Khi Tiên Lộ

Chương 15: Yêu quái uy hiếp


Đại khái là biết dung mạo mình có thể đưa tới nhiều phiền phức, ngày thứ hai Lưu Ngọc ngoại trừ mặc một bộ bố y thông thường, ở bên trong lại mặc thêm lớp áo giáp lăng sa vào, trên áo giáp lăng sa da có cái mũ trùm đầu che thật thấp, vừa hay bởi vì vóc dáng không cao, người khác không cúi đầu xuống căn bản không thấy rõ dung mạo hắn.

Sớm đi tới thạch đình, trời chỉ mới vừa sáng, một tia nắng nhàn nhạt màu trắng bạc dâng lên, thưa thớt chỉ có mấy người đến đây sớm hơn so với hắn. Lưu Ngọc dùng ánh mắt quét nhìn một cái, rất nhanh đã tìm được phía dưới thạch đình có một góc an tĩnh ít thu hút ánh nhìn của mọi người, vì vậy liền bước nhanh tới, phủi bụi trên bề mặt tảng đá rồi ngồi xuống. Lúc an vị xong, lại quay đầu nhìn một chút mấy người tới đây sớm hơn, phát hiện bọn họ quả nhiên đều cách xa nhau thậm chí lộ ra một tia cảnh giác. Cũng không thể trách họ được, những người dám tiến vào thâm sơn giữa thời tiết mùa hè căn bản đều có võ nghệ trong người, hơn nữa nhất định có mục đích nào đó, tỷ như mục đích của hắn chính là Thuần Linh Thủy bên trong Kinh Điểu Giản!

Lúc lên núi thậm chí có khả năng phát sinh xung đột, tạm thời bây giờ muốn tìm người trợ giúp cũng căn bản không đáng tin, nói không chừng sẽ còn rước lấy phiền toái. Cho nên tốt nhất là giữ im lặng, thừa dịp sương mù còn chưa tan, ánh rạng đông còn đỏ tía quả là khoảng thời gian tu luyện tốt, đem tinh thần nâng lên đến mức tốt nhất.

Lưu Ngọc hay tu luyện vào nửa đêm, tu luyện dưới ánh mặt trời không chỉ không có lợi đối với hắn, ngược lại còn rất có hại! Có lẽ là bởi vì do tới quá sớm nên mãi cho đến nửa canh giờ sau mới lục tục có người xuất hiện, thật sự tập hợp xong phải mất hơn một canh giờ nữa. Đã có người rất là bất mãn mắng: “Nói là rạng sáng là thời điểm tập hợp, nhưng xem bây giờ là canh mấy hả, qua chút nữa là mặt trời đã chiếu đến mông rồi.”

Bởi vì căn bản đều là người có tập võ, bọn họ tự nhiên cũng có chút ngạo khí, những người tới chậm lập tức trả lời lại một cách mỉa mai: “Ai bảo ngươi ngu như vậy, ngay cả điểm tâm cũng không ăn liền tranh nhau tới đây, nếu là chọc giận bọn ta, bọn ta tới trễ hơn nữa thì ngươi có thể làm gì chúng ta nào?”

Thì ra bọn người tới trễ là cùng chung một nhóm, có khoảng bảy tám người, đều là hán tử cao lớn thô kệch, xem vũ khí của bọn họ cũng đều đã tắm qua máu người! Người trước đó mắng chửi nhất thời không lên tiếng, hắn đơn độc một mình tất nhiên không phải là đối thủ của nhiều người như vậy, tránh voi chẳng xấu mặt nào. Bất quá nhìn ánh mắt hắn có chút u ám cũng biết người này chẳng qua là tạm thời nhẫn nhịn, sợ rằng vào được trong rừng sẽ còn tìm cơ hội ra tay trả thù.

Bất quá những việc này đều cùng Lưu Ngọc không có quan hệ nhiều lắm. Hắn chỉ dùng ánh mắt nhìn lướt qua, phát hiện lần này dẫn đoàn người lên núi có bốn người hái thuốc, là ba nam một nữ, cư nhiên đối với nữ nhân này cảm thấy kỳ quái không chỉ có Lưu Ngọc, những người khác cũng lấy làm lạ. Hơn nữa nữ tử này tuổi thoạt nhìn cũng không lớn, mà ba người đàn ông kia đều có một bộ mặt tang thương liền rõ ràng bọn họ có rất nhiều kinh nghiệm.

…….

Thật ra thì mọi người bao gồm cả Lưu Ngọc, cũng không biết trong nhóm người dẫn đường lần này lại có một nữ tử tuổi còn trẻ như vậy, Lưu Ngọc cũng không có gì bất mãn, dù sao tuổi còn cũng không có nghĩa là không có bản lĩnh, hơn nữa tối hôm qua hắn trong lúc thương lượng giá tiền đã biết lần này người có thể dẫn hắn đến chỗ sâu nhất Ma Vân Lĩnh, chính là người trung niên lớn tuổi nhất trong bốn người, Từ lão hán.

Thế nhưng còn có những người khác lúc này đều rối rít nói: “Từ đại ca, ngài không vừa lòng số bạc đó sao? Chúng ta đã trả rất nhiều tiền để tiến vào thâm sơn cùng cốc còn chưa biết có bao nhiêu nguy hiểm, nói không chừng liền gặp phải phiền toái lớn thì một cô gái tuổi còn trẻ như vậy, có thể có bản lĩnh gì? Lại nói nếu thật xảy ra chuyện, chúng ta không chiếu cố được nàng, bị dã thú ăn thịt thì cũng không hay lắm đâu!”

Mặc dù không nghe lọt tai, nhưng Lưu Ngọc không thừa nhận cũng không được, ở nơi này tự lo cho an nguy của bản thân mới là vấn đề trên hết, những người này nói rất có đạo lý, đây không phải là đi chơi mà là thật sự có nguy hiểm đến tính mạng, nếu như người thiếu nữ này bởi vì kinh nghiệm chưa đủ mà xảy ra chuyện, rất có thể sẽ kéo theo rất nhiều mạng người!

Có điều rất kỳ quái chính là Từ lão hán cùng ba người kia sau khi nghe được những lời trách móc hết sức không khách khí như vậy, cũng không có lộ ra vẻ gì không vui, Từ lão hán ngược lại ha ha cười một tiếng lắc đầu nói: “Yên tâm đi, các ngươi là cơm áo phụ mẫu của chúng ta, chúng ta có ngu dốt thế nào đi nữa cũng không thể nào hại khách nhân của mình a!” Dứt lời, đối với thiếu nữ phất tay một cái nói: “Cửu nhi, ngươi qua đây một chút.”

Thiếu nữ nghe vậy gật đầu một cái, ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới trước mặt mọi người, duyên dáng yêu kiều.

Từ lão hán gật đầu một cái, cười nói: “Các vị không phải là lo lắng Cửu nhi không chịu nổi trọng trách này sao? Xin cứ yên tâm đi, không phải là Từ lão hán ta nói khoác, võ công của Cửu nhi so với chư vị tại đây đều cao hơn rất nhiều! Mặc dù năm nay nó mới mười bảy tuổi, cũng đã đơn độc một mình từ nơi này đến Ma Vân Lĩnh đi đi về về, thậm chí là Thánh Hoàng Thai hay Kinh Điểu Giản nàng cũng đều đã đi tới! Nếu như vẫn không tin, chư vị có thể phái một người ra cùng với Cửu nhi tỷ thí một chút!”

Nếu như không phải là Từ lão hán nói rất nghiêm túc, hơn nữa không có khả năng với trường hợp này lại đi nói giỡn, thì mọi người sẽ cho là hắn đang nói mộng. Nhưng coi như Từ lão hán thề thốt, thì cũng có người không quá tin tưởng. Vì vậy trong đám người lập tức có một thiếu niên thực lực không tệ đi tới cười nói: “Tiểu tử Triệu Thanh, phàm cảnh tầng tám thực lực! Đang muốn thử xem thân thủ của cô nương.”

Thấy Triệu Thanh đi ra, rất nhiều người âm thầm gật đầu, phàm cảnh tầng tám, thực lực hắn nói cao cũng không cao, nói thấp cũng không thấp, vừa vặn dùng để thử xem thực lực của thiếu nữ này ra sao, nếu như ngay cả ba chiêu của cái tên Triệu Thanh này đều không tiếp nổi, vậy khẳng định không có tư cách làm người dẫn đường cho đội ngũ lần này.

Mặc dù có Triệu Thanh khiêu chiến nhưng bốn người dẫn đường vẻ mặt thoạt nhìn lại đều rất nhẹ nhàng, giống như chắc chắn thắng sẽ chắc vậy, bất quá bọn họ cũng biết chỉ có thực lực cường đại mới có thể phục chúng, Từ lão hán vì vậy cười nói: “Được rồi, Cửu nhi cùng vị thiếu hiệp kia thử tài xem, bất quá ta cũng nói trước, quyền cước không có mắt, thiếu hiệp nếu chút nữa mà không địch lại Cửu nhi thì kịp thời nhận thua để tránh thương tổn hòa khí.”

Triệu Thanh vừa nghe, sắc mặt nhất thời trướng lên đỏ bừng, cảm thấy giống như là bị vũ nhục vậy, hắn căn bản không tin tưởng chính mình lại không phải đối thủ của thiếu nữ nhu nhược trước mắt này, gật gật đầu nói: “Bắt đầu đi, ta sẽ không thua!”

Mà thiếu nữ gọi là Cửu nhi này thấy hắn đã bày xong tư thế, cũng lạnh lùng đi tới trước mặt Triệu Thanh nói: “Ngươi không phải là đối thủ của ta! Chờ chút đánh nhau, ta cũng sẽ không lưu tình, ngươi nếu như cảm thấy không ổn liền sớm nhận thua đi, tránh cho lãng phí thời gian!”

Triệu Thanh nghe vậy, rốt cuộc không kiềm được cơn giận, hét lớn một tiếng: “khinh thường ta, vậy thì ta thật sự không khách khí nữa!”

Nhất thời bày ra một thế mãnh hổ vồ mồi, không có chút ý tứ thương hương tiếc ngọc nào, liền hướng thiếu nữ phóng nhanh tới.

Trên thực tế, hắn lại quên nguyên nhân chuyện lần này chính là bắt đầu từ sự hoài nghi thực lực nữ tử này của bọn họ trước, bởi vì hai bên đều có bất mãn, cho nên mới chỉ có thể thông qua tỷ võ nhất định phải phân cao thấp để giải quyết chuyện này.

Vốn là mọi người còn tưởng rằng Triệu Thanh có thể rất nhanh thu phục cô gái kia, dù sao phàm cảnh tầng tám thực lực cũng thật không đơn giản, chính là rất nhanh mọi người liền phát hiện mình hoàn toàn sai lầm, nữ tử không chỉ không có nửa điểm yếu thế, hơn nữa chỉ dùng hai chiêu liền đem Triệu Thanh gắt gao áp chế, sau năm chiêu Triệu Thanh đã không còn lực hoàn thủ, chiêu thứ tám chỉ thấy nữ tử bay lên dùng một cước liền đem Triệu Thanh đá văng ra ngoài, trên miệng còn ứa ra một khối máu ứ đọng, trốn vào trong đám người sẽ không dám nửa câu nhiều lời.

Đứng một bên, Lưu Ngọc mắt thấy toàn bộ cảnh chiến đấu lúc này cũng có chút kinh ngạc. Cô gái này phương thức chiến đấu thật sự là dứt khoát, không có bất kỳ một động tác thừa nào, mỗi quyền mỗi cước đều tấn công vào chỗ hiểm của địch nhân, Triệu Thanh hoàn toàn là không thể thích ứng với tiết tấu chiến đấu kịch liệt như vậy, rất nhanh liền luống cuống tay chân trăm ngàn chỗ sơ hở, bị đánh bại nhanh chóng cũng không kỳ lạ chút nào.

Có điều với kết quả như thế, chính là nữ tử lập tức tạo nên uy tín của mình, cũng nhận được tất cả thừa nhận của mọi người, không ai dám chất vấn nàng không có tư cách dẫn đường nữa.

…….

Mặc dù có chút sự việc nhỏ, bất quá mọi người đã đến đông đủ vậy cũng không trễ nải việc lên đường nữa. Lần này vào núi mặc dù có bốn vị lĩnh đội thế nhưng chung quy người dẫn đường chính vẫn là Từ lão hán, người có nhiều kiến thức và đã có hơn ba mươi năm kinh nghiệm dẫn đường.

Mà những người bên trong đoàn người lên núi, Lưu Ngọc phát hiện lai lịch mỗi người cũng hết sức phức tạp.

Nhân số nhiều nhất đến từ Chấn Xa tiêu cục, bọn họ đang hộ tống một thương đội đi qua Ma Vân Lĩnh này, đi đến Trần Quốc lân cận để buôn bán hàng hóa, đường trên Ma Vân Lĩnh hết sức hiểm trở nên có rất ít thương đội nguyện đi, bất quá nó lại là lối đi duy nhất giữa hai nước, nếu như có thể mang hàng hóa mà Trần Quốc khan hiếm tới buôn bán, có thể làm lợi nhuận tăng gấp ba lần! Vì vậy mặc dù nguy hiểm, cũng không có thiếu thương nhân bí quá hóa liều, lần này Chấn Xa tiêu cục hộ tống Mã lão bản chính là một thương nhân như vậy, cũng là người duy nhất trong cả đội ngũ không biết võ công. Bất quá bọn họ và Lưu Ngọc sở dĩ cũng không cùng đường nên chỉ đến nửa đường liền chia tay nhằm hướng tây mà đi.

Ngoại trừ đội ngũ của Chấn Xa tiêu cục ra, thì nhiều người nhất cũng chính là đám người buổi sáng tới trễ kia, có chừng bảy tám tên, đều là ngưu cao mã đại* tráng hán, muốn đi đạo quán tọa lạc tại dưới lưng chừng núi Thánh Hoàng Thai, về phần rốt cuộc có mục đích gì thì không phải là đám người Lưu Ngọc có thể biết.

Những vị khách đi riêng lẻ giống như Lưu Ngọc cũng không có thiếu, thậm chí còn có hai cô gái trẻ tuổi, một người dường như là đi cùng trượng phu ở đám người bên cạnh không cùng người khác nói chuyện, nhưng nữ tử còn lại thì thật sự là một thân một mình tới đây, dáng dấp cũng thập phần xinh đẹp, hơn nữa mục đích địa cũng giống như Lưu Ngọc, đều là chỗ sâu nhất của Ma Vân Lĩnh chính là Kinh Điểu Giản! Thật giống như đem minh châu bỏ vào phòng tối, muốn không để cho người chú ý cũng khó khăn, rất nhanh liền có người muốn đến gần nữ tử này, có điều thiếu nữ này bất luận cho bọn họ có hỏi thế nào, đều căn bản không trả lời nửa chữ, giống như xem bọn họ chỉ là không khí vậy, tuy là gượng gạo, nhưng chiêu này cũng hữu hiệu, không lâu sau bên người thiếu nữ liền không còn có người đến quấy rầy nữa, phần lớn mọi người chỉ là cắm đầu đi trên đường không nói với nhau một lời.

Cùng Lưu Ngọc muốn đi đến chỗ sâu nhất Ma Vân Lĩnh trừ thiếu nữ kỳ quái kia ra, cũng còn có vài người nữa, bất quá Lưu Ngọc chỉ đơn giản nhìn quanh bốn phía một cái, chợt phát hiện ra mình đứng bên trong mấy người này lại có võ công thấp nhất, thiếu nữ đồng hành kia có nhân cảnh sơ kỳ thực lực cư nhiên cũng chỉ có thể xếp hạng trung lưu, bên trong bọn họ thoạt nhìn cảnh giới cao nhất thì đã là nhân cảnh trung kỳ! Người đó lại có một khuôn mặt rất bình thường, thoạt nhìn lẫn vào trong đám người cũng sẽ không tìm ra được trung niên nam tử áo xám này, nhưng mà Lưu Ngọc cũng không dám coi khinh người này. Hắn cảm nhận được từ trên người trung niên nam tử này toát ra uy áp rất lớn, nếu như không có tình huống đặc biệt phát sinh mà nói, Lưu Ngọc dám khẳng định mình chỉ có thể tiếp không quá năm chiêu ở trên tay người này, hơn nữa nam tử này sát khí rất nặng càng làm cho người ta hết sức kiêng kỵ!

Cũng không biết người này đi Kinh Điểu Giản vì mục đích gì? Hy vọng là hắn không cùng mục đích với ta, Lưu Ngọc có chút phiền muộn suy nghĩ.

Từ lão hán làm người hướng dẫn, một đường đều tận tâm tận lực vì mọi người giảng giải tình huống bên trong Ma Vân Lĩnh, Lưu Ngọc lần đầu tiên tiến vào thâm sơn tự nhiên nghe hết sức cẩn thận. Mới biết Ma Vân Lĩnh phương viên năm trăm dặm, trừ phía hai mươi dặm ngoại bên mép ngoài, bên trong tất cả đều là mãnh thú sống ở rừng sâu núi thẳm! Tập tính dã thú giữa mùa hè và thời tiết mùa đông lại hoàn toàn bất đồng, mùa đông là lúc có nhiều mãnh thú đói bụng khi gặp người đều hết sức hung mãnh, mặc dù vậy nhưng cũng không trực tiếp tấn công người cho nên không đáng ngại lắm. Giữa mùa hè lúc trong núi sâu có rất nhiều mãnh thú thậm chí kết thành bầy đoàn, bất quá bởi vì thực vật đầy đủ cho nên tính hung hãn cũng ít, nhưng đây chẳng qua là ngươi không có đi trêu chọc bọn chúng trước, nếu như ngươi cố ý hạ thủ thì bọn mãnh thú kia cũng sẽ nổi điên! Lại có rất nhiều mãnh thú lựa chọn mùa hè này để sinh sản, nếu như lúc này sào huyệt của chúng nó bị người phát hiện, những con trưởng thành vì bảo vệ con non tuyệt đối sẽ lựa chọn liều mạng với ngươi một trận sống chết! Cho nên những khách nhân năm trước tới đây tầm bảo giữa mùa hè bị tổn thất bình thường đều là thảm trọng nhất!

Từ lão hán nói xong, Lưu Ngọc mới biết thật ra thì Ma Vân Lĩnh này thậm chí so với trong suy nghĩ của hắn còn muốn hung hiểm hơn. Khó trách những người dám đi Kinh Điểu Giản cơ hồ đều là nhân cảnh cao thủ! Bất quá nếu đã tới rồi thì không có lý do gì mà phải ảo não quay về, hơn nữa Lưu Ngọc cũng không phải không nắm chắc, dù sao mình chỉ là tới tìm kiếm Thuần Linh Thủy, vận khí đủ tốt thì không cần đi trêu chọc những thứ mãnh thú kinh khủng kia. Dĩ nhiên muốn có biện pháp hoàn mỹ nhất cũng chỉ có lão thiên mới có thể biết.

Tuy nói Ma Vân Lĩnh phía mép ngoài hai mươi dặm tương đối an toàn, bất quá cũng chỉ là tương đối mà nói thôi, đoàn người một đường đi tới trừ cành lá đan chen khó gỡ còn có cổ mộc ngàn năm ngăn trở con đường đi tới, lại còn có trầm tích mục nát của thảo diệp năm xưa, mùi rất là khó ngửi. Mọi người khập khà khập khiễng đi đã hơn nửa ngày, khó khăn lắm mới đi hết hơn mười lý. Hơn nữa phiền toái nhất chính là dọc theo đường đi cư nhiên gặp ổ rắn ba lần, hơn nữa đều là ổ rắn độc! Thật may là mọi người căn bản đều có võ nghệ trong người mới không có bị thương.

Bất quá vận khí tốt xem ra dùng dần cũng hết. Ma Vân Lĩnh vào ban đêm, coi như Từ lão hán có nhiều năm kinh nghiệm hái thuốc như vậy cũng không dám đi loạn, cho nên mọi người nổi lửa dựng trại nghỉ ngơi một đêm, ngày thứ hai tiếp tục đi, chính là đi không bao lâu Từ lão hán chợt nhướng mày, mang theo mọi người đi về phía trước hơn trăm bước thì liền dừng lại, ánh mắt mọi người khó hiểu nhìn đống cây cỏ mục nát trên mặt đất lục lọi thận trọng.

Hồi lâu sau chợt từ trong bụi cỏ tìm ra một khối vải vóc dính máu màu lam!

Mùi máu còn hết sức mới mẻ, nhiều nhất chính là ngày hôm qua lưu lại. Mọi người thấy vậy sắc mặt cũng có chút khó coi, cần phải biết đây là bên ngoài Ma Vân Lĩnh, cư nhiên hành khách tiến vào trước đó cũng đã có người gặp bất trắc! Không lâu sau một cổ thi thể được Từ lão Hán chỉ huy bị đám người từ trong đống cỏ mục đào lên, rất nhanh lại là một cụ thi thể!

Lúc này mọi người sắc mặt cũng đã rất khó nhìn.

Thậm chí có người còn nhận ra trong những thi thể này có khách nhân mấy ngày trước lên núi! Ngay sau đó số lượng thi thể được kiểm lại, tổng cộng là mười chín cụ! Những thi thể này đều có rất nhiều dấu vết bị dã thú gặm qua, thậm chí có thi thể nửa người cũng không còn, dáng vẻ thê thảm không nỡ nhìn, Từ lão Hán thở dài lại không nói được chuyện gì đã xảy ra. Bởi vì mấy ngày trước có đội ngũ khách nhân này vào núi, tổng cộng vừa vặn là mười tám người cộng thêm người dẫn đường là mười chín người, nói cách khác bọn họ một người cũng không còn sống sót!

Mặc dù những thi thể này trên người đều có dấu răng dã thú, thế nhưng Từ lão hán vẫn là sắc mặt rất âm trầm chậm rãi nói: “Tình huống thoạt nhìn rất là không ổn! Những thứ này không phải là dã thú bình thường, mà là yêu quái! Tiếp tục đi về phía trước, rất có thể gặp phải yêu quái thật sự!”

Yêu quái?! Nghe vậy mọi người liền giật nảy mình, bởi vì thứ này căn bản là quái vật trong truyền thuyết, lập tức có người hỏi: “Vậy bây giờ nên làm gì? Chúng ta đều phải móc hầu bao ra một khoản tiền lớn mới được gia nhập đội ngũ, không thể nào bỏ dở nửa chừng như vậy được!”

Nghe vậy Từ lão hán cũng trầm ngâm chốc lát, hắn biết mặc dù chỉ có một người hỏi như thế, bất quá ở đây nhất định không chỉ là một mình hắn có ý này mà cơ hồ là ý nghĩ chung của mọi người. Lưu Ngọc lúc này cũng đang suy nghĩ cái vấn đề này, thậm chí có thể nói hắn thà mạo hiểm một lần dù là táng thân trong miệng yêu, cũng còn hơn là nhục nhã cút trở về!

Từ lão hán dĩ nhiên minh bạch điều này, đi lên Ma Vân Lĩnh mấy chục năm trí nhớ như thắt ở trên dây lưng quần, tình huống kì lạ nào mà hắn chưa gặp qua, nhất thời suy nghĩ một chút liền kiên định nói: “Nếu chư vị không muốn trở về, ta còn biết một con đường khác, đi về phía đông hai mươi dặm, chính là một chỗ hiểm địa của Ma Vân Lĩnh, Nhất Tuyến Thiên! Nguy hiểm gặp giống nhau, bất quá so với gặp yêu quái tự nhiên là an toàn hơn rất nhiều, muốn tiến vào chỗ sâu nhất Ma Vân Lĩnh, chúng ta chỉ có thể đi Nhất Tuyến Thiên!”

“Hảo, vậy thì đi Nhất Tuyến Thiên!” Từ lão hán đưa ra biện pháp, căn bản mọi người đều lập tức đáp ứng, dù sao đây cũng là biện pháp tốt nhất bây gờ, vì vậy nên bọn họ cũng chỉ có thể đi đường vòng, thế nhưng khi mọi người ly khai nơi đây, lưu ngọc lại luôn cảm thấy xa xa trong tùng lâm tựa hồ như có một đôi khát máu đang len lén dòm ngó bọn họ! Loại cảm giác này hết sức không ổn, thế nhưng hắn thấy tất mọi người đều không có dáng vẻ khác lạ, cũng chỉ có thể tự mình âm thầm lặng lẽ đề phòng, hy vọng sẽ không vừa khéo xui xẻo như vậy, đi đường vòng lại đụng phải phiền toái mới.

_______

*Ngưu cao mã đại: cao lớn như trâu như ngựa

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Khi Tiên Lộ