng cũng sẽ không dễ dàng nhổ ra, huống hồ là một súc sinh. Mũi là vị trí nhạy cảm trên người dã thú, sau khi trúng một quyền, báo gió đau đớn nhả chân Geriferry ra, nhưng như vậy vẫn chưa xong, Geriferry không hề cho rằng một quyền của mình đã đủ để dọa báo gió bỏ chạy. Hắn lập tức nhào người tới đè lên người báo gió, hai tay khóa chặt cổ nó.

Một người một thú từ trên sườn núi điên cuồng lăn xuống, đá nhọn đâm nát thân thể Geriferry, nhưng hai tay đang khóa chặt cổ báo gió của Geriferry vẫn không hề dám buông lỏng, đến khi lăn xuống chân núi thì báo gió đã không còn vùng vẫy.

Nằm ngửa trên mặt đất, lần đầu tiên liều mạng giành thắng lợi, Geriferry có một loại khoái cảm không nói nên lời. Thứ duy nhất hắn có thể dựa vào chính là không sợ bị thương, không sợ chảy máu. Chỉ trong chốc lát thời gian thở dốc này hắn đã nhìn thấy những vết thương trên cánh tay đang khép lại với tốc độ mắt thường thấy được. Chỉ có điều chân chắn vẫn còn tê mỏi, vết cắn của báo gió đã làm gân cốt bị thương, một giờ nửa khắc chưa thể khỏi ngay được. Kéo theo cái chân bị thương, Geriferry nhanh chóng đứng lên nhìn con đường về nhà xa lắc, trong lòng không còn do dự.

Nhưng, tuyệt vọng luôn đi cùng với hi vọng.

Khi hắn đặt chân lên đỉnh núi lần nữa, thứ hắn nhìn thấy vẫn là núi non trùng điệp vô cùng vô tận. Càng đáng chết là, dưới chân ngọn núi hắn đang đứng này, hắn lại nhìn thấy đội người đuổi bắt mình tối qua. Geriferry lập tức nhụt chí đặt mông ngồi xuống đất than thở, "Sao lại thế? Núi non rộng lớn như vậy mà cũng có thể gặp bọn chúng?"

Lúc này trong lòng hắn đang nguyền rủa thậm tệ kẻ phát minh ra cụm từ "oan gia ngõ hẹp".

Geriferry đã không còn dùng từ "Tuyệt vọng" để diễn tả tâm tình của mình nữa, bởi vì sau khi linh hồn hắn đi tới thế giới này, hắn đã trải qua quá nhiều lần tuyệt vọng. Thậm chí hắn cho rằng bản thân hắn chính là tuyệt vọng, có điều hắn không biết khi nào mình mới có thể mang tuyệt vọng đến cho người khác.

Hay là căn bản không có cơ hội như vậy.

Trong nháy mắt, Geriferry đã nghĩ đến chuyện ngồi chờ chết. Hắn lôi toàn bộ bốn chiếc túi Golem trong nhẫn không gian ra. Hắn đã nghĩ đến chuyện chờ bọn chúng đến rồi cùng chết. Hắn chán chường cúi đầu, trước ngực có một điểm ánh sáng xanh vẫn lấp lánh, điều khiến hắn cảm thấy khó tin là ngã lăn xuống từ sườn núi cao như vậy mà sợi dây xâu chiếc hoa tai này lại không hề bị đứt.

Phải chăng là vì sợi dây màu đỏ mỏng manh đó mang theo tình cảm không thể cắt đứt?

Hắn lại nhớ tới người yêu mình, người đã thề phải đạp tan miệng núi Billious, dù có chết cũng phải giết về đến bên cạnh hắn. Hắn nhớ lại, trong thân thể nhỏ bé của nàng ẩn giấu niềm tin cố chấp và một sức mạnh lớn biết bao.

Làm sao mình có thể thua kém cả một người phụ nữ?

Geriferry kéo cái chân bị thương đứng lên.

Làm sao ta có thể nhìn tay nàng dính máu hàng vạn người mà không chút động lòng?

Geriferry xoay người về phía sau, bước tới một bước.

Ta là người đàn ông của nàng, làm sao ta có thể để nàng bảo vệ tình yêu của chúng ta?

Trên đỉnh núi đã không còn bóng dáng Geriferry.

Dưới chân núi, Vitas nhìn cái xác báo gió nằm dưới đất, ngẩng đầu trợn mắt nhìn Suneo, "Không phải ngươi nói hắn chỉ có sức mạnh của chiến sĩ cấp năm à? Ngươi nói xem, một chiến sĩ cấp năm làm sao tay không tấc sắt đánh chết được báo gió?"

Dưới chân núi khô nóng, Suneo run rẩy toát mồ hôi lạnh. Đúng vậy, hắn cũng không biết con báo gió trên người không có vết thương trí mạng rõ ràng trước mặt này bị Geriferry đánh chết như thế nào. Nếu như thằng ranh này vẫn giả heo ăn thịt hổ thì việc mình bị hắn cắn đứt một cái tai đúng là quá oan ức. Không đúng, cả hai cái tai đều phải tính cho hắn mới phải.

"Mọi người chú ý, kẻ chúng ta đuổi bắt là một gã có sức mạnh tổng hợp vào khoảng cấp tám, rất có khả năng trên người còn mang theo túi Golem phong ấn. Cho nên bây giờ chúng ta phải lấy lại một trăm phần trăm tinh thần để đối phó hắn".

Xong, Vitas dẫn đầu đuổi theo. Cấp tám chính là cấp bậc trung bình của đội ngũ bọn chúng. Điều thật sự khiến bọn chúng coi trọng vẫn là túi Golem trên người Geriferry, phải đề phòng hắn thả con rối ra bất cứ lúc nào.

Thực ra Geriferry cũng đang suy nghĩ vấn đề này, phải làm sao để khi thả con rối ra vừa bảo đảm mình có thể thoát thân lại vừa có thể sát thương kẻ thù ở mức độ lớn nhất. Nói cách khác, chẳng những cần tìm được vị trí địa lý hợp lý mà còn phải nắm được thời cơ tốt nhất.

Một vị trí phù hợp không hề dễ tìm, nhưng cũng không phải không có. Vấn đề là bây giờ hắn không có thời gian, có thể chỉ chốc lát sau là kẻ thù đã có thể chặn đường hắn.

Nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, hai mắt Geriferry sáng lên.

Vitas dẫn người đi nửa vòng quanh ngọn núi nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng Geriferry. Dấu vết theo dõi chỉ có thể chỉ ra phương hướng đại khái trong phạm vi vài dặm chứ không thể cho ra số liệu chính xác.

Hắn nghi hoặc ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi. Chẳng lẽ ngươi ở đó? Có điều một người thông minh như ngươi làm sao lại đi vào đường cùng? Vitas đè nghi vấn trong lòng xuống, vẫy tay ra hiệu cho đội ngũ lên núi. Trên sườn núi hoàn toàn không có đường, từng tảng đá lớn san sát, những bụi gai dày đặc, các chiến sĩ còn đỡ, còn các pháp sư thỉnh thoảng lại phải nhờ các chiến sĩ dìu đi mới có thể vượt lên các vách núi dựng đứng xuất hiện trên đường. Từ trên sườn núi nhìn xuống bên dưới, cả đám người đều rùng mình, lên núi không dễ, xuống núi còn khó hơn, đây chính là kết luận chung của tất cả bọn chúng.

Đỉnh núi là một chỗ bằng phẳng phạm vi khoảng trăm mét, trên mặt đất mọc đầy cỏ dại, mấy cây nhỏ bị cuồng phong bẻ gãy lại bắt đầu đâm chồi nảy lộc, đương nhiên còn có Geriferry. Lúc này hắn vừa móc một chiếc túi Golem ra cầm trên tay, trong lòng đang tính toán lần này có thể giết được bao nhiêu kẻ thù. Đúng lúc đó, con mắt trong cơ thể chợt rung lên không hề có dấu hiệu báo trước, hắn căng thẳng, lập tức đứng lên đưa mắt nhìn bốn phía. Nhưng trên đỉnh núi, ngoài cỏ dại, cây nhỏ, ánh nắng thì thậm chí một con muỗi cũng không có.

Geriferry lắc đầu, vừa ngồi xuống thì con mắt lại rung loạn lên. Geriferry cả kinh đứng lên lần nữa, quay đầu nhìn chung quanh, vẫn là cỏ dại, vẫn là cây nhỏ. Geriferry lập tức quỳ xuống đất cầu khẩn, "Chị cả à, chị đừng đùa em nữa được không? Một đám đông kẻ thù đang đuổi đến đây, em biết hôm qua là em không đúng, em không nên mắng chị, việc này chị em mình sẽ tính sổ sau được không?"

Con mắt vẫn không ngừng rung động khiến Geriferry hoang mang, chỉ muốn lập tức thả con rối trong chiếc túi trên tay ra ngoài. Đợi đã, túi Golem? Hình như Geriferry đã hiểu ra điều gì đó, hắn lắc lư chiếc túi con rối trên tay, "Ý ngươi là cái này không được?"

Con mắt trong cơ thể di chuyển từ trên xuống dưới. Gật đầu?

Trong lòng vui vẻ, Geriferry vội đổi cái túi khác, con mắt vẫn lắc. Lại đổi cái nữa, lần này con mắt không lắc cũng không gật, hình như đang suy xét, sau một lúc lâu rốt cục mới di chuyển theo chiều trên dưới.

Vitas dẫn một đám người chấp hành rốt cục cũng trèo lên đỉnh núi một cách vô cùng gian nan, gian nan đến mức bất kì ai từng đặt chân lên đỉnh núi này thì cả đời cũng không bao giờ muốn leo núi nữa.

Đương nhiên Vitas là người đầu tiên nhìn thấy Geriferry đang đứng ở bên rìa đỉnh núi phía trước. Lúc này toàn thân hắn chỉ có một cái quần lót, hai tay trống trơn đáng múa may trước ngực, hình như hắn muốn nói, đừng tới đây, nếu tới đây là ta sẽ nhảy xuống đấy.

Đương nhiên Vitas sẽ không bị Geriferry lừa. Hắn vẫy tay ngăn cản ý định bao vây của thủ hạ, một mình hắn chậm rãi đi về phía trước. Hắn phải đi đến khoảng cách đủ gần mới có thể bắt được Geriferry. Mục đích của hắn là chìa khóa, nếu Geriferry nhảy xuống thì có trời mới biết chìa khóa có bị hỏng hay không, vì cũng chỉ có trời mới biết chìa khóa là thứ gì. Hơn nữa mặc dù trên tay Geriferry không có bất cứ thứ gì, nhưng nếu hắn giẫm túi Golem dưới chân thì sao? Túi Golem là thứ chỉ cần cử động đầu ngón chân đã có thể mở được, cho nên hắn phải cẩn thận.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Kị Sĩ Thứ Chín