Không Phụ Lòng Thanh Xuân

Chương 3


Ngày thanh niên Ngũ Tứ, thành phố tổ chức một cuộc thi hợp ca, để các trường tổ chức cho học sinh tham gia.

Làm sao mà giáo viên dàn hợp ca có thể bỏ lỡ chuyện này được, sau khi nhận được thông tin thì giáo viên thức đêm chọn bài hát in bản nhạc, vào tiết học buổi chiều cuối cùng ngày thứ hai, gọi học sinh trong dàn hợp ca đến hội trường lớn của trường.

Mộc Tiểu Dực phải đợi một người bạn ở lớp bên cạnh, lúc đến hội trường lớn, khán đài đã chật kín người. Cô nhìn lướt qua, phát hiện chỗ ngồi bên phải khán phòng, là mười mấy nam sinh lớp thể dục thể thao.

Cô và người bạn học kia ngồi sau đám bạn bên trái, không nhịn được lòng hiếu kỳ, cô dùng ngón tay chọt chọt vào một bạn nữ trước mặt, hỏi: “Sao lớp thể dục thể thao cũng ở đây?”

Bạn nữ kia quay đầu, thấp giọng nói: “Giáo viên nói chỉ có hợp xướng thì quá nhàm chán, nên kéo mười mấy bạn nam lớp thể dục thể thao đẹp trai nhất xếp đội hình cho chúng ta, lúc chúng ta hát, bọn họ sẽ mặc áo sơ mi trắng giày da đen, mang găng tay trắng xếp thành một hàng phía sau chúng ta, vẫy cờ đỏ. Mặc dù tớ cảm thấy đề nghị này rất ngốc, nhưng tớ tin, các anh em lớp thể dục thể thao hold được.”

Mộc Tiểu Dực “à” một tiếng, thi hợp xướng mà sáng tạo thì rất tốt, nhưng khó mà che giấu được sắc đẹp lớp thể dục thể thao, tất cả đều lộ ra ngoài.

Cũng không lâu sau, giáo viên đi vào, không vội nói chuyện, cúi đầu nhìn tài liệu trong tay mình.

Khi chuông vào tiết vang lên thì Từ Hạo bước vào, cầm một tờ giấy A4 trong tay, đi tới bên cạnh giáo viên đưa cho giáo viên.

“Đây là danh sách học sinh lớp thể dục thể thao chúng em tham gia cuộc thi hợp xướng, thầy xem một chút.”

Giáo viên cầm tờ giấy A4, nhìn một lát, rồi “ừ” một tiếng, ra hiệu tốt, lúc này Từ Hạo mới xoay người đi về khán đài.

Bởi vì đến giúp đoàn hợp xướng, nên đám con trai bọn họ không cần mặc đồ chạy điền kinh, Từ Hạo mặc chiếc áo phông đen đơn giản, lộ ra ngũ quan rất nổi bật, các bạn nữ trước mặt đều đã cầm bản nhạc che nửa gương mặt, bạn học bên cạnh cô cũng si mê.

Mộc Tiểu Dực không phải người lãnh đạm gì, khi nhìn thấy con trai đẹp có thiện cảm cũng sẽ đỏ mặt tim đập nhanh, chỉ là cái tính xấu hổ của cô sẽ không cho phép cô bàn tán với người khác giống như những bạn nữ lớn gan khác, cũng không dám nhìn thẳng anh, chỉ dám liếc nhìn, lúc Từ Hạo ngồi ở vị trí đối diện cô, sự khẩn trương không yên trong lòng lại đạt đến đỉnh điểm.

Cô ngồi vị trí bên phải, Từ Hạo ngồi vị trí bên trái, hai người cách nhau cái lối đi.

Mộc Tiểu Dực cúi thấp đầu, ngón tay nắm bản nhạc, nhưng ánh mắt rủ xuống vẫn không tự chủ mà nhìn về phía Từ Hạo.

Anh mang đôi giày thể thao màu đen, lúc ngồi ống quần bị kéo lên không ít, lộ ra mắt cá chân xinh đẹp, Mộc Tiểu Dực nhìn một lát, thì lại cảm thấy… có hơi quyến rũ.

Mộc Tiểu Dục thỉnh thoảng cảm thấy thật kỳ lạ, đám con trai lớp thể dục thể thao này, bị lôi ra ngoài trời huấn luyện, phơi nắng đến da có màu lúa mạch, luyện tập đến cơ bắp rắn chắc, nhưng tại sao, mắt cá chân của anh, còn có xương đòn lần trước nhìn thấy, đều đẹp đến mức con gái cũng phải ghen tị chứ?

Ánh mắt lại di chuyển lên, bàn tay đặt trên đầu gối cũng rất đẹp.

Người lớp thể dục thể thao ít, nên chỉ ngồi có bốn hàng, nhưng Từ Hạo lại ngồi cùng hàng thứ bảy với Mộc Tiểu Dực, người khác chỉ coi như anh thích ngồi một mình, nhưng bạn của anh không cho là như vậy. Nhân dịp thầy đi ra ngoài gọi điện thoại, cậu ta vượt qua từng hàng ghế dựa, đi tới bên cạnh Từ Hạo.

Cậu ta đầu tiên liếc nhìn bên kia lối đi, sau đó chế nhạo nói: “Người anh em, cậu làm hơi rõ ràng nha.”

Từ Hạo không lên tiếng, nhưng cằm đã cứng đờ.

Buổi tập luyện đầu tiên, giáo viên chỉ xếp đội hình, đám hợp xướng bị kéo ra bên ngoài đứng, trong dàn hợp xướng thì Mộc Tiểu Dực là được giáo viên coi trọng, vị trí chính giữa hàng đầu tiên chính là của cô.

Mặt trời buổi chiều vẫn còn nóng to, các cô đối mặt với mặt trời, Mộc Tiểu Dực bị mặt trời chiếu thẳng đến không mở mắt ra được, bản nhạc cũng bỏ quên trong phòng đa năng, nên cô chỉ có thể nâng tay lên, dùng tay che ánh nắng chiếu thẳng vào mắt.

Không bao lâu sau, Mộc Tiểu Dực đột nhiên cảm nhận được có bóng râm che.

Cô “ơ” một tiếng, để tay xuống, nhìn thấy trước mắt mình có một bóng người cao lớn.

Ánh mặt trời quá chói mắt, làm cô hơi hoa mắt, một lát sau, cô mới nhìn rõ được người đang ngược nắng trước mặt mình là ai.

Đội hình bắt đầu là kiểu các bạn nam lớp thể dục thể thao xếp thành một hàng chắn trước mặt hàng hợp xướng, rất vừa vặn, Từ Hạo bị phân tới giữa đội hình, đứng đối diện với Mộc Tiểu Dực, vừa vặn chặn ánh sáng mặt trời cho cô.

Mộc Tiểu Dực bị phơi nắng đến hơi lờ mờ, ngẩn người nhìn anh thật lâu sau mới phản ứng cúi đầu xuống.

Nhưng sau khi cúi đầu, thì ánh mắt lại nhìn tới giày thể thao và mắt cá chân của anh.

Từ Hạo chắn trước mặt Mộc Tiểu Dực, sau lưng là cô gái nhỏ, mặt bị mặt trời chiếu đến mơ màng, anh hơi ngẩng đầu, đối mặt với ánh nắng mặt trời chói mắt kia.

Phơi nắng đi phơi nắng đi, phơi nắng anh thành dạng gì cũng được, đừng phơi người phía sau.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Không Phụ Lòng Thanh Xuân