Kị Sĩ Thứ Chín

Chương 55: Chương 55: Một mình trốn chạy (1)


Không lâu sau khi Geriferry ra khỏi cửa, lão Khuê Nô sẽ âm thầm đuổi theo hắn. Việc Cado đột nhiên phản bội rời nhà bỏ đi chính là lão Khuê Nô nói với Geriferry.

Lão Khuê Nô cũng biết rõ dạo này xung quanh phủ công tước không hề yên bình. Bất luận là ban ngày hay đêm tối, vô số đôi mắt ẩn nấp xung quanh vẫn quan sát kĩ càng nhất cử nhất động của phủ công tước. Đương nhiên, lão Khuê Nô không cho rằng đó là đám trộm cắp vặt đang có ý đồ xấu với phủ công tước. Trên thực tế, sau khi đám người chấp hành của Giáo đình thần thánh âm thầm đi tới Ronage, lão Khuê Nô đã lập tức phát hiện, bởi vì sức mạnh thần thánh cuồn cuộn trên người đối phương khiến ông ta, một kẻ thuộc chủng tộc tối tăm cảm thấy rất khó chịu. Chỉ có điều lão Khuê Nô không ngờ bọn chúng lại nhằm vào Geriferry.

Lão Khuê Nô vẫn bám theo phía sau Geriferry với một khoảng cách nhất định, khoảng cách này cũng được nghiên cứu rất kĩ, vừa phải đủ xa để Geriferry không phát hiện, tránh ảnh hưởng đến việc tán gái của hắn, lại vừa phải đủ gần để kịp thời ứng phó với những mối đe dọa có thể xuất hiện bên cạnh Geriferry bất cứ lúc nào. Từ điểm đó mà nói, lão Khuê Nô rõ ràng là một nô tài tận tụy với công việc.

Lúc Geriferry và Cado lên ngựa rời đi, lão Khuê Nô vừa mới chuẩn bị đuổi theo thì đúng lúc đó một hơi thở khiến ông ta vừa quen thuộc lại vừa xa lạ khiến bước chân ông ta phải dừng lại. Đây là một hơi thở thuộc về những người hầu của đêm tối vĩnh viễn, một hơi thở ông ta đã khát vọng đã, một hơi thở của gia đình.

Chỉ một nháy mắt sau đó, bốn gã huyết tộc từ trên trời hạ xuống. Những đôi cánh dơi dài trên tám mét phía sau bọn chúng nhắc nhở lão Khuê Nô đây là bốn công tước huyết tộc, đại biểu cho bốn gia tộc trong mười ba bộ lạc huyết tộc. Phía sau bọn chúng còn có hàng chục hầu tước và bá tước với sức mạnh khác nhau, tất cả xếp thành hình quạt ngăn cản đường đi của lão Khuê Nô.

Còn trên đầu lão Khuê Nô thì là một gã huyết tộc với đôi cánh dơi dài đến mười hai mét đang lượn vòng trên không trung, vệt màu vàng như ẩn như hiện xung quanh đôi cánh dơi đó mà minh chứng rõ nhất cho cấp bậc thân vương của hắn.

Có một giây lát khóe mắt lão Khuê Nô ướt át, ai có thể hiểu được tâm tình của một kẻ tha hương bốn trăm năm đột nhiên nhìn thấy tộc nhân? Đúng vậy, nỗi nhớ nhà của lão Khuê Nô không ít hơn bất kì ai, đặc biệt là khi thời điểm được về nhà càng ngày càng đến gần. Còn hiện nay ông ta chỉ là một nô tài bị lời thề trói buộc, trong khi huyết tộc là chủng tộc cao ngạo coi lời thề còn nặng hơn cả tính mạng.

Lúc này, đương nhiên lão Khuê Nô sẽ không cho rằng những tộc nhân này đến là để ôn chuyện, càng không thể là đến nghênh đón vị thân vương thứ tư của huyết tộc này về nhà. Điều này làm cho lão Khuê Nô nghĩ đến âm mưu, điều này càng khiến lão Khuê Nô cảm thấy xót xa. Huyết tộc, chủng tộc có tính mạng lâu dài và năng lực tái sinh này nhất định chỉ có thể làm công cụ của loài người hay sao?

Lão Khuê Nô không hề do dự mà lập tức hoàn thành biến thân. Đôi cánh dơi viền vàng của ông ta khiến bốn công tước huyết tộc phía trước hoảng sợ, chúng tuyệt đối không ngờ lão già gầy yếu trước mặt lại lập tức biến thành một thân vương huyết tộc. Do sự tôn kính của kẻ bề dưới đối với người bề trên, thân thể bọn chúng run rẩy định quỳ xuống, có điều sau khi nhìn thấy chiếc mặt nạ trên mặt lão Khuê Nô, lòng tham lập tức chiến thắng sự sợ hãi.

Vì vậy một cuộc chiến đã diễn ra.

Những cuộc chiến trong huyết tộc cũng luôn ung dung thanh nhã giống như dáng vẻ của bọn họ, giống như từng con chim yến linh hoạt bay lượn trên không trung, chỉ có những vết máu thỉnh thoảng rơi xuống và những chiếc cánh dơi bị bẻ gãy mới cho thấy mức độ quyết liệt của chiến đấu.

Từ đầu lão Khuê Nô đã hoàn toàn không lo lắng đến vấn đề thắng thua, chỉ cần mặt trời xuất hiện, huyết tộc không thể chống đỡ được ánh sáng mặt trời, cho dù là một thân vương cũng không có cách nào xuất hiện dưới ánh mặt trời trong chốc lát. Còn bốn công tước và đám thủ hạ dưới tay bọn chúng này, nếu như không thể lập tức trốn vào bóng tối thì bọn chúng sẽ lập tức bị đốt thành xương khô, ngay cả linh hồn cũng không chạy thoát nổi.

Nhưng khi Geriferry và Cado đang đứng trong rừng cây ca ngợi màn sương tuyệt vời này thì lão Khuê Nô lại tuyệt vọng nguyền rủa màn sương chết tiệt. Không có ánh mặt trời, ưu thế của ông ta đã không còn chút gì. Bị một đám kẻ thù vây công, ông ta đã bị thương rất nặng, nặng đến mức ông ta không thể không chạy trốn.

Nhưng dù sao lão Khuê Nô cũng đã sinh sống trong xã hội loài người bốn trăm năm, những năm tháng lâu dài này khiến ông ta học được một năng lực ứng biến mà các tộc nhân khác của ông ta không thể có được. Ông ta dùng hết chút sức lực cuối cùng bay về phía cửa thành, trong nháy mắt hạ xuống đất đã biến thành một ông già gầy gò. May mà mấy tên lính đang gác cửa thành nhận ra vị lão quản gia của gia tộc Stedman này, họ lập tức đưa ông ta về phủ công tước.

Giờ khắc này lão Khuê Nô cảm thấy rất xót xa. Mới chỉ hôm qua, đối mặt với Lich và kiếm thánh liên thủ, ông ta vẫn có thể hãnh diện bất khuất, đối mặt với rồng bạc, loài sinh vật đứng trên đỉnh kim tự tháp sinh vật của đại lục, ông ta dám ngạo mạn vung nắm đấm. Nhưng hôm nay, ông ta lại xót xa ngã xuống dưới tay tộc nhân.

Sau khi nghe tin, lão Huster lập tức đi về nhà. Ông ta giữ một thị nữ trong phòng, sau khi đóng chặt cửa, ông ta lập tức đánh ngất thị nữ, cắt cổ tay cô ta để máu tươi rỏ xuống miệng lão Khuê Nô, đến tận lúc thị nữ chảy hết giọt máu cuối cùng và chết đi.

Cho dù huyết tộc có năng lực tái sinh rất mạnh nhưng vẫn phải đến gần tối lão Khuê Nô mới tỉnh lại, có thể thấy ông ta bị thương nặng đến mức nào.

Còn lúc này Geriferry đã chạy trốn hơn một canh giờ trong dãy núi. Bây giờ hắn đã không thể được coi là thảm hại nữa, gương mặt hắn bị vô số bụi gai mọc đầy trong núi cào thành rất nhiều vết máu, quần áo hắn bị xé thành vô số sợi vải, đôi giầy da trâu mềm mại dưới chân không biết đã rơi mất một chiếc từ khi nào, bàn chân trần đã thành một đám máu thịt lẫn lộn. Càng đáng chết là từ sáng sớm đến bây giờ hắn vẫn chưa được ăn một hạt cơm, uống một giọt nước nào, hắn đã đói đến mức không chạy nổi nữa.

Đám người đuổi bắt phía sau hắn đã không cần đến pháp sư thi triển ma pháp theo dõi để xác định vị trí của hắn nữa. Những vệt cỏ dại đổ rạp và vết máu trên những bụi gai là dấu hiệu chỉ đường rõ ràng nhất cho bọn chúng.

Thấy sắc trời đã dần tối, Vitas dặn dò, "Vây lên, chuẩn bị thu lưới".

Ban đêm ở dãy núi Billious, bất luận những con Wyvern(*) hung ác hay là từng đám sói điên, hoặc là những con thằn lằn cây khổng lồ xuất quỷ nhập thần, chỉ cần gặp phải bất cứ loại dã thú nào thì đội người của Vitas này cũng không thể ứng phó dễ dàng. Nếu như đủ may mắn để gặp được một con Chimera trong truyền thuyết thì chúng sẽ không cần chạy trốn nữa, toàn bộ bọn chúng sẽ bị giết gọn trong hai mảnh băng lửa của nó. Lại nếu như may mắn hơn nữa để gặp được một con rắn gà cực kì đáng sợ thì bọn chúng sẽ bị rắn gà hóa thành đá với tốc độ cực nhanh, sau đó lại bị nung thành tượng gốm. Theo như cách nói của thần chí cao, bọn chúng sẽ đạt được vĩnh sinh trong liệt hỏa.

Nhưng hiển nhiên Geriferry không hề biết đến sự tồn tại của những sinh vật đáng sợ này. Nếu biết, có khi hắn sẽ không cần phải chết đói mà đã vỡ mật mà chết vì sợ rồi cũng không chừng. Trong trí nhớ của thân thể này, trong dãy núi Billious dường như chỉ có cáo hoặc thỏ, bởi vì hàng năm đi săn, đây là hai loại động vật dễ săn bắn nhất chỉ dưới hươu núi. Còn trong linh hồn hắn thì hổ đã là loài động vật kinh khủng nhất trần đời rồi. Vừa thở dốc vừa nhìn những bắp thịt cuồn cuộn trên cánh tay, Geriferry nghĩ thầm trong lòng, bây giờ dù sao bố cũng phải mạnh hơn Võ Tòng một chút, giết một con hổ chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi.

Phía trước hắn là một khe núi, nhìn ba mặt vách núi dựng đứng cao vút, Geriferry vô lực nằm xuống đất ngửa mặt lên trời.

Một lát sau, Vitas dẫn người đi vào khe núi có diện tích cũng không lớn này. Những cây cối rậm rạp cao vút trên đỉnh dốc đứng che kín không gian ở đây khiến nơi này tỏ ra âm u mà ẩm ướt. Trên mặt đất là hàng đống cành khô lá mục dày hàng thước, hết thảy đều tỏ ra rất bình thường, chỉ có một điều không bình thường là bóng dáng Geriferry đã biến mất, ngay cả vết máu dưới đất cũng không còn.

Vista dùng tinh thần lực dò xét một hồi, không phát hiện bất cứ hơi thở của tính mạng nào. Đám người mới chậm rãi tới gần chỗ sâu trong khe núi, chân giẫm lên lớp lá rụng và cành khô phát ra tiếng động xào xạc rất rõ trong không gian tĩnh lặng, làm đám người cằng thẳng nổi da gà. Sau khi pháp sư theo đội thi triển một phép thuật chiếu sáng, tất cả mọi thứ trong khe núi hiện lên rõ ràng trước mắt bọn chúng. Một chiếc áo khoác rách nát bị vứt dưới đất cách bọn chúng mấy chục mét phía trước, trong lúc Vitas nheo mắt quay lại nhìn về phía sau thì Suneo đã tiến lên định dùng kiếm hất áo khoác lên.

"Không được!" Đột nhiên Vitas có cảm giác không ổn, hắn vội lên tiếng quát Suneo ngưng lại.

Nhưng hắn vẫn chậm một bước, chiếc áo khoác bị Suneo hết lên không trung, sau đó lại rơi xuống bên cạnh hắn. Phía dưới chiếc áo khoác chỉ là một bó cỏ dại. Suneo xoay người nhún vai cười cười với Vitas, "Đúng như ngài nói, thằng ngu này không chỉ thông minh vừa vừa. Vấn đề là ta không rõ hắn dùng mánh khóe này để làm gì?"

Sau khi nói xong Suneo cũng không cười nổi nửa, bởi vì hắn phát hiện đám người chấp hành trước mặt hắn đều đang nhìn hắn với vẻ mặt kinh ngạc, à không, là nhìn về phía sau hắn. Cảm thấy tình hình không đúng, Suneo nhanh chóng xoay người lại. Một đám khói xanh bốc lên ở vị trí chiếc áo khoác được ném ban đầu. Sau một khắc, hình như một khe hở không gian xuất hiện giữa đám khói xanh, trước khi Suneo kịp kêu lên thì một con gầu điên bắc cực trắng như tuyết với chiều cao vượt qua ba mét đã lao ra từ khe hở. Vừa xuất hiện, gấu điên bắc cực đã vung bàn tay phải to vật vã vỗ thẳng tới đầu Suneo. Thời khắc mấu chốt, Suneo vội vã vận đấu khí, nghiêng đầu, sau đó cả người hắn bay về phía sau cùng mới một vệt máu loãng trong tiếng kêu thảm thiết.

"Chết tiệt, đó là phong ấn Golem(**)!" Pháp sư theo đội sợ hãi kêu lên một tiếng, sau đó tất cả đám người chấp hành đều tỏ ra thận trọng, năm mươi mấy người tản ra bao vây con gấu lại.

Phong ấn Golem là sản phẩm của sự phối hợp giữa pháp sư chuyên điều khiển con rối và ma pháp sư chuyên tu luyện pháp thuật không gian. Bình thường bọn họ tìm bắt một sinh vật mạnh mẽ hoặc triệu tập một sinh vật dị giới, sau đó pháp sư con rối xóa đi ý thức của nó, chỉ để lại bản năng chiến đấu. Tiếp theo, pháp sư không gian phong ấn nó vào trong một chiếc túi da dê đặc chế chuyên dụng, cuối cùng dán thêm nhãn phong ấn. Lúc thi triển chỉ cần kéo đứt sợi dây nối giữa nhãn phong ấn và túi da dê là con rối bị phong ấn sẽ lập tức được thả ra, không cần niệm chú, càng không cần sử dụng ma lực để thi triển.

Điểm khác nhau lớn nhất giữa thuật phong ấn Golem và thuật triệu hoán chính là sinh vật do thuật phong ấn Golem gọi tới không có bất cứ hạn chế về thời gian nào, trừ phi giết chết nó, nếu không nó sẽ vĩnh viễn tồn tại trong vị diện này. Còn sinh vật do thuật triệu hoán gọi tới thì sẽ biến mất sau một thời gian xác định, hơn nữa còn phải có ma lực chống đỡ.

Vừa mới bước ra khỏi không gian phong ấn, sau khi vung tay đánh bay Suneo, con gấu bắc cực này dùng hai tay đấm ngực, ngẩng mặt gầm rống, hình như phải phát tiết toàn bộ những uất ức phải chịu trong không gian phong ấn tối tăm. Tiếng gào thét kinh thiên động địa làm những con chim đi kiếm ăn cả ngày vừa mới về khe núi nghỉ ngơi hoảng sợ bay mất, ngay cả đám người chấp hành với sức mạnh không tồi cũng cảm thấy chóng mặt. Đây chính là kỹ năng thiên phú của gấu điên bắc cực: Gào thét sóng âm. Nó có thể khiến các sinh vật trong phạm vi hai mươi mét xung quanh rơi vào trạng thái chóng mặt trong một thời gian nhất định.

* Wyvern là con này, tên tiếng Trung là lưỡng dực phi long - rồng bay hai cánh:

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Kị Sĩ Thứ Chín