Không Tỉnh

Chương 69


Hoàng Nhưỡng ghé sát tường, nghe Hoàng Tăng hẹn địa điểm với kẻ kia.

Có vẻ như gã lo lắng nhiều người phức tạp, đặc biệt chọn lấy một nhà trúc ở sườn núi Tam Lý phía Nam.

Hoàng Quân nãy giờ lặng thinh, Hoàng Tăng nói: “Em gái ngoan, đại ca xem như em đồng ý rồi nhé. Em giúp anh lần này, anh không quên em. Ta là con trưởng, sau nhà họ Hoàng này sớm muộn cũng do ta làm chủ. Đại ca tuyệt đối sẽ không bạc đãi các ngươi.”

Nói xong, gã thở phào nhẹ nhõm như đã giải quyết xong một chuyện lớn.

Hoàng Nhưỡng chờ mãi cho đến khi gã rời đi mới nhảy xuống tường viện.

Nàng biết hiện giờ là lúc nào.

Năm ấy, nàng tám tuổi.

Trước năm tám tuổi, Hoàng Nhưỡng còn xúc động nhiệt huyết.

Nàng ghét Hoàng Tăng, ghét Hoàng Thự, thậm chí ghét cả Tức Âm, chán ghét những người nhà họ Hoàng muôn hình muôn vẻ.

Ngay cả Hoàng Quân, nàng cũng không quá gần gũi.

Lại thêm tính tình Hoàng Quân tẻ nhạt, thế là hai chị em cũng không thân thiết.

Thế nhưng, Hoàng Quân là người duy nhất trong toàn bộ nhà họ Hoàng, trông nom nàng.

Nàng ấy không hề có chút dịu hiền nào với Hoàng Nhưỡng, chỉ lặng lẽ đem tiền tiết kiệm mua cho nàng quần áo, thức ăn vặt. Thi thoảng nàng ấy cũng dạy Hoàng Nhưỡng tập viết, đáng tiếc chính nàng ấy cũng không có bao nhiêu con chữ, nên cũng chỉ dạy râu râu ria ria.

Hoàng Nhưỡng luôn cho là, mình không thích người chị này.

Thế nhưng từ tương lai quay lại, thời gian cuồn cuộn lăn qua Thôn Tiên Trà, lăn qua Ngọc Hồ Tiên Tông, lăn qua năm tháng nửa đời nàng.

Hoàng Nhưỡng lại quay về lúc bé, chỉ có mỗi một hạt minh châu ấy.

Hoàng Nhưỡng bắt đầu đổi tính từ năm lên tám.

Trước năm lên tám, nàng là bê con mọc sừng. Gặp ai cũng dám húc một húc. Sau tám tuổi, nàng là con cừu nhỏ dịu dàng ngoan ngoãn, gặp phải ai cũng đoan trang hiền lành.

Hoàng Nhưỡng phủi sạch tay, thay một bộ đồ sạch sẽ, tết tóc thành bím nhỏ.

Lúc gần đi, còn trộm xức chút phấn thơm của Tức Âm.

Từ tiểu viện ra, nàng nhìn thấy mớ mứt quả vừa rồi rớt xuống đất.

——hay quá, có thể dùng lại rồi. Hoàng Nhưỡng nhặt mớ mứt quả cho lại vào túi giấy.

Đợi đến chạng vạng tối, Hoàng Tăng lo chuyện bại lộ, ra ngoài tránh mặt trước. Hoàng Quân thì còn đang do dự có nên đi hay không.

Hoàng Nhưỡng mặt đầy ngây thơ chạy vào viện tử của Xuân Tú —— Xuân Tú là mẹ đẻ của Hoàng Tăng.

Ả vốn là một kỹ nữ xinh đẹp ở thanh lâu, do mang thai Hoàng Tăng mà được đưa vào nhà họ Hoàng. Nghe nói lúc ấy Tức Âm và Hoàng Thự thành thân chưa bao lâu.

Tức Âm khóc rồi ầm ĩ rồi, song Xuân Tú này cũng không phải kẻ phàm. Bao thủ đoạn ả lôi ra hết, Tức Âm vấp phải trắc trở khắp chốn.

Đợi đến chừng sinh được trưởng tử, ả càng không để Tức Âm vào mắt.

Tức Âm xét về thủ đoạn, chơi không lại ả.

Luận phong tình, càng không theo kịp.

Bà chưa kịp đuổi ả Xuân Tú ra khỏi cửa được thì đã bị Hoàng Thự chán ghét vứt bỏ.

Chỉ tiếc, ả Xuân Tú cũng không được sủng ái bao lâu. Về sau Hoàng Thự nhanh chóng ôm mỹ nhân khác, đâu còn màng tới cô ả có xuất thân như vậy?

Hoàng Tăng liên đới cũng nhận hết vắng vẻ.

Xuân Tú thấy Hoàng Nhưỡng không khỏi tỏ vẻ chán ghét: “Mày đến làm gì?”

Hoàng Nhưỡng hừ nói: “Mẹ ta bảo, sau này viện tử của bà sẽ cho ta ở. Ta tới xem trước.”

Xuân Tú cả giận: “Phì. Con đĩ nhỏ này! Ngày thường ăn đánh chưa đủ hả! Người đâu, còn không đuổi cổ nó ra!”

Hoàng Nhưỡng cứng cổ, nói: “Chờ đại ca bị người ta đánh chết, bà cũng sẽ bị tống cổ khỏi nhà họ Hoàng. Viện này, sao ta lại không ở được?”

Nàng “lời trẻ không kiêng kỵ”, Xuân Tú thầm run, ả hỏi: “Tăng Nhi? Nó làm sao?”

Hoàng Nhưỡng hừ một tiếng, không chịu nói.

Xuân Tú bước tới xách nàng lên: “Đại ca mày làm sao?”

Hoàng Nhưỡng nom như bị doạ kinh sợ, bèn thốt: “Ổng… Ổng thiếu nợ đánh bạc rất nhiều tiền, mấy người đó lôi ổng tới nhà trúc ở sườn núi Tam Lý phía nam. Nói là phải đánh chết luôn!”

Xuân Tú nghe xong, nào dám chần chừ?

Ả có nghĩ đến chuyện tìm người hỗ trợ, nhưng nghe nói Hoàng Tăng thiếu nợ đánh bạc, lại sợ kinh động đến Hoàng Thự.

“Cái thứ không ra gì này!” Ả không dám chậm trễ, cuống quýt góm ghém ít vàng bạc tế nhuyễn, lặng lẽ ra khỏi nhà họ Hoàng.

Chờ mãi đến chừng ả rời đi, Hoàng Nhưỡng mới đi tìm Hoàng Thự.

Lúc đó, Hoàng Thự đang trêu đùa tiểu tỳ lão vừa mua về. Tiểu tỳ kia ăn mặc yêu dã, tóc nửa buông nửa vấn, lộ vẻ rất không đàng hoàng.

Hoàng Nhưỡng giả như không nhìn thấy, nàng ôm túi giấy, cười xinh như hoa: “Cha!”

Nàng giang hai tay chạy vào, Hoàng Thự thấy nàng, đầu tiên là nhíu mày.

Hoàng Thự không thích Hoàng Nhưỡng, vì dù sao chuyện giữa lão với Hoàng Quân vẫn quá mức bỉ ổi.

Nhưng hôm nay Hoàng Nhưỡng sạch sẽ, như một khối mềm mềm ấm áp như ánh nắng. Lão cũng có phần hiền hoà, hỏi: “Chuyện gì thế?”

Hoàng Nhưỡng giơ bọc giấy, nói: “Nữ nhi được một túi mứt quả, đặc biệt mang đến cho cha.”

Hoàng Thự nào quan tâm mứt quả gì, nhưng Hoàng Nhưỡng đưa một viên tới, lão vẫn tùy ý mặc nàng nhét vào miệng.

Mứt quả thật phổ thông —— Hoàng Quân ở đâu mua được món ăn vặt đắt đỏ này?

Hoàng Thự ăn một viên, nói luôn: “Được rồi, cha nếm rồi, mày lui xuống đi.”

Hoàng Nhưỡng cẩn thận từng tí đưa mấy viên trong tay cho lão, mặt đầy ngây thơ, nói: “Mấy viên này sạch này, cha giữ lại ăn đi.”

“Sạch?” Hoàng Thự nhìn lướt qua túi giấy trong tay nàng, hỏi: “Còn trong túi không sạch sao?”

Hoàng Nhưỡng bĩu môi, nói: “Lúc nãy đi ra gặp đại ca, bị ổng làm rơi hết.”

Hoàng Thự à lên, lão cũng không thấy hứng thú rằng chuyện gì đã xảy ra.

— thật ra chỉ ngó sơ khuôn mặt tím xanh của Hoàng Nhưỡng, nói chung lão cũng đoán được.

Nhưng chung quy là mấy chuyện vặt con cái đùa giỡn, lão nào có tâm tư hỏi đến?

Mỹ tỳ trước mắt kìa, mới có thể làm người cưng yêu.

Hoàng Nhưỡng lại nhét một viên mứt hoa quả vào miệng lão, nói: “Tối nay dì Tú không ở nhà, cha sang chỗ mẹ con được chứ? Mẹ ngày nào cũng nghĩ đến cha.”

Hoàng Thự nghe xong, lập tức không kìm nổi cơn phiền chán. Ngay sau đó cảm thấy đứa con gái trước mắt cũng chướng mắt.

Lão nói: “Ta rảnh sẽ tự mà sang. Mày…” Hỏi tới đây, đột nhiên lão sực nhớ, “sao mày biết dì Tú không ở nhà? Cô ta đi đâu?”

Chẳng trách lão có lòng nghi ngờ, Xuân Tú vốn là gái lầu xanh. Trời sắp tối rồi, cô ta không ở nhà thì có thể đi đâu?

Hoàng Nhưỡng lại đút lão một viên mứt quả, mặt ngây thơ, nói: “Nghe nói đi nhà trúc ở sườn núi Tam Lý. Cha chỉ quan tâm dì Tú, không quan tâm đến mẹ!”

“Sườn núi Tam Lý, nhà trúc?” Hoàng Thự cau mày, “Cô ta đến đó làm gì?”

Hoàng Nhưỡng nói: “Không biết, cha ăn một viên nữa đi!”

Hoàng Thự đâu còn tâm tư ăn mứt quả gì nữa? Lão lập tức đứng dậy, kêu hai gia đinh: “Theo ta ra ngoài!”

Hoàng Nhưỡng dụ lão ra cửa xong, mới chạy về trong viện. Lúc này, Hoàng Quân đã sửa soạn sẵn sàng, Hoàng Nhưỡng kéo góc áo chị, đâu chịu thả nàng ta ra?

“Hôm nay chị dạy em đọc sách đi!” Nàng tìm một nhánh cây, lôi Hoàng Quân đến một ô đất cát trong sân, bắt đầu viết chữ.

Chưa tới nửa canh giờ, ngoài viện ầm ĩ muốn sắp nổ.

Quả nhiên Xuân Tú đã đi nhà trúc ở núi Tam Lý. Ở đấy có mấy tên quỷ đói sắc chờ sẵn. Vừa thấy ả, chúng đâu thèm xem ả có phải Hoàng Quân không?

Đến lúc Hoàng Thự tới, đã thấy một màn khó coi này.

Xuân Tú khóc đến chết đi sống lại, nào lo nổi cho con trai nữa, đành nói là gánh nợ đánh bạc thay Hoàng Tăng.

Còn Hoàng Tăng thì còn đang trốn tránh bên ngoài, sao biết chuyện xảy ra?

Ngày hôm sau, Xuân Tú mất tích khỏi nhà họ Hoàng.

Có người nói ả ta đã bị Hoàng Thự bán, có kẻ đồn là bị Hoàng Thự giận lên đánh chết.

Chuyện truyền ra mơ hồ, song Hoàng Tăng cũng đã bị Hoàng Thự hung dữ đánh cho một trận. Đứa con trưởng của lão này xem như thất thế hoàn toàn. Từ đây trong nhà họ Hoàng giống như gia nô, ai ai cũng có thể lấn lướt.

Lúc ấy, Hoàng Nhưỡng đang ở trong viện Tức Âm, tay cầm một nhánh cây tập viết chữ. Trong trí nhớ, chính là từ một năm này nàng bắt đầu nói dối.

Nàng dỗ ngon dỗ ngọt, hư tình giả nghĩa lấy lòng Hoàng Thự, mấy kẻ kia thế là xôn xao đồn đại, bảo nàng cũng giống chị mình. Tức Âm thường xuyên đánh đập nàng, Hoàng Nhưỡng cũng không có tính chịu đựng nhẫn nhục như Hoàng Quân.

Nàng cũng mỗi lúc một thờ ơ Tức Âm.

Nàng thường xuyên cãi nhau với Tức Âm, xù gai độc khắp người, chống đối nhục nhã bà. Nàng lấy lòng thôn trưởng, tộc trưởng, học được cách ức hiếp các anh chị em khác. Nàng không một tiếng động lặng lẽ làm tất cả biết, trong căn nhà này, Hoàng Nhưỡng không thể trêu chọc.

Thế là mắng chửi vạch khuyết điểm người, xát muối vết thương, đâu thèm để ý bi thương đau khổ của ai khác?

Cho đến mãi sau này, Hoàng Nhưỡng lờ mờ hiểu, vì sao mẹ con Hoàng Tăng lại trở nên ác độc.

—— nói chung cũng vì ở cái nhà họ Hoàng này, người người tự phải lạnh lùng, cũng không có ai vừa lòng đẹp ý cả.

Nàng kẻ ngang dọc trên mặt cát, viết một chữ.

Một chữ “Thu”.

Đệ Nhất Thu, những mũi đao nhọn kia vạch ra miệng vết thương quá mức xấu xí. Một giấc chiêm bao này, em không muốn lại trải qua thế nữa.

Ngoài viện, Hoàng Quân bước vội quay về, vừa tới cửa sân đã chạm mặt Hoàng Thự bước ra từ trong viện một tiểu thiếp. Vừa thấy lão, lưng Hoàng Quân toàn bộ cứng đờ.

Hoàng Thự đi đến trước mặt Hoàng Quân, đưa tay sửa sang tóc rối của nàng, Hoàng Quân không khỏi nghiêng người ra sau, vô thức tránh né.

“Đi ruộng về đấy à?” Hoàng Thự ra vẻ hiền từ thương yêu hỏi.

Ngoài viện, vô số ánh mắt các loại quăng tới. Hoàng Quân đành ừ đáp, Hoàng Thự đưa mắt dò xét nàng từ trên xuống dưới, nói: “Trong nhà này, chỉ có mày là ngoan nhất.”

Hoàng Quân cúi gằm, từ đầu đến cuối không nhìn lão. Hoàng Thự phát hiện ánh mắt của mấy kẻ khác, thế là giọng điệu hòa ái nói: “Việc nặng cứ giao cho hạ nhân đi làm, không cần mệt mỏi. Đi thôi.”

Hoàng Quân gấp gáp bước mấy bước, trốn vào trong sân.

Ở bên ngoài, chờ Hoàng Thự đi xa, mấy tiểu thiếp khác liền không âm không dương chửi bới. Mấy chuyện chỉ cây dâu mắng cây hoè hay ngấm ngầm hại người, tu vi mấy ả cao thâm lắm.

Hoàng Quân dĩ nhiên không dám cãi lại, nàng chỉ có thể giả bộ không sao, lúc đi ngang qua Hoàng Nhưỡng, thấy sân cát đã viết đầy một loạt chữ “Thu”. Nàng nói: “Chữ này không phải hôm qua em tập viết rồi à?”

Hoàng Nhưỡng vẫn cố chấp viết một chữ nữa, nói: “Em thích chữ này.”

Hoàng Quân không để ý, nàng ngừng đoạn, đột nhiên hỏi: “Chuyện của mẹ Hoàng Tăng… là em làm?”

“Chị đang nói gì thế? Em không hiểu.” Hoàng Nhưỡng vùi đầu tiếp tục viết chữ, lòng vẫn đang suy nghĩ chuyện khác.

—— cả đời này, phải làm sao trải qua đây?

Nàng không muốn chấp chưởng nhà họ Hoàng gì nữa, nói vậy, Hoàng Quân ít nhất còn phải đợi nàng lớn lên.

Quá lâu.

Với người thời gian một ngày bằng một năm, thời gian là con đao gỉ cùn.

Nhà họ Hoàng thôn Tiên Trà đã nát bét mức này, không cần cũng được.

Trong đầu nàng còn đang chìm trong suy nghĩ, Hoàng Quân nói: “Hôm qua lúc em không cho chị ra khỏi cửa, sao em biết Xuân Tú… sẽ đi nhà trúc ở núi Tam Lý? Nhưỡng à, em…”

Nàng vừa hỏi, đột nhiên có người mắng: “Mày là đồ đĩ thoã chỉ biết câu dẫn người!”

Sắc mặt Hoàng Quân trắng nhợt, lập tức ngừng bặt.

Tức Âm từ bên ngoài đi vào, bà ném “thần dược cầu tử” trong tay, xông lên túm lấy Hoàng Quân giáng một cái tát: “Ngay dưới đại đình sáng sủa lại làm ra chuyện đê hèn vậy, không biết xấu hổ! Mày sợ mấy con tiểu tiện nhân đui mù, không nhìn thấy sao?”

Hoàng Quân bụm mặt, biết Tức Âm lại lên cơn.

Tức Âm mặc một bộ đồ màu xám nhạt, mấy năm nay bà cầu thần bái Phật muốn có con trai. Thế là ăn mặc cũng mộc mạc.

Bấy giờ gò má bà gầy gò, hốc mắt hãm sâu, cộng thêm thần sắc điên cuồng oán độc, cả người nhìn rất đáng sợ.

Hoàng Nhưỡng kéo Hoàng Quân, muốn chạy ra ngoài tránh.

Không ngờ Tức Âm một tay túm được tóc Hoàng Quân, bà tiện tay cầm thanh xiên chống cửa sổ, đập xuống.

Hoàng Quân là một thổ yêu nhỏ, công pháp tu tập thật ra chỉ là Thực Linh lực, duy trì hình người, bảo dưỡng đất trồng.

Bản thân không có sức chiến đấu gì.

Một gậy gỗ đánh trên người, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cực kỳ đau đớn.

Mà Hoàng Nhưỡng, cũng đã tu một trăm năm võ đạo.

Nàng cực kỳ không kiên nhẫn, đoạt lấy thanh chống trong tay Tức Âm, mượn lực đẩy bà ngã ra đất, cả giận nói: “Đủ rồi!”

Tức Âm ngồi luôn ngay đó, búi tóc lỏng lẻo, váy áo bẩn thỉu. Trong mắt bà lửa giận càng sâu.

“Mày… con tiện chủng này! Sớm muộn gì cũng giống con chị của mày…” Bà thều thào mắng, bỗng xông vào trong phòng.

Hoàng Nhưỡng lôi Hoàng Quân định chạy, Hoàng Quân nói: “Nhưỡng à, em đừng mắng bà vậy, mấy năm nay tinh thần bà sa sút đi…”

Hoàng Quân còn chưa dứt lời, Tức Âm bỗng lao ra, sắc lạnh lóe lên trong tay, phóng thẳng đến ngay mặt Hoàng Quân. Hoàng Quân vô thức đưa tay đỡ, trên cánh tay truyền đến cơn đau kịch liệt. Lúc này nàng mới ý thức được là thứ gì —— là một thanh đao nhọn.

“Tao rạch mặt hai đứa bây, vậy sẽ không còn kẻ nào nói này nói kia!” Tức Âm lẩm bẩm như đã phát điên. Mà giữa cánh tay Hoàng Quân, da thịt rớt ra, lộ xương trắng, sau một lát, máu chảy ồ ạt.

Hoàng Nhưỡng cảm giác như chuyện xưa luân hồi.

Nàng xông lên, không chút nể tình dùng thanh chống xiên đánh rớt đao trong tay Tức Âm. Kiếm đạo Ngọc Hồ Tiên Tông đối phó Tức Âm thật sự là quá đơn giản. Tức Âm đau đớn rút tay về, thở hừ hừ.

Hoàng Nhưỡng chằm chằm nhìn vào mắt bà, cười lạnh nói: “Bọn con thấp hèn? Tức Âm, trước đây bà vốn là khuê các, lại cùng Hoàng Thự chưa cưới đã có con, cuối cùng bị nhà họ Tức đuổi khỏi cửa, đành phải gả vào nhà họ Hoàng. Đến cùng là ai thấp hèn?”

Tức Âm như bị đánh một đòn cảnh cáo, lảo đảo lùi lại.

Hoàng Nhưỡng chữ chữ trào phúng, nói: “Bà tự cam chịu đày đọa thì thôi, sao cứ phải sinh chúng con ra mà chịu khổ! Thuốc cầu con trai kia bà có uống nhiều mấy cũng sẽ không có con trai đâu! Ai mà tình nguyện chui ra từ bụng bà, nhận một người đàn bà uất ức vô năng làm mẹ chứ?”

Nàng nắm chặt tay Hoàng Quân, từng bước một đi ra ngoài viện, không quên nói: “Nhìn dáng vẻ bà bây giờ đi, vậy mà cứ phải ra vẻ đã từng là thiên kim tiểu thư thanh cao. Thật là vừa đáng thương vừa buồn cười.”

Mắng xong, nàng dắt Hoàng Quân trốn ra tiểu viện.

Hai chị em đi thẳng tới một góc ruộng.

Hoàng Nhưỡng lấy lại tinh thần, phát hiện chỗ này chính là nơi năm ấy nàng gầy dưỡng cỏ Thần Tiên.

Di sa Tức Âm sau khi chết đi, rải ở nơi này.

Hoàng Nhưỡng ngã xuống đất bên trong, ngửa mặt nhìn trời.

Hoàng Quân nói: “Em mắng mẹ thế, lát nữa chắc chắn mẹ sẽ không tha cho em.”

Hoàng Nhưỡng nhắm mắt lại, không nói gì.

Thế là Hoàng Quân ngồi xuống bên cạnh nàng, hôm nay bầu trời trong, mấy đóa mây trắng bồng bềnh trôi, biến đổi hình dáng tuỳ ý.

“Vết thương chị sao rồi?” Hoàng Nhưỡng hỏi.

Hoàng Quân đè vết thương, lôi ra một tấm vải cầm máu. Nàng thường xuyên bị thương, đã thành quen.

Cho nên, lúc này nàng đang lo lắng chuyện khác: “Không biết lúc nào bà ấy mới nguôi giận.”

Nhưng bà ấy sẽ không nguôi giận. Hoàng Nhưỡng xoay người, tựa đầu vào bụi cỏ nửa khô hoành.

Năm ấy ở ngoài đời, các nàng ngồi mãi đợi ở nơi này cho đến khi trời tối.

Chờ lúc trở lại tiểu viện, Tức Âm đã chết.

Bà dùng thanh đao nhọn kia, mổ tim mình ra.

Đầy đất là máu, tử trạng thê thảm vô cùng.

Rất nhiều rất nhiều năm sau, Hoàng Nhưỡng không còn nhớ nổi tâm tình mình ngay lúc đó.

Có lẽ là hoảng sợ?

Có lẽ là vui sướng?

Nàng rất ít khi nhớ lại quãng chuyện xưa này, cả Tức Âm lẫn tiểu viện kia, dáng vẻ nó đã bị cơn mưa hồi ức làm cho mơ hồ.

Nàng nằm hồi lâu, đột nhiên ngồi dậy, hai tay ôm đầu.

Hoàng Quân bị nàng làm giật mình, hỏi: “Đói bụng hả?”

Hoàng Nhưỡng không nói gì, máu Hoàng Quân thấm xuống ruộng đất, nhanh chóng bị thổ địa mút vào.

Người đàn bà này, đúng là đáng chết, không đáng nửa phần đồng tình.

Hoàng Nhưỡng lạnh lùng nghĩ.

Nhưng khi trời chạng vạng, chân trời nổi lên một tầng ráng chiều màu vàng kim, nàng đột nhiên đứng dậy, chạy như bay về tiểu viện.

Một giọng nói trong lòng, nhẹ nhàng gọi: “Mẫu thân.”

Nàng đạp gió mà đi, trong khoảnh khắc đã tới tiểu viện.

Trong viện, đao trong tay Tức Âm đã đâm rách ngực. Hoàng Nhưỡng nhặt một hòn đá nhỏ, nhẹ bắn. Cổ tay Tức Âm tê rần, người lập tức mất lực.

Nàng ngẩng lên, thấy Hoàng Nhưỡng nhảy vào tường viện, gầm thét: “Mày quay lại làm gì?” Bà bắt lấy Hoàng Nhưỡng, đưa tay tựa như muốn xán nàng một bạt tai. Nhưng giơ lên hồi lâu, bà bỗng dưng ôm Hoàng Nhưỡng vào trong ngực, khóc gào: “Con quay lại làm gì?”

Máu bà dính ướt y phục Hoàng Nhưỡng, ấm áp một mảng.

“Mẹ hãy sống, được không?” Hoàng Nhưỡng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài khô rối của bà, người đàn bà này ôm nàng, khóc đến như quỷ oán thê lương.

Không thể nào trả lời câu hỏi của nàng.

Hoàng Nhưỡng đành nhỏ nhẹ: “Sống nhé, được không?”

Hoàng Quân chạy về tiểu viện, thấy Hoàng Nhưỡng và Tức Âm ôm nhau, Tức Âm quỳ xuống, cả người vùi sâu vào trong ngực con bé. Mà chiếc cằm nhỏ của Hoàng Nhưỡng đặt trên đỉnh đầu bà, nhìn thần sắc, có thương xót ở tuổi này không nên có.

Ban đêm, Hoàng Nhưỡng xuất phát.

Nàng rời Thôn Tiên Trà, đi Như Ý Kiếm Tông.

Nàng không có đồng nào trên người, nhưng may có võ đạo trong giấc mơ hộ thân. Đi đường không đáng kể.

Như Ý Kiếm Tông, Hoàng Nhưỡng chưa từng đến.

Nhưng đây là Tông môn Đệ nhị trong Tiên môn, muốn tìm tới cũng rất dễ.

Hoàng Nhưỡng cả đường phong trần mệt mỏi, đi gấp trong đêm, liên tiếp nửa tháng, cuối cùng đã chạy tới đây.

Lọt vào tầm mắt là một thanh kiếm cực lớn. Thanh cự kiếm ngút trời mà đứng, hiện rõ nhuệ khí.

Hoàng Nhưỡng tìm tới đệ tử thủ vệ, nói: “Ta là cháu của Hà phu nhân Khuất Man Anh, nhờ chuyển lời giúp.”

Đệ tử kia thấy nàng cả người bụi đất đầy chật vật, lập tức nghi ngờ: “Cháu gái của chưởng môn phu nhân bọn ta? Có bằng chứng gì không?”

Hoàng Nhưỡng nói: “Ta là con gái của Tức Âm tộc Đệ nhất của tức nhưỡng, nhờ sư huynh vào báo giúp. Chắc chắn dì ấy sẽ gặp ta.”

Đệ tử nhíu chặt mày, do dự không dám vào.

Hoàng Nhưỡng trừng mắt, nói: “Chớ trông mặt mà bắt hình dong chứ!” Nói xong, nàng rút kiếm bên hông đệ tử, múa một bộ kiếm pháp. Dĩ nhiên kiếm pháp của Ngọc Hồ Tiên Tông, có tên Linh Sơn Du.

Đệ tử thấy thế, giật nảy, quả là không còn dám xem thường nàng, rối rít vào báo.

Hoàng Nhưỡng chờ ở cổng, thấp thỏm trong lòng.

Không biết Khuất Man Anh có ra gặp không.

Sau chốc lát, cổng chính Như Ý Kiếm tông mở ra, một phụ nữ đang mặc y phục luyện công, bên hông buộc dải lụa đỏ rực rỡ.

“Đứa bé ấy đâu?” Bà vừa hỏi, vừa nhìn bốn phía.

“Hà… Hà phu nhân…” Hoàng Nhưỡng gặp lại bà, cứ như đã cách một đời. Nàng không dám gọi dì, sợ Khuất Man Anh hiểu lầm nàng cậy thân mà nhờ vả.

Dầu gì quan hệ cũng quá xa.

“Ôi chao, con thật sự là con gái Tức Âm à?” Khuất Man Anh quan sát nàng tỉ mỉ, mãi mới nói: “Đúng là có mấy phần giống. Mà sao… mà sao con lại thành thế này?” Bà một tay ôm lấy Hoàng Nhưỡng, sờ vết thương xanh xanh tím tím trên mặt nàng — là Hoàng Tăng đánh.

“Trên người còn cả máu, trời ạ, em m đã gặp chuyện gì thế?” Khuất Man Anh hỏi luôn miệng.

Hoàng Nhưỡng áp sát vào ngực bà, lần đầu nàng thử xin sự giúp đỡ của một người giống như chẳng hề quen biết. Nàng dán mặt vào ngực Khuất Man Anh, mãi mới nói: “Mẹ con muốn giết chị của con, cầu xin dì mau mau cứu chị con đi.”

Tuổi nàng còn bé, giọng còn mang sự ngây thơ.

Khuất Man Anh ôm nàng nói: “Được rồi, con không cần phải sợ, từ từ nói cho dì nghe. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao con tìm được đến đây?”

Bà đang hỏi, cách đó không xa, một người đi tới —— chính là Hà Tích Kim.

Hà Tích Kim một vẻ tài cao, dung mạo tuấn vĩ, dáng vẻ đường đường.

Ông chỉ Hoàng Nhưỡng hỏi: “Cô, cô, cô bé… là, là, là ai?”

Khuất Man Anh nói: “Bảo là con của em Tức Âm, có điều là chẳng biết sao lại máu me khắp người chạy đến Như Ý Kiếm tông. Chỉ e là nhà họ Hoàng có chuyện, tôi muốn đi xem.”

Hà Tích Kim nói: “Được được được, ta, ta, ta cùng, cùng, cùng đi, đi.”

“Cũng được.” Khuất Man Anh gật đầu, “Người đâu, chuẩn bị xe.”

Bà dặn dò hạ nhân, sau đó lại hỏi Hoàng Nhưỡng: “Bé ngoan, sao mẹ lại muốn giết chị con?”

Hoàng Nhưỡng do dự nói: “Vì cha ngủ trong phòng chị, mẹ liền lấy đao chém chị ấy.” Nàng ra thế vung chặt, nói: “Chị bị chém bị thương.”

Nghe câu ấy, Khuất Man Anh giật bắn, Hà Tích Kim thì biến sắc, lên giọng: “Cái…, cái cái gì?!”

Hoàng Nhưỡng tựa như bị giật mình, nàng nép vào ngực Khuất Man Anh, không nói.

“Đừng dọa con nít chứ.” Khuất Man Anh sờ đầu Hoàng Nhưỡng, nói: “Tích Kim, chuyện này e là chúng ta có khua chiêng gióng trống sang ấy cũng không dễ xử lý. Tốt nhất cứ âm thầm vào nhà họ Hoàng kiểm chứng. Nếu lão Hoàng Thự kia thật sự mặt người dạ thú thế thì tuyệt đối không thể để lão ta tiếp tục làm ác.”

Một tia tàn độc hiện trên mặt Hà Tích Kim, nói: “Nếu, nếu, nếu như chuyện, chuyện chuyện này, là là là thật, ta, ta, ta lột lột lột da, da, da da lão!”

Đây vốn là một câu thoại tàn độc cực kỳ ngầu ác, sao đến miệng Hà chưởng môn lại thành nát bét hiếm thấy.

Hoàng Nhưỡng muốn cười nhưng nàng nhịn được.

Nàng rúc vào trong ngực Khuất Man Anh như tìm được chỗ dựa.

Lúc hai chữ “chỗ dựa” hiện lên trong biển não, Hoàng Nhưỡng không khỏi sửng sốt.

Người như nàng, đâu còn để ý đến chỗ dựa gì?

Thế nhưng cảm giác này thực quá tốt, nàng nép trong ngực Khuất Man Anh, chỉ sau chốc lát thiếp đi.

Nhưng trong mơ lại gặp Đệ Nhất Thu một tay chống cổng thành, bị sương đen biến thành đầu lâu khô gặm cắn. Ở lồng ngực chàng, có thể thấy lộ rõ nội tạng.

“Đệ Nhất Thu.” Hoàng Nhưỡng thấp giọng nói mớ.

Khuất Man Anh nghiêng tai lắng nghe, cuối cùng không hiểu.

“Cô bé này, chắc bị dọa sợ nữa rồi.” Bà lẩm bẩm.

——————–

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Không Tỉnh