Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ

Chương 120121122


Chương 120: Quậy Nát Quán Bar

Tắm rửa xong xuôi, hắn hất mặt nói với anh Thiên.“ Chúng ta ra ngoài làm chén đi anh.”Anh Thiên ngẩn ra nhìn hắn rồi nói.

“ Ok em, uống tí cho mát người.”Vậy là hai anh em kéo nhau ra ngoài, kiếm một quán vỉa hè gọi vài món ăn đơn giản cùng két bia tiger.“ Nào uống.”Hai anh em bật bia tu một hơi hết sạch chai bia, hai người vừa uống vừa trò chuyện những chuyện linh tinh trong cuộc sống.

Uống tới hơn 9h khi cả hai đã ngà ngà say hắn hất mặt nói.“ Uống cũng đã tới tầm, anh em mình đi.”Anh Thiên gật đầu rồi cả hai anh em đứng dậy thanh toán tiền, hắn đứng vẫy vẫy một chiếc taxi rồi cả hai người chui vào trong xe, ngồi ổn định hắn liền nói.“ Bác cứ chở cháu đến quán bar nào nổi tiếng nhất trong thành phố cho cháu.”Bác tài nhìn hắn từ gương chiếu hậu gật đầu nói.“ Ok chàng trai.”Sau đó chiếc taxi phóng đi, anh Thiên cũng không nói gì chỉ im lặng.

Đi hơn 15 phút chiếc taxi dừng lại ở một quán bar mang tên Phương Đông, hai người xuống xe.Trần Quốc Hưng nhìn tấm biển mang tên “ Bar Phương Đông “ liền tặc lưỡi trong lòng, nhìn tấm biển to tổ bố thế này là biết cái quán bar nó tầm cỡ rồi.Hai người đi vào trong, bảo vệ bên ngoài chỉ đứng im không hỏi han bất cứ điều gì, hắn gật gù, tính đút tiền để vào nhưng người ta không hỏi hắn ngu gì mà lại khai ra.

Đi vào bên trong mùi hương hỗn tạp làm hắn hơi nhăn mày, tiếng nhạc cùng tiếng hò hét của những nam thanh nữ tú làm cho không khí càng thêm náo nhiệt vui vẻ.Hai người đi đến một bàn còn trống liền mặc kệ có ai đặt hay chưa mà ngồi xuống, vẫy vẫy tay, phục vụ là một em gái nóng bóng mặc trên người bộ đồ bó sát làm lộ ra những đường cong.“ Hai anh dùng gì ạ ?”Hắn nhìn qua anh Thiên thấy anh không nói gì, thì xoa xoa cằm nói.“ Mang cho anh chai vodka nha cưng.”Cô gái mỉm cười xinh đẹp cúi sát xuống làm lộ ra khe sâu trước ngực, khẽ sát vào tai hắn nói.“ Ok anh, chờ em một lát.”Hắn cười cười thò một tay lên cái eo thon kia mà kéo cả cô gái ngồi xuống đùi mình khẽ nói.“ Cho em 1 phút.”Cô gái cười tươi sau đó mới đứng dậy đi vào quầy bar , anh Thiên nhìn hắn cười cười nói.“ Thằng em có vẻ khá có kinh nghiệm.”Hắn cười nhạt vì lời nói của anh Thiên, sau đó mới nói.“ Trẻ không chơi già đổ đốn, còn trẻ cứ chơi hết mình đi anh.”Anh Thiên chỉ cười cười không nói, một phút sau cô gái bưng ra một chai vodka cùng hai cốc thuỷ tinh đặt xuống bàn, cười nói.“ Rượu của hai anh.”Hắn nhếch miệng cười, tay vẫy vẫy rồi nói.“ Lại đây !”Cô gái liền đi lại chỗ Trần Quốc Hưng, hắn kéo cô gái ngồi xuống đùi mình, cô gái cũng không phản kháng mà còn khẽ cựa mình dựa sát vào lòng Trần Quốc Hưng.Hắn đưa một tay lên nâng cằm cô gái, cúi sát mặt lại nở một nụ cười hỏi.“ Em tên gì ?”Cô gái khẽ cựa người thoát khỏi cái tay đang nâng cằm, cúi sát vào tai hắn thì thầm.“ Em tên Nguyệt.”Hắn chỉ cười nhạt không tin, đa phần những cô gái làm ở môi trường này làm gì có ai nói tên thật, bất quá người ta đã nói tên Nguyệt thì hắn cứ gọi.Hắn thò tay xuống cầm cái ví dài đặt ở trên bàn, móc chục tờ 100 usd cuốn tròn lại nhét vào khe sâu trước ngực cô gái.“ Đi đi, cần gì anh gọi.”Cô gái cười tươi như hoa cúi sát về phía sau, hắn rùng mình khi ở tai buồn buồn, cô gái sau đó đứng dậy, trong ánh mắt nhìn hắn loé lên hình trái tim.“ Có gì cứ gọi em.”Hắn nhìn theo cái thân thể nóng bóng kia chỉ khẽ cười nhạt, với những người như hắn, những cô gái bán hoa, quả thật không khơi lên nổi hứng thú trong lòng, khả năng cao đồng nghĩa với ánh mắt cũng ở tầm cao.Rót rượu ra cốc hai anh em cùng nâng lên cụng mạnh, anh Thiên cười nói.“ Chúc cho chuyện lần này thành công.”Nốc hết cốc rượu, hai người trầm tư nhìn những đám người, Trần Quốc Hưng mắt đảo đảo trong không gian mờ ảo của bóng đèn nháy, những nam thanh nữ tú nhún nhảy trên sàn vẻ mặt hiện lên sự hưởng thụ, hắn khẽ nhếch miệng, xem ra ở đây cũng khá là hỗn loạn, kẹo ke được người ta lén trao tay khắp nơi.Anh Thiên với khả năng của một cảnh sát ưu tú tất nhiên cũng đã nhìn ra, chỉ khẽ xoay xoay cốc rượu trên tay nói nhỏ với Trần Quốc Hưng.“ Hàng ở đây có vẻ tuồn rất dễ.”Hắn cười nhạt nốc hết cốc rượu, rồi đứng dậy đi về phía sàn nhảy, khẽ nhún nhảy theo điệu nhạc remix, 72 tuyệt kĩ của anh Bảnh được hắn từ từ tung ra, chẳng mấy mà sân khấu đã là của hắn.Những đôi mắt to tròn của mấy em gái nhìn hắn đã lập loè, những chàng trai thì mang theo những ánh mắt học hỏi.

Hắn cười cười hô lớn.“ Anh em ơi ?”Tất cả xung quanh lấy hắn làm chung tâm, liền đồng thanh hô lên.“ Ơi !”“ Anh em mình là cái gì nào ?”“ Anh em mình là củ su hào, hây hây.”Hắn móc tiền từ trong túi ra, tung lên trời hô lên.“ Hôm nay, Hưng Tukuda bao hết cái quán này, anh em chơi thoải mái.”Cả quán bay đầy những tờ tiền đô la, cả không gian sôi sục hô lên.“ Lên !!!!!!”Hắn vung tiền sau đó đi lại chỗ bàn DJ đá bay thằng đang đánh DJ xuống, tay khẽ đặt lên bộ DJ.“ Anh em lên hết mình nào !”Sau đó tay hắn như điện giai điệu âm nhạc cực sung vang lên, những cánh tay dơ cao lên cả người nhún nhảy.“ What suppppp….are you ready…let’s go…hây…hây…hây.

Cả nhà mình ơi ? Tay đâu tay đâu…lên hết đi nào.”Anh Thiên ngồi ở một góc khoé miệng khẽ giật giật, miệng lẩm bẩm.“ Con mẹ nó chứ !”Nhìn lên trên sàn Trần Quốc Hưng đánh DJ xôi động, bên dưới là những cánh tay dơ cao hò hét, nhún nhảy theo điệu nhạc ban căng.Ba mươi phút sau tiếng nhạc từ từ lặng dần rồi tắt, hắn cầm lấy cái mic rồi nói.“ Tất cả có vui không nào ?”Cả quán bar đồng thanh hô lớn “ Vui “, Trần Quốc Hưng cúi người chào một cái rồi nói tiếp.“ Rất hân hạnh góp một niềm vui nho nhỏ cho mọi người, mọi người cứ tiếp tục.”Sau đó hắn đi xuống, đám người vui vẻ dơ tay đập tay với hắn, rồi nhường ra một lối đi, có mấy em gái còn ôm chặt lấy Trần Quốc Hưng, hắn nhìn mấy cô gái nhà giàu xinh đẹp đi tìm thú vui bu lấy mình cũng không nỡ lòng nào mà xua đuổi, đến bao nhiêu hắn ôm bấy nhiêu, hắn cũng chẳng mất gì mà lại cảm nhận được đủ loại lớn nhỏ, mỗi bên ôm một em gái đi lại phía bàn.Anh Thiên nhếch miệng nhìn Trần Quốc Hưng không nói một lời mà chỉ dơ ngón cái lên, hắn ngồi xuống, tự động có em gái rót rượu cho hắn rồi đưa tận miêng.Hắn ngửa cổ tu sạch, liếc nhìn về một em gái cười nói.“ Em tên gì ?”Cô gái đưa một tay nâng cằm hắn lên, thổi một hơi rồi cười khanh khách nói.“ Em trai mới tí tuổi mà đòi làm anh hả !”Hắn miệng khẽ nhếch lên một nụ cười đểu giả nói.“ Người nào nằm trên thì người đó làm anh.”Cô gái kia cũng bật cười đưa đôi mắt ngập nước nhìn hắn nói.“ Còn phải xem ai ở trên mới được.”Cô gái ở bên kia khẽ nhăn mày nói.

“ Hôm nay em bao anh.”Hắn cười phá lên, cúi sát vào tai cô gái khẽ thì thầm.“ Anh đâu có thiếu tiền.”Rồi hắn khẽ cắn vào tai cô gái, làm cô gái rên lên một tiếng khe khẽ rồi mềm nhún dựa vào trong lòng Trần Quốc Hưng.Anh Thiên khẽ ho khụ khụ một tiếng, hắn mới cười cười nói.“ Anh còn có việc, alô sau nhé !”Hai cô gái lưu số điện thoại của hắn, sau đó dùng đôi mắt lưu luyến nhìn hắn nói.“ Anh đừng có quên.”Nhìn hai cô gái lườm lườm nhau rồi mới bỏ đi, hắn khẽ bật cười, anh Thiên nâng cốc hướng về phía Trần Quốc Hưng, hắn cũng nâng cốc hai anh em cười cười.“ Bên kia, hình như là bồ của ông trùm khu này !”Hắn nghe anh Thiên nói liền cười cười nói.

“ Anh cũng khá đấy.”Anh Thiên chỉ cười nhạt, Trần Quốc Hưng dơ tay lên, cô gái nhân viên tên Nguyệt lúc trước liền chạy ra, ngồi vào lòng Trần Quốc Hưng, cười tươi hỏi.“ Anh cần gì ?”Hắn hất mặt về phía bộ bàn ghê dài cách đó không xa, có một cô gái xinh đẹp trên người mặc một bộ váy đen cả người toả ra khí tức quyến rũ, bất cứ người đàn ông nào khi nhìn cũng nổi lên dục vọng.“ Cô ấy là ai ?”Cô nhân viên nhìn qua chỗ hắn chỉ sau đó vội nói.

“ Anh đừng có đụng vào chị Tuyết, chị ấy là…”Còn chưa để Nguyệt nói hết câu, hắn đã đặt một ngón tay lên môi Nguyệt, cười nhạt nói.“ Cầm tiền trên bàn rồi nghỉ ở đây đi, nơi này sắp sảy ra truyện rồi !”Cô nhân viên liền nhìn Trần Quốc Hưng chằm chằm, ở sâu trong ánh mắt một tia mờ mịt, sau đó cúi đầu nói.“ Anh định gây sự ở đây sao ? Ông Trần Quân ở đây rất mạnh.”Hắn cười cười nâng cằm Nguyệt lên, một tay còn lại vén lại mái tóc gọn gàng cho Nguyệt rồi nói.“ Đừng quản quá nhiều chuyện, là một cô gái ngoan ngoãn đừng có ở đây lâu, sẽ sảy ra truyện đấy.”Hắn liếc mắt cũng nhìn ra, Nguyệt là một cô gái còn zin, vậy mà lại khoác lên người một vỏ bọc xấu, hắn hiểu khi con người ở hoàn cảnh cùng quẫn, thì lúc đó bất cứ chuyện gì họ cũng có thể chấp nhận mà đánh đổi, có lẽ Nguyệt gặp phải hoàn cảnh khó khăn.Nguyệt hai mắt trợn lên như không thể tin được, sau đó hai mắt đỏ lên cúi đầu, cả thân thể run lên, anh Thiên ngồi thưởng thức cốc rượu cũng sửng sốt, sau đó nheo mắt trầm tư.Trần Quốc Hưng vỗ vỗ vai Nguyệt nói.

“ Mau lên không muộn mất.”Nguyệt ngẩng lên dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn Trần Quốc Hưng lắc đầu, cầm lấy một sấp tiền đô trong ví đưa cho Nguyệt nói.“ Để cô tự kiếm đủ tiền thì người thân của cô không chịu nổi đâu.”Nguyệt run lên nhìn hắn, khẽ cúi đầu nói.

“ Em cảm ơn, nhất định sau này em sẽ trả cho anh.”Hắn cười cười tay phất phất nói.

“ Đi đi.” Nhìn theo bóng dáng của Nguyệt chạy ra khỏi quán bar hắn cười nhạt, có vẻ hắn vừa làm được một truyện tốt thì phải, bấy giờ anh Thiên mới lên tiếng.“ Sao em biết ?”Hắn nhún nhún vai, cầm cốc rượu lên uống một ngụm rồi mới nói.“ Đoán đại.”Thiên miệng khẽ giật giật nhìn Trần Quốc Hưng, hắn lắc lắc cốc rượu trong tay trầm tư một lúc rồi nói.“ Thôi xử lý nhanh còn về ngủ.”Anh Thiên cũng gật đầu, hắn đứng dậy, anh Thiên liền vội nói.“ Dám chắc anh em mình không nát xác chứ?”Hắn cười ha ha liếc mắt khinh thường anh Thiên rồi nói.“ Sợ gì, em luyện võ cổ, anh cũng biết võ lại cộng thêm còn là công an, sợ chó gì bố con thằng nào.”Thiên nghi ngờ nhìn Trần Quốc Hưng, hắn thì nhếch miệng đi lại chỗ cô gái quyến rũ ngồi một mình bên kia.Trần Quốc Hưng đi lại chỗ cô gái, ngồi xuống bên cạnh, đưa tao khoác lấy bả vai cô gái, trên miệng là một nụ cười.“ Em gái sao lại cô đơn một mình ngồi đây, tâm sự cùng anh cho nhẹ lòng.”Cô gái nhìn qua bàn tay của Trần Quốc Hưng, sau đó nhìn hắn miệng nở một nụ cười nhếch mép, lạnh nhạt nói.“ CÚT.”Trần Quốc Hưng cười cười, cúi sát mặt lại cho đến khi chỉ còn cách mặt cô gái xinh đẹp khoảng 1 cm khẽ nói.“ Anh rất thích người như em, đi với anh một đêm.”Cô gái miệng vẫn nhếch lên một nụ cười, rồi nói.

“ Nếu anh tối nay có thể nguyên vẹn ra khỏi đây, tôi sẽ suy nghĩ.”“ Đm thằng kia, cút xa chị Tuyết ra.”Cùng lúc đó tiếng quát vang lên, hai tên đô con xăm trổ đầy người chạy lại, cô gái được gọi là chị Tuyết, cười cười nói.“ Nếu có bản lĩnh tôi sẽ là của cậu.”Trần Quốc Hưng nhìn khuôn mặt đầy mị hoặc của cô gái tên Tuyết trước mặt trong lòng thầm hô, quả nhiên là quyến rũ mê người.“ Vậy cô sẽ là của tôi.”Không đợi hai tên vừa đến nói thêm gì, Trần Quốc Hưng nhanh như cắt vơ lấy một chai bia trên bàn, đập thẳng xuống đầu một thằng.“ Choang” thanh âm vỡ vụn vang lên, cùng tiếng kêu đau đớn, một tên ăn nguyên một chai bia vào đầu liền gục xuống, ôm đầu.Tên còn lại gầm lên quát.

“ Đm dám gây sự ở địa bàn của anh Quân…”Không đợi tên kia nói hết câu, thì lại thêm một tiếng vỡ vụn vang lên, anh Thiên đã xuất hiện ở sau lưng tên còn lại tặng cho tên đó một chai bia vào đầu, tên kia ôm đầu sau đó quay lại.Thiên thấy vậy thì nhăn mày, tay vơ thêm một chai nữa, nhanh như chớp khuyến mại thêm một chai nữa vào đầu tên kia, ăn hai chai bia vào đầu tên kia liền ôm đầu gục xuống.

Tiếng nhạc lập tức im bặt, không gian liền hỗn loạn.“ Đánh nhau rồi, mau gọi cấp cứu.”Trần Quốc Hưng nhếch miệng, rồi quay lại nhìn khuôn mặt cô gái tên Tuyết đã tái đi, hắn cười cười nói.“ Đi thôi.”Rồi hắn đưa tay nắm lấy tay cô gái tên Tuyết mà kéo đi, mặc kệ sự vùng vẫy của cô gái, hắn kéo lên lối đi hướng về tầng 2.Cô gái vùng vẫy ngã lăn ra trên đất, đôi giày cao gót màu đen cũng đã rơi ra, Trần Quốc Hưng nhếch miệng, linh lực vận chuyển phóng ra, cô gái lập tức mềm nhũn không giãy giụa.Hắn bế thốc cả thân thể mềm mại vào trong người, trong lòng cảm thán, đây có vẻ là một vai diễn phản diện, đá bung của một căn phòng vip, đám người bên trong còn đang bay lắc, hắn lạnh lùng quát lên.“ Ra ngoài cho tao.”Mấy tên vẻ mặt hiện lên giận giữ, hắn liền hất mặt, anh Thiên cầm mảnh chai vỡ lúc nãy chỉ vào mấy thằng kia quát.“ Thằng nào cứng thì lên.”Mấy thằng kia liền hập hực nhìn hai người bọn hắn, sau đó cũng chạy ra ngoài, đóng cửa phòng lại, Trần Quốc Hưng nhếch miệng , ném cô gái tên Tuyết vào một góc, sau đó cùng anh Thiên cười phá lên.“ Chú em sau này có khả năng làm một tên phá phách.”Hắn nhếch miệng, bật nắp một chai bia rồi tu một hơi, khẽ “ À “ một tiếng, hắn mới nói.“Bây giờ chỉ cần cá cắn câu.”.

Chương 121: Thông Tin

Hơn 10 phút sau cửa phòng bị đá bung ra, hơn 20 người trong tay xách đủ loại hàng lạnh, từ gậy sắt, dao, phớ…

“ Đm chúng mày là ai mà lại dám đến đây quậy phá, muốn chết à ?”

Trần Quốc Hưng đẩy đẩy cái kính dâm vừa lấy được của mấy tên lúc trước bỏ quên, hắn đeo lên nhìn cho ngầu, bởi vì hắn thấy trên phim, buổi tối mà đeo kính dâm thì phải gọi là chất, không làm đại ca cũng là dân nhiều tiền.

Hắn nhìn qua rồi đếm sơ sơ cũng phải đến hơn 20 người, hắn nhìn vào một người trung niên tầm 50 tuổi đi đầu, bộ dạng nhàn nhã, thần thái ung dung, nhưng cũng không làm mất đi khí thế của một kẻ cầm đầu, hắn gật gù rồi lại đẩy cái kính lên, miệng cười cười nói.

“ Mày biết bố mày là ai không ?”

Hắn đứng dậy chỉ tay, bộ dạng đúng con ông trời, mấy thằng đàn em phía sau định xông lên thì người trung niên khẽ dơ tay ra hiệu, bọn đàn em liền dừng lại, bộ dạng vấn hăm he chỉ cần có lệnh, thì cả đám sẽ xông lên.

“ Tôi là Trần Quân, chủ nơi này, cậu là ai tại sao lại quậy phá ở chỗ tôi làm ăn.”

Trần Quốc Hưng cười cười không nói, mà lại ngồi xuống ghế kéo cô gái tên Tuyết đặt vào trong lòng mình, tay khẽ nâng cằm cô gái lên, rồi nhìn qua người trung niên tên Trần Quân, cười nhạt nói.

“ Có sao ? Tôi đến đây chỉ chơi bời thôi mà.”

Bọn đàn em phía sau không nhịn được mà lao lên, người trung niên tên Trần Quân quát lên.

“ Dừng lại cho tao.”

Đám đàn em trợn mắt nhìn Trần Quốc Hưng nhưng không dám lao lên, người đàn ông trung niên khẽ ra hiệu, hai thằng liền đi ra ngoài đóng cửa lại.

Trần Quốc Hưng chỉ cười cười, không thèm để ý, Thiên ngồi ở một bên mặt mũi đã rất khó coi, nhìn vào mấy thanh phớ sáng loáng trong tay đám người khẽ nuốt một ngụm nước bọt.

“ Cô ấy là người của tôi, cậu đụng đến cô ấy khác nào cậu ngồi lên đầu tôi, tôi không cần biết cậu là ai, nếu hôm nay cậu không quỳ xuống xin lỗi thì tôi đảm bảo ngày mai cậu không thấy nổi ánh sáng.”

Hắn liếc mắt nhìn một cái cũng biết người trung niên tên Trần Quân này trong tay cũng đã có mấy mạng người, sát khí lờ mờ toả ra làm hắn tặc lưỡi một cái, cũng chẳng dài dòng rút một tấm thẻ đỏ trong áo dơ lên.

“ Chúng tôi là cảnh sát.”

Thiên thấy tấm thẻ thì nhăn mày, sau đó sờ sờ vào ví, một lúc lục lọi không thấy đồ vật cần tìm, lại nhìn qua tấm thẻ trên tay Trần Quốc Hưng, khoé miệng giật giật, không biết từ lúc nào Trần Quốc Hưng đã móc mất tấm thẻ của anh ta. Hắn như cảm nhận được ánh mắt của anh Thiên liền ném trả tấm thẻ.

“ Ha ha…cảnh sát, cậu định lừa ai. Hừ lên đập chết mẹ nó cho tao.”

Người trung niên vừa dứt lời, hơn hai mươi người liền xách đồ xông lên, Trần Quốc Hưng cười nhạt, diễn đủ rồi bây giờ cần làm xong chuyện còn về ngủ, đẩy cô gái trong lòng ra hắn vươn vai đứng dậy.

Thiên định lao lên, thì Trần Quốc Hưng nói. “ Anh đứng nhìn là được, nhưng đừng có kích động nhá.”

Thiên nghe hắn nói xong thì mù tịt không hiểu hắn đang nói cái gì, không lên thì chẳng nhẽ lại nằm im ăn đập, Thiên còn chưa kịp suy nghĩ thêm thì mắt trợn lên nhìn một màn.

Trần Quốc Hưng lao lên nhanh như gió, tay đấm chân đá mỗi lần ra đòn là tiếng kêu rên cùng tiếng người va đập vào vách tường rơi xuống đất, Thiên miệng cứng đờ đờ thì thào.

“ Thằng này đếch phải người.”

5 phút sau hơn hai mươi người nằm la liệt khắp phòng, tất cả đều bị hắn đánh ngất xỉu, trên người hắn không hề có lấy một vết thương, cả ba người còn thanh tỉnh ở trong phòng mắt như lồi ra nhìn Trần Quốc Hưng.

Hắn chỉ cười cười, đi lại khoác tay lên vai Trần Quân kéo đi lại ngồi xuống ghế, thân thiết nói.

“ Chú Quân à, chú ngồi đi.”

Người trung niên Trần Quân lắp bắp nói. “ Mày…mày…”

Hắn vỗ vỗ vai Trần Quân cười nhạt, giọng điệu thân thiết như người trong nhà mà nói.

“ Chú cứ gọi một tiếng cháu Hưng là được.”

Trần Quân im lặng không nói gì thêm, cô gái tên Tuyết mặt mũi cũng đã tái mét đi nhìn hắn đầy sợ hãi.

“ Dốt cuộc cậu muốn gì ở tôi, tiền bạc hay gái.”

Trần Quốc Hưng cười nhạt, lắc đầu rồi lấy tấm ảnh tên Tuấn đặt lên bàn rồi nói.

“ Thứ tôi cần là thông tin.”

Trần Quân nhìn qua tấm ảnh, tròng mắt loé lên sau đó lại trở về bình thương, khẽ lắc đầu nói.

“ Tôi không biết người trong ảnh là ai.”

Trần Quốc Hưng cười phá lên. “ Ha ha…sao chú lại không biết, chú còn tiễn người ta một đoạn cơ mà.”

“ Cậu…cậu…”

Trần Quân cả người căng cứng lắp bắp nói, hắn thì gật gù, xem ra hắn lại đoán bậy trúng đích rồi, hắn thò tay vào trong áo, móc ra cây súng lục đen sì đặt lên trên bàn, miệng cười cười rồi nói.

“ Bây giờ chú có hai lựa chọn, một là ăn đạn hai là nói ra thông tin.”

Trần Quân khẽ nhếch miệng, móc một điếu thuốc lá từ trong túi áo, ra tay sờ sờ trong người. Trần Quốc Hưng lông mày khẽ nhăn lại rồi giãn ra dơ một ngón tay ra khí hoả loé lên châm cháy điếu thuốc.

Trần Quân không để ý đến hắn dùng thứ gì để mồi thuốc, chỉ rít một hơi rồi nói.

“ Cậu uy hiếp nhầm người rồi.”

Vừa dứt câu thì “ Đoàng “ một tiếng, Thiên ở một bên miệng co quắt hét lên.

“ Hưng, em chơi đồ thật.”

Khẽ thổi thổi nòng súng, sau đó hắn dí vào đầu Trần Quân, khẽ cười cười.

“ Chúng ta không cần phải làm khó nhau như vậy, hai bên cùng hợp tác chẳng phải sẽ có lợi hay sao.”

Trần Quân vẻ mắt biến sắc, điếu thuốc trên miệng khẽ run run, cô gái tên Tuyết mặt đã cắt không còn một giọt máu, đưa hai tay bịt miệng co rúm người ngồi ở một góc, Trần Quốc Hưng cười cười, con người ở thế kỉ 21 hình như đều mang một nỗi ám ảnh về súng, hắn cũng không biết tại sao họ lại sợ hãi, có lẽ bản năng mách bảo tính mạng của họ sẽ tắt khi ăn đạn, hắn thầm gật gù với suy nghĩ của chính mình.

“ Tuấn Lợn đã vượt biên qua Trung Quốc, đang trốn ở một làng xx biên giới Vân Nam.”

Hắn cười cười vỗ vai Trần Quân nói. “ Hai người có phương thức liên lạc ?”

Trần Quân lắc đầu, hắn gật gù, hắn biết Trần Quân không nói dối hắn bởi vì khí cảm hắn bao trùm lên cả người Trần Quân, một khi con người nói dối một số bộ phận cơ thể sẽ thay đổi dị thường, nhưng Trần Quân không hề có phản ứng cơ thể chứng tỏ điều ông ta nói là thật.

“ Được rồi, bây giờ thì ngủ một giấc nào.”

Hắn gõ một cái vào vào gáy Trần Quân làm ông ta ngất đi, rồi khẽ liếc mắt nhìn về phía cô gái tên Tuyết hắn cười nhạt nói.

“ Cô cũng ngủ đi.”

Thiên cũng nhanh như chớp đánh ngất cô gái, hắn cười cười xoa xoa cằm rồi trầm tư. Phải ném hết đám này vào tù mới được, hắn bấm bấm điện thoại gửi một tin nhắn đi.

10 phút sau, có một đám lính xuất hiện, một người mang quân hàm thiếu tá đi đầu. Thiên nheo mắt mà nhìn đám người vừa đến, miệng khẽ giật giật nhìn Trần Quốc Hưng.

“ Hai người đi đi.”

Vị thiếu tá nhìn Trần Quốc Hưng và anh Thiên gật đầu nói, hắn cũng gật gù đứng dậy đi ra ngoài, Thiên cũng vội chạy theo hắn.

Ra đến ngoài đường anh Thiên khiếp sợ nhìn hắn hỏi.

“ Ôi, em làm anh sợ chết khiếp, sao lại có quân đội ? mà cây súng vừa rồi đâu rồi ?”

Hắn nhún nhún vai lắc đầu nói. “ Làm sao em biết được, chắc đám kia làm gì đó dính tới quân đội nên họ đến bắt thôi, còn cái súng thì là đồ chơi bắn pháo thôi.”

Thiên bĩu môi, vẻ mặt hiện lên suy nghĩ không tin to tướng ở trên mặt, hắn thì cũng chỉ cười nhạt nói.

“ Về ngủ thôi.”

Vẫy một chiếc taxi đi về khách sạn, trên đường về anh Thiên thì thầm to nhỏ hỏi hắn luyện cổ võ gì, luyện như thế nào mà lại đánh nhau như trên phim vậy, hắn chỉ im lặng nhắm mắt giả vờ không nghe thấy những câu hỏi.

Sáng hôm sau, qua vài lần cắt đuôi hai người đã thoát khỏi theo dõi, rồi bắt xe đi thẳng về phía biên giới Vân Nam.

Hơn hai tiếng sau hai người xuống xe ở một xã nhỏ cách biên giới không xa, ngồi vào một quán nước gọi hai chai nước ngọt, hắn lấy điện thoại ra gõ gõ bản đồ, một lúc sau anh Thiên lên tiếng.

“ Chúng ta qua Vân Nam bằng đường nào ?”

Hắn ngẩng đầu lên nhìn anh Thiên nói . “ Thì dĩ nhiên là vượt biên rồi.”

Anh Thiên há mồm hỏi lại.

“ Cái gì vượt biên ?”

Hắn gật đầu nói. “ Chỗ ẩn nấp mà Trần Quân nói là một làng ven biên giới chúng ta bí mật mà lén qua bắt người mang về, chứ hai chúng ta cũng không được sự ủng hộ ngoài sáng, nghênh ngang mà đi người chưa bắt được đã bị người ta bắt lại thì lại mệt.”

Anh Thiên gật đầu, nghỉ ngơi một lúc cả hai lại lên đường, bắt một chiếc xe ôm, rồi bằng nghiệp vụ đút tiền cả hai người đã lấy được một số thông tin hữu ích, cuối cùng quyết định tối nay sẽ hành động luôn.

Chương 122: Giải Quyết

Buổi chiều hắn cùng anh Thiên tìm một người bản địa tên A Páo dẫn đường. Trần Quốc Hưng đút cho A Páo một món tiền moi móc thông tin về đường vượt biên, có lẽ hắn gặp may mắn A Páo là một người thông thạo việc vượt biên ( Chém )

Tiền làm con người ta mờ mắt vì vậy hắn hứa sẽ trả thêm tiền cho A Páo nếu anh ta dẫn hắn đến làng Xx bên kia Vân Nam. A Páo khi nghe hắn nói tên làng kia nhưng lại lắc lắc đầu nói.

“ Tao chỉ dẫn bay đến gần đó thôi, chỗ bay nói chúng nó tụ tập nhiều lắm, buôn ma tuý đấy.”

Thiên ngạc nhiên khi nghe A Páo nói, liền hỏi.

“ Sao lại không báo công an ?”

A Páo dùng ánh mắt như nhìn một tên đần về phía Thiên rồi nói.

“ Chúng nó nhiều người lắm, nhiều súng nữa.”

Trần Quốc Hưng cười cười, tên A Páo này khẳng định cũng là một tên nghiện.

“ Bao giờ đi vậy ?”

A Páo liền nói. “ 11h đêm nay, tao dẫn hai thằng bay đi.”

Hắn nheo nheo mắt nhìn xuống nhìn đồng hồ thấy mới có 3 giờ chiều, liền nhăn mũi nói.

“ Còn mấy tiếng nữa A Páo có chỗ nào dẫn tụi này đi chơi không ?”

A Páo tung tung cục tiền của hắn vừa đưa liền nheo mắt rồi quay qua hắn cùng anh Thiên nhìn nhìn như đang đánh giá cái gì đó.

“ Hai thằng bay không phải cảnh sát chứ ?”

Thiên hơi biến sắc, Trần Quốc Hưng cười cười rồi nói.

“ Nhìn tao mới như thằng dứt sữa mẹ thế này làm cảnh sát sao nổi.”

A Páo là người dân tộc cách ăn nói cũng mang phong cách riêng vì vậy hắn cũng phải nói theo cho dễ giao lưu.

A Páo gật đầu rồi nói. “ Mày biết hút không ?”

Hắn cùng anh Thiên méo mặt lắc đầu, đụng vào em Thuý lại quên luôn lối về thì khổ.

“ Thế đánh bạc hai thằng bay có biết ?”

Trần Quốc Hưng xoa xoa tay vào nhau miệng nhếch lên nói.

“ Có có, tao đánh giỏi lắm mày dẫn hai thằng tao đi.”

A Páo gật đầu vậy là liền lấy con xe wava tàng chở hắn và Thiên. Đi tầm 15 phút A Páo dẫn hắn và anh Thiên đến một khu vực bìa rừng rồi cả ba người đi bộ vào trong thêm 10 phút.

Bên trong dựng những căn lều những tiếng chửi tục vang lên liên tục, thấy có người đến hai thằng canh ở bên ngoài liền quát.

“ Bọn mày là tụi nào đến đây làm gì !”

A Páo đi lên trước nói.

“ Thằng A Lị mày mù hả không thấy tao sao.”

Tên được gọi là A Lị nheo mắt nhìn A Páo rồi hất mặt về phía hắn mà anh Thiên hỏi.

“ Hai thằng kia là thằng nào ?”

A Páo liền nói. “ Khách của tao.”

A Lị liền hiểu là hai tên định vượt biên thì cũng gật đầu nói.

“ Vào đi.”

Đi vào bên trong A Páo liền nói với hắn. “ Hai thằng bay tìm chỗ đi, tao đi qua bên kia có gì thì gọi tao.”

Nói xong thì đi qua một cái lều, hắn liếc mắt nhìn xung quanh thấy cũng đông vui, phải có đến cả 20 chục sân bài lớn nhỏ, lại có thêm cả vào tên tàu khựa.

“ Đi thôi kiếm chỗ nào chơi.”

Thiên nhăn mặt nhưng cũng vẫn đi theo hắn, đi đến một bàn 4 người hắn liền xin một chân, mấy tên kia đánh giá hắn một hồi rồi cũng gật đầu cho vào.

Hắn đặt tiền sân, sau đó liền có người cầm chương chia bài, bàn này là chơi ba cây. Hắn cầm bài lên thì méo cả mặt 1 điểm, ngậm ngùi úp luôn bài đi cho đỡ mất mặt.

Trần Quốc Hưng xui xẻo qua mấy ván đã bay mất số tiền gần 100 triệu, mấy tên kia được ăn liền nghĩ hắn là một con gà béo, cho đến khi hắn lên bài liên tục điểm cao nhất thì mấy tên kia dần dần mặt mũi tái mét.

“ Ây da thời đến cản không kịp.”

Hắn cười toe toét ôm tiền vào lòng, chẳng mấy mà hắn đã lãi gần 300 triệu, cho đến khi một tên hết tiền hắn liền phủi mông đứng dậy mà đi chỗ khác tiếp tục công việc kiếm tiền, Thiên thì theo đít hắn khoé miệng khẽ giật giật lẩm bẩm.

“ Kiếm tiền dễ vậy sao.”

Chẳng mấy đã đến đêm, hơn 9 giờ đêm hắn liền kéo A Páo ra khỏi khu đánh chắn lẻ, vẻ mặt A Páo lúc này rất khó coi chắc đã thua hết số tiền lúc chiều hắn đưa.

Hắn nhăn mặt nói. “ Về chuẩn bị để đi thôi A Páo, tao sót ruột lắm rồi.”

A Páo liền dẫn hắn và anh Thiên ra về, chuẩn bị đồ đạc linh tinh cũng đã đến giờ, 3 người liền xuất phát, đi theo một con đường mòn trong bóng tối, thỉnh thoảng lại ẩn nấp trong những bụi cỏ tránh lính biên phòng tuần tra, cả quãng đường đi thuận lợi, cho đến gần sáng A Páo chỉ về một hướng nói.

“ Tao chỉ dẫn tụi bay đến đây thôi, đi về hướng kia sẽ đến chỗ ngôi làng xx, hai thằng bay cận thận không ai nhặt xác đâu.”

Hắn cười nhạt, ném cho A Páo một cục tiền rồi cùng anh Thiên đi về hướng A Páo chỉ, đi thêm gần 1 tiếng phía xa xa đã xuất hiện một ngôi làng, những căn nhà gỗ tạm bợ được dựng lên.

“ Chúng ta phải tìm hiểu kĩ lưỡng trước khi xâm nhập.”

Trần Quốc Hưng liền lắc đầu nói. “ Em còn phải về đi học, giải quyết nhanh gọn.”

Anh Thiên còn tính nói gì, hắn đã đi trước, Thiên nhìn theo thấy hắn có một loại tự tin toả ra thì chỉ biết bất đắc dĩ chạy theo.

Đi vào trong làng đã có những ánh mắt dõi theo, sau đó một lúc thì hắn và anh Thiên bị 3 tên cầm 3 khẩu súng trường tiến lại ngăn cản.

“ Hai thằng mày là ai, dám vào đây muốn chết.”

Hắn nheo mắt nói. “ Tao là cảnh sát.”

Thiên ở bên cạnh hắn mặt mũi khó coi nhìn Trần Quốc Hưng, một tên đi giữa 3 người liền dơ khẩu aka 47 lên cười phá lên nói.

“ Vậy mày chết được rồi.”

“ Pẳng pằng pằng.” Khẩu aka 47 nhả đạn về phía Trần Quốc Hưng, Thiên thì ngay cả phản ứng cũng không có, vẻ mặt hiện lên một cảm giác bi ai của kẻ sắp chết.

Hắn hừ mũi, lăn lộn mấy ngày để bắt người, hắn mệt bở cả hơi, bây giờ đã tìm được chỗ ẩn nấp của tên Tuấn, hắn cũng không muốn đợi thêm một giây phút nào thêm, giải quyết nhanh gọn còn về.

Hừ lạnh một cái, dơ tay lên những viên đạn bay đến trước mặt hắn như có một bức tường vô hình ngăn cản, ba tên kia mồm há hốc nhìn một màn đang diễn ra.

Thiên thì mắt như muốn lồi cả ra, miệng lắp bắp.

“ Con mẹ nó.”

Hắn hất lại mấy viên đạn về phía ba tên kia, chỉ nghe những tiếng kêu sau đó cả 3 tên ngã xuống trong vũng máu.

Hắn bấy giờ mới nhìn qua anh Thiên nói. “ Anh không bắt em đó chứ ?”

Thiên lúc này như đang chịu một sự đả kích vô cùng nặng nề, thế giới quan của anh ta đã vỡ nát bởi một màn vừa rồi, những tưởng chuyện vừa sảy ra chỉ có ở trong phim.

“ Em…em…”

Hắn không nói gì đi đến ba cái xác nhặt lên 3 khẩu súng aka 47 ném cho anh Thiên một khẩu, còn hắn hai tay hai súng từ từ đi về phía một căn nhà lớn nhất ở đây.

Thiên run rẩy nhìn theo bóng lưng Trần Quốc Hưng, trong miệng lẩm bẩm nói.

“ Là sức mạnh của cổ võ sao.”

Rồi cũng xách khẩu súng aka 47 chạy theo, khi Thiên vừa quay đầu chạy theo ,3 cái xác tự nhiên bốc cháy, 1 phút sau tất cả đã biến thành tro bụi bị gió cuốn phăng đi không còn sót lại gì.

Trần Quốc Hưng đối với những kẻ buôn bán cái chết trắng cũng không hề có thiện cảm gì sót lại, cộng thêm trên tay bọn này đã có mấy mạng người, hắn giết cũng không cảm thấy gì, bởi vì một điều nữa là trong số những kẻ này là kẻ thù từ thời xa xưa của dân tộc.

Đám người khác nghe tiếng súng liền nhao nhao lao ra, súng trong tay nhả đạn liên tục, hắn cùng anh Thiên súng trong tay cũng bắn trả.

“ Anh cứ ở yên đây.”

Nói xong Trần Quốc Hưng liền lao ra khỏi chỗ ẩn nấp, hai tay hai súng nhả đạn liên hồi về đám gần 50 người, đã không ít kẻ ngã xuống.

Những viên đạn bắn đến phía hắn đều như bị bức tường vô hình cản lại, rơi lả tả xuống đất.

Hắn cũng nhăn mặt vì tốc độ tiêu hao linh lực của vòng bảo hộ, sau đó hắn cũng không muốn giây dưa liền loé lên biến mất.

Khi hắn xuất hiện đã là bên trong căn nhà lớn, điều làm hắn ngạc nhiên ở bên trong căn nhà lại được trang bị khá hiện đại, có cả những thiết bị đặc biệt, hắn đoán là liên quan tới việc sản xuất ma tuý.

Khí cảm tràn ra tìm kiếm, một lúc miệng hắn mới nhếch lên, đi tới một góc tường đẩy một cánh cửa rủ ra, bên trong là một cánh cửa bằng sắt cùng bảng mật mã, hắn nhếch miệng vung chân, man lực đến cả tấn sức lực đánh lên cánh cửa sắt, chẳng mấy chốc cánh cửa sắt đã bị hắn đá hỏng, đi vào bên trong là một dãy hành lang dẫn xuống dưới, mà điều làm hắn ngạc nhiên là không có một ai ngăn cản hắn ở trong này, hắn lắc đầu mặc kệ, chân xuất lực cả người loé lên lao xoẹt qua hành lang đi xuống phía dưới. Bên dưới là một căn phòng khoảng 30m vuông với hơn 10 người đang cắm cụi làm việc, hắn đi vào làm không ít người ngạc nhiên không hiểu chuyện gì sảy ra.

Ở giữa căn phòng có hai người đàn ông, một là tên Tuấn lợn và một tên tàu khựa khoảng 50.

“ Mày là ai ?”

Tên Tuấn lợn thấy Trần Quốc Hưng thì sửng sốt, hắn thì không để ý đến Tuấn lợn mà chỉ chăm chú đánh giá tên tàu khựa, miệng nhếch lên nói.

“ Một tên võ giả thập nhất đẳng sao.”

Người trung niên mặt trầm xuống nhìn hắn nói. “ Làm sao a lị vào được đây ?”

Trần Quốc Hưng dơ khẩu aka 47 trong tay lên cười nói.

“ Thì tao giết vào chứ sao.”

Tên tàu khựa mắt trợn lên, sau đó gầm lên quát.

“ Vậy thì a lị đi chết đi.”

Rồi cả người dùng tốc độ như điện đã xuất hiện trước mặt hắn tung một cú đấm như mãnh hổ về phía đầu hắn.

Trần Quốc Hưng nhếch miệng tung chân đá thẳng vào người tên trung niên tàu khựa, nắm đấm còn chưa kịp đến, thì tên tàu khựa đã bị hắn đã văng ra phun máu trên không trung.

Hắn phất tay nhanh như cắt phóng ra mấy đạo phong nhận lao thẳng về hướng người trung niên.

Lập tức người trung niên bị chém thành mấy đoạn rơi xuống nền gạch, máu me tung toé. Hắn nhếch miệng võ giả tiên thiên may ra còn có cơ hội phản kháng, nhưng chỉ là một võ giả hậu thiên thập nhất đẳng trong mắt người thường thì tuyệt đối là một cao thủ võ lâm bậc nhất, nhưng đối với hắn không khác gì một con kiến.

Tất cả diễn ra quá nhanh, khi thi thể máu me của tên tàu khựa rơi trên đất, đám người còn lại mới kinh khủng hét lên. Hắn nhăn mặt linh lực vận chuyển hoà vào trong giọng nói quát một tiếng.

“ Câm mồm.”

Cả đám người trong phòng đều ôm đầu, tai tai rỉ máu mà lăn ra, hắn đi lại phía tên Tuấn Lợn mặt mũi đang tái xanh, cười nhạt đánh giá, tên này đúng là mặt mũi có vẻ giống với một con lợn cái thảo nào bị gọi là Tuấn lợn.

“ Mày đã bị bắt.”

Trong tay hắn xuất hiện một cái còng, còng vào tay Tuân Lợn đang đứng ngây ra không phản ứng, tên Tuấn lợn này chắc được người trung niên tàu khựa truyền dạy cổ võ, cấp độ cũng đã là lục đẳng, xem như cũng là loại khá.

Gõ cho tên Tuấn lợn một cái làm tên Tuấn ngã lăn ra đất ngất xỉu, bấy giờ hắn mới nheo mắt nhìn căn phòng, các dụng cụ pha chế cùng ma tuý thành phẩm đủ loại được chất đầy vào những chiếc vali, hắn xoa xoa cằm suy tư rồi liền thu tất cả ma tuý vào trong không gian trữ vật, rồi xách tên Tuấn đang ngất xỉu đi ra ngoài.

“ Về thôi.”

Hắn chạy đến chỗ anh Thiên đang ẩn nấp lên tiếng, làm anh Thiên mặt múi tái mét, đám người còn lại đã chạy toán loạn mỗi người một nơi, hắn túm lấy vai anh Thiên không dài dòng mà kéo đi, chẳng mấy đã đến khu rừng biên giới.

Dừng lại ở một gốc cây, hắn dừng lại, đưa cho anh Thiên một tập hồ sơ cùng một tấm vải toàn chữ là chữ cùng những hình vẽ loằng nhoằng.

“ Trong này là chứng cứ có liên quan tới cán bộ cấp cao liên quan tới tên Tuấn lợn về việc đường dây mua bán ma tuý, còn tấm vải này ghi lại một môn cổ võ, anh nếu hứng thú thì giữ lấy mà học, lát nữa sẽ có bộ đội biên phòng tiếp ứng cho anh, giao chứng cứ cho họ là được còn việc giải quyết sẽ có người làm, những gì nên nói thì anh hãy nói, còn những việc khác anh cứ nói là người của nghành đặc biệt ra tay.”

Ném tất cả cho anh Thiên hắn liền lao đi biến mây trong rừng, Thiên ngơ ngác nghe một màn rồi nhìn theo bóng dáng hắn biến mất trong rừng.

Hắn đứng trên một ngọn cây không xa vẫn âm thầm quan sát anh Thiên, hắn không muốn dính sâu vào mấy chuyện phía sau, nên bỏ đi để anh Thiên chịu trận.

30 phút sau có một tốp lính hơn 10 người xuất hiện, Trần Quốc Hưng mới gật gù quay người đạp gió mà lướt đi.

Khôi phục lại lớp linh lực trên mặt, khuôn mặt thật của hắn mới lộ ra, Trần Quốc Hưng bắt một chuyến xe khách lên đường trở về nhà.

Chương 123: Thăng Chức

Về đến nhà cũng đã là chiều tối, hắn bị mẹ chửi cho một trận nửa tiếng đồng hồ rồi mới tha cho hắn.

Uể oải mò vào phòng tắm ngâm mình trong dòng nước lạnh, hắn cảm giác thư thái cả người, tắm rửa xong xuôi, hắn mới xuống ăn cơm, ăn cơm xong hắn chạy vội lên phòng nếu mà ở dưới mẹ hắn ngứa mắt bà lại túm lại đập cho một trận thì khổ.

Mở cái điện thoại lên, thông báo tin nhắn cùng cuộc gọi nhỡ như muốn nổ cả cái điện thoại, hắn gãi gãi mũi, hắn có thói quen tắt nguồn điện thoại khi đi làm việc quan trong nào đó, nhưng cứ tình hình này hắn sẽ không tắt nữa, mở tin nhắn ra xem đều là tin nhắn hỏi thăm, hắn liền gọi điện cho Naccy, điện thoại vừa nối máy, hắn bị Naccy chửi cho một trận xối xả nói hắn không quan tâm đến hai mẹ con cô ấy, hắn phải ngon ngọt dỗ mãi Naccy mới thôi, buông điện thoại xuống hắn đưa tay lau mồ hôi trên chán, phụ nữ trong thời gian mang thai tính tình quả thật là như cọp vậy.

Tính gọi điện cho Hằng nhưng tự nhiên con lợn trong lòng hắn lại nổi lên, hắn liền phi ra ngoài lan can lao thẳng về hướng nhà Hằng, sau vài lần lướt đi trên những ngọn cây hắn đã đứng ở lan can tầng 2 chỗ phòng của Hằng.

Hắn cảm thán không thôi, bay nhảy như chim thế này vụng trộm cũng rất dễ dàng, gõ gõ cánh cửa ngoài phụ.

Một lúc sau tiếng dép mới lẹp bẹp đi lại, cánh cửa khẽ được mở ra, hắn cười toe toét, Hằng thấy hắn liền hừ lạnh định đóng cửa lại nhưng hắn đã nhanh chân chui tọt vào trong phòng nhảy lên giường nằm dài.

Hằng đóng cửa hậm hực nhìn hắn rồi nói. “ Anh mấy hôm nay đi hú hí với con nào ở đâu mà em gọi không thèm nghe, mẹ bảo anh sang thăm Naccy nhưng em hỏi Naccy thì không thấy bóng dáng anh đâu.”

Hắn gãi gãi mũi, cười nói.

“ Anh đi bắt tội phạm ấy mà.”

Hằng bĩu môi, lườm lườm hắn rồi nói. “ Ai tin, mà anh qua đây làm gì về đi.”

Hắn cười nhăn nhở đứng dậy ôm chặt lấy Hằng rồi nói.

“ Anh nhớ em chứ sao nữa.”

Hằng đẩy hắn ra, hắn làm sao để chuyện đó sảy ra được, môi khẽ cắn xuống môi Hằng, tay cũng xoa nắn những chỗ cần nắn, chẳng mấy mà Hằng đã nhũn như bún mặc sức hắn làm loạn.

Quần áo bay tứ tung khắp phòng, tiếng rên rỉ tiếng da thịt vang lên, hắn vừa hoạt động vừa nhăn mày, tay liền đánh ra mấy đạo kết giới cách âm, gần 1 tiếng sau hắn hét lên một tiếng rồi nằm gục lên người Hằng.

“ Hết giận anh chưa ?”

Hắn cười cười nằm xuống kéo Hằng ôm vào lòng, Hằng không nói chỉ rúc vào lòng hắn.

“ Ai thèm giận anh.”

Hắn quyết định ngủ lại đây luôn, sáng mai về sớm, khẽ hôn lên chán Hằng hắn nói.

“ Ngủ đi vợ.”

Sáng hôm sau trở về nhà mặc quần áo rồi lại xách con chiến mã đi học, lại sắp nghỉ hè đến nơi rồi, tầng xuất nghỉ học của hắn càng ngày càng nhiều hắn thật sự cần thời gian làm những việc khác, hắn không biết sau này có nên học đại học hay không nữa, bởi việc học đối với hắn bây giờ chỉ được xem là việc lưu giữ kỉ niệm của thời học sinh, nó không quá quan trọng với hắn, nếu là người bình thường việc học là một chuyện liên quan tới tương lai tiền đồ nhưng với loại người như Trần Quốc Hưng việc học thật sự là việc tốn thời gian.

Hắn khẽ lắc lắc đầu, tính làm gì cho mệt người, chuyện đến đâu thì hắn nhảy đến đó, nghĩ vậy hắn gật gù gạt luôn mấy cái suy nghĩ vớ vẩn ra khỏi đầu.

Hôm nay thấy hắn đi học trở lại bọn cờ hó trong lớp chào đón như ido.

“ Bạn tao lặn đi đâu mấy ngày thế, anh em nhớ mày chết mất.”

Thằng Dũng bộ dạng như một người vợ hiền đón chồng đi làm xa nhà mới về, hắn kinh tởm với vẻ mặt của thằng Dũng liền dơ tay lên ra lệnh.

“ Người đâu ? trẫm thấy tên này ngứa mắt, mang ra sau chém đầu cho trẫm.”

Vậy là mấy thằng nhảy ra túm lấy thằng Dũng mang ra bãi cỏ trước cửa lớp, dập háng thằng Dũng vào gốc cây rồi mới ném nó xuống bãi cỏ, thằng Dũng bị dập hàng vẻ mặt đau khổ, trợn mắt nhìn hắn.

Trần Quốc Hưng cười nhàn nhạt nhìn thằng Dũng đang ôm háng nói.

“ Sao thằng em, thích nhìn không ?”

Thằng Dũng đi cà nhắc vào lớp, vẻ mặt méo mó nói.

“ Vi thần không dám.”

Hắn phất tay một cái rồi quay lưng đi, ngồi vào chỗ thằng Quang đã ton hót chạy xuống chỗ hắn nói.

“ Mày nghỉ học đi đâu thế ?”

Hắn nằm dài ra bàn, nhìn ra ngoài cửa sổ, nói với thằng Quang.

“ Đi bắt trùm ma tuý.”

“ Đệt thằng nổ này, sao mày không chém là lên sao hoả cuốc đất trồng khoai luôn đi.”

Thằng Quang khinh bỉ nói, hắn cũng không để ý tới thằng Quang mà ánh mắt dõi theo các em gái đi ngoài sân trường.

Tiết đầu hôm nay là môn Văn, cả lớp lại bao trùm lên cái không khí uể oải, hắn thì gật gù mắt cứ dính lại với nhau, miệng đớp ruồi liên tục, quả nhiên là một môn học học rèn luyện ý chí của con người.

Mấy ngày sau chính trường tỉnh P bùng nổ, giám đốc công an tỉnh bị bắt vì liên quan đến đường dây buôn ma tuý, theo sau là rất nhiều kẻ liên quan.

Cùng lúc đó phó giám đốc công an tỉnh Nguyễn Thanh Trương, được bổ nhiệm chức vụ bí thư đảng uỷ, giám đốc công an tỉnh P.

Trần Quốc Hưng lúc này đang nằm dài trên chiếc võng ngoài bờ ao, ngáp ngáp đớp ruồi thì điện thoại vang lên, hắn lấy ra thì thấy là chú Trương.

“A lô chú Trương, chúc mừng chú thăng chức ạ.”

Đầu dây bên kia là tiếng cười vui vẻ, một lúc sau chú Trương liền trầm giọng nói.

“ Cảm ơn cháu.”

Hắn chỉ khẽ mỉm cười, hai người nói chuyện một lúc thì hắn buông điện thoại, tay đưa lên xoa xoa cằm, nắm đấm tuy là hữu ích trong rất nhiều trường hợp, nhưng các mối quan hệ cũng quan trọng không kém.

Khoảng thời gian bình yên cứ như vậy trôi nhanh, chẳng mấy mà đã được nghỉ hè, hắn cùng Hằng liền bay qua Mĩ, Naccy cũng chỉ mấy tháng nữa là sinh.

Đáp xuống sân bay New York qua vài lần vòng vèo trên bầu trời, hắn cùng Hằng đã có xe đón đến thẳng về nhà Ro.

Đến nơi hắn kích động loé lên đã xuất hiện trước mặt Naccy, quỳ một chân xuống úp mặt vào cái bụng sưng phòng của Naccy.

“ Con của bố có quậy phá mẹ con không vậy!”

Naccy cười vui vẻ nhìn hắn rồi quay qua nhìn Hằng chào hỏi, một lúc sau hắn bị hai cô gái hắt hủi, hai người lên phòng Naccy to nhỏ chuyện gì đó.

Hắn thì không có việc gì làm liền đi ra phía sau, một sân tập luyện có đầy đủ dụng cụ tập luyện quyền cước,

Ông già Norl đang cởi trần phía trên làm lộ ra một cơ thể rắn chắc không phù hợp ở độ tuổi xế chiều, vừa nhìn thấy ông già Norl đang đánh những cột gỗ, khoé miệng hắn giật giật, mới có mấy tháng thời gian vậy mà ông già Norl đã đột phá Luyện Khí Kỳ tầng 3 quả thật là lão thiên già bất công, cực phẩm linh căn quả nhiên là con riêng của lão thiên, hắn tự nhiên lại tủi thân vì thiên phú của chính mình, tuy hắn không thể xác định chính xác thiên phú của bản thân ở mức độ nào, nhưng hắn cũng lờ mờ đoán được thiên phú của hắn chỉ dừng lại ở hạ phẩm linh căn.

Nếu hắn mà có thiên phú tu luyện của ông già Norl thì hay biết mấy, lần trước hắn lục lọi trong đầu lấy được một bộ công pháp thuộc tính mộc có tên Mộc Thần Quyết, hắn liền viết ra rồi ném cho ông già Norl tu luyện, thật không ngờ chỉ mấy tháng mà ông già Norl đã đạt tới cảnh giới mà hắn mất mấy năm khổ cực tu luyện, nếu nguồn linh khí dồi dào thì tốc độ tu luyện của ông già Norl có khác nào ngồi tên lửa.

Ông già Norl thấy Trần Quốc Hưng thì trong mắt lộ ra hung quang, cả người nhanh như chớp đã xuất hiện tung một đấm về phía đầu Trần Quốc Hưng, hắn thì cười nhạt dơ một tay túm được nắm đấm của ông già Norl rồi nói.

“ Này ông già, già rồi đừng có gây sự với người trẻ nếu không lại bị ăn đập.”

Hắn hất tay ông già Norl ra rồi ngồi xuống bộ bàn ghế cách đó không xa, ông già Norl mặt đỏ bừng bừng mắng hắn.

“ Hừ, không biết phép tắc lớn nhỏ gì hết.”

Hắn à lên một tiếng rồi đứng dậy đút tay túi quần rồi nói.

“ Ông cố gắng lên khi nào đột phá Tiên Thiên Trúc Cơ Kỳ lúc đó ông sống đến 150 tuổi cũng nên.”

Một cực phẩm linh căn hắn không thể để lãng phí phạm được, nếu không phải là ông nội Naccy hắn đã bắt người ta theo hắn lăn lộn rồi.”

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ