Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ

Chương 909192


Chương 90: Hiểu Lầm

Sáng hôm sau Trần Quốc Hưng uể oải mở cửa phòng đi ra, một đêm điều trị cho tên Lin không nghỉ hắn có chút khó tiêu, việc nối lại kinh mạch không dễ dàng giống như hắn tưởng tượng, cuối cùng dưới sự cố gắng của hắn thì tên Lin xem như tạm ổn, nghỉ ngơi một vài tháng cho kinh mạch cùng nội thương hoàn toàn hồi phục thì có thể tu luyện lại.

Xuống nhà nói chuyện với mẹ về Naccy cùng tên Lin, hắn cũng chỉ giám nói dối Lin cùng Naccy là anh em, hôm qua đi công việc bị ngã xe vào đống rác thải cứng nên cần nghỉ ngơi.

Mẹ hắn hỏi thăm một hồi mới thôi tha cho hắn, mẹ cũng biết mấy cây dược liệu hắn trồng quanh nhà có tác dụng kì diệu có tác dựng chữa thương, nên cũng không hỏi việc tại sao lại không đưa hai người kia đi bệnh viện.

Mẹ hắn lên phòng xem xét tình trạng Naccy, hắn thì về phòng thay đồ rồi đi học.

Vào đến lớp, bởi vì hôm nay không có sự xuất hiện của Naccy cùng Lin cái lớp mới đỡ đông đúc chật trội. Hắn vừa ngồi xuống, mấy thằng cờ hó đã hỏi thăm Naccy. Hắn ậm ờ nói nhà Naccy có việc cần sử lý, bọn kia kì kèo hỏi mãi hắn bực bội, táng cho mỗi đứa một cái bọn nó mới ôm đầu bỏ chạy.

Hôm nay hai tiết đầu là học thể dục, thầy giáo thể dục dạy vài động tác bài thể dục rồi cho lớp trưởng quản lớp. Bóng dáng thầy giáo vừa dứt thì cả lớp chia năm xẻ bảy mỗi đứa chơi một trò. Hắn thì chán đời đi lại gốc cây Sà Cừ ngồi tự kỉ nhìn đám bạn đá cầu.

Còn đang suy nghĩ vẩn vơ thằng Lân đi lại ngồi xuống cạnh hắn nói.

“ Ê thằng chó, sao trông mày có vẻ buồn buồn.”

Hắn nhìn thằng Lân miệng cười cười nói.

“ Đang buồn ỉa.”

Thằng Lân nhếch miệng khinh bỉ nói.

“ Bảo sao ở đây mùi thối thối.”

Hắn lắc đầu nói.

“ Mày vẫn giống như trước !”

Thằng Lân ngẩn ra hỏi.

“ Ý gì ?”

Hắn bấy giờ mới nhận ra mình nói một câu vớ vẩn chỉ cười không nói.

Nhìn thằng bạn thân năm nào trong lòng hắn lại thở dài, tình bạn năm nào của kiếp trước khi học xong cấp 3 cũng dần dần bị thời gian chôn vùi.

“ Bệnh tình của em mày sao rồi ?”

Bấy giờ hắn mới nhớ đến thằng Lân có một đứa em trai kém nó tận 10 tuổi, theo những gì sảy ra của kiếp trước thì em thằng Lân bị bệnh về xương.

Thằng Lần ngạc nhiên há hốc mồm nhìn hắn nói.

“ Sao mày biết ?”

Hắn cười nhạt nói.

“ Trên đời rất ít chuyện tao không biết !”

Thằng Lần vừa nhắc đến em trai vẻ mặt liền trầm buồn, nó thở dài nói.

“ Ừ nó bị bệnh ung thư xương, nhà tao cũng vừa mới đi bệnh viện gần đây, mà tại sao mày lại biết chuyện này ?”

Thấy thằng Lân vẫn tò mò, hắn đưa tay trái lên bấm độn bát quái, vẻ mặt hiện lên sự thần bí nói.

“ Tao tính ra !.”

Thằng Lân bĩu bĩu môi nói.

“ Tính cái con khỉ ấy.”

Hắn cười cười rồi vỗ vỗ vai thằng Lân nói.

“ Mày không tin, ờ thì để tao bói cho mày xem !”

Hắn đưa tay lên bấm bấm loạn xạ một lúc mới xoa xoa cằm nói.

“ Mày nhìn con Thương lớp mình đi, nhìn thì có vẻ to đấy, nhưng bên trong nó độn vài lớp.”

Thằng Lân nhìn theo con Thương đang đá cầu, mà hai bỏ bóng trước ngực nảy lên nảy xuống lên tục, nó bĩu môi.

“ Mày chắc không ?”

Hắn cười cười nói.

“ Mày ra hỏi nó xem, nếu nó mà đỏ mặt tức là có tật giật mình, còn là hàng thật nó sẽ tự tin mà ưỡn ngực ra cho mày xem.”

Thằng Lân đang không biết bị hắn đào cho một cái lỗ, quay qua nhìn hắn rồi nói.

“ Được nếu đúng tao mời mày trầu nước, Ok”

Thằng Lân sau đó liền chạy lại chỗ con Thương, rồi nói to nhỏ gì đó. Một lúc thì mặt con Thương đỏ bừng lên, rồi từ từ chuyển sang giận dữ túm lấy thằng Lân vả cho vài phát, thằng Lân ăn nguyên cái bàn tay vào mặt mắt nổ đom mắt liêu xiêu bỏ chạy, cả bọn liền cười ầm lên.

Thằng Lân ôm cái mặt đi lại, Trần Quốc Hưng cười đến mức ôm bụng lăn lộn ở gốc cây. “Mày…ha…ha…bây…giờ…mày…tin…tao…chưa ?”

Thằng Lân ôm mặt xoa xoa, vẻ mặt hậm hức nói.

“ Thằng chó mày làm tao bị nó vả cho một cái tí lệch cái mặt.”

Hắn cười một hồi mới nghiêm túc ngồi dậy nói.

“ Bây giờ mày tin tao chưa ! Tao chỉ mày cách kiếm tiền, giúp nhà mày có tiền chữa bệnh cho em, làm không ?.”

Hắn biết thằng Lân là một thằng có tính tự trọng cao, nó sẽ không bao giờ nhận tiền của hắn. Vì vậy hắn chỉ đành chỉ cho nó cách kiếm tiền.

Thằng Lân nghiêm túc nhìn hắn nói.

“ Đệt, làm nhưng không làm mấy chuyện phạm pháp đâu nhá.”

Hắn gật gù, rồi trầm ngâm một lúc lục lọi lại kí ức trong đầu.

Sau đó rút ra một cây bút nói.

“ Đưa tay đây.”

Thằng Lân xoè bàn tay có những vết chai sạn ra, hắn thở dài số mệnh thằng Lân từ khi sinh ra đã vất vả, bất quá hắn đã trùng sinh sống lại thì số mệnh của thằng Lân sẽ thay đổi.

Viết 6 con số vào lòng bàn tay thằng Lân, sau đó hắn gật đầu ngồi vắt chân. Thằng Lân nhìn mấy con số ở lòng bàn tay một lấy mới ngây ra nói.

“ Mày bảo là đánh đề á ?”

Hắn cười cười nói.

“ Đánh đề thì được bao nhiêu, mày mua hẳn vé số cho tao, chắc cũng được vài tỉ.”

Thằng Lân cười sặc sụa một hồi mới nói.

“ Mẹ thằng dở này định lừa tao à, mày biết sao mày không mua đi.”

Hắn cười nhạt nhìn thằng Lân sau đó lắc lắc đầu nói.

“ Mày nhìn tao giống người thiếu tiền à ! Tin hay không thì tuỳ mày, tao chỉ nói thế thôi.”

Thằng Lân còn tính nói gì thì bọn kia hô lên thầy giáo quay lại, cả hai thằng vội vàng chạy ra sân xếp hàng, rồi cả lớp ưỡn ẹo tay chân tập thể dục.

Tiết hai thì có thêm một lớp 11 ra sân học thể dục, học một lúc thì cả hai giáo viên thể dục cho hai lớp chơi tự do, thế là mấy thằng lớp 11 rủ kèo nước đánh bóng chuyền. Lớp hắn nhận lời lập tức, hắn dĩ nhiên cũng tham ra một chân bởi vì hắn là thằng cũng cao gần nhất lớp, cộng thêm cả kĩ năng đánh bóng mấy năm nay, hắn cũng chẳng ngán bọn lớp 11 kia.

Bọn con gái hai lớp thấy con trai đánh bóng cũng đứng ngoài cổ vũ hò hét. Mấy thằng con trai như được uống thuốc kích thích nhảy lên đập bóng cắm vạch 3 mét như gì.

Hắn cười cười nhìn mấy thằng lớp 11 khởi động, lớp kia có vẻ cũng cứng đấy.

Bóng được bên hắn phát trước, thằng Hùng tốc đít an toàn qua sân bên kia, bước 1 chuyền 2 nhịp nhàng, bóng được chuyền sang công trái thằng kia bật lên đập mạnh qua chắn, bóng cắm thẳng xuống sân bên lớp hắn.

Hắn tặc lưỡi cũng được của nó đấy, bên kia nó phát bóng mạnh, bên hắn bước 1 bắt xịt. Tụi con gái lớp kia ồ lên cười hô hố trêu chọc.

Tụi con gái lớp hắn tức giận mặt đỏ bừng lên mắng mấy thằng ăn hại, hắn cười cười không để ý.

Sau đó bên hắn mới bắt nhịp được trận đấu, bóng được chuyền hai chuyền về bên phải, Trần Quốc Hưng bật nhảy lên cao vung tay, quả bóng lao đi vun vút cắm thẳng xuống sân bên kia.

“ Đệt, mày đánh thế nứt mẹ móng chân người ta.”

Mấy thằng lớp hắn vỗ vỗ vai hắn ăn mừng, hắn lắc đầu nếu mà hắn đánh hết sức không khéo là nứt luôn cái sân chứ không phải là móng chân đâu.

Cả hai bên tiếp tục đánh, lần này hắn cũng lười khiêm tốn nên ra tay đánh thật thật một chút, chẳng mấy mà bên kia đã thua 25/9.

“ Không cùng đẳng cấp.”

Đó là một từ mấy thằng cờ hó lớp hắn khịa đội bên kia khi thua, lớp hắn lại được một trầu nước ở căng tin của trường.

Nhàm chán học thêm 3 tiết rồi về nhà, xem xét tình hình Naccy và Lin.

Naccy đã tỉnh lại còn tên Lin thì vẫn hôn mê, xem ra cần phải đến tối mới có thể tỉnh.

“ Tớ muốn ra ngoài.”

Hắn ngồi xuống xoa xoa đầu Naccy một cách nhẹ nhàng nói.

“ Nằm ngoan một chỗ đi, ăn uống gì chưa hay muốn ăn thứ gì để tớ mua.”

Naccy dùng đôi mắt long lanh nhìn hắn, nhưng lần này đôi mắt đó không có tác dụng.

“ Ngoan đi.”

Naccy giận dỗi nhắm mắt lại, hắn thấy vậy mỉm cười kéo chắn lên chùm kín đầu Naccy rồi đi ra ngoài.

Buổi chiều hắn chuyền linh lực vào trong người Naccy, cùng với dược liệu đắp ở mấy vết thương phụ trợ. Vết thương đã nhanh chóng đóng vảy lại không còn chảy máu.

Naccy cũng đã ngồi dựa lưng lên thành giường được, mặt lúc này nhìn xuống vết thương nằm ở một bên ngực vẻ mặt hiện lên lo lắng rồi quay qua hỏi hắn.

“ HIM, liệu có để lại sẹo không ?”

Hắn cười cười, đúng là con gái, cái cần quan tâm thì không quan tâm, đưa tay xoa xoa cằm nhìn vào trước ngực Naccy khẽ tặc lưới nói.

“ Điều đó là chắc chắn.”

Naccy vẻ mặt lập tức ỉu dìu, thấy vậy hắn mới bật cười nói.

“ Chỉ là một vết sẹo đâu có sao !”

Naccy bĩu môi, khó khăn nói.

“ Nó khác nào giết tớ đâu, Huyết Khô Lâu chết bầm có ngày tớ nhổ sạch hang ổ của bọn chúng.”

Hắn liền bĩu môi đả kích.

“ Cho cậu 20 năm nữa cũng không làm được điều đó.”

Naccy trợn mắt nhìn hắn quát.

“ HIM, cậu không an ủi tớ lại đi đả kích tớ như vậy sao.”

Hắn nhún nhún vai tỏ vẻ rồi nói.

“ Tớ đang nói sự thật.”

Naccy thở dài một hơi rồi lại nhìn xuống ngực rồi ngẩng lên nhìn hắn nói.

“ Ngực tớ rất ngứa, HIM cậu gãi hộ tớ đi.”

Hắn lảo đảo tí ngã, đưa mắt khẽ liếc qua cặp đồi núi cỡ C khẽ nuốt một ngụm nước bọt.

Trong lòng đang không ngừng đấu tranh, giúp hay là không giúp. Giúp thì hắn sẽ là một người tốt, không giúp thì sẽ thấy có lỗi với bản thân. Vì vậy hắn khó khăn liền dơ tay đang run rẩy ra hướng về phía ngực Naccy.

Khi tay hắn sắp chạm đến nới, Naccy liền dơ tay ôm lấy ngực, cười khanh khách nhìn hắn nói.

“ HIM, cậu quả thật là người xấu.”

Biết là mình bị hố, hắn èm hèm một tiếng, vẻ mặt hiện lên chính khí lẫm liệt nói.

“ Tại sao cậu lại có thể nghĩ như vậy, cũng vì muốn giúp đỡ cậu nên tớ mới chỉ đành cất lại lòng tự trọng đi mà xả thân giúp đỡ.”

Naccy vừa cười vừa nhìn hắn, hắn trong lòng đang không ngừng tự sỉ vả chính mình.

“ À nếu tớ sờ vào có thể giúp vết thương mau lành cũng như sẽ không để lại sẹo.”

Hắn lộ ra vẻ mặt cao thâm nói, Naccy nghe hắn nói liền dừng cười vội hỏi.

“ HIM, cậu không lừa tớ chứ ?”

Hắn nhếch miệng cười nhạt, chắp tay sau đít đi ra cửa nói.

“ Tớ là ai cơ chứ, đi lừa trẻ con có tác dụng gì !”

Naccy vội gọi hắn lại.

“ HIM, vậy cậu mau sờ đi.”

Hắn nghe vậy liền quay ngoắt lại cười cười, hai tay xoa xoa vào nhau mà nói.

“ Đó là cậu nói đó.”

Naccy nhìn hắn sau đó liền nhắm mắt lại quay đầu sang một bên run run giọng nói.

“ Cậu mau làm đi.”

Hắn ngồi xuống giường vẻ mặt nghiêm túc, từ từ đưa một tay kéo chiếc áo ngủ màu vàng rộng thùng thình của Naccy lên.

Nhìn cái eo thon rồi đến cái rốn xinh xinh hiện ra, tà hoả từ từ bùng lên. Hắn liền mắng bản thân khốn nạn, vận Thiên Địa Vô Thượng Quyết áp chế tà hoả đang bùng lên.

Thở phù một hơi tay không dừng lại động tác, bởi vì Naccy bị một vết thương ở bên ngực trái nên lúc chị Lan thay đồ không mặc áo ngực cho Naccy, vạch đến nơi mắt hắn trợn lên, trong lòng đang không ngừng tự nhủ “ Vừa trắng lại vừa tròn “.

Hắn cố gắng trấn tĩnh lại con lợn đang không ngừng nhảy nhót trong lòng, miệng lầm bầm.

“ Tội lỗi, tội lỗi…”

Naccy thân thể run run lên từng đợt, hắn hít một hơi thật sâu tay vận lên linh lực từ từ úp xuống.

Đột nhiên “ Cạch “ một tiếng cửa phòng mở ra. Hắn ngẩn ra miệng nói “ Thôi xong “,

Chị Lan mặt đã vốn lạnh lùng vừa mở cửa ra đã nhìn thấy một màn như vậy, mặt như đóng băng lại, lạnh lùng nói.

“ Cầm thú.”

Hắn liền rụt tay lại, vẻ mặt hiện lên ý giải thích là hắn đang chữa thương. Chị Lan đi lại túm một tai của hắn kéo ra ngoài, hắn ú ớ kêu la.

“ A đau chị Lan, chị hiểm lầm rồi, là em đang chữa thương cho Naccy.”

Lôi hắn ra đến cửa chị Lan đạp thẳng vào mông Trần Quốc Hưng làm hắn ngã cắm đầu xuống cầu thang.

“ Biến.”

Nói xong liền đóng sầm cửa lại, hắn lọ mọ bò dậy đưa tay xoa xoa mông, rồi nhìn cánh cửa đã đóng vẻ mặt đau khổ thì thào.

“ Em chữa thương mà.”

.

Chương 91: Naccy Đột Phá

Mấy ngày trôi qua bình thường, sáng đi học chiều về chăm sóc cho Naccy, tên Lin cũng đã tỉnh lại, hắn liền sách cổ ném ra ngoài đường, ở nhà hắn tên đó lại làm ra mấy chuyện không hay thì mệt.

Hằng cũng qua nhà hắn chơi, không biết 2 cô nàng kia nói với nhau chuyện gì mà ánh mắt Hằng đã nhìn hắn với một tia cảnh giác, hắn vò đầu bứt tai khó chịu, nhưng cũng chỉ đành ngậm ngùi im lặng.

Đang ngồi ngẩn ngơ nhìn bên ngoài cửa thằng Lân nghỉ 2 hôm nay không biết đi đâu, vừa ra chơi tiết một nó liền kéo hắn ra đằng sau, có dáng vẻ như thằng ăn trộm vậy.

“ Làm cái đếch gì mà lôi tao ra ngoài này, không phải mày định làm chuyện đồi truỵ với tao đó chứ.”

Trần Quốc Hưng nhìn thằng Lân cảnh giác, hai tay bê lấy cái đít không một kẽ hở. Thằng Lân nhìn xung quanh không có ai bấy giờ mới nói.

“ Tao trúng rồi.”

Hắn ngẩn ra, đang không biết thằng này nói cái mợ gì, hắn nói.

“ Mày có chửa thì nói với tao làm cái mợ gì ! Tao không phải cha đứa bé nha.”

Thằng Lân táng cho hắn một cái rồi mới nói.

“ Hôm trước mày nói cái vụ vé số ấy, hôm đấy tao về tiện tay mua tờ vé số mày ghi cho tao, trúng rồi giải đặc biệt, được hơn 3 tỉ.”

Nhìn thằng bạn bộ dạng kích động hắn cười nhạt, với một người bình thường tự nhiên lại có một số tiền lớn như vậy, ai mà không kích động vui vẻ cớ chứ.

Hắn gật gù không nói, bấy giờ thằng Lân mới nghiêm túc nói.

“ Tao nghỉ 2 hôm cùng bố tao đi lấy tiền rồi, bây giờ đang gửi trong ngân hàng, chiều mày đi cùng tao ra ngân hàng lấy tiền nhá.”

Hắn cười cười, biết là thằng bạn nó muốn chia cho hắn số tiền kia, hắn xoa xoa cằm nói.

“ Mày định chia cho táo á ! Bao nhiêu.”

Thằng Lân không do dự nói.

“ Bố tao nói nếu muốn chữa khỏi bệnh cho em tao thì khoảng 700 triệu là đủ, số còn lại tao đưa cho mày.”

Hắn nhìn thằng bạn, miệng không nhịn được nhếch lên, liệu có mấy người có thể suy nghĩ và dám làm như thế.

Chở mặt vì tiền là chuyện quá bình thường trong cái xã hội này, anh em ruột thịt với nhau còn tranh dành đấu đá, huống chi người dưng nước lã.

Hắn vỗ mạnh vào vai thằng Lân nghiêm túc nói.

“ Lân này, tao xem mày là bạn nên mới giúp đỡ mày, số tiền đấy mày cứ giữ lấy, làm cái vốn mà học tập làm ăn.”

Thằng Lân còn tính nói gì đó, hắn cắt ngang nói.

“ Nếu muốn kiếm tiền, tao thiếu cách hay sao. Chỉ là vài tỉ VND thôi, đến mấy tỉ usd tao cũng kiếm được.”

Thằng Lân im lặng, hắn thở dài biết trong lòng thằng bạn đang nghĩ gì, hắn nói tiếp.

“ Tao với mày là bạn cơ mà, giúp đỡ được gì thì tao giúp. Nếu mày muốn nhiều hơn tao cũng có thể giúp mày, nhưng tao nghĩ mày có bản lĩnh biến số tiền ấy thành một con số lớn hơn, tao chờ một ngày không xa tao được hưởng chút hào quang từ mày.”

Thằng Lân nghiêm túc gật đầu nhìn hắn, sau này khi hắn rời xa địa cầu mấy năm, trên thương trường xuất hiện một cái tên làm khuynh đảo cả một giới kinh doanh, bởi vì một lời nói của hắn năm nào.

Chiều về nhà, hắn hôm nay không buồn ngủ, nên đành ra bờ ao nằm ườn ra trên cái ghế tre đặt dưới tán mấy cái cây.

Nhìn nhưng đàn cá đủ loại bơi dưới ao, hắn thấy bản thân có cảm giác an nhàn thư thái. Tiện tay vặt luôn mấy quả chuối tiêu ở gần đấy bóc vỏ tống vào mồm.

“ Ăn chuối thì bổ chuối “ câu châm ngôn của người xưa đúc kết từ ngàn năm mà ra, hắn nghiêm túc thực hiện ăn thường xuyên, chắc vì vậy chuối của hắn bây giờ cũng khá to, tuy không bằng mấy ido bên Nhật, nhưng cũng không đến nối mất mặt.

Còn đang cảm thán thì bên tai vang lên tiếng bước chân, chị Lan đi lại bên cạnh hắn.

Hắn dơ ra quả chuối đưa cho chị Lan rồi nói.

“ Ăn chuối đi chị.”

Chị Lan không thèm nhìn hắn vẫn cứ đứng im lặng, hắn xấu hổ rụt tay cầm chuối về. Chị Lan là như vậy tính cách lạnh lùng từ lần đầu hắn gặp.

“ Sắp đến giỗ của bố mẹ, chị xin nghỉ 3 ngày.”

Hắn nghe vậy liền gật đầu nói.

“ Dạ, chị về thăm hai bác thì cho em gửi ít hoa quả thăm hương cho hai bác.”

Bố mẹ chị Lan chết trong một vụ tai nạn, từ khi chị ấy mới 10 tuổi, có lẽ vì vậy nên tính cách của chị ấy mới lạnh nhạt như vậy.

Hắn thầm thở dài nhìn bóng lưng của chị Lan đã đi vào nhà, chị Lan là một người tốt bụng, tiền lương hàng tháng của chị đều được chị dùng để bao bọc những mảnh đời bất hạnh. Tập đoàn nhà hắn cũng lập một quỹ từ thiện chuyên giúp những mảnh đời cơ cực bất hạnh, có năng lực giúp đỡ thì hắn sẽ làm hết sức mình.

Đang vắt chân cảnh thán thì từ phía ngoài cổng, hình bóng ai đó vụt qua nơi đấy, quyến rũ ngây ngất làm loạn nhịp tim mê say.

Con Đen nằm ườn bên cạnh hắn tai khẽ động, rồi nó vui vẻ quẫy đuôi chạy ra nhảy ra mở cổng.

Hằng mặc quần đùi ngắn cùng một cái áo phông hình con mèo, cưỡi con xe máy điện phi vào.

Bấy giờ đang xoa đầu con Đen, thấy hắn ngồi ở ngoài bờ ao thì vui vẻ chạy lại, hắn khẽ nhích người ra Hằng liền ngồi xuống bên cạnh, hắn thò tay ôm lấy cái eo thon của Hằng.

“ Sao hôm nay anh lên cơn hâm à mà lại ra đây ngồi.”

Hắn nghe vậy thì bĩu bĩu môi nói.

“ Ngủ nhiều nhanh béo, ra đây ngồi ngắm cảnh thiên nhiên làm mấy bài thơ chơi chơi.”

Hằng dí một tay lên chán hắn, bĩu môi nói.

“ Trong đầu anh toàn nghĩ những thứ bậy bạ, làm gì có chỗ chứa chữ với nghĩa.”

Hắn á khẩu, từ lần trước không biết Naccy tố cáo gì với Hằng mà từ đó đến giờ, hắn toàn bị Hằng khinh bỉ như vậy.

Hắn quay qua hôn thẳng lên cái má trắng hồng của Hằng, làm Hằng hì hì một hồi.

“ Em với Naccy có gì với nhau không thế, anh nghi lắm.”

Hằng lườm hắn một cái, gỡ tay hắn ra đứng dậy, rồi cúi xuống sát tai hắn nói nhỏ.

“ Em với Naccy đang yêu nhau.”

Sau đó chạy một mạch vào nhà, mặt hắn đen lại nhìn theo bóng dáng Hằng, thở dài một hơi, có lẽ hắn chỉ là một vật nguỵ trang cho hai cô nàng Bách Hợp.

Bĩu bĩu môi, không thèm để ý thêm, sau đó liền nhắm mắt đánh một giấc ngủ thiên thu.

Nghỉ học mấy ngày, Naccy cùng Lin, cũng đi học trở lại. Cái lớp hắn lại như một cái chợ vậy.

Hoa rồi thư tình lại bay loạn xạ, hắn cũng tặc lưỡi cảm thán. Mà có vẻ bọn kia mặt càng ngày càng dày, khối chị gái đem hoa hồng đến tỏ tình với tên Lin, nhưng chỉ nhận lại sự phũ phàng thờ ơ của tên Lin, nhưng đếch hiểu sao mấy chị kia vẫn không nản lòng mà còn ra gia sức tấn công lên mấy lần.

Còn về phần Naccy thì chủ yếu là thư tỏ tình chứ chưa thấy chàng trai nào đủ can đảm để tỏ tình, dù sao cái uy danh trùm trường của hắn bây giờ cũng không phải bù nhìn, léng phéng vớ vấn hắn lại vả cho ngu người.

Hôm nay là thứ 7 tiết năm là tiết sinh hoạt lớp, cô giáo chủ nhiệm dùng ánh mắt yêu thương nhìn hắn cùng Naccy, vụ lần trước đi bar nhà trường bắt viết giấy kiểm kiểm, hạ một bậc hạnh kiểm kì 1. Còn về phần hình phạt của lớp cô giáo cho hai người đi vệ sinh nhà vệ sinh của trường.

Hắn thì méo cả mặt khi cô giáo tuyên bố hình phạt, xin lên xin xuống cô chủ nhiệm vấn không mảy may thay đổi.

Hắn lúc này đã bịt hai cái khẩu trang đứng ngây ra nhìn nhà vệ sinh nam, trong lòng không ngừng chửi rủa bọn khốn kiếp kia ăn cái gì mà đái khai kinh khủng, bây giờ hại hắn méo hết cả mũi lại.

Lại nhìn qua chỗ nhà vệ sinh nữ bên kia, Naccy đang ưỡn ẹo ngồi ở một bóng dâm, còn một nửa con trai lớp hắn đang ra sức dọn sạch cái nhà vệ sinh nữ.

Hắn thở dài cảm thán, hắn bây giờ mới thật sự nhận ra việc đẹp trai xinh gái nó quan trọng đến mức nào. Hắn tủi thân một mình cầm lấy cây chổi bắt đầu cái hình phạt của mình.

Dọn gần 30 phút mới tạm ổn, sau khi cô giáo chủ nhiệm kiểm tra mới gật gù cho cả hai đứa về, cô giáo còn khen hắn có tố chất sạch sẽ, hắn thì bĩu môi cô giáo định bắt hắn trường kì dọn cái nhà vệ sinh đây mà, bất quá sẽ không bao giờ có lần thứ 2.

Ra cổng thì vẫn thấy bọn học sinh tụ tập đông đúc, hắn ngẩn ra không biết có vụ gì mà chúng nó vẫn còn ở đây.

Lúc này từ một chiếc ô tô có hình con ngựa trông khá đẹp mắt, có một anh đẹp trai đi lại chỗ hắn và Naccy.

Hắn tặc lưỡi, đúng là hoa thơm thì không thiếu bướm, đến cả bướm ngoài trường cũng đã mò lại đây.

“ Xin chào em.”

Anh đẹp trai nở một nụ cười toả nắng dừng lại trước mặt Naccy dơ bàn tay thon dài của mình ra. Naccy dạo gần đây tâm trạng dĩ nhiên là không tốt nên chỉ đáp một câu.

“ CÚT.”

Anh đẹp trai đang cười cười, nghe vậy miệng lập tức cứng đờ đờ. Hắn ở bên cạnh lộ ra vẻ mặt tội nghiệp nhìn anh đẹp trai.

Đẹp trai nhiều tiền đúng gu mấy bé mới lớn thích chơi bời, nhưng đối với những người như Naccy thì ngay cả tư cách nói chuyện cũng không có.

Hắn thấy không khí ngột ngạt liền cười cười nói.

“ Anh trai để lần sau nhé, cô ấy mấy hôm nay bị bệnh ấy mà. Naccy về thôi.”

Hắn nổ máy xe, Naccy không thèm nhìn anh đẹp trai lấy một cái trèo lên xe. Anh đẹp trai lập tức đứng lại trước đầu xe hắn chăn lại.

“ Em việc gì phải đi với thằng nhà nghèo này.”

Hắn ngẩn ra, ơ cái đệt, theo lý thuyết thì mấy tình huống rắm chó như này chỉ sảy ra trên phim ảnh, ở ngoài đời thật đâu ra mấy thằng nhân vật phụ đầu không có não như vậy. Hắn tặc lưỡi một cái không chấp bọn trẻ con, cười cười nói.

“ Naccy là họ hàng nhà em thôi, anh đừng hiểu lầm.”

Thằng kia lập tức chỉ tay vào mặt hắn quát.

“ Tao khiến mày nói à, câm.”

Đệt, là từ trong đầu hắn nghĩ lúc này. Naccy không nói gì nhảy xuống xe, chân vung thẳng lên đạp thẳng mặt anh đẹp trai. “ Bụp” một tiếng anh đẹp trai bay ra khoảng 2m rơi xuống đất liền ôm mặt lăn lộn.

Hắn nhếch miệng nhìn, tay khẽ búng một cái, một đoàn khí hoả nhỏ không ai nhìn thấy bay thẳng về cái xe con ngựa của anh đẹp trai.

Naccy trèo lên xe, hắn liền vít ga phóng đi. Khi hắn cùng Naccy vừa đến đầu đường thì chiếc xe của anh đẹp trai tự nhiên bốc khói. Mấy đứa hóng hớt xung quanh thì tá hoả hô lên có cháy, rồi bỏ chạy. Chiếc xe từ từ bùng lửa cháy, tên đẹp trai đang nằm lăn lộn dưới đất, khi nhìn thấy chiếc xe yêu thích bị cháy cũng nhịn đau hô hoán giúp đỡ.

Mấy nhà dân ngay cổng trưởng cũng mang nước ra đổ vào chiếc xe, nhưng cũng chẳng ăn thua. 5p sau chiếc xe sặc sỡ lúc đầu nay chỉ còn là một đống đen sì cháy xám, anh đẹp trai vẻ mặt tái mét sau đó liền đổ uỵch ra đất ngất xỉu, người dân xung quanh lại bận rộn đưa người đi cấp cứu.

Hắn vi vu trên đường, chuyện vừa rồi hắn chỉ coi như là xem bộ bộ phim não tàn của nhân vật phụ.

Đang đi trên đường, Naccy đột nhiên nói.

“ HIM, tớ sắp phải về Mĩ, ở bên kia tình hình rất căng thẳng.”

Hắn nghe vậy thì trong lòng có một tia không muốn, những cũng biết là không thể ngăn cản.

“ Tối nay tớ sẽ giúp cậu đột phá tầng thứ 4 của Nguyệt Âm Quyết.”

Naccy im lặng không nói gì thêm đến khi về nhà, mẹ hắn dọn cơm rồi cả 3 người trò chuyện ăn cơm vui vẻ, chị Lan thì đã đi về lo cho đám giỗ bố mẹ.

Buổi tối hắn cùng Naccy ngồi trên nóc nhà, xung quanh Naccy hắn bố trí một trận pháp tụ linh cơ bản, hấp thu linh khí mỏng manh lởn vởn quanh nhà hắn.

Trận tụ linh hắn bố trí quanh nhà trong mấy năm cũng đã tích góp được một lượng linh khí nhất định, hắn không dùng linh khí đó tu luyện mà để cho dược liệu hấp thu, với cải thiện sức khoẻ cho mẹ hắn. Hắn mà hấp thu hết thì chẳng còn sót lại gì.

“ Cậu vận chuyển hấp thu năng lượng theo những lộ tuyến mới đi.”

Naccy gật đầu vận chuyển Nguyệt Âm Quyết bản mới cập nhật mà hắn dày công mấy năm nghiên cứu cải tiến. Linh khí từ từ được Naccy hấp thu, cùng với đó là nguyệt lực từ mặt trăng.

Tuy hôm nay không có trăng nhưng nguyệt lực vẫn luôn ảnh hưởng, tồn tại lên địa cầu. Bất quá nếu theo quỹ đạo vẫn chuyển của mặt trăng, khi mặt trăng lại gần trái đất nhất thì nguyệt lực lại càng toả ra nhiều hơn.

Nhìn Naccy tu luyện, hắn lại nghĩ đến mấy hôm nữa cần ném đám người tinh anh của đội bảo an SG, qua sa mạc Sahara cho bọn họ tu luyện, bởi vì nơi đó thái dương lực nhiều hơn những nơi khác, thuận lợi hơn cho việc đột phá.

Tuy nói Naccy lợi dụng Nguyệt Âm Quyết có thể hấp thu được một phần nhỏ linh khí, nhưng nguyệt lực từ mặt trăng vẫn là năng lượng chủ đạo. Linh khí cần có linh căn mới có thể chuyển hoá thành linh lực. Naccy hấp thụ được một phần nhỏ linh khí chuyển hoá thành âm lực xem như cũng là một bước phát triển lớn.

Gần hai tiếng sau, thân thể Naccy đột nhiên run rẩy, mồ hôi trên chán nhỏ tong tỏng xuống đất, nhưng gân xanh trên khuôn mặt xinh đẹp nổi lên chằng chịt.

Hắn nhíu mày bày ra một trận cách âm đơn giản xung quanh, bởi vì hắn biết lát nữa sẽ có nhưng âm thanh dễ gây hiểu lầm.

“ Aaaa…”

Naccy ngừa mặt lên trời hét lên một cách thống khổ, hắn thở dài, đây chính là một loại đau đớn khi phá bỏ tắc nghén ở các huyệt vị, kinh mạch trong cơ thể. Tu luyện là dùng những luồng khí súc tích cho chúng mạnh lên, sau đó kiểm soát điều khiển chúng thông kinh mạch, huyệt vị. Con người là hậu thiên sinh linh vì vậy từ lúc sinh ra nhiễm những tạp chất bên ngoài mà dẫn đến tắc nghén kinh mạch huyệt vị, khi thông thoáng những kinh mạch, huyệt vị khắp cơ thể, thì năng lượng, sức lực hay chính là thứ được gọi là sức khoẻ trở nên nhiều hơn, mạnh hơn.

Đây là lý do vì sao sức khoẻ của mỗi người lại khác nhau, thông thoáng kì kinh bát mạch, huyệt vị thì cơ thể được khoẻ mạnh. Một khi tắc nghẽn thì dấn tới sức khoẻ suy giảm, bệnh tật liên miên.

10 phút sau Naccy nằm vật ra đất thở hổn hển, thỉnh thoảng lại cất lên những tiếng rên rỉ. Hắn vui vẻ gật đầu sau đó đưa tay gãi gãi mũi nhìn Naccy lăn ra nằm rên rỉ những tiếng đầy mờ ám.

Khi đột phá thì kinh mạch, huyệt vị vừa được thông sẽ năng lượng chui vào tẩy rửa, chăm sóc. Vì vậy sau khi đột phá cảm giác sung sướng sẽ chuyền tới não bộ khiến cho người ta không nhịn được cất tiếng rên rỉ.

Hắn gỡ bỏ mấy trận pháp, cấm chế bế thúc Naccy lên, sau đó đem về phòng ném cả thân thể vẫn mặc nguyên quần áo của Naccy vào bồn tắm, khi đột phá thân thể được tẩy rửa đẩy những chất bẩn ra bên ngoài qua lỗ chân lông.

Naccy lúc này cơ thể đang thoát lực sau khi đột phá, cần phải một thời gian mới hồi phục.

Hắn cười cười nói.

“ Không ngờ giọng cậu lại hay như vậy.”

Naccy biết hắn đang nói gì, liền trợn mắt nhìn hắn không nói. Hắn liền mặc kệ Naccy đóng cửa phòng tắm, trở về phòng của mình nhảy lên giường đắp chăn đi ngủ.

Chương 92: Nghỉ Hè

3 Ngày sau, ở sảnh sân bây Nội Bài có một nhóm người đi vào, mấy người xung quanh khi đi qua không nhịn nổi mà quay đầu lại nhìn thêm một lần.Naccy cùng tên Lin, còn có thêm người phụ nữ hôm trước, Trần Quốc Hưng đã gặp đi cùng.Naccy hai mắt đỏ ửng nhìn hắn, hắn mỉm cười an ủi Naccy.“ Cậu yên tâm, lúc rảnh rỗi mình sẽ qua thăm cậu.”Naccy ôm chầm lấy hắn, thì thầm nói.“ Cậu không được nói dối đâu đấy.”Naccy sau khi ôm hắn thì chạy lại ôm chầm lấy mẹ hắn, nói vài lời tạm biệt.

Cuối cùng là Hằng, hai cô nàng ôm nhau thút thít giống y hai người yêu nhau mà lại phải xa cách vậy, không biết hai cô nàng to nhỏ cái gì mà ánh mắt Hằng nhìn hắn càng ngày cành cảnh giác.

Hắn bất đắc dĩ lắc đầu cười trừ.Nhìn ba bóng người hoà vào trong đám đông đi vào trong, Trần Quốc Hưng vẫy vẫy tay hô lớn.“ Tạm biệt nhé, nếu có gì khó khăn thì cứ gọi cho tớ.”Bên ngoài sân bay, mấy người nhìn theo chiếc máy bay đã bay cao trên bầu trời, hắn cười cười cảm thán.Sau đó bắt đầu là những chuỗi ngày trở lại bình thường, hắn lại lôi con chiến mã ra mà cong mông đạp đi học, lớp hắn từ khi hai người Naccy và tên Lin chuyển đi lâm vào một không khí im lặng, những chị gái anh trai cũng đã không xuống lớp hắn, những học sinh chuyển lớp khi trước mất đi hai người kia cũng lục tục xin chuyển đi, sĩ số lớp hắn trở về với con số 45 gương mặt quen thuộc.Hắn bây giờ lại trở thành một kẻ cô độc, một mình một bàn lẻ loi.Những lần trốn học đi chơi nét của hắn cùng đám bạn trong lớp diễn ra thường xuyên, những trận CF rực lửa, những kèo Liên Minh cân não, thời gian thấm thoát trôi yên bình chẳng mấy mà đã hết lớp 10.Cầm tờ giấy khen học sinh giỏi toàn diện về đưa cho mẹ, sau đó hắn gói đồ chuẩn bị cho một mùa hè phiêu bạt khắp nơi.Mẹ hắn cũng không lạ gì khi cứ đến hè là hắn lại biết mất, hắn đôi khi cũng cảm thấy có lỗi với mẹ nhưng cuộc đời khi trưởng thành cũng sẽ phải rời xa vòng tay của bố mẹ.Chào mẹ một tiếng, sau đó hắn qua nhà Hằng.

Mọi năm hắn đi một thân một mình nhưng năm nay đã khác, hắn đã thoát khỏi cái kiếp FA hắn đã có người con gái mình yêu đi cùng đến tận cùng trái đất.Khi đến nhà Hằng, nói chuyện với mẹ Hằng xin phép cho Hằng đi cùng hắn, mẹ Hằng chỉ cười nói.“ Chơi gì thì chơi, đừng có để con Hằng nó vác cái bụng về nhà.”Hắn gật đầu lia lịa, sau đó cả hai lên xe ô tô, chiếc xe phóng thẳng tới sân bây Nội Bài.Vé máy bay đã được nhân viên của tập đoàn SG đưa tận tay cho hắn, lên máy bay hắn cùng Hằng ngồi ở hàng ghế gần cửa sổ tiện thể cho việc ngắm mây.Hắn thì gục đầu vào một bên vai của Hằng mà nhắm mắt đi ngủ, làm Hằng cứ nói hắn không phải đàn ông, hắn liền cười xấu xa nói là sẽ chứng minh thì Hằng lại cười nói hắn đừng có mơ, làm hắn buồn bực.Thỉnh thoảng mấy chị tiếp viên lại đi qua, làm hắn tặc lưỡi không thôi, chị nào cũng như người mẫu, khúc nào ra khúc đấy nhìn đã con mắt.“ Này, anh đang nhìn cái gì đấy !”Hằng đột nhiên quay sang kéo tai hắn mà hỏi.“ Anh đâu có nhìn gì đâu.”Hắn cười mếu máo giải thích, Hằng hừ mũi bĩu môi nói.“ Anh mà léng phéng em cắt.”Hắn ngoan ngoãn vâng vâng dạ dạ, hắn trong lòng thầm nghĩ xem ra sau này nhà lại mất nóc rồi.Hắn gục đầu vào ghế nhắm mắt đi ngủ, Hằng cũng đã gục đầu vào lòng hắn ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Đang ngủ đột nhiên tai hắn động động có những âm thanh mờ ám chuyền vào, hắn thầm chửi trong lòng bọn khốn kiếp nào làm ra mấy cái chuyện vớ vẩn trên này.Đặt chân xuống đất nước mặt trời mọc, hắn hít một hơi sâu cảm nhận, sau đó hắn tặc lưỡi lầm bầm.“ Không khí Nhật Bản cũng không khác Việt Nam cho lắm.”Hằng thích ngắm hoa anh đào vì vậy cả hai người bay qua Nhật Bản để ngắm hoa, tuy là cuối tháng 5 là thời gian hoa anh đào sắp tàn, nhưng cũng xem như là hoa vẫn còn trên cây là được.Bắt xe từ sân bay KANSAI vào trung tâm thành phố Osawa, Trân Quốc Hưng cùng Hằng tìm một khách sạn khá lớn thuê một phòng nghỉ.Mở cửa phòng sau đó hắn liền lăn ra chiếc giường có ga đệm trắng tinh, thoải mái vắt chân lên huýt sáo, Hằng lượn xung quanh căn phòng xem xét một hồi sau đó cũng nằm lăn ra giường, hắn đưa tay ôm lấy Hằng kéo sát vào người mình miệng nở một nụ cười xấu xa.“ Cẩn thận không anh ăn thịt em đấy !”Hắn cười khanh khách lăn lộn định thoát ra khỏi vòng tay hắn nhưng làm sao mà thoát được, hắn nhân cơ hội chiếm đoạt lấy đôi môi hồng của Hằng.1p sau hắn mới buông ra, Hằng mặt đỏ bừng bừng trợn mắt nhìn hắn.

Trần Quốc Hưng cười cười sau đó vùng dậy đi ra ngoài nói vọng lại.“ Anh đi gọi đồ ăn, em tắm rửa trước đi.”Hằng nhìn theo bóng dáng của Trần Quốc Hưng nở một nụ cười rồi mắng.“ Đồ lưu manh.”Hôm sau cả hai bắt xe đến bờ sông Osawa ngắm hoa đào sắp tàn, Hắn phải công nhận nắm tay người mình yêu đi dưới con đường nhỏ, xung quanh là những cánh hoa anh đào rơi nó cũng rất là lãng mạn, nhìn Hằng miệng cười toe toét hắn cũng vui vẻ, yêu một người không khó, khó là có thể đem lại nụ cười vui vẻ ấy đến hết cuộc đời hay không mà thôi.“ Nào đưa cái mặt anh ra đây.”Hằng kéo kéo hắn rồi dơ cái điện thoại trong tay lên, hắn nở một nụ cười méo xệch cho Hằng chụp, cả hai dí mặt sát vào nhau cười toe toét rồi chụp ảnh.Ngồi dưới một gốc cây anh đào, hắn thì dựa đầu vào thân cây cảm nhận cái không khí giống như trên mấy bộ phim, còn Hằng thì nghịch nghịch cái điện thoại, một lúc lại cười hì hì.“ Nhìn cái mặt anh có khác nào con lợn không cơ chứ.”Hằng dơ dơ cái điện thoại, bên trong là khuôn mặt hai đứa dính sát vào nhau, Hằng nở một nụ cười xinh đẹp, còn hắn thì mặt mũi y trang con lợn đang nhe răng ra cười.Hắn xoa xoa đầu Hằng nói.“ Em cũng là một con lợn.”Hắng bĩu môi nói.“ Anh mới là lợn.”Sau đó lúi húi gõ gõ điện thoại, một lúc sau điện thoại trong túi hắn cũng rung lên, hắn mở ra xem thì thấy Hằng đăng ảnh vừa rồi lên Facebook, gắn thẻ hắn cùng một icon hình trái tim.

Hắn cười gượng gạo nói.“ Sao lại đăng cái ảnh anh xấu trai thế ?”Hằng cướp lấy điện thoại hắn gõ gõ cái gì đó, sau một lúc mới đưa điện thoại cho hắn rồi nói.“ Cấm anh đổi.”Hắn xem thì thấy Hằng đổi luôn ảnh đại diện bằng tấm ảnh vừa rồi, hắn vội nói.“ Hay là để tấm khác nhìn anh đẹp trai một chút, tấm này xấu như ma.”Hằng lắc lắc đầu, hắn cũng chỉ biết thở dài.

Sau đó nhìn qua phần bình luận, mặt hắn tái đi đọc những bình luận, mấy thằng tiểu đệ thì khen hắn đẹp trai, còn mấy thằng lăng quăng chiếm gần 2/3 chê hắn xấu như chó, không xứng với Hằng.Rồi cmt là chỉ chúng nó mới hợp với Hằng các kiểu, hắn giận tím mặt vào xem ảnh của mấy thằng kia, nhớ kĩ mặt chúng nó lần sau mà gặp hắn lại chả đấm cho ngu người luôn, toàn bọn ghen ăn tức ở.Lượn lờ chơi 2 ngày rồi cả hai lại lên máy bay đi Hawai tắm biển, hắn còn định qua bên đó đào lấy ít tường đem về bán, bên đó toàn người có tiền đến cái bức tường cũng đem đi dát vàng được, đúng là đại gia..

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ