Không Tỉnh

Chương 23


Ngọc Hồ Tiên Tông, ngoại môn.

Tạ Linh Bích đi thẳng một đường vào cửa tiệm buôn bán, mấy vị chưởng quầy đều đang vô cùng lo lắng. Tạ Linh Bích đi vào phòng của Tạ Nguyên Thư, thấy hắn nằm ở trên giường, hơi thở mong manh. Tạ Linh Bích tiến lên bắt mạch, chỉ thấy mặc dù khí tức hắn yếu, nhưng nội lực lại tăng lên không ít!

Đây là đương nhiên, cảnh trong mơ hắn ta hấp thụ tu vi của cả hai người Tạ Linh Bích và Tạ Hồng Trần cơ mà.

Tạ Linh Bích ngay cả suy nghĩ muốn một chưởng đánh chết hắn ta cũng có, nhưng nói cho cùng lão cũng chỉ có một nhi tử thân sinh này.

Lão thở dài một hơi, chỉ có thể nói: “Lệnh cho Bách Thảo Phong điều trị cho nó, việc này nhất định phải giữ bí mật, bất cứ kẻ nào hỏi cũng không được nhắc đến.”

Mấy vị chưởng quầy đồng thời đáp lại. Bọn hắn là người do Tạ Linh Bích điều đến, tính tình cẩn thận, miệng cũng kín như bưng. Tạ Linh Bích không hề lo lắng, lão dàn xếp cho Tạ Nguyên Thư xong, đột nhiên hỏi: “Đêm qua, các ngươi có nằm mơ giấc mộng gì không?”

“Chuyện này…” Bốn vị chưởng quầy bèn kể hết lại chuyện trong mơ. Không có gì bất ngờ, cảnh trong mơ của bốn người đều như nhau.

Lúc này Tạ Linh Bích lại đi tìm rất nhiều đệ tử để xác minh suy đoán trong lòng, quả nhiên, đêm qua tất cả đệ tử của Ngọc Hồ Tiên Tông đều có mơ cùng một giấc mơ.

Bao nhiêu người như thế mà đều cùng mơ một giấc mơ. Tạ Linh Bích thân là người trong tiên môn, đương nhiên biết có chuyện lớn xảy ra. Lão lập tức phái người đến nhà dân chúng điều tra – – rốt cuộc chuyện này là nhằm vào Ngọc Hồ Tiên Tông hay là tất cả mọi người?

Thật sự nực cười, Ngọc Hồ Tiên Tông được xưng là đệ nhất tiên tông, ấy nhưng hôm nay lại xuất chuyện lớn như vậy. Lão là người đứng đầu nhưng lại không hay biết. Hiện tại, lão chỉ có thể nhốt Tạ Nguyên Thư lại trước, vừa là để trị thương cho hắn ta, cũng vừa đề phòng hắn ta làm loạn như trong mơ.

Ám Lôi Phong.

Tạ Hồng Trần đi ra từ mật thất, ánh sáng mặt trời chiếu lên người hắn, xua tan đi sự ẩm ướt âm u trong phòng. Nhưng sự lạnh lẽo trong lòng hắn lại không cách nào xua đi được. Quá nhiều vấn đề bày ngay trước mắt, mà hắn thì lại không hề hay biết gì.

Những lời Hoàng Nhưỡng nói trong mộng là thật sao? Nàng thật sự bị thi hành khổ hình chỉ vì phát hiện ra bí mật của sư phụ hắn? Hiện tại nàng đang ở nơi nào, có hay khỏe hay không?

Ha… khỏe không ư. Nếu như thật sự bị thi hành hình phạt Bàn Hồn Định Cốt Châm thì làm sao còn có thể khỏe mạnh được?

Tạ Hồng Trần bước ra khỏi Ám Lôi Phong, đợi hắn phản ứng kịp mới phát hiện mình vậy mà đi đã đi tới một nơi khác – – Kỳ Lộ Đài.

Tường bao bên ngoài Kỳ Lộ Đài là màu trắng, bên trên phủ mái ngói lưu ly màu xám. Đúng trước cổng vòm hình bán nguyệt có thể nhìn thấy cái sân viện nhỏ nhắn tinh xảo bên trong. Tạ Hồng Trần đẩy cửa đi vào, nơi này đương nhiên không đến mức hoang vu.

Đình nhỏ mái cong vẫn sạch sẽ không nhuốm bụi trần, bên trong có bàn đá và ghế đá như xưa. Nước trong Bạch Lộ Trì vẫn trong vắt, bên cạnh có trồng một gốc mai cổ, đúng là Niệm Quân An.

Cảnh trí này, thoáng chốc trùng khớp với cảnh tượng đêm qua.

Tạ Hồng Trần chậm rãi bước vào, chuyện cũ từng mảnh vụn ùa về. Hắn với nàng có trăm năm phu thê, nhưng phần tình cảm ấy lại bị giam cầm trong mảnh trời nho nhỏ này. Tại nơi này, hắn từng chứng kiến phong quang kiều diễm nhất nhân gian. Hắn cho phép nàng càn rỡ nở rộ, mà chính hắn cũng từng như si như mê.

Nhưng bước ra khỏi nơi này, Tạ Hồng Trần lại trở thành Tông chủ Tiên Môn trong trẻo lạnh lùng ít ham muốn, siêu phàm thoát tục. Nàng là Tông chủ phu nhân dịu dàng hiền lương, xinh đẹp thông tuệ. Hai người tương kính như tân, không hề quá thân thiết.

Tạ Hồng Trần đè nén tất cả cảm xúc xuống đáy lòng, những hồi ức bị lý trí hắn cắn nát, tan thành bụi phấn không còn để lại chút dấu vết nào.

Hắn đi đến bên cạnh Bạch Lộ Trì, nhìn chằm chằm mặt nước bình tĩnh không gợn sóng. Ngay trong giấc mơ đêm qua, nàng khóc nói: “Nếu thật sự đi tìm ta, chàng sẽ thấy ta ở ngay trong Bạch Lộ Trì. Nhưng chàng căn bản không hề đi tìm ta! Căn bản không hề đi tìm ta…”

Nước trong Bạch Lộ Trì trong vắt, phản chiếu gương mặt hắn.

Mà hắn, cũng lạnh lùng đối diện với chính mình.

Tạ Hồng Trần có hơi do dự, hắn khẽ nâng tay phải, một chiếc gương đồng sáng choang xuất hiện trong tay. Gương đồng chiếu rọi mặt hồ, trong giây lát, nước ao trong suốt, đến từng hạt cát bên trong cũng trở nên rõ ràng.

Tạ Hồng Trần vung ống tay áo, nước ao lay động, nhưng vẫn trong suốt chứ không đục bẩn hỗn loạn. Nhưng chỉ khoảng nửa khắc sau, một vật trong bụi cát chui ra. Tạ Hồng Trần thu lại gương đồng, tay phải nắm lấy, vật kia như có linh thức, nhanh chóng thoát ra khỏi nước ao, bay vào trong tay hắn.

Tạ Hồng Trần dùng nước ao rửa sạch nó, phát hiện đây là một miếng ngọc bích màu trắng.

Cả Ngọc Hồ Tiên Tông vì tránh phạm húy tên lão tổ nên mọi người không lấy chữ “bích” này làm tên.

Nhưng không ngờ ở nơi đáy Bạch Lộ Trì, lại tìm được một miếng ngọc bích.

Tạ Hồng Trần nắm miếng ngọc bích màu trắng này trong tay, từ khe hở tràn ra không phải giọt nước, mà là mười năm thời gian. Trong mộng những lời Hoàng Nhưỡng nói, ít nhất có vài chỗ là thật. Nàng nói nàng bị lão tổ thi hành hình phạt Bàn Hồn Định Cốt Châm, bị tù giam ở trong lòng núi.

Nàng nói nơi đó phù quang lóe lên, có con chuột gặm mất nửa gương mặt nàng. Nàng nói nàng để lại thứ này trong Bạch Lộ Trì, nếu Tạ Hồng Trần thấy, nhất định có thể đoán ra tung tích của nàng.

Tạ Hồng Trần nhắm mắt lại, giơ tay khẽ day mi tâm.

Đôi mắt bị thương bắt đầu trở nên đau nhức, dẫn tới đầu óc cũng trướng lên. Hắn cố gắng không nghĩ tới Hoàng Nhưỡng, nàng khiến hắn không cách nào bình tĩnh suy nghĩ.

Hắn không đi vào trong, bên trong chính là phòng ở của Hoàng Nhưỡng. Từ sau khi nàng mất tích, Tạ Hồng Trần đã không còn đến đây. Tạ Hồng Trần xoay người rời khỏi mảnh trời này, lúc bước ra khỏi cổng vòm hình bán nguyệt, đằng sau loáng thoáng có tiếng người kêu gọi: “Hồng Trần?”

Hai tay Tạ Hồng Trần nắm chặt, cố nhịn không quay đầu. Tất cả vọng tưởng sẽ biến thành ma chướng.

Hắn dứt khoát rời khỏi Kỳ Lộ Đài, nhưng sau lưng lại tựa như có người đang dịu dàng nhìn hắn.

– – Trong quá khứ, mỗi một lần rời khỏi nơi này, người kia đều đứng ở trước cổng vòm, mỉm cười đưa tiễn. Hắn chưa bao giờ quay đầu, nhưng vẫn biết.

“Sư phụ.” Trước mặt có đệ tử gọi.

Trong lòng Tạ Hồng Trần cả kinh, bấy giờ mới phát hiện mình đã đi tới chân núi tự lúc nào, mà trước mặt chính là nhị đệ tử Tạ Lạp. Hắn ổn định lại tinh thần, hỏi: “Có chuyện gì?”

Tạ Lạp cũng là lần đầu tiên thấy sư phụ nhà mình mất hồn mất vía như vậy, hắn nói: “Bẩm sư phụ, tiểu sư muội đột nhiên tổn hao rất nhiều công lực, không thể khôi phục nhân thân.” Lúc nói chuyện, hắn giơ tay lên, trong lòng bàn tay chỉ có một con ve sầu, đúng là Tạ Tửu Nhi.

Tạ Hồng Trần đương nhiên biết nguyên nhân – – ngay trong giấc mộng kỳ lạ kia Tạ Tửu Nhi cũng bị hấp thụ nội lực. Nàng ta tuổi còn nhỏ, tu vi vốn không cao, phen này bị tổn thương nặng, có lẽ là tổn thương đến căn cơ rồi.

Nhưng hiện tại Hồng Trần cũng chẳng buồn quan tâm đến nàng ta, chỉ đành phải nói: “Đưa đến Bách Thảo Phong trị liệu.”

Tạ Tửu Nhi biến thành nguyên thân đang bò qua bò lại trong tay Tạ Lạp, nàng ta đương nhiên nghe hiểu câu này. Nhưng công lực bị tổn thương, Bách Thảo Phong thì có cách nào? Chỉ có chờ nàng ta một lần nữa tu luyện rồi hóa hình người thôi.

Nàng ta thân là ve sầu, có thể chỉ trong vài thập niên ngắn ngủi đã tu thành hình người, một là vì nàng ta có thiên chất thông minh, hai là…

Tạ Tửu Nhi đột nhiên nhớ tới một người, hai là vì người kia không tiếc trả giá, dùng mọi linh đan diệu dược bồi dưỡng nàng ta.

Lúc nàng ta đang tủi thân rơi nước mắt trong lòng bàn tay Tạ Lạp, trong lòng ấy vậy mà lại nghĩ tới người kia – – người dưỡng mẫu đã từng yêu thương nàng ta, thân thiết nhất với nàng ta. Tạ Tửu Nhi đột nhiên nghĩ tới, nếu nàng còn đang ở đây, có lẽ sẽ nghĩ mọi cách giúp mình.

Suy nghĩ này khiến nàng ta mờ mịt, đã rất nhiều năm nàng ta không nhớ đến Hoàng Nhưỡng rồi. Chỉ có hiện tại, vào lúc nàng ta rơi vào tình cảnh khó khăn nhất, bóng dáng người kia mới đột nhiên trở nên rõ ràng. Nàng ta nhớ rõ, trước đây, thật ra Hoàng Nhưỡng vẫn luôn coi nàng ta như bảo bối.

Hoàng Nhưỡng sẽ mua tất cả y phục cho nàng ta, búi cho nàng ta mái tóc cực kỳ tinh xảo. Khi đó nghĩa phụ không thường tới Kỳ Lộ Đài, hai mẹ con nàng cũng từng sưởi ấm lẫn nhau, trải qua một khoảng thời gian khá dài.

Giấc mộng đêm qua, nhất định là sự trả thù của nàng.

– – Hiện tại nàng nhất định rất ghét mình. Tạ Tửu Nhi bò mệt rồi thì bất lực ghé vào trong lòng bàn tay của nhị sư huynh. Ở trong hồi ức sắp tàn phai theo năm tháng, có một lần nàng ta theo Hoàng Nhưỡng đi dạo phố. Hoàng Nhưỡng mua cho nàng ta rất nhiều đồ ăn ngon và đồ chơi.

Mãi đến khi nàng ta không đi nổi nữa, nàng ta mới túm lấy góc áo Hoàng Nhưỡng, nói: “Mẫu thân, Tửu Nhi không đi nổi nữa rồi, Tửu Nhi muốn được mẫu thân ôm.”

“Ngươi đó nha, ve sầu gì chứ, quả thực là một hài tử lười biếng!” Hoàng Nhưỡng khôi phục lại nguyên thân cho nàng ta, để cho nàng nằm trong lòng bàn tay mình, dẫn nàng ta về nhà.

Sau đó… Đã không còn sau đó nữa. Sau khi Tạ Tửu Nhi chuyển từ Kỳ Lộ Đài đến Điểm Thúy Phong thì cũng không còn gọi nàng bằng từ “mẫu thân” nữa. Nàng ta ghét Hoàng Nhưỡng, vì Hoàng Nhưỡng nhặt được nàng ta cho nên mới dẫn tới nghĩa phụ lạnh nhạt với nàng ta như vậy. Nàng ta bắt đầu ra vẻ xa cách gọi Hoàng Nhưỡng là nghĩa mẫu, quả nhiên từ đó nàng ta dốc lòng chiếm sự bồi dưỡng của nghĩa phụ.

Nhưng từ đó về sau, nàng ta không còn mẫu thân nữa.

Nàng ta không biết vì sao mình lại nhớ tới những chuyện cũ này, nàng ta cho rằng mình đã quên nó từ lâu.

Tạ Lạp thu Tạ Tửu Nhi vào trong tay áo, lại nói: “Vừa rồi ba vị tiền bối Hà Tích Kim, Trương Sơ Tửu cùng Võ Tử Sửu có đến đây, muốn cầu kiến Tông chủ.”

Tạ Hồng Trần cũng thấy bất ngờ, nói: “Đi thôi, theo ta đi tiếp khách.”

Lai Nghi Quán, đám người Hà, Trương, Võ đã ngồi xuống, tự có đệ tử dâng trà thơm.

Hà Tích Kim cầm cốc trà lên, vừa mới nhấp một ngụm trà nóng, bên ngoài đã có người nói: “Tông chủ đến!”

Ba người vội vàng đứng lên. Tuy luận tuổi tác, ba người bọn hắn lớn tuổi hơn, nhưng dù sao hiện giờ Tạ Hồng Trần cũng là Tông chủ Ngọc Hồ Tiên Tông. Ba người theo thứ tự hành lễ với hắn, Tạ Hồng Trần cũng ôn hòa đáp lễ.

Sau khi ngồi xuống, Hà Tích Kim nói: “Hôm qua, đêm hôm qua…”

Trương Sơ Tửu tiếp lời kể nốt câu chuyện, thật đúng là hiểu chuyện khiến người ta đau lòng: “Đêm qua chúng ta đều nằm mơ một giấc mộng rất lạ, trong lòng cảm thấy bất an nên đã đặc biệt tới thăm hỏi Tạ tông chủ.”

Tạ Hồng Trần đương nhiên không thấy bất ngờ, hắn nói: “Không dối gạt chư vị, giấc mộng này có hơi quỷ dị. Ta ở trong mộng, hai mắt bị thương, tu vi mất sạch. Sau khi tỉnh mộng, hai mắt trướng đau, nhìn vậy không còn rõ. Công thể cũng có chỗ hư tổn.”

Hắn thẳng thắn thành khẩn như vậy, Hà, Trương, Võ trái lại sinh lòng áy náy. Trước khi tới, bọn hắn còn nghĩ nếu Tạ Hồng Trần có ý lừa dối, bọn hắn đã nghĩ ra nên đáp lại thế nào.

Nhưng sau khi nghe Tạ Hồng Trần thẳng thắn, bọn họ lại thấy mình đã lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử rồi.

Hà Tích Kim nói: “Tạ, Tạ tông, tông chủ…”

Trương Sơ Tửu nói: “Tạ tông chủ chịu khổ rồi. Cảm ơn Tạ tông chủ đã cho biết, chúng ta vô cùng cảm kích. Giấc mộng này biến hóa ly kỳ, hiện giờ thật khiến lòng người hoảng sợ, chỉ sợ thiên đạo có biến. Chúng ta đặc biệt đến đây là vì muốn bàn bạc đối sách với Tạ tông chủ.”

Võ Tử Sửu không có quá nhiều kiêng dè, hắn trực tiếp hỏi: “Tạ tông chủ, thật ra chúng ta rất lấy làm khó hiểu, bằng vài tu vi cùng tài trí của ngươi và lão tổ Linh Bích, thế thì trong mơ, Tạ Nguyên Thư Tạ đại công đã ám toán đánh lén các ngươi thế nào?”

Hắn nói thẳng, Tạ Hồng Trần bị hỏi ngược lại có chút khó xử. Hắn đương nhiên không thể nói ra Hoàng Nhưỡng, trong cả giấc mộng lạ này, thật ra Hoàng Nhưỡng là hiềm nghi lớn nhất. Thời gian trong mộng là vào mười năm trước, nhưng mười năm trước là lần cuối cùng hắn gặp nàng.

Trí nhớ của mọi người đều dừng lại ở năm đó, chỉ có nàng là biết rõ chuyện xảy ra vào mười năm sau. Hơn nữa nàng làm này tất cả những việc này chính là vì đối phó với sư phụ của mình, báo thù cho chính nàng.

Xem ra, rất có thể nàng chính là người khởi xướng giấc mộng này.

Tạ Hồng Trần lòng như gương sáng, nhưng lúc này thật sự không rõ, nếu mạo muội nói ra nàng, chỉ sợ sẽ gây bất lợi cho nàng. Tạ Hồng Trần đành phải nói: “Trong mộng nhất thời hỗn loạn, sơ suất mà thôi. Trái lại đã khiến các vị tiền bối chê cười rồi.”

Lời này của hắn rất qua loa hàm hồ, đám người Hà Tích Kim lại không tiện hỏi nhiều. Nói cho cùng, người ta cũng là Tông chủ và lão tổ của một tông, chịu nhiều thiệt thòi như vậy còn không có chỗ báo thù, có lẽ trong lòng cũng rất nặng nề. Nếu cứ truy hỏi tận gốc tiền căn hậu quả sẽ khiến người ta thấy ghét, thấy phiền.

Trái lại Tạ Hồng Trần nói tiếp: “Nói ra cũng thật xấu hổ, mấy năm nay Ngọc Hồ Tiên Tông dốc lòng học hỏi, ít qua lại trong dân gian. Lần này xảy ra chuyện lớn như thế, ta nghĩ, trong dân gian chắc cũng có dị tượng trước rồi. Không biết ba vị có từng nghe được chút tiếng gió gì không?”

Ba người Hà, Trương, Võ đương nhiên cũng đã suy nghĩ rất lâu, Võ Tử Sửu nói: “Thật ra mấy năm qua trong tiên môn và dân gian đều vô cùng thái bình. Ti Thiên Giám và Ngọc Hồ Tiên Tông chia nhau giải quyết những vụ án quái dị mà dân chúng đệ trình. Nhưng ngoài mấy chuyện lừa đảo ngang ngược bên ngoài, trái lại chưa từng nghe qua chuyện gì lạ.”

Trương Sơ Tửu nhíu mày, đột nhiên nói: “Nói ra, gần đây có một vụ án, từ quan phủ chuyển giao đến Ti Thiên Giám.”

Hắn nhắc tới ba chữ Ti Thiên Giám, trong lòng Tạ Hồng Trần lại thoáng động.

Dù sao ba chữ kia vẫn luôn ràng buộc cùng một người – – Đệ Nhất Thu. Mà ở trong mộng, phong thư hòa ly Đệ Nhất Thu yêu cầu, đến nay vẫn cứ như xương mắc họng hắn.

Trương Sơ Tửu tiếp tục nói: “Nghe Bảo Võ nói, là một vụ án mất tích. Có người lấy danh nghĩa của Ngọc Hồ Tiên Tông, nhận đồ đệ để lừa gạt hài tử. Sau cùng hài đồng mất tích không rõ. Mới đầu quan phủ kết luận đây là một vụ án mất tích, nhưng sau không biết vì sao, Giám Chính sai người mang hồ sơ vụ án về Ti Thiên Giám.”

“Vụ án hài đồng mất tích?” Tạ Hồng Trần nhíu mày, xoay người hỏi Tạ Lạp: “Có chuyện như vậy sao?”

Tạ Lạp vội hỏi: “Bẩm tông chủ, trong dân gian chuyện lừa gạt buôn bán hài đồng luôn rất nhiều. Chuyện này là có dân chúng tới cửa tìm nhi tử, nhưng bởi vì là kẻ lừa đảo gây nên, không liên quan gì đến yêu tà. Cho nên đệ tử mới thay bọn hắn báo quan.”

Trái tim Tạ Hồng Trần dần siết chặt, nhưng ngoài mặt lại không có biểu hiện gì, hắn nói: “Bất luận có phải là do yêu tà làm hay không, dám to gan lấy danh nghĩa Ngọc Hồ Tiên Tông đi lừa đảo thì đều không thể khoan thứ. Ngươi đi điều hồ sơ vụ án tới đây, thừa dịp ba vị tiền bối cùng ở đây lúc này, chúng ta cùng nhau nhân tích điều tra.”

Tạ Lạp vội đáp: “Vâng.”

Không lâu sâu, hai rương hồ sơ vụ án được nâng đến. Không nói đến đám người Hà Tích Kim lúc nhìn thấy, chỉ riêng Tạ Hồng Trần nhìn thôi cũng đã cảm thấy kinh hãi – – sao lại có nhiều vụ án mất tích như thế?

Hắn đứng dậy, chắp tay nói với ba người Hà Tích Kim: “Phải làm phiền ba vị tiền bối rồi. Người đâu, mang rượu lên cho vị tiền bối.”

Đám người Hà Tích Kim Tam luôn nhiệt tình vì lợi ích chung, hiện giờ lại nghe nói có rượu ngon lại càng tự nhiên mà nói: “Vì dân trừ hại thôi, Tạ tông chủ không cần khách khí.”

Đệ tử tiến lên, đổi trà nước trên bàn thành rượu. Bốn người vừa uống rượu vừa tìm đọc hồ sơ, cũng bất giác không còn cảm thấy buồn tẻ nữa.

Có điều đống hồ sơ này lại khiến người ta thấy mà không ngừng nhíu mày. Trương Sơ Tửu nói: “Chiếu theo thời gian xảy ra vụ án, địa điểm không hề theo quy luật, kẻ lừa đảo nữ có nam cũng có. Bao nhiêu năm qua những đứa trẻ bị mất tích lại không một ai có thể tìm về. Thật sự nghe mà thấy dọa người.”

Võ Tử Sửu cả giận nói: “Triều đình quá thất trách!”

Tạ Hồng Trần ở bên vừa lật xem hồ sơ, vừa nói: “Việc này nói ra cũng tại Ngọc Hồ Tiên Tông sơ suất.” Hắn nhanh chóng lật xem hồ sơ, sau cùng đột nhiên nói: “Hửm?!”

Ba người Hà, Trương, Võ đều nhìn về phía hắn, Tạ Hồng Trần nhanh chóng so sánh đối chiếu với những hồ sơ khác, sau đó nói: “Ba vị tiền bối, những vụ án này cũng không phải hoàn toàn không hề có quy luật!”

Ba người sửng sốt, Tạ Hồng Trần nói tiếp: “Tiền bối mời người xem, đứa nhỏ này đều được từ lão gia gia đến phụ thân yêu thương như trân bảo. Còn đứa nhỏ này, cha mẹ bốn đời đều là con một, cho nên vẫn luôn được coi là người nối dõi tông đường. Còn đứa nhỏ này, sinh ra trong gia đình thợ săn, vô cùng khỏe mạnh cường tráng. Ắt hẳn được cha mẹ kỳ vọng cao. Còn nữ hài này, từ nhỏ đã xinh đẹp như hoa, cha mẹ mời cả danh sư, không tiếc bỏ ra số tiền lớn để bồi dưỡng…”

Hắn từng bước từng bước liệt kê từng điểm kỳ lạ của những đứa bé trên, trong đầu Hà Tích Kim bỗng lóe lên một ý nghĩ: “Nhất, nhất…”

Tạ Hồng Trần gật đầu, nói: “Tất cả hài tử bị bắt cóc đều là đứa trẻ được cha mẹ yêu thương nhất. Chư vị, ta nhớ rõ vào năm Thành Nguyên thứ 82, dịch bệnh hoành hành. Vô số hài tử bị bán với giá rẻ mạt. Nhưng cả năm nay, những đứa trẻ bị bắt cóc và lừa gạt cũng hệt như vậy.”

“Đây là vì sao? Vơ vét tài sản?” Võ Tử Sửu hỏi, nhưng rất nhanh hắn đã phủ nhận ý kiến của mình: “Nếu là vơ vét tài sản, triều đình sẽ không đến mức không có chút manh mối nào.”

Tạ Hồng Trần nói: “Hết cách rồi. Hiện giờ có manh mối, chỉ cần tiên môn và triều đình đồng lòng chung sức thì nhất định có thể chờ được cơ hội bắt kẻ xấu.”

Trương Sơ Tửu nói: “Chúng ta sẽ bảo các môn phái chú ý, nhìn xem hài tử nhà ai có những đặc điểm phù hợp.”

Tạ Hồng Trần ừ một tiếng, nói: “Mong ba vị cũng chuyển lời tới Ti Thiên Giám, chuyện vì dân trừ hại, tiên môn và triều đình không nên phân định rạch ròi. Châu quan huyện nha của triều đình ở khắp các nơi, bọn hắn làm việc, dù sao cũng tiện hơn tiên môn rất nhiều.”

Hắn tha thiết dặn dò, ba người Hà Tích Kim, Trương Sơ Tửu, Võ Tử Sửu đều có chút xấu hổ – – dù sao trước đó không lâu, bọn hắn mới lẻn vào tiên môn nhà người ta, còn trộm mất phu nhân nhà người ta.

Ba người ngượng ngùng cáo từ, chờ đến lúc ra khỏi sơn môn, Võ Tử Sửu thở dài: “Tính tình Tạ tông chủ quang minh lỗi lạc, tài trí vô song, thật sự khiến người ta bội phục.”

Trương Sơ Tửu cũng nói: “Vốn tưởng rằng trong lòng hắn có khúc mắc với Ti Thiên Giám, ắt sẽ không đồng ý hợp tác. Lại không nghĩ đến lòng quân rộng rãi, khiến người ta hổ thẹn. Nói ra, Tạ Linh Bích này cũng rất biết cách nhìn người.”

Hà Tích Kim nói: “Phu, phu, phu nhân…”

Trương Sơ Tửu cũng nói: “Ý đại ca, chúng ta đều đã hiểu. Chuyện của Tạ phu nhân không nên giấu giếm hắn. Nhưng dù sao người cũng đã lén trộm đi rồi. Hơn nữa hiện tại còn đang được điều dưỡng trong tay Đệ Nhất Thu. Dù sao chúng ta cũng là người ngoài, lại không biết nguyên do trong đó. Biết phải giải thích thế nào mới tốt đây?”

Hà Tích Kim không nói thêm gì nữa. Ba người chỉ có thể ôm việc trái với lương tâm, quay ngược trở lại Ti Thiên Giám.

Ti Thiên Giám, Huyền Vũ Ti.

Hà Tích Kim vừa về đến nơi, theo bản năng liền đến phòng cho khách – – bẩm báo mọi chuyện với phu nhân nhà mình trước.

Trương Sơ Tửu và Võ Tử Sửu đã sớm luyện thành thói quen, hai người cùng nhau đi tìm Đệ Nhất Thu. Đệ Nhất Thu mới vừa dẫn theo Hoàng Nhưỡng trở về, hắn đưa Hoàng Nhưỡng về phòng ngủ, còn mình thì đến thư phòng sắp xếp lại thành quả đi chơi hôm nay. Những bộ y phục, trang sức, giày thêu đủ để chứa vài rương đồ.

Hạ nhân không biết là vật gì, chỉ biết là sai người mang đến thư phòng.

Đệ Nhất Thu tiện tay cầm lấy một chiếc trâm cài đầu, khoa tay múa chân ở trên đầu một hồi, đang định xem hiệu quả thì hai người Trương Sơ Tửu, Võ Tử Sửu đẩy cửa tiến vào.

Hai người nhìn hắn đang nâng chiếc châm cài tóc mình, chiếc châm kia hoa mỹ phức tạp, mà hắn lại giống như đang muốn cài lên, hai người Trương – Võ nhất thời vô cùng kinh hãi.

Đệ Nhất Thu đành phải yên lặng thả cây châm xuống, chuyện này cũng không tiện giải thích. Hắn chỉ có thể coi như không có việc gì mà hỏi: “Sao không thấy Hà chưởng môn đâu?”

Hai người Trương, Võ khẽ ho một tiếng, giả vờ như vừa rồi mình không phát hiện ra điều gì. Trương Sơ Tửu nói: “Hắn trở về phòng báo cáo với phu nhân rồi.”

“Hà chưởng môn rõ là…” Giám Chính đại nhân suy nghĩ một hồi, thầm cất lời khen: “Thật có gia giáo.”

“Khụ khụ.” Hai người Trương, Võ lập tức nói: “Nói chính sự nói chính sự.”

Hai người kể lại chuyện hôm nay tại Ngọc Hồ Tiên Tông, nhất là vụ án hài tử bị mất tích một cách kỳ lạ. Trong lời nói của hai người không khỏi toát lên vẻ tán thưởng Tạ Hồng Trần trí lực siêu quần, quả thật là người khiêm tốn. Giám Chính đại nhân nghe thấy, mặt thì cười, nhưng trong lòng lại vô cùng u ám.

– – Hừ. Ngày mai đến Nội Các, đề nghị trưng thu thuế của tiên môn thôi.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Không Tỉnh