Không Tỉnh

Chương 94


Dập đầu cũng đã dập. Lấy cũng không về lại.

Giám Chính đại nhân chỉ trầm ngâm một lát, sau đó, y bóp nát một tấm pháp phù Truyền Tống thẳng tiến Như Ý Kiếm tông.

Lúc đó, vợ chồng Hà Tích Kim đang đối luyện kiếm pháp.

Hiện giờ Giám Chính đại nhân là “rể” của Như Ý Kiếm tông, dĩ nhiên cũng không ai bắt y đợi lâu. Y vội bước vào, bản mặt nghiêm túc nói: “Hà chưởng môn, Hà phu nhân, tiên sinh Đệ Tam Mộng đã xuất hiện!”

Vừa nói, vợ chồng Hà Tích Kim chấn động trong lòng. Hà Tích Kim vội hỏi: “Ở, ở ở đâu?”

Khuất Man Anh cũng gấp gáp ngắt lời: “Chúng ta có thể gặp một lần không?”

Giám Chính đại nhân thành khẩn nói: “Ta biết nàng ấy ở đâu, nếu hai vị thật lòng muốn gặp, xin mời theo ta.”

Khuất Man Anh không đợi Hà Tích Kim nói, cướp lời: “Tất nhiên rồi! Đi mau!”

Thế là, Giám Chính đại nhân đưa hai người đi, sử dụng pháp phù Truyền Tống, đi thẳng đến đất phong nhà mình.

Mà lúc này, “Đệ Tam Mộng” còn chưa đi!

— Tông Tử Côi quấn lấy nàng, chết sống cứ một mực đòi bái sư. Nàng đi được sao?

Ông cụ này râu ria một đống, Hoàng Nhưỡng nào dám đồng ý?

Nhưng Tông Tử Côi cứ mãi không buông tha, cứ phải nàng không nhận lời không được.

Hôm bữa Giám Chính đại nhân chỉ lỗ có ba cái dập đầu thôi, còn giờ, e là Tông Viện giám không chỉ mỗi dập đầu mười cái. Ông dứt khoát nói: “Nếu tiên sinh không đồng ý với lão phu, lão phu quỳ mãi ở đây không dậy!”

Dẫu sao thì bốn bề vắng lặng, Tông Viện giám cũng không cần thể diện.

Ông muốn bái “Đệ Tam Mộng” làm thầy, thật sự là không phải do máu nóng dâng trào. Ông đã tỉ mỉ nghiên cứu qua toàn bộ giống chủng của Đệ Tam Mộng. Phát hiện học thức người này rộng rãi uyên thâm, kiến giải chuyện Gầy giống độc đáo, đáng vỗ bàn khen ngợi.

Ông quỳ dưới đất, hết lời cầu xin. Cuối cùng thậm chí ông còn nói “Tiên sinh, tại hạ quỳ đây cầu xin chẳng phải là vì tư lợi của bản thân. Quả thật Viện Gầy giống không có người, nếu ta có thể có một hai phần kỹ nghệ của tiên sinh thì đã giúp bọn nhỏ được lợi rất nhiều đó tiên sinh…”

Hoàng Nhưỡng tuyệt đối không ngờ Tông Tử Côi lại là ông già có thể hạ thấp mặt mũi mình vậy. Bình thường thấy ông ở trong viện rất trang trọng uy nghiêm đó nha!

Nàng trộm mừng thầm, đang định ứng phó ông thì cách đó không xa, nghe một giọng nói rất quen thuộc nói: “Đệ, Đệ Đệ Tam Tam Mộng tiên, tiên sinh!”

Hoàng Nhưỡng lập tức cứng đờ người, đến da cũng căng thẳng.

Xa xa, Hà Tích Kim, Khuất Man Anh sải bước chạy đến, sau lưng hai vợ chồng, còn có… Đệ Nhất Thu đi theo.

Hoàng Nhưỡng ngờ vực ra mặt.

Song không để nàng suy nghĩ nhiều, vợ chồng Hà Tích Kim đã vội bước lên trước.

Lúc này, Hoàng Nhưỡng vẫn áo bào đen che khắp người, đầu đội mũ trùm vải sa đen, chỉ lộ mỗi một đôi tay ra ngoài. Mà lại là một đôi bàn tay ngọc thon thon, để họ biết nàng là nữ tử, không dám lỗ mãng.

Vợ chồng Hà Tích Kim đi đến trước mặt nàng, chỉ thấy Tông Tử Côi đang quỳ dập đầu. Còn Đệ Tam Mộng thản nhiên như thường.

Hiển nhiên, bối phận Đệ Tam Mộng tuyệt đối không thấp.

Hai người lập tức cùng bái nói: “Chào tiên sinh Đệ Tam Mộng.”

“…” Hoàng Nhưỡng miễn cưỡng ôm một vẻ cao nhân, nơm nớp lo sợ khoát tay áo. Ra hiệu hai người chớ đa lễ.

Khuất Man Anh lộ vẻ sùng kính trong mắt, nói: “Sau đại hạn lần này còn có cả đại dịch, may mà có Lương Mễ và dược liệu của tiên sinh. Tiên sinh đại tài thật đáng kính nể. Xin nhận Khuất Man Anh một cúi đầu!”

Nói xong, Khuất Man Anh uốn gối, cúi đầu với “Đệ Tam Mộng” thật sâu.

Mình e là chẳng còn sống bao lâu!!

Hoàng Nhưỡng cố gắng giữ mình đứng thẳng, hai chân không được run!

Giám Chính đại nhân đứng đằng xa, cũng không lên.

Khuất Man Anh lạy Đệ Tam Mộng xong, đứng dậy, thấy Tông Tử Côi đau khổ cầu xin, bà chỉ có thể nói: “Học trò Tông Viện giám rộng khắp thiên hạ, nếu được tiên sinh chỉ điểm, chắc hẳn cũng là phúc phận chúng sinh.”

Nhưng mấu chốt là con không dám!

Hoàng Nhưỡng vươn tay, vẫn ra hiệu từ chối.

Khuất Man Anh nói luôn: “Tiên sinh vẫn khăng khăng không cho phép, chắc chắn là có nguyên nhân. Tông viện giám cũng chớ ép buộc.” Nói xong, bà xoay người đỡ Tông Tử Côi dậy.

Tông Tử Côi mặt mày thiểu não: “Chắc là ta tài sơ đức mỏng, không lọt được vào pháp nhãn của tiên sinh. Nhưng mà Viện Gầy giống cũng có mấy hạt giống tốt. Tông mỗ vô năng, hy vọng lúc tiên sinh Đệ Tam Mộng rảnh rỗi có thể chỉ điểm một hai cho bọn chúng. Thiên hạ hôm nay, tuy có Gầy giống sư nhưng quy củ thế gia lại khắc nghiệt. Chân chính vì dân vì nước, cũng chỉ có mỗi mình tiên sinh.”

Ông lại chắp tay bái “Đệ Tam Mộng”, nói: “Mong muốn suốt đời của tại hạ chính là khiến đám giống chủng không còn nắm giữ trong tay của thế gia. Song bao năm qua, nhân tài của Viện Gầy lụi tàn, không thấy hiệu quả. Giờ gặp được tiên sinh, Tông mỗ mới lại dấy lên ngọn lửa hi vọng…”

Ông nói đầy chân thành, Hoàng Nhưỡng cũng dậy lên mấy phần kính trọng ông già. Đám thế gia Gầy giống cùng tiến cùng lùi, chắc như thành lũy.

Đã có lúc, nàng cũng chỉ là một trong đám thế gia. Giữ nghiêm quy củ, cũng là vì vẫn phải giữ lợi ích chung của toàn bộ thế gia Gầy giống.

Về phần đám hộ nhỏ lẻ dân nghèo kia, ai để ý chứ?

Dù sao sinh diệt do trời, liên can gì nàng?

Thế nhưng càng về sau, nàng gặp được mỗi lúc một nhiều người. Họ lao lực bôn ba cả đời, như lấy hưng vong thiên hạ gánh cả trên vai mình vậy.

Hoàng Nhưỡng từ chế giễu, đến nghi ngờ, rồi tin tưởng. Thế là về sau, nàng cũng đã trở thành một trong số đó.

Nàng nhặt khúc cây khô, ngẫm nghĩ, viết: “Lời của tiên sinh, ta đã rõ.”

Sau đó, nàng không dám tiếp tục nhiều lời, chỉ nhẹ thi lễ với vợ chồng Hà Tích Kim rồi lập tức rời đi.

Vợ chồng Hà Tích Kim vốn cũng là người biết lễ, không thể nào dây dưa theo dõi.

Hoàng Nhưỡng ban đầu còn thả bước ung dung, vừa rời khỏi tầm mắt đám người, bèn bắt đầu chạy chầm chậm. Sau đó nàng quyết tâm bóp nát một tấm pháp phù Truyền Tống, bỏ trốn mất dạng.

Nàng tìm một chỗ kín đáo thay trang phục ra, rồi mới chạy về Ti Thiên giám.

Ti Thiên giám người đến người đi, tất thảy như thường. Xem ra cũng không ai để ý đến mình.

Hoàng Nhưỡng thở phào, nàng vội vàng chạy về học xá, mở cửa. Không nói hai lời, vào cầm bình trà trên bàn rót một mạch. Uống no bụng xong, nàng quét mắt qua bàn hình như có thứ gì.

Hoàng Nhưỡng dời mắt một tấc, thấy một bao niêm phong có ấn ký đặt ở đấy.

Chính là bao niêm phong hạt giống của Đệ Tam Mộng.

Hoàng Nhưỡng kẹp bao trong tay, giơ lên trước mắt, con ngươi trợn lớn — có kẻ mở chiếc rương kia của mình?!

Nàng quay người muốn chạy, ngoài cổng đã bị một bóng đen chặn lại.

Giám Chính đại nhân như mây đen trước bão tố.

“Ngài…” Hoàng Nhưỡng nuốt nước bọt đánh ực, chậm rãi lùi lại. Giám Chính đại nhân từng bước ép sát. Học xá vốn nhỏ, rốt cuộc đầu gối Hoàng Nhưỡng đụng phải mép giường, nàng đứng không vững, ngồi phịch xuống giường nhỏ.

Giám Chính đại nhân chậm rãi chồm người qua, giữa ngón tay y vân vê, lại là một bao niêm phong: “Cô không định giải thích một chút sao, tiên sinh Đệ, Tam, Mộng —- “

Hoàng Nhưỡng chỉ cảm thấy sấm nổ một tiếng trên đầu, muốn chết cho xong.

“Ngài, ngài… ngài nghe tôi giải thích đã,” nàng cố cứng rắn tháo gỡ, “Tôi tôi giúp tiên sinh Đệ Tam Mộng làm việc, trong tay có túi niêm phong của hắn, cũng không lạ mà!”

“Thật ư?” Giọng Giám Chính đại nhân ấm áp dịu dàng. Y một phát bắt chặt tay Hoàng Nhưỡng, bắt đầu mở pháp bảo Trữ Vật của nàng!

Đáng chết! Hoàng Nhưỡng đột nhiên phát hiện, dùng pháp bảo Trữ Đồ y làm ra chả tốt đẹp gì!

Bất kì lúc nào, y muốn mở là mở, xíu xíu của giấu riêng cũng không có.

Nàng đành ra sức giãy giụa: “Ngài làm gì thế! Không biết khui pháp bảo Trữ Đồ người ta là rất thất lễ à!!!”

Giám Chính đại nhân một tay ngăn chặn nàng, nhanh chóng từ vòng tay chụp trên tay phải nàng kéo ra một chiếc mũ trùm bằng vải sa đen!

Hoàng Nhưỡng liếc qua mũ trùm, không nói, dứt khoát không vùng vẫy nữa.

Giám Chính đại nhân ấn nàng lên giường, cười nói: “Lại đây, nói tiếp đi.”

Hoàng Nhưỡng im lặng hết sức, không nói một lời.

Cách xa như vậy, còn có thể nghe được tiếng răng Giám Chính nghiến ken két.

“Cô dùng tên giả Đệ Tam Mộng… Hửm?” Giám Chính đại nhân nghiến vỡ răng ngà, “Còn gạt ta khấu đầu ba cái… Hửm?”

Hoàng Nhưỡng thẹn đến đỏ bừng khuôn mặt nhỏ, nàng đành líu ríu giảo biện: “Đó, đó cũng không phải lỗi của tôi nha, tôi cản rồi, là chính ngài muốn khấu…”

“Cô còn nói!” Giám Chính đại nhân tức đến đau đầu kịch liệt.

Hoàng Nhưỡng bị y ép chặt, vội nói: “Ngài cũng đừng khổ sở quá, vừa rồi Tông Viện giám dập đầu mười mấy hai mươi cái lận…”

Nghĩ đến đây, Hoàng Nhưỡng quả thực muốn chết.

— Dì nhà mình… Trời ạ…

“Nếu không ngài đánh chết tôi đi.” Nàng nhăn mặt, “Dù sao tôi cũng hết muốn sống rồi.”

“Đánh chết cô?” Giám Chính đại nhân cười lạnh, mãi lâu, y kéo Hoàng Nhưỡng dậy, “Cô trả lại cho ta.”

“Trả lại?” Hoàng Nhưỡng ngờ vực, “Sao mà trả?”

Giám Chính đại nhân cả giận nói: “Khấu đầu lại, nhanh!”

“Ngài… Ngài ấu trĩ quá!” Hay là y chỉ muốn cãi nhau với mình ầm ĩ, ôm ôm hôn hôn? Hoàng Nhưỡng thầm trộm vui, bèn lăn lộn dây dưa với y, xáp xáp vào ôm.

Giám Chính đại nhân đâu thèm chứ? Y một phát bắt chặt Hoàng Nhưỡng, ấn mạnh đè nàng xuống: “Nhanh, khấu đầu lại cho ta! Cái cô khốn kiếp này, uống tiệc mừng đầy tháng của ta! Còn dám bắt ta khấu đầu…”

Y càng nói càng hận, một tay bắt Hoàng Nhưỡng xoay lại, cứng rắn muốn nàng quỳ xuống khấu đầu mình.

Vẻ mặt y đầy thành thật, Hoàng Nhưỡng giận thật sự, tia lửa bắn ra từ trong mắt!

“Đệ Nhất Thu. Trên đời này, đàn ông ôm mỹ nhân lăn qua lộn lại trên giường vô số kể. Nhưng loại đàn ông chỉ muốn mỹ nhân dập đầu với mình ba cái, trừ ngươi ra thật chả thể còn ai đâu.”

Hoàng Nhưỡng chữ chữ ôm hận.

Giám Chính đại nhân cười lạnh: “Không phải sao? Chứ cô muốn thế nào?”

Tên chó chết này, thật khó hiểu.

“Ngươi… bệnh không nhẹ đâu!” Hoàng Nhưỡng cười lạnh: “Được, bà khấu này, khấu này! Khấu xong ngươi cút ngay cho bà!”

Nàng cũng nghiêm túc, nhảy xuống giường, quỳ gối xuống đất, dập đầu ba cái với Giám Chính đại nhân.

Giám Chính đại nhân thấy nàng sùng gan đầy mặt, cũng hơi sợ, nói: “Ta, ta cũng không có ép cô nha!”

Hoàng Nhưỡng gầm lên: “Cút!”

Giám Chính đại nhân lộn nhào, nhanh chóng chạy khỏi học xá.

Hoàng Nhưỡng ngồi trên giường, thật sự càng nghĩ càng giận.

Mịa nó chứ. Dù tên Tạ Hồng Trần chả tốt đẹp gì, song tốt xấu cũng còn hiểu tí phong tình.

Tên này chả lẽ là tên đần sao?

Thật, phụ nữ dễ dãi lại còn từng hòa ly, không phải một mà cũng không bằng một phụ nữ!

Nàng ngồi ở mép giường, lòng đầy căm phẫn buồn bực.

Mà Giám Chính ra khỏi học xá, cũng nghĩ nửa ngày.

Không vì ba cái khấu đầu thì còn vì cái gì?!

Hừ!

Y ngangi qua học đường thì gặp phải em trai Tông Tử Côi, Tông Tử Phức.

Bấy giờ Tông Tử Phức cũng là một phu tử của Huyền Vũ Ti, thấy y đầy cổ quái, lại đi từ hướng học xá đến, không khỏi hỏi: “Giám Chính đi học xá à?”

Giám Chính ừ đáp, bỗng nói: “Bổn tọa có một người bạn tốt, bị người ta gạt khấu đầu ba cái.”

Tông Tử Phức nhíu mày: “Nên là?”

Giám Chính nói: “Nên y mới đến gặp kẻ kia đòi lại, túm kéo tranh chấp với họ hồi lâu, cuối cùng người ta cũng khấu trả, còn mắng y có bệnh. Vì sao thế?”

“Chuyện này…” Tông Tử Phức nhíu mày, cũng suy nghĩ thật lâu. Lý Giám Phó ngang qua nghe thấy, anh ta cười hỏi: “Người bạn tốt ấy của Giám Chính, là bị một cô gái gạt à?”

Giám Chính đại nhân nghiêm túc gật đầu.

Lý Giám Phó nhắc nhở: “Cô ấy rất xinh đẹp phải không?”

Giám Chính gật đầu lần nữa. Vẻ mặt Tông Tử Phức nhìn y dần dần thay đổi.

Lý Giám Phó nhắc lại vấn đề: “Túm kéo… là túm kéo thế nào?”

Giám Chính đại nhân nói: “Ở trên giường, túm kéo nhau. Cuối cùng cô kia tự biết đuối lý, nhận sai lầm, quỳ xuống khấu trả.”

“Bạn của ngài có bệnh thật. Bệnh không nhẹ nhé…” Tiên sinh Tông Tử Phức lắc đầu bỏ đi.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Không Tỉnh