Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ

Chương 123124125


Chương 123: Thăng Chức

Về đến nhà cũng đã là chiều tối, hắn bị mẹ chửi cho một trận nửa tiếng đồng hồ rồi mới tha cho hắn.

Uể oải mò vào phòng tắm ngâm mình trong dòng nước lạnh, hắn cảm giác thư thái cả người, tắm rửa xong xuôi, hắn mới xuống ăn cơm, ăn cơm xong hắn chạy vội lên phòng nếu mà ở dưới mẹ hắn ngứa mắt bà lại túm lại đập cho một trận thì khổ.

Mở cái điện thoại lên, thông báo tin nhắn cùng cuộc gọi nhỡ như muốn nổ cả cái điện thoại, hắn gãi gãi mũi, hắn có thói quen tắt nguồn điện thoại khi đi làm việc quan trong nào đó, nhưng cứ tình hình này hắn sẽ không tắt nữa, mở tin nhắn ra xem đều là tin nhắn hỏi thăm, hắn liền gọi điện cho Naccy, điện thoại vừa nối máy, hắn bị Naccy chửi cho một trận xối xả nói hắn không quan tâm đến hai mẹ con cô ấy, hắn phải ngon ngọt dỗ mãi Naccy mới thôi, buông điện thoại xuống hắn đưa tay lau mồ hôi trên chán, phụ nữ trong thời gian mang thai tính tình quả thật là như cọp vậy.

Tính gọi điện cho Hằng nhưng tự nhiên con lợn trong lòng hắn lại nổi lên, hắn liền phi ra ngoài lan can lao thẳng về hướng nhà Hằng, sau vài lần lướt đi trên những ngọn cây hắn đã đứng ở lan can tầng 2 chỗ phòng của Hằng.

Hắn cảm thán không thôi, bay nhảy như chim thế này vụng trộm cũng rất dễ dàng, gõ gõ cánh cửa ngoài phụ.

Một lúc sau tiếng dép mới lẹp bẹp đi lại, cánh cửa khẽ được mở ra, hắn cười toe toét, Hằng thấy hắn liền hừ lạnh định đóng cửa lại nhưng hắn đã nhanh chân chui tọt vào trong phòng nhảy lên giường nằm dài.

Hằng đóng cửa hậm hực nhìn hắn rồi nói.

“ Anh mấy hôm nay đi hú hí với con nào ở đâu mà em gọi không thèm nghe, mẹ bảo anh sang thăm Naccy nhưng em hỏi Naccy thì không thấy bóng dáng anh đâu.

”Hắn gãi gãi mũi, cười nói.

“ Anh đi bắt tội phạm ấy mà.

”Hằng bĩu môi, lườm lườm hắn rồi nói.

“ Ai tin, mà anh qua đây làm gì về đi.

”Hắn cười nhăn nhở đứng dậy ôm chặt lấy Hằng rồi nói.

“ Anh nhớ em chứ sao nữa.

”Hằng đẩy hắn ra, hắn làm sao để chuyện đó sảy ra được, môi khẽ cắn xuống môi Hằng, tay cũng xoa nắn những chỗ cần nắn, chẳng mấy mà Hằng đã nhũn như bún mặc sức hắn làm loạn.

Quần áo bay tứ tung khắp phòng, tiếng rên rỉ tiếng da thịt vang lên, hắn vừa hoạt động vừa nhăn mày, tay liền đánh ra mấy đạo kết giới cách âm, gần 1 tiếng sau hắn hét lên một tiếng rồi nằm gục lên người Hằng.

“ Hết giận anh chưa ?”Hắn cười cười nằm xuống kéo Hằng ôm vào lòng, Hằng không nói chỉ rúc vào lòng hắn.

“ Ai thèm giận anh.

”Hắn quyết định ngủ lại đây luôn, sáng mai về sớm, khẽ hôn lên chán Hằng hắn nói.

“ Ngủ đi vợ.

”Sáng hôm sau trở về nhà mặc quần áo rồi lại xách con chiến mã đi học, lại sắp nghỉ hè đến nơi rồi, tầng xuất nghỉ học của hắn càng ngày càng nhiều hắn thật sự cần thời gian làm những việc khác, hắn không biết sau này có nên học đại học hay không nữa, bởi việc học đối với hắn bây giờ chỉ được xem là việc lưu giữ kỉ niệm của thời học sinh, nó không quá quan trọng với hắn, nếu là người bình thường việc học là một chuyện liên quan tới tương lai tiền đồ nhưng với loại người như Trần Quốc Hưng việc học thật sự là việc tốn thời gian.

Hắn khẽ lắc lắc đầu, tính làm gì cho mệt người, chuyện đến đâu thì hắn nhảy đến đó, nghĩ vậy hắn gật gù gạt luôn mấy cái suy nghĩ vớ vẩn ra khỏi đầu.

Hôm nay thấy hắn đi học trở lại bọn cờ hó trong lớp chào đón như ido.

“ Bạn tao lặn đi đâu mấy ngày thế, anh em nhớ mày chết mất.

”Thằng Dũng bộ dạng như một người vợ hiền đón chồng đi làm xa nhà mới về, hắn kinh tởm với vẻ mặt của thằng Dũng liền dơ tay lên ra lệnh.

“ Người đâu ? trẫm thấy tên này ngứa mắt, mang ra sau chém đầu cho trẫm.

”Vậy là mấy thằng nhảy ra túm lấy thằng Dũng mang ra bãi cỏ trước cửa lớp, dập háng thằng Dũng vào gốc cây rồi mới ném nó xuống bãi cỏ, thằng Dũng bị dập hàng vẻ mặt đau khổ, trợn mắt nhìn hắn.

Trần Quốc Hưng cười nhàn nhạt nhìn thằng Dũng đang ôm háng nói.

“ Sao thằng em, thích nhìn không ?”Thằng Dũng đi cà nhắc vào lớp, vẻ mặt méo mó nói.

“ Vi thần không dám.

”Hắn phất tay một cái rồi quay lưng đi, ngồi vào chỗ thằng Quang đã ton hót chạy xuống chỗ hắn nói.

“ Mày nghỉ học đi đâu thế ?”Hắn nằm dài ra bàn, nhìn ra ngoài cửa sổ, nói với thằng Quang.

“ Đi bắt trùm ma tuý.

”“ Đệt thằng nổ này, sao mày không chém là lên sao hoả cuốc đất trồng khoai luôn đi.

”Thằng Quang khinh bỉ nói, hắn cũng không để ý tới thằng Quang mà ánh mắt dõi theo các em gái đi ngoài sân trường.

Tiết đầu hôm nay là môn Văn, cả lớp lại bao trùm lên cái không khí uể oải, hắn thì gật gù mắt cứ dính lại với nhau, miệng đớp ruồi liên tục, quả nhiên là một môn học học rèn luyện ý chí của con người.

Mấy ngày sau chính trường tỉnh P bùng nổ, giám đốc công an tỉnh bị bắt vì liên quan đến đường dây buôn ma tuý, theo sau là rất nhiều kẻ liên quan.

Cùng lúc đó phó giám đốc công an tỉnh Nguyễn Thanh Trương, được bổ nhiệm chức vụ bí thư đảng uỷ, giám đốc công an tỉnh P.

Trần Quốc Hưng lúc này đang nằm dài trên chiếc võng ngoài bờ ai, ngáp ngáp đớp ruồi thì điện thoại vang lên, hắn lấy ra thì thấy là chú Trương.

“A lô chú Trương, chúc mừng chú thăng chức ạ.

”Đầu dây bên kia là tiếng cười vui vẻ, một lúc sau chú Trương liền trầm giọng nói.

“ Cảm ơn cháu.

”Hắn chỉ khẽ mỉm cười, hai người nói chuyện một lúc thì hắn buông điện thoại, tay đưa lên xoa xoa cằm, nắm đấm tuy là hữu ích trong rất nhiều trường hợp, nhưng các mối quan hệ cũng quan trọng không kém.

Khoảng thời gian bình yên cứ như vậy trôi nhanh, chẳng mấy mà đã được nghỉ hè, hắn cùng Hằng liền bay qua Mĩ, Naccy cũng chỉ mấy tháng nữa là sinh.

Đáp xuống sân bay New York qua vài lần vòng vèo trên bầu trời, hắn cùng Hằng đã có xe đón đến thẳng về nhà Ro.

Đến nơi hắn kích động loé lên đã xuất hiện trước mặt Naccy, quỳ một chân xuống úp mặt vào cái bụng sưng phòng của Naccy.

“ Con của bố có quậy phá mẹ con không vậy!”Naccy cười vui vẻ nhìn hắn rồi quay qua nhìn Hằng chào hỏi, một lúc sau hắn bị hai cô gái hắt hủi, hai người lên phòng Naccy to nhỏ chuyện gì đó.

Hắn thì không có việc gì làm liền đi ra phía sau, một sân tập luyện có đầy đủ dụng cụ tập luyện quyền cước,Ông già Norl đang cởi trần phía trên làm lộ ra một cơ thể rắn chắc không phù hợp ở độ tuổi xế chiều, vừa nhìn thấy ông già Norl đang đánh những cột gỗ, khoé miệng hắn giật giật, mới có mấy tháng thời gian vậy mà ông già Norl đã đột phá Luyện Khí Kỳ tầng 3 quả thật là lão thiên già bất công, cực phẩm linh căn quả nhiên là con riêng của lão thiên, hắn tự nhiên lại tủi thân vì thiên phú của chính mình, tuy hắn không thể xác định chính xác thiên phú của bản thân ở mức độ nào, nhưng hắn cũng lờ mờ đoán được thiên phú của hắn chỉ dừng lại ở hạ phẩm linh căn.

Nếu hắn mà có thiên phú tu luyện của ông già Norl thì hay biết mấy, lần trước hắn lục lọi trong đầu lấy được một bộ công pháp thuộc tính mộc có tên Mộc Thần Quyết, hắn liền viết ra rồi ném cho ông già Norl tu luyện, thật không ngờ chỉ mấy tháng mà ông già Norl đã đạt tới cảnh giới mà hắn mất mấy năm khổ cực tu luyện, nếu nguồn linh khí dồi dào thì tốc độ tu luyện của ông già Norl có khác nào ngồi tên lửa.

Ông già Norl thấy Trần Quốc Hưng thì trong mắt lộ ra hung quang, cả người nhanh như chớp đã xuất hiện tung một đấm về phía đầu Trần Quốc Hưng, hắn thì cười nhạt dơ một tay túm được nắm đấm của ông già Norl rồi nói.

“ Này ông già, già rồi đừng có gây sự với người trẻ nếu không lại bị ăn đập.

”Hắn hất tay ông già Norl ra rồi ngồi xuống bộ bàn ghế cách đó không xa, ông già Norl mặt đỏ bừng bừng mắng hắn.

“ Hừ, không biết phép tắc lớn nhỏ gì hết.

”Hắn à lên một tiếng rồi đứng dậy đút tay túi quần rồi nói.

“ Ông cố gắng lên khi nào đột phá Tiên Thiên Trúc Cơ Kỳ lúc đó ông sống đến 150 tuổi cũng nên.

”Một cực phẩm linh căn hắn không thể để lãng phí phạm được, nếu không phải là ông nội Naccy hắn đã bắt người ta theo hắn lăn lộn rồi.

”.

Chương 124: Chào Mừng Con Đến Với Thế Giới Này

Chán nản chẳng biết làm gì thì trời đã tối, ở nhà chỉ thấy ông già Norl với Naccy và một đống người hầu cùng vệ sĩ, không thấy mặt mũi ông bố vợ đâu, hắn liền hỏi.

“ Bố em đâu rồi ?”

Naccy ngồi bên cạnh hắn nghe hắn hỏi thì quay qua nói.

“ Bố ở công ty rồi, dạo này công ty mở rộng thị trường nên rất nhiều việc.”

Nghe Naccy nói Trần Quốc Hưng gật gù, một lúc sau thì vỗ đùi một cái rồi nhìn qua ông già Norl cười cười.

“ Ông Norl vậy tài sản của thằng cháu rể sao chẳng thấy gì thế ?”

Từ lúc lấy Naccy đến giờ hắn chỉ được có cô vợ, chứ của hồi môn chả thấy gì, nhà giàu mà tại sao lại ki bo như vậy.

Ông già Norl trợn mắt trắng dã hừ mũi nói.

“ Không có phần của cậu.”

Hắn gãi gãi mũi cười nhăn nhở. “ Thì cháu với Naccy bây giờ đã là vợ chồng, ông không chuyển tài sản cho cháu thì còn cho ai nữa.”

Ông già Norl khinh thường nhìn hắn, sau đó nhìn qua bụng của Naccy.

“ Tài sản của nhà này sẽ giao cho con của Naccy.”

Hắn tặc lưỡi đưa tay bấm bấm, vậy con của hắn sinh ra đã là tỉ phú đô la rồi, chả bủ cho ông bố như hắn, tuổi thơ gắn liền với khoai sắn. Hắn vẫn mặt dày đòi.

“ Con của Naccy cũng là con của cháu, ông cứ giao cho cháu cũng giống nhau mà.”

Ông già Norl không thèm nhìn hắn nữa mà cúi xuống ăn, Naccy khẽ đá cho hắn một cái, Hằng thì ngồi im ăn không lên tiếng, hắn càng nghĩ càng cảm thấy bản thân bị thiệt, được cái tiếng là con rể của gia tộc giàu có, ngay cả một đồng cũng không được hưởng, hắn thở dài thườn thượt.

Đến khi đi ngủ hắn tưởng là được ôm hai cô nàng ngủ, nhưng hắn lại bị cả hai người đá đít ra khỏi phòng không cho hắn ngủ cùng.

Trần Quốc Hưng liền thở dài, tủi thân một mình sang một căn phòng khác ngủ, nằm trên chiếc giường trống trơn, hắn càng nghĩ càng cảm thấy số mệnh của hắn không tốt tí nào, mang theo một bụng tâm trạng hắn tiến vào giấc mộng.

Sau đó là những ngày hắn bị hành hạ, từ nấu nướng, chải tóc đến ngay cả việc rửa chân hắn cũng bị Naccy bắt hắn tự tay làm, hắn có cốt cách của một cường giả đỉnh thiên lập địa, hắn phản kháng đứng lên chống chả, nhưng sau bao nhiêu cố gắng cũng chỉ là vô ích, Naccy dơ cái bụng trương phình của mình ra chỉ nói một câu.

“ Con nó muốn anh làm.”

Hắn liền ngậm đắng nuốt cay mà làm thân cu li, dù sao hắn cũng là một người đàn ông yêu thương gia đình, mấy chuyện nhỏ đấy làm sao mà làm khó được hắn.

Naccy càng ngày càng béo, lúc soi mình trong gương liền mếu máo sau đó lại lôi hắn ra mà đánh đập, nói vì hắn mà bộ dạng của Naccy thành ra như vậy, hắn chỉ biết nhẫn nhịn chịu đòn roi, phụ nữ mang thai quả nhiên không khác nào con cọp cái.

Hằng thì chỉ nhìn hắn đầy thương hại, cũng chỉ mỉm cười khi hắn bị hành hạ, thời gian ba tháng trôi nhanh, cũng đã sắp đến ngày Naccy sinh, hắn thời gian này không rời Naccy nửa bước, ngay cả khi Naccy đi vệ sinh hắn cũng nhất quyết đi theo, chăm chút từng tí một.

Ghé sát mặt vào bụng Naccy hắn lắng nghe sinh mệnh bé bỏng trong bụng Naccy cựa quậy, hắn cười hạnh phúc nói.

“ Không biết là con gái hay trai nữa ?”

Hắn có thể biết trước giới tính của cái thai, nhưng cả hắn và Naccy dù là đi bệnh viện, hay hắn có thiên nhãn đều không muốn biết trước, dù là con gái hay trai hắn đều thích cả.

“ Đừng có là con trai giống anh, chỉ làm khổ con gái.”

Naccy đặt tay lên đầu hắn mà xoa, hắn bĩu môi nói.

“ Con trai giống anh thì sao, là một người đỉnh thiên lập địa, anh tuấn tiêu sái người gặp người thích, cốt khí ngút ngàn.”

Naccy với Hằng cười khanh khách, Naccy chề môi xoa nhẹ bụng giọng nói yêu thương nói.

“ Đừng có giống bố con, chỉ được cái bốc phét.”

Hắn nhăn mặt khi Naccy nói chuyện với con, Naccy đang làm xấu hình tượng người bố vĩ đại như hắn trong lòng con trẻ, Hằng ngồi ở một bên nhìn Trần Quốc Hưng và Naccy hạnh phúc cười đùa, lặng lẽ thở dài, rồi nhìn xuống bụng của mình.

Mấy ngày sau Naccy được đưa đến bệnh viện tiện cho việc sinh đẻ, ông già Norl còn định lập luôn cả cái bệnh viện ở nhà, nhưng Naccy lại không muốn mà cứ nằng nặc đòi đến viện bên ngoài, hắn cũng không quan trọng việc Naccy sinh ở chỗ nào, dù là sinh ở đâu thì con vẫn là con hắn.

Đỡ Naccy đi lại ở hành lang bệnh viện, thỉnh thoảng cũng có những người phụ nữ khác cũng vác cái bụng sưng to đi lại trong hành lang, Naccy còn cười khanh khách khi thấy bộ dạng di chuyển khó khăn của mấy người phụ nữ khác, hắn chỉ lén nhếch miệng cười, cứ cười người khác đi đến lúc lại không cả cười nổi.

Hai ngày sau bộ dạng vui vẻ của Naccy đã biến mất, vẻ mặt lúc này nhăn nhó lại, hắn chỉ lén cười trộm, ngoài miệng an ủi không ngừng.

Tối một đêm hè cuối tháng 8 ở New York , không khí sau một cơn mưa lớn liền mát mẻ dễ chịu, Naccy đã được đưa vào phòng sinh, ở bên ngoài hành lang, ông già Norl, Ro , Bowm, Nes ngồi đợi trên ghế, xung quanh là mấy tên vệ sĩ canh phòng nghiêm ngặt.

Trần Quốc Hưng ở bên ngoài cứ đi đi lại lại trước cửa phòng, bộ dạng sót ruột hiện ra, hắn cảm giác cực kì hồi hộp, cái cảm giác sắp được làm bố nó rất kì diệu.

“ Ngồi xuống ghế đi, chóng hết cả mặt ông già này.”

Ông già Norl lên tiếng, hắn thì lúc này đâu để ý đến lời của ông già Norl , vẫn cứ đi đi lại lại trông ngóng vào cửa phòng sinh, hắn không hề vận dụng khí cảm hay thiên nhãn quan sát, hắn muốn tận hưởng cái cảm giác của một người sắp làm bố như bao người bình thường.

Thời gian từ từ trôi đi, hắn cảm giác thời gian sao nó trôi lâu thế không biết, đã gần 1 tiếng đồng hồ kể từ khi Naccy tiến vào phòng sinh, hắn sót ruột không thôi, ngay cả ý định vận dụng thiên nhãn lên nhìn một cái cũng đã xuất hiện, bất quá lại bị hắn ngăn lại.

Một lúc sau tiếng bác sĩ nói, cùng tiếng la hét của Naccy truyền vào tai Trần Quốc Hưng, hắn xoa xoa tay, lông mày giãn ra.

“ HIM, tên khốn kiếp, đau chết mất…”

Tiếng Naccy chửi truyền vào trong tai, hắn gãi gãi mũi, Naccy cũng không khác gì mấy người phụ nữ bình thường, khi sinh liền lôi người đàn ông ra mà oán trách, hắn cười cười một mình như thằng thần kinh.

Khi tiếng khóc vang lên bên tai, hắn vỗ tay đánh đét vào nhau gào lên.

“ Sinh rồi…haha…mình được làm bố rồi…”

Mấy người kia nghe hắn nói, cũng vui vẻ đứng dậy bộ dạng chờ mong, một lúc sau cửa phòng sinh mở ra, một bác sĩ bỏ khẩu trang xuống lộ ra một nụ cười hiền nói.

“ Cả hai mẹ con đều rất tốt, người nhà có thể vào thăm.”

Hắn không cả kịp suy nghĩ, thân ảnh đã loé lên biến mất như một cơn gió, khi xuất hiện đã là ở cạnh giường.

Mắt hắn nhoè đi khi nhìn thấy sinh linh bé bỏng được quấn cận thận, nằm cạnh Naccy, Trần Quốc Hưng cúi xuống nhìn đứa bé, miệng khẽ nhếch lên nói.

“ Sao nó đen thế không giống anh tí nào, hay là…”

Naccy nghe hắn nói, thì trợn mắt lên, tay dơ lên chỉ vào mặt hắn.

“ Anh…Anh…”

Trần Quốc Hưng nắm lấy bàn tay đang dơ lên của Naccy áp vào má mình, nở một nụ cười tươi, khẽ nói.

“ Cảm ơn em.”

Naccy mắt cũng đã chảy ra hai dòng lệ nóng, trên môi là một nụ cười tươi, khẽ lắc lắc đầu. Như cảm nhận được sự hiện diện của hắn, đứa bé khẽ mở mắt, một đôi mắt đen láy như bầu trời đêm nhìn hắn, cái miệng nhỏ khẽ há ra như đang nở một nụ cười.

Tim của hắn lúc này như ngừng đập, một cảm giác vi diệu hiện lên, huyết mạch của hắn như sôi trào, hai dòng nước mắt cũng lăn xuống trên mặt, khẽ cúi xuống dùng mũi của mình chạm nhẹ vào mũi của đứa bé.

“ Chào mừng con đến với thế giới này.”

Đứa bé dùng cánh tay bé nhỏ khe quơ quơ chạm lên mặt của hắn, tâm thần của hắn run lên, nhân sinh hai kiếp người cuối cùng hắn cũng hiểu cái cảm giác làm bố là như thế nào.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn Naccy rồi nói.

“ Anh sẽ đặt tên con theo tên của một thuyền trưởng vĩ đại, Monkey D Luffy !”

Naccy trợn mắt trắng dã, khoé miệng giật giật nói.

“ Luffy cái đầu của anh.”

Hắn cười cười, chỉ là hắn đùa giỡn Naccy mà thôi.

“ Tên của con là Trần Ngọc Thiên Anh.”

Đứa bé há há cái miệng như đang cười vì cái tên của chính mình. Naccy cũng không phản bác lời của hắn, chỉ khẽ gật đầu kéo đứa bé vào trong lòng, miệng thì thào.

“ Thiên Anh ,con gái của mẹ.”

Ở đằng sau hai tiếng hừ lạnh vang lên, hắn nhếch miệng, hai người kia không đồng ý cũng không được, nắm đấm của hắn lớn hơn nếu hai người kia còn cố chấp hắn cũng chẳng nể nang, cho dù là ông là bố của Naccy hắn cũng lôi ra mà đập cho một trận.

Hai người kia chỉ hừ mũi cũng không nói gì, hắn mới cười cười, chứ mà còn cố chấp hắn lại chả đấm bỏ mẹ luôn.

Hằng đứng ở một bên mắt cũng đỏ hoe, khoé miệng cười tươi, hắn nhìn Hằng trong lòng cũng có suy nghĩ nên cho Hằng sưng bụng lên mới được, chờ thêm vài năm nữa hắn thật sự là không muốn đợi.

Chụp lại vài tấm ảnh của con bé Thiên Anh, hắn gãi gãi cằm quyết định nói cho mẹ hắn một tiếng, hắn cũng không muốn dấu cháu nội làm gì.

Gửi cho mẹ hắn mấy tấm ảnh con bé Thiên Anh, cùng dòng tin nhắn.

“ Con gái của con, cháu nội của mẹ.”

Không đến 1 phút sau, điện thoại của hắn rung lên, mẹ hắn gọi điện cho hắn. Mang tất cả mọi chuyện kể lại một cách sơ lược cho mẹ hắn, hắn được bà chửi cho một trận vì cái tội giấu giếm bấy lâu nay, sau đó cũng liền nói sẽ qua bên này, hắn cũng không ngăn cản.

Chương 125: Linh Căn

Nhìn con bé Thiên Anh ngủ ngon lành bên cạnh Naccy hắn cười không ngậm được mồm, con bé Thiên Anh được ông già Norl di truyền lại linh căn, hắn đã đánh giá qua chất lượng linh căn, là mộc linh căn trung phẩm, hắn cực kì vui vẻ con gái của hắn sau này có thể tu luyện được, nhưng sau đó hắn lại rơi vào trầm tư, liệu sau này khi Hằng mang thai rồi sinh đứa trẻ ra có mang linh căn hay không, đây là một câu hỏi không dễ trả lời, linh căn giống như một loại gen di truyền vậy, nếu bố mẹ có linh căn phẩm chất cao thì con của họ cũng sẽ kế thừa một phần linh căn của bố và mẹ, tuy nhiên cũng không phải cứ bố mẹ có linh căn khi sinh đứa trẻ sẽ mang linh căn, phần lớn tư chất của đứa trẻ bị ảnh hưởng từ bố mẹ và thế hệ trước.

Có những trường hợp linh căn là tự khi sinh ta đã có, mặc dù bố mẹ không hề có linh căn, thế giới rất rộng lớn, hắn mặc dù là kế thừa truyền thừa của kẻ thủ hộ nhưng cũng không phải cái gì hắn cũng biết, thế giới mênh mông ,điều kì diệu gì cũng có thể sảy ra.

Lắc đầu gạt bỏ mấy cái suy nghĩ vớ vẩn ra khỏi đầu, hắn chăm chú nhìn con bé Thiên Anh ngủ.

Chiều hôm sau mẹ hắn cùng chị Lan cũng qua đến nơi, vẻ mặt mẹ hắn hiện rõ sự mệt mỏi, nhưng khi thấy con bé Thiên Anh thì cười.

“ Cha bố anh, con bé không khác mày hồi nhỏ tí nào, cái bộ dạng khi ngủ cứ cho tay lên đầu không tài nào sửa nổi.”

Con bé Thiên Anh ngáp ngáp mấy cái rồi mở đôi mắt đen láy ra, mẹ hắn liền cúi xuống bế lấy con bé Thiên Anh lên, cười nói.

“ Cháu của bà tỉnh rồi, nào để bà bế con một lát.”

Nhìn hai người một lớn một bé nói chuyện gì đó với nhau hắn tặc lưỡi quay qua chị Lan ở bên cạnh hỏi.

“ Không có gì sảy ra chứ ?”

Chị Lan nhìn qua hắn khẽ lắc đầu, Trần Quốc Hưng mới khẽ gật đầu, sau đó chị Lan khẽ nở một nụ cười nhạt nói.

“ Em lại qua lại với con nhỏ khó ưa đó.”

Hắn chỉ cười cười biết chị Lan đang nói về Naccy chỉ nhún nhún vai không đáp.

“ Hừ, chị gái nói xấu gì em thế ?”

Naccy không biết đã tỉnh lại từ bao giờ, Hằng ngồi cạnh giường chỉ im lặng không lên tiếng khi thấy Naccy tỉnh liền đỡ Naccy ngồi dậy.

“ Em gái đanh đá.”

Chị Lan rất hiếm khi nói chuyện vậy mà lại cười cười cố ý trêu chọc Naccy, hắn thì chỉ biết cười cười âm thầm gật đầu, phụ nữ khi mang thai đa phần đều sẽ hoá thành bộ dạng mũm mĩm, Naccy cũng không ngoại lệ.

Naccy quay qua nhìn hắn đang cười trộm, Trần Quốc Hưng vội vàng ho khù khụ nói vu vơ.

“ Mẹ ơi để con bế con bé nào !”

Mẹ hắn đang bế con bé Thiên Anh nghe hắn nói thì bĩu môi nói.

“ Mày lướt đi chỗ khác cho tao.”

Hắn gãi gãi đầu, con là con của hắn sao mẹ hắn lại không cho hắn bế cơ chứ, hắn đau khổ nhìn con bé Thiên Anh, từ hôm qua đến giờ khi mà hắn định bế con bé thì Naccy nhất định không cho hắn bế, đến bây giờ thì cả mẹ hắn nữa, họ sợ hắn làm rơi con bé Thiên Anh chắc, hắn chỉ biết ngậm ngùi mà nhìn thôi.

Naccy lườm lườm hắn, rồi mới vui vẻ nói chuyện với mẹ hắn và Hằng.

Mấy ngày sau, Trần Quốc Hưng đang ngồi ngẩn tò te ra ở ngoài vườn thì mẹ hắn đi lại.

“ Mày tính sao hả cu ?”

Hắn gãi gãi đầu không biết mẹ hắn nói tính toán cái gì, liền hỏi.

“ Tính toán gì hả mẹ ?”

Mẹ hắn táng cho hắn một cái lên đầu nói.

“ Mày có con với con bé Naccy vậy còn con Hằng mày tính sao ?”

Hắn à lên một tiếng liền vênh mặt nói. “ Con trai của mẹ ưu tú như này, dĩ nhiên là phải lấy hai vợ rồi.”

Mẹ hắn nghe hắn nói vậy cũng gật đầu, rồi lại bồi thêm một câu làm hắn tí nữa phun máu.

“ Chỉ khổ cho hai con bé vớ phải loại như mày.”

Ý của mẹ hắn là gì đây, hắn đường đường là một người cực kì ưu tú giỏi giang, nhưng hình như trong lời nói của mẹ, hắn còn không bằng một đống rẻ rách vậy.

“ Mẹ nói kiểu gì thế, con trai của mẹ đẹp trai như này, ít nhất phải lấy 10 cô vợ, sinh cho mẹ mấy chục đứa cháu, đến lúc đó mẹ tha hồ mà trông cháu.”

Mẹ hắn bĩu mối táng cho hắn một cái mắng.

“ Tao mà nghe hai con dâu của tao nói mày lăng nhăng bên ngoài, mày cứ liệu hồn với tao.”

Trần Quốc Hưng cười cười, hắn là người đàn ông chung thuỷ sao có thể làm chuyện đó cơ chứ, bất quá nếu mà có làm hắn sẽ dấu đi chứ, dại gì để bị phát hiện ra.

“ À mà còn cháu tao, mày không đón nó về Việt Nam à ?”

Nghe mẹ hắn hỏi, hắn mới đần mặt ra, vấn đề này thật sự rất khó giải quyết, nếu mà đón về thì sự an toàn của Naccy và con bé Thiên Anh cũng rất đáng lo ngại, thực lực của nhà ông bố vợ hắn ở Mĩ thuộc hàng top đầu, an toàn sẽ được đảm bảo hơn, còn về Việt Nam hắn không dám chắc sẽ sảy ra chuyện gì, không đón thì lại rất bị động, con gái của hắn ở Mĩ mà hắn lại ở Việt Nam cách cả nửa vòng trái đất, hắn sẽ nhớ chết mất, mẹ hắn cũng sẽ nhớ cháu, thật sự rất đau đầu.

“ Con cũng không biết nữa.”

Mẹ hắn gật đầu chỉ khẽ thở dài nói. “ Ừ, mày cứ để mẹ con nó bên này, tao mà nhớ cháu thì bảo cái Lan nó dẫn qua thăm.”

Hắn gãi gãi mũi, trước mắt thì cũng chỉ đành vậy, đợi khi con bé Thiên Anh nó lớn thêm chút nữa, hắn liền đón về.

Hai mẹ con nói chuyện thêm một lúc thì mẹ hắn đi vào trong nhà với con bé Thiên Anh.

Trần Quốc Hưng ngồi thừ người ra, liếc mắt nhìn qua những tên vệ sĩ thỉnh thoảng đi qua, giàu có cũng đâu phải tốt đẹp gì, tính mạng lúc nào cũng bị nhòm ngó, giàu thì nó ghét nghèo thì nó khinh, cái xã hội này quả thật không biết đâu mà lần.

Một tháng sau, cả gia đình tổ chức lễ đầy tháng cho con bé Thiên Anh, những người thân trong gia tộc Watmart đều đến chúc mừng, hắn nheo mắt khi cảm nhận được những ánh mắt không mấy thiện ý nhìn đến hắn và mẹ, hắn nhếch miệng vì điệu bộ cao quý của đám người kia, tên nào tên nấy điệu bộ cứ õng a õng ẹo, hắn âm thầm khinh bỉ, quý với chả tộc, hắn mà kề dao lên cổ không khéo lại khóc ra tiếng động vật chứ ở đó mà cao với quý.

Naccy bế con bé Thiên Anh đi lại chỗ Trần Quốc Hưng, hắn dơ dơ cái tay ra nói.

“ Thiên Anh của bố, qua đây với bố nào.”

Con bé Thiên Anh dùng đôi mắt đen nhìn hắn, cái mồm há há ra cười, hai tay bé xíu dơ lên.

“ Anh bế con cho cẩn thận đấy.”

Hắn gật đầu, một tháng này hắn muốn bế mà không được, hắn ức chế muốn chết đi được, chỉ là bế một đứa bé mà mấy người lại không tin tưởng hắn, hắn cảm giác cứ cái đà này cuộc sống sau này hắn sẽ ức chế chết mất.

Hai cánh tay cứng đờ đờ khẽ bế lấy con bé Thiên Anh, trong lòng hắn cũng thấy lo lắng nếu mà không cận thận làm rơi con bé, Naccy cười khanh khách vì bộ dạng cứng đờ đờ của hắn.

“ Anh làm như đánh nhau không bằng.”

Trần Quốc Hưng không để ý đến lời trêu chọc của Naccy, cẩn thận bế con bé Thiên Anh, miệng hắn nhếch lên nói.

“ Xời ơi, chuyện nhỏ đối với anh.”

Khẽ hôn lên má con bé Thiên Anh, hắn cười không ngậm được mồm, hai bố con cứ nhìn nhau há mồm cười khúc khích, con bé Thiên Anh há há cái mồm gặm lên mũi của Trần Quốc Hưng, hắn liền quay qua nói với Naccy.

“ Con nó đói rồi, nó gặm mũi anh nè.”

Naccy dùng ánh mắt yêu thương nhìn hai người bọn hắn, sau đó mới bế con bé Thiên Anh.

“ Em cho con ăn rồi.”

Hắn nghe thế liền gật gù, vui đùa cùng con bé Thiên Anh, những người đến chúc mừng cũng khá đông, hắn thì chẳng quan tâm mấy tới đám người này, điều hắn quan tâm chỉ có Naccy và con bé Thiên Anh.

Một tên tóc vàng đi tới trước mặt Naccy cười nói.

“ Naccy yêu dấu của anh, không ngờ em lại kết hôn với một tên Châu Á, mà còn sinh con cho hắn.”

Trần Quốc Hưng lông mày khẽ nhăn lại, nheo mắt mà đánh giá tên tóc vàng cao gầy trước mặt, Naccy bĩu môi nói.

“ Anh Milk lâu rồi không gặp mà anh vẫn giống như trước, vẫn có những lời nói khó nghe.”

Người thanh niên Milk cười nhạt rồi đưa tay xoa đầu con bé Thiên Anh cười nói.

“ Chúc con mau lớn, lớn lên sẽ xinh đẹp giống mẹ con.”

Trần Quốc Hưng mí mắt giật giật, trong lòng thì cảm giác tò mò trỗi dậy, tên Milk khi xoa đầu con bé Thiên Anh có lén lấy một sợi tóc, hắn trong lòng cười lạnh nhưng cũng mặc kệ để xem sau này có trò gì hay ho.

“ Chào anh bạn, tôi là anh họ của Naccy.”

Milk dơ tay lên về phía Trần Quốc Hưng, hắn chỉ cười nhạt cũng dơ tay lên bắt tay, cảm giác lực đạo từ bàn tay của Milk hắn trong lòng cười nhạt, nhưng ngoài mặt lại hiện lên vẻ đau đớn, Milk cười rồi mới buông tay Trần Quốc Hưng ra.

Nói chuyện với Naccy một lúc rồi tên Milk mới rời đi, hắn liền quay qua hỏi.

“ Tên đó là ai vậy ?”

Naccy nhăn mặt nói. “ Con trai của chị gái mẹ em.”

Trần Quốc Hưng cảm nhận được bi thương trong lời nói của Naccy liền khẽ thở dài, mẹ của Naccy đã mất từ khi Naccy còn nhỏ.

“ Bế con vào nhà đi.”

Trần Quốc Hưng nhìn theo hướng mà tên anh họ Milk của Naccy rời đi, miệng khẽ vén lên một nụ cười nhạt, lầm bầm nói nhỏ.

“ Nếu muốn chết tao không ngại tiễn mày.”

Sự phức tạp trong những gia đình giàu có hắn cũng hiểu, đơn giản chỉ vì tiền vì địa vị, những âm mưu thủ đoạn tranh giành diễn ra kịch liệt, nhưng nếu có kẻ đánh chú ý âm mưu lên những người quan trọng với hắn, tất cả đều có một kết cục giống nhau, đó là chết.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ