Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ

Chương 105106107


Chương 105: Tựu Trường

Ăn uống xong xuôi cả ba người đàn ông ra bàn uống nước ngồi uống trà, một lúc sau thì bố Hằng lên phòng nghỉ ngơi bởi vì uống nhiều nên đã say, chỉ còn lại hai người.Thằng Cường cười nhạt nói.“ Tao kết em Hằng rồi, khôn hồn thì cút xa ra cho tao.”Trần Quốc Hưng trợn mắt, con mẹ thằng chó này nghĩ nó là ai, con ông trời chắc, hắn cười nhạt.“ Đầu mày có cứt ở trong đó à, thằng cút là mày đó thằng chó.”Thằng Cường tức giận tím mặt, định ra tay nhưng mẹ và Hằng đi lên, tên Cường liền nở một nụ cười nói chuyện với hắn.“ Sau này em có gì khó khăn thì cứ gọi cho anh, em và Hằng là bạn, anh coi em như người trong nhà vậy, khó khăn cứ alo cho anh !”Hắn tặc lưỡi vì tốc độ diễn xuất của thằng Cường, miệng nở một nụ cười vui vẻ diễn theo thằng chó này.“ Haha nhất định sẽ nhờ anh giúp đỡ.”Trong lòng thì cười nhạt, đợi tí nữa mày ra cổng tao lại trả đấm cho mày răng rơi đầy đất.

Mẹ Hằng hỏi han thằng Cường đang làm việc ở đâu, thằng Cường tự hào nói.“ Dạ cháu làm một trưởng phòng nho nho ở tập đoàn SENGRUP .”Mẹ Hằng ngạc nhiên nói.“ Cháu giỏi thật, còn trẻ đã làm trưởng phòng ở tập đoàn nổi tiếng hàng đầu trong nước.”Thằng Cường đắc ý vênh mặt lên nhìn liếc qua hắn, Trần Quốc Hưng nghe thằng Cường này ra oai thì gãi gãi mũi, trong tập đoàn nhà hắn có một thằng đầu đất như này hay sao, lại còn làm trưởng phòng, trái đất này quả thật là rất tròn.Một hồi vui vẻ nói chuyện, sau đó thằng Cường xin phép ra về, Hằng đi theo ra mở cổng cho thằng Cường, hắn nheo mắt nhìn theo miệng nhếch lên.Thằng Cường nói gì đó với Hằng, nhưng Hằng lắc đầu, thằng Cường mặt vẫn nở một nụ cười, sau đó lên một con BMW phóng đi.Hằng chạy vào nhà ngồi xuống bên cạnh hắn nói nhỏ vào tai hắn.“ Anh Cường xin ních FB của em, nhưng em không cho.”Hắn méo hai cái má của Hằng cười nói.“ Người ta thích em cơ mà sao lại không cho người ta cơ hội.”Hắn dơ tay lên dơ dơ doạ dẫm hắn.“ Đá chết anh bây giờ, còn dám chọc em.”Sau đó hắn chạy vào bếp chào mẹ Hằng rồi ra về, còn không quên hôn trộm lên má Hằng một cái rồi mới chạy đi.Ra đến bên ngoài hắn nheo mắt, thân thể lao nhanh đuổi theo hướng chiếc xe BMW của tên Cường, đến một đoạn đường vắng vẻ hắn vọt lên đứng chắn giữa đường.“ Két.” Tiếng phanh xe vang lên, tên Cường ló đầu ra nói lớn.“ Đm đứng giữa đường muốn chết à.”Hắn nhếch miệng vì thằng Cường vẫn chưa nhận ra hắn.“ Mới đó mà không nhận ra thằng em rồi hả ?”Hắn đi lại chỗ xe thằng Cường, khi chỉ cách 2m thì đứng lại, thằng Cường nhìn rõ là Trần Quốc Hưng liền nheo mắt sau đó xách một cái gậy bóng chày ở ghế sau, rồi mở cửa đi xuống.Thằng Cường chỉ cây gậy bóng chày vào mặt hắn lớn tiếng quát.“ Cái Đ M mày gan nhỉ ?”Hắn ồ lên vì độ hổ báo của thằng cu tên Cường này, cười nhạt nói.“ Ông anh nóng quá nhỉ ?”Thằng Cường cười gằn nói.

“ Thằng em gan dạ đấy, tao không nói nhiều nữa,tao muốn xx con Hằng, mày kút xa ra tao tha cho, nếu không cẩn thận cái chân của mày đấy.”Hắn nheo mắt thu lại nụ cười nhạt trên môi, mấy thằng não này nó có tí tiền nên coi thường thiên hạ đây mà, cứ nghĩ mình con trời thích làm gì thì làm.“ Ồ mày làm hộ tao phát.”Thằng Cường nhổ một bãi nước bọt, lao lên đập thẳng cây gậy bóng chày hướng về phía đầu hắn.

Trần Quốc Hưng không thèm động đậy mặc kệ cây gậy bóng chày lao về phía đầu mình, thằng Cường thấy hắn không tránh né thì cười lạnh, nhưng sau đó vẻ mặt thằng Cường biến sắc, cây gậy bóng chày cách đầu hắn khoảng một gang tay thì dừng lại.Hắn nhếch miệng nhìn thằng Cường đang cứng đờ đờ đứng im, trúng Định Thân Thuật của hắn thì người bình thường làm sao mà có chống nổi.Hắn đưa tay vả vả lên mặt tên Cường, nhếch mép nói.“ Sâu kiến, khôn hồn thì biến khỏi tầm mắt của tao, nếu không mày sẽ thành một cái xác đấy.”Tên Cường nghiến răng nghiến lợi cố gắng cử động thân thể nhưng vô ích.“ Mày làm gì với cơ thể tao ?”Hắn không nói một lời, tay vung lên vả thẳng vào mặt thằng Cường một cái làm nó văng ra đập thẳng vào cái ô tô ngã lăn xuống đường.Thằng Cường la lên thảm thiết, cả mồm máu me be bét, chắc cũng phải gãy cả chục con răng, một lúc sau lồm cồm bò dậy, ánh mắt đỏ ngầu những tia máu nhìn hắn.“ Tao giết mày.”Thằng Cường vứt luôn cây gậy bóng chày qua một bên mà rút từ hông ra một con dao bấm lao lên, hắn nhíu mày trong tay lập tức xuất hiện một khẩu súng lục dơ lên.Tên Cường lao lên gần đến nơi thấy họng súng đen thì khựng lại, sau đó cười gằn nói.“ Mày đánh gãy răng tao, tao xin mày ít máu, tính doạ tao chắc.”“ Đoành “ một tiếng, hắn bóp cò súng.

Tên Cường đứng bất động, mặt mũi tái mét, thân thể giun lẩy bẩy đưa một tay lên sờ sờ má, má tên Cường có một vết xước đang chảy máu.Hắn đưa nòng súng lên thổi thổi, rồi quay qua nhìn thằng Cường nói.“ Ây za bắn xịt rồi !”Sau đó lại đưa súng lên nhằm nhằm, tên Cường sợ tới mức quỳ thụp xuống đất, run rẩy nói.“ Đừng đừng mà, tôi xin cậu, tôi không…”Hắn đi lại chỗ tên Cường khẩu súng chĩa vào đầu tên Cường, miệng cười cười.“ Đoành.” Tên Cường run lẩy bẩy, hắn thầm khinh bỉ chỉ là tiếng hắn hô lên như vậy mà tên Cường này đã sợ tới mức đái luôn ra quần, chỉ là một tên mõm, chứ chẳng có bản lĩnh.Hắn đưa tay lên phẩy phẩy trước mũi nói.“ Cho mày biết một bí mật.”Tên Cường run rẩy nhìn hắn định nói gì nhưng không kịp mở miệng, trong tay Trần Quốc Hưng đã bùng lên một ngọn khí hoả cháy đỏ rực.Tên Cường ánh mắt trợn lớn, mồm há hốc.

Hắn nhếch miệng dí tay ấn khí hoả về phía bụng tên Cường.“ Không…không…không…”Tên Cường run rẩy lăn lộn trên mặt đường nhựa, qua 5 phút mới dừng, hắn thấy hoả chủng mà mình gieo vào người tên Cường đã phát huy tác dụng thì hài lòng.Túm tóc thằng Cường nhấc lên hắn nói.“ Bí mật đó là tao cấy vào người mày một loại hoả chủng, chỉ cần một ý niệm của tao thì mày sẽ bị đốt sạch lục phủ ngũ tạng, từ từ chịu thống khổ mà chết.”Cầm lên con dao rơi ở dưới đất lên dí đầu thằng Cường nhìn về phía con dao mà nói.“ Đừng nghi ngờ về sức mạnh của hoả chủng.”Bàn tay khí hoả bùng lên, con dao sau 2s liền biến thành một đống cho bụi, vẻ mặt tên Cường hiện lên vẻ kinh sợ, hắn mới hài lòng buông tay ra.“ À mà tao nói này, từ bây giờ mày cứ cố gắng sống cho tốt, làm nhiều việc có ích cho đời, tao đảm bảo mày sẽ không sao, còn nếu vẫn có những suy nghĩ xấu thì kết quả sẽ là…”Hắn dừng nói, tên Cường cả người run rẩy lăn lộn trên đất, trên mặt nổi đầy những gân xanh chạy nhằng nhịt khắp mặt, miệng khó khăn nói.“ Xin…xin…tha…cho…tôi…aaaaaa…”Hắn cười cười, không cho tên Cường này ăn một ít đau đớn thống khổ, thì bản tính của hắn sẽ không thể nào thay đổi được, hắn tặc lưỡi một cái, đem một người xấu hướng về con đường chính đạo cũng không phải việc dễ dàng.Tên Cường thở hồng hộc nằm lăn trên đất, trong ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi tột độ, một lúc sau mới khó khăn bò dậy, nhìn qua hắn nói.“ Vâng…tôi…sẽ…làm…người…tốt.”Hắn cười nhạt nhìn tên Cường nói.“ Tốt cứ như vậy đi, à mà nên nhớ ngẩng đầu ba thước có thần minh, mọi chuyện ngươi làm từ hôm nay trở đi, ta đều biết rõ, nếu ngươi phạm lỗi ,chết không phải là con đường duy nhất của ngươi đâu.”Sau đó hắn loé lên biết mất, tên Cường sau một hồi bần thần liền từ từ đứng dậy, nhìn xung quanh một lúc rồi cúi đầu sau đó mới trèo lên ô tô.Hắn đứng ở trên một ngọn cây nhìn theo chiếc BMW từ từ chạy trên đường, trong lòng vui vẻ, hắn quả nhiên là một người giàu lòng thương người, vất vả liền hướng một người có suy nghĩ lệch lạc trở về con đường lương thiện quả nhiên là công đức vô lượng.Sáng hôm sau là 1/8 là buổi tập chung hàng năm sau kì nghỉ hè, nói chung là buổi lao động vệ sinh lại trường lớp sau 3 tháng hè vắng bóng hơi người.Hắn xách con chiến mã đã phủ bụi ra sân, lại nhìn qua chỗ để ô tô, chiếc lamborghini Eveno đã được Hằng làm thủ tục sang tên, vận chuyển về nhà hắn từ mấy hôm trước, mẹ hắn thì cũng chẳng quan tâm đến chiếc siêu xe cho lắm nên bà cũng không hỏi gì.Tính bảo chị Lan lái siêu xe đưa hắn đi tập chung, nhưng sau đó lại lắc đầu áp chế cái suy nghĩ ra oai đó ra khỏi đầu, miệng lẩm bẩm.“ Mình là người khiêm tốn, là chủ tịch giả nghèo và cái kết…”Cong mông đạp xe đi trên đường, ánh mắt láo liên nhìn những thân ảnh của mấy bé mặc đồng phục áo sơ mi trắng in các hình dáng lô gô trường khác nhau đang vui vẻ đến trường.Trong lòng hắn cảm thán không thôi, mới chớp mắt mấy nghìn cái mà hắn đã trở thành học sinh lớp 11 rồi, thời gian quả thật là chạy nhanh hơn chó.“ Hello đại ca.”Một tiếng nói vang lên bên tai, hắn giật mình quay lại nhìn khuôn mặt đang cười nhăn nhở thì gật gù nói.“ Tao cứ tưởng mày lưu luyến trường cấp 2 nên học lại, sao lại lên cấp 3 ?”Thằng Minh là tiểu đệ kém hắn một tuổi, ngày xưa theo hắn đánh nam dẹp bắc cũng khá cứng cỏi nhưng mỗi tội học hơi ngu, hắn còn tưởng thằng Minh phải học thêm một năm lớp 9 cho đủ kinh nghiệm thi cử cấp 3, ai ngời thằng này lại thi đỗ.“ Hì hì, em thi cố lên cấp 3 còn đi theo đại ca lăn lộn chứ !”Hắn gật gù sau đó bấu vào vai thằng Minh bắt nó kéo mình đi, đến trường thì vứt xe vào trong bãi, sau đó hắn cùng thằng Minh ra cổng trường kiếm một quán bánh mì ngồi xuống.“ Cho hai cái bánh mì trứng siêu to khổng lồ, cùng hai thùng sữa trâu đi chị Linh ơi.”Hắn cho mồm vào quán mà gọi lớn, từ trong vọng ra tiếng êm ái của bà chủ quán.“ Ok thằng em.”Hai thằng ngồi chờ ánh mắt láo liên đảo liên tục qua những gương mặt non nớt, thằng Minh mắt đảo như ngan con một lúc thì chỉ chỉ.“ Đại ca con bé kia là hot girl khối 10 năm nay đấy !”Thằng Minh chỉ vào một em gái, hắn nhìn qua khẽ tặc lưỡi một cái, dáng người thì khúc nào ra khúc đấy, cao cũng phải 1m 68 70 gì đấy, đặc biệt là đôi mắt to tròn long lanh, cùng một nụ cười toả nắng làm lộ ra hàm răng con ra con vào ( răng khểnh ).“ Xinh đấy, mày ra xin ních Facebook cho tao.”Hắn cười nói, thằng Minh mặt mũi tái mét lắc đầu nói.“ Thôi em xin, chị Hằng mà biết chị vặt đầu em xuống.”Hắn bĩu bĩu môi, nói cho vui vậy thôi chứ hắn không ham hố.“ Đồ của hai đứa đây, thằng Hưng em mày đây hả ?”Chị Linh chủ quán mang hai cái bánh mì cùng hai hộp sữa fami đặt lên bàn rồi hỏi hắn.

Hắn cầm lấy bánh mì cười nói.“ Dẫn khách qua cho chị, nhớ trích hoa hồng cho em đấy nhá.”Chị Linh cười khanh khách rồi chợt vỗ lên đầu nhìn hắn nói.“ Mày còn nợ chị mấy bữa rồi đó, tính bao giờ chả ?”Hắn cười xấu hổ gãi đầu, mấy lần quên mang theo tiền, hắn đành ăn chịu.

Nếu chị Linh mà không nhắc hắn quên béng đi mất, hắn hất mặt nhìn qua thằng Minh nói.“ Lát tính cả cho nó nha chị !”Thằng Minh còn tính phản bác, hắn liền trừng mắt hăm doạ thằng bé Minh liền ỉu dìu ăn bánh mì.Xong xuôi thằng Minh trả tiền, sau đó hai người bọn hắn nghênh ngang mà đi vào trường, có mấy em trai lớp mười nhìn hắn với ánh mắt mang theo ý tứ ngứa mắt, hắn tặc lưỡi một cái thầm nhủ “ a mấy thằng này cứng, tao nhớ mặt rồi.”Vừa đi vào đến cửa lớp, lập tức hắn bị bọn trong lớp quây chặt lấy.“ Ôi đệt, đại gia ngầm, không ngờ lớp mình lại ẩn dấu một tỉ phú…”“ Hưng ơi, mày đi qua mẽo ăn cướp hả ? Sao không rủ anh em với…”…Hắn lắc lắc đầu với lũ bạn, đi du lịch lòng vòng vài chỗ, chụp ảnh khoe khoang một hồi, bây giờ thì phiền phức rồi.Vào chỗ ngồi cả đám con gái cũng túm lại hỏi thăm.Con Hương hỏi đểu hắn.“ Hưng tao nhớ không nhầm là nhà mày hộ cận nghèo thì phải ?”Hắn ngu ngơ gật gật đầu, bọn xung quanh liền dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn, thằng Quang sụt sịt nói.“ Nhà tao hộ giàu mà đến tiền ăn sáng còn phải tiết kiệm, mà nhà thằng này nghèo nó đi du lịch vòng quanh thế giới, với lái xe sang Đệt tao cũng muốn nghèo như mày quá.”“ Cả lớp hôm nay đi chơi nhà thằng Hưng nhá, xem xét hoàn cảnh khó khăn của nhà bạn Hưng ra làm sao mà lại đi lang thang như thế….”Thế là cả lớp nhất chí đi lên nhà hắn chơi, hắn gãi gãi mũi, xem ra là phải mổ trâu để đãi đám bạn rồi.Cả trường tập trung ở sân trường nghe phân công lao động, mấy đứa con trai làm gì để ý đến lời thầy giáo nói đâu, mắt nhìn qua khối lớp 10 miệng nhỏ nước dãi tong tỏng nhìn mấy em gái, bàn tán chỉ chỏ không ngừng.Lớp hắn được phân công sới cỏ ở một góc sân thể dục, bọn con trai hùng hục vác cuốc ra chỗ sân được phân công, xong đặt quốc gác lên nhau thành một hình vuông ngồi túm tụm lại bốc phét, chỉ để tụi con gái õng ẹo sới cỏ.Hắn nhìn vậy thì tặc lưỡi, đám con trai lớp hắn quả thật là lũ ham ăn lười làm, nhìn qua chỗ đám con gái đang làm, hắn quyết định đi theo số đông, đi vào chỗ bọn con trai đang ngồi chém gió xin gia nhập một chân.Cả đám hơn 30 thằng con trai bốc phét rồi cười khùng khục cả một góc sân.“ Mấy anh kia làm không làm ngồi đó mà bốc phét hả ?”Tiếng cô chủ nhiệm vang lên, hơn 30 thằng con trai vội vàng vùng dậy, hùng hục lao ra bắt đầu sới cỏ..

Chương 106: Bỏ Mẹ Rồi

Làm hùng hục cả buổi mới cỏ được một khoảng nhỏ, đến 11 giờ thì được ra về, mấy thằng quàng vai bá cổ đi trong sân trường ngắm mấy em gái lớp 10.

Đột nhiên thằng Minh ôm mặt chạy lại, hắn nhíu mày nhìn thì biết thằng này bị ăn đấm đây mà.

“ Đại ca, 2 thằng chó nó cắn trộm em.”

Hắn hất mặt nói.

“ Làm gì mà nó lại đấm mày ?”

Thằng Minh mồm méo xệch nói.

“ Em chọc ghẹ nó !”

Hắn trợn mắt táng thêm cho thằng Minh một cái nói.

“ Chọc bậy bạ thì chả bị ăn đấm, mà chọc được phát nào chưa ?”

Thằng Minh méo mặt lắc đầu, hắn cười gian rồi nói.

“ Dẫn đường.”

Thằng Minh liền chạy đi ra phía ngoài cổng, cả đám lớp hắn cũng chạy theo, hắn gọi luôn mấy thằng bạn học từ hồi cấp 2, dù sao là em mình bị đánh, hắn cũng phải ra mặt mà dàn xếp.

Hơn 10 người đi cùng thằng Minh, ra đến quán nước gần cổng trường thằng Minh chỉ.

“ Là hai thằng đang ngồi cùng con bé xinh xinh kìa đại ca !”

Cả đám hùng hổ tiến lại, vậy lấy cả cái bàn mà ba đứa kia đang ngồi. Hắn kéo một cái ghế ngồi xuống nói.

“ Thằng nào lúc trước đánh em tao ?”

Hai thằng kia ngẩng mặt nhìn thằng Minh sau đó quay lại nhìn hắn cười nhạt, hắn nhận ra là hai thằng sáng nay nhìn hắn với ánh mắt không tốt đây mà, hắn đập bàn.

“ Câm à ? Thằng nào đánh nó ?”

Hai thằng nhìn hắn chằm chằm, một thằng cắt đầu 3 phân nhìn có vẻ cứng lên tiếng.

“ Là bố mày đánh đấy !”

“ Bốp “ thằng kia vừa dứt câu, hắn đã vung tay vả thẳng mặt, làm thằng đầu ba phân ngã sóng xoài xuống đất.

“ Bố mẹ mày không biết dạy mày à, nói chuyện với người lớn mà xưng bố mày bố tao, tao vả chết mẹ luôn.”

Thằng còn lại định bật, thì mấy thằng không cần chờ hắn nói gì, đã ghì đầu nó xuống bàn giữ chặt. Hắn xoa xoa cằm hình như hắn đang diễn một vai phản diện thì phải, lắc lắc đầu mặc kệ.

“ Mấy anh định làm gì có tin tôi báo công an hay không ?”

Con bé ngồi cùng hai thằng kia quát lên hăm doạ, hắn cười cười nhìn qua con bé, rồi lắc đầu nói.

“ Ném nó đi chỗ khác đi.”

Thằng Quang, cùng thằng Tiến mập liền mỗi đứa một tay kéo con bé kia ra vệ đường rồi quẳng luôn nó vào bụi bong bong gần đấy, con bé kia lồm cồm bò dậy từ đống bòng bong, trên đầu dính toàn lá với lá la hét ý ới, làm bọn hóng hớt xung quanh cười ầm lên.

Túm cổ hai thằng kia vả cho mỗi đứa thêm vài cái, cười gằn nói.

“ Biết tao là ai không ? Giới thiệu qua một chút tao làm trùm ở cái trường này, mày đánh em tao, tao đánh mày. Như vậy công bằng, nếu muốn chơi lớn thì cho cái địa chỉ, tao sẵn sàng.”

Vả thêm vài cái, rồi cả bọn kéo nhau ra về, để lại hai thằng bé mặt mũi sưng như cái đầu lợn, dùng ánh mắt thù hằn nhìn theo.

Cả bọn kéo thằng Minh vào một quán nước, bắt thằng em rửa khuôn mặt mới của mình, thằng Minh ôm mặt mếu máo, móc ví trả tiền cả bọn cười hô hố vui vẻ chém gió thêm một lúc thì ra về, hắn dĩ nhiên là bám xe bọn kia về cho nhanh.

Những ngày sau đó hắn chỉ ở quanh quẩn trong nhà, hắn ở phòng dành thời gian luyện hoá cây sáo lấy được ở trên tàu ma của tên tu sĩ Nguyên Anh.

Nhìn cây sáo toàn thân đen nhánh trong tay hắn thở dài, ấn kí trên cây sáo dù cho chủ nhân đã chết đi nhưng ấn kí lưu lại vẫn vững chắc như núi, không hổ là thần niệm của cường giả Nguyên Anh, hắn dốc hết sức luyện hoá nhưng ấn kí không có chút sứt mẻ, điều này làm hắn đau đầu không thôi, có đồ tốt nhưng chỉ có thể ngắm không thể dùng khiến hắn bứt dứt khó chịu trong người.

Vứt cây sáo qua một bên, hắn vùi đầu vào những đống sách đông y, huyệt vị, kinh mạch… của cơ thể người, càng nghiên cứu sâu về cơ thể hắn càng cảm thấy cơ thể là một dạng tồn tại thần kì, cơ thể con người ẩn chứa tiềm năng vô hạn, nó sánh ngang với cả vũ trụ.

Một người bình thường chỉ sử dụng từ 5% đến 10% não bộ, nếu mà não bộ được sử dụng 100% vậy thì còn kinh khủng tới mức nào, trí tuệ là sức mạnh hàng đầu trong vũ trụ, sự hiểu biết, tham ngộ đại đạo đều liên quan đến trí tuệ, nói một kẻ có trí tuệ thấp tham ngộ đại đạo huyền bí mà hiểu được chúng thì vũ trụ mênh mông đã có hàng tỉ cường giả, chỉ có những người trí tuệ cao siêu mới có thể tham ngộ đại đạo.

Hắn thở dài thườn thượt, hắn biết bản thân mình dừng ở mức nào, hắn chỉ hơn người bình thường có một xíu, hắn cảm thán về ông trời trêu ngươi, sao không but max mấy cái chỉ số của hắn có phải là tốt hơn không.

15/8 bắt đầu những ngày trở lại đi học, hắn hôm nay lười đi xe đạp liền gọi Hằng qua đón, ngồi sau con xe máy điện ôm lấy cái eo nhỏ của Hằng, ngón tay hắn gãi gãi.

Hằng run rẩy cười hì hì mắng hắn “ Anh có ở im hay không, làm em buồn thì ngã xe bây giờ.”

Hắn biết điều nên dừng tay lại, đến trường hắn kéo Hằng vào quán ăn sáng quen thuộc gọi hai cái bánh mì siêu to khổng lồ cùng hai thùng sữa trâu.

Đang nhai nhồm nhàm cái bánh mì, thì hắn bị vỗ vai, quay lại nhìn là một khuôn mặt xinh đẹp.

“ Cậu cua đổ hot girl của khối từ bao giờ thế ?”

Linh chỉ chỉ vào Hằng hỏi, hắn cười ha ha cũng chỉ vào Hằng nói.

“ Là cô ấy chủ động của tớ mà.”

Hằng thì bĩu bĩu môi, chào Linh. Linh mặt ỉu dìu nói.

“ Hazz cậu là hoa đã có chủ, vậy mà tớ lại tương tư cậu từ lần đầu gặp mặt, tiếc thật.”

Hắn ngẩn ra, hắn biết hắn đẹp trai, nhưng cũng không cần nói toạc những lời như vậy chứ, Linh đứng dậy nói.

“ Thôi tớ vào lớp trước đây.”

Nhìn theo bóng lưng của Linh, hắn tặc lưỡi một cái, đột nhiên tai hắn đau nhói, hắn la oai oái lên, Hằng vừa nhéo tai hắn vừa nói.

“ Người ta chủ động thích anh rồi kìa, anh theo mà yêu luôn đi.”

Hắn xua xua tay nói.

“ Không không, anh chỉ yêu mỗi mình em thôi.”

Hằng hừ lạnh hỏi.

“ Phải không ?”

Hắn méo mũi xin tha, đưa mắt nhìn ra hướng Linh, thấy cô nàng quay mặt lại nhìn hắn, trên miệng nở một nụ cười tinh quái, hắn thầm mắng trong lòng, xem ra cô nàng cố ý trả thù hắn đây mà, lần sau hắn nhất định bắt Linh trói lại, nướng lên ăn thịt mới được.

Để chào đón các em lớp mười trong buổi khai giảng sắp đến, mỗi lớp liền biểu diễn một tiết mục văn nghệ chào mừng, lớp hắn cũng phải tham gia, hắn mạnh dạn nhận hết về mình, làm cả lớp nhìn hắn như ido.

Đi học đến 5/9 thì tổ chức lễ khai giảng một năm học mới, cả trường tưng bừng trong không khí mới, đầu tiên là màn chào đón các em học sinh lớp 10, các anh chị lớp trên vỗ tay nhiệt tình chào đón.

Sau đó là màn phát biểu của thầy cô giáo, từ lịch sử thành lập trường đến những thành tích ba la ba la…vvv…

Cuối trương trình mới là những tiết mục văn nghệ, nào là múa hát kịch…tiết mục của lớp hắn ở cuối.

Hắn mặc một bộ quần áo thoái mái bước lên sân khấu, từ hai bên cánh gà có mấy thằng đệ khiêng ra một bộ DJ rồi chạy xuống.

Hắn vỗ vỗ vào cái mic èm hèm một tiếng mới nói.

“ Chào mừng các em đến với Trường THPT LS, nơi đào tạo ra các nhân tài cho đất nước.”

Bên dưới là một tràng pháo tay đì đùng, những tiếng hú hét của đám bạn trong lớp, với cả đám trường cấp 2 của hắn.

“ Đại ca quá đẹp trai….hú…hú…”

“…”

Đợi khi không khí lắng xuống hắn mới dơ tay lên trời hô lớn.

“ Quẩy lên nào các bạn…”

Tiếng DJ bắt đầu vang lên, hắn hai tay như điện lướt trên bàn DJ, tiếng nhạc xôi động vang lên, cả trường bùng nổ hò hét.

“ Lên là lên là lên là lên, lên nóc nhà là bắt con gà, anh em mình là cái gì nào ? Anh em mình là củ su hào……..”

Bên dưới đám học sinh đứng dậy nhún nhảy theo điệu nhạc cuốn hút, thầy cô giáo thì chỉ biết mỉm cười lắc đầu nhìn đám học sinh. Hắn mỉm cười, đây sẽ là những kỉ niệm đáng nhớ cho tất cả những học sinh có mặt ở đây.

Thời gian trôi qua êm ả, đã 3 tháng đi học trở lại, thời tiết miền Bắc cũng bắt đầu se lạnh, tối thứ bảy hắn đang lúi húi ở cái bếp củi nướng mấy bắp ngô vừa đi ăn trộm được thì điện thoại của hắn vang lên.

Hắn vừa cầm bắp ngô vừa nướng xong, vừa cầm điện thoại lên xem, là một số lạ lại còn là số nước ngoài, hắn suy tư đợi khi gần hết chuông mới bấm nghe.

“ Ala Hưng Hùng Hục xin nghe.”

Đầu dây bên kia im lặng, hắn chỉ nghe thấy tiếng hơi thở đứt quãng, có vẻ như đang tức giận thì phải.

“ Là tôi.”

Hắn nghe giọng quen quen mà không nhớ là ai, suy tư trong đầu, những khuôn mặt lướt qua.

“ Là lão già Ro.”

Hắn buột miệng hô lên vì kinh dị, bên kia chuyền tơi tiếng hừ lạnh.

“ Chính là tôi, cậu rất giỏi.”

Hắn cười xấu hổ vì nói người ta là một lão già khi người ta mới đang ở độ tuổi trung niên.

“ Ây thì ra là ngài Ro, không biết tại sao ngài lại rảnh rỗi mà gọi điện cho kẻ hèn như tôi cơ chứ !”

Bất quá hắn cũng không ưa lão già Ro cho lắm, nói chuyện cũng chẳng cần phải khách khí làm gì, bên kia tiếng thở phì phò giường như cực kì tức giận chuyền ra, hắn nheo mắt suy nghĩ hình như lão già Ro đang rất tức giận thì phải, một lúc sau bên kia mới chuyền đến tiếng nói tức giận.

“ Tôi gọi cho cậu để thông báo một tin.”

Hắn tò mò không biết lão già Ro có việc gì quan trọng mà lại đích thân gọi điện như vậy, hay là việc điều tra thân phận của Huyết Ma Thần đã xong.

“ Naccy Nó Đã Có Thai.”

Một tiếng nổ lớn vang lên trong đầu hắn, bắp ngô trong tay rơi “ bộp “ xuống đất, hắn run rẩy một hồi mới hỏi.

“ Với aiiii ?”

Lập tức một tiếng gầm vang phát ra từ trong điện thoại.

“ KHỐN KIẾP, LÀ CẬU LÀ TÊN KHỐN NHÀ CẬU.”

Trong đầu hắn lúc này tối sầm lại, miệng thều thào.

“ Thôi chết mẹ rồi.”

Hắn bây giờ cảm thấy cực kì hối hận, bắn ra ngoài không bắn cứ nhét vào sâu mà bắn, bây giờ thì hay rồi, bụng người ta sưng lên, hắn chạy đi đâu được.

Một lúc lâu sau, giọng Ro mới vang lên qua điện thoại.

“ Cậu qua Mĩ ngay cho tôi.”

Sau đó thì tắt điện thoại, hắn thẫn thờ buông điện thoại, hai tay vò đầu bứt tai, sau đó gọi điện cho Naccy, nhưng không được, xem ra Naccy bị lão cha cấm cửa rồi.

Hắn thở dài lẩm bẩm.

“ Ông bố tuổi 15.”

Hắn đang tưởng tượng ra cái viễn cảnh hắn bế con, trong lòng ngược lại lại hơi kích động, sau đó suy tư không biết có nên nói việc này với mẹ và Hằng không nữa, quả thật là đau đầu mà, sau đó hắn quyết định bay qua bên đó xem xét tình hình sao đã rồi tính tiếp.

Gọi điện sai người đặt vé máy bay chuyến sớm nhất, rồi chạy lên phòng nói với mẹ hắn đi sử lý ít chuyện bên ngoài, mẹ hắn nói hắn một trận sau đó mới cho đi.

Hắn lên xe ô tô, tài xế đạp ga chiếc xe phóng đi hướng thẳng về sân bay Nội Bài, chuyến bay sớm nhất là chuyến 2h sáng.

Hơn hai tiếng sau, hắn dừng lại ở cửa sân bay xuống xe, hắn đi vào một quán bán hàng mua một bao thuốc lá Thăng Long, đứng dựa vào rào chắn bên đường, lấy một điếu thuốc ra đút vào mồm, hắn mới chợt nhớ là hắn quên mua bật lửa, đang định đi mua thì hắn lại vỗ đầu mình một cái.

“ Lú hết cái đầu của mình.”

Hắn nhìn nhìn xung quanh, rồi hai bàn tay che lên điếu thuốc lá, khí hoả bùng lên châm điếu thuốc cháy. Rít một hơi dài điếu thuốc cháy đỏ rực, “ Phù “ thở ra một hơi dài nhìn điếu thuốc trong tay, là một thứ độc hại nhưng lại là thứ giúp con người ta chút bỏ những muộn phiền của cuộc sống vào.

Tâm trạng hắn theo những làn khói thuốc phiêu phù bay lên chín tầng mây, đợi thêm 30 phút có người đem cho hắn vé máy bay, hắn cầm lấy cảm ơn rồi lững thững đi vào sân bay.

Chương 107: Dị Năng

Đến nơi đã là giữa trưa, hắn bắt xe đến nhà lão già Ro, gọi điện thoại thông báo hắn đã đến, một lúc sau hắn mới được người ta mở cổng dẫn vào.

Đi mỏi cả chân mới vào được trong nhà, hắn cũng chẳng khách khí mà sai người hầu lấy cho hắn một cốc nước lọc cùng ít đồ ăn nhẹ.

Đánh chén no nê, ngồi xoa xoa bụng nằm dài trên ghế, vẫy tay hỏi một người hầu.

“ Tiểu thư của các người đi đâu rồi ?”

Hắn khí cảm đã bao trùm cả căn nhà nhưng không thấy khí tức của Naccy đâu nên đành phải hỏi.

Người hầu cúi đầu dọn dẹp đống bát đĩa không nói một lời, hắn bĩu môi rồi đứng dậy đi về hướng phòng sách của lão già Ro, hắn mở cửa đi vào. Ro đứng ở bên cửa sổ nhìn ra ngoài nghe tiếng động cũng không hề quay lại, hắn cũng chẳng chào hỏi, mà ngồi phịch xuống bộ ghế sô pha trong phòng, chân vắt chéo đưa mắt nhìn khắp căn phòng đánh giá, đã mấy lần vào đây hắn đều chú ý đến mấy quyển sách cũ kĩ được đặt ở một cái giá sách, tập chung vào một quyển sách cũ bìa màu đỏ, hắn dơ tay lên quyển sách kia rung lắc rồi bay ra khỏi giá sách bay về phía hắn.

Cầm lấy quyển sách, hắn hài lòng, thuật cách không khống vật càng ngày càng thành thạo, đây là công lao mà hắn luyện hoá đám tinh thần lực của tên tu sĩ Nguyên Anh lần trước, tinh thần đã hoá thành những sợi tơ có thể phóng ra bên ngoài. Nó giống như những sợi dây vậy hắn điều khiển chúng trong khoảng cách 5m, sợi dây chạm vào thứ gì hắn liền dùng lực kéo bay về phía hắn, nó được gọi là cách không khống vật.

Nhìn tên cuốn sách hắn nhăn mũi “ Trí Tuệ Do Thái” mở sách ra bắt đầu đọc, hắn gật gù không hổ là dân tộc thông minh nhất ở địa cầu, những bài học về kinh doanh, trí tuệ đối nhân xử thế….

30 phút sau, Ro mới quay lại nhìn Trần Quốc Hưng đang đọc sách, trong mắt loé lên sự tức giận, Ro đi lại ngồi xuống ghế.

Hắn ngẩng đầu nhìn Ro, bốn mắt lập tức va chạm, hắn cảm giác bên trong đôi mắt màu xanh lam của Ro là sự tức giận, hắn cười nhạt nói.

“ Chào Ngài.”

Rồi gập quyển sách lại, khẽ phất tay quyến sách từ từ bay về vị trí cũ, Ro ánh mắt loé lên tò mò nhưng sau đó lại ẩn đi.

“ Cậu rất giỏi !”

Hắn gãi gãi mũi vì lời khen đầy ý mỉa mai của lão già Ro, cười vui vẻ khiêm tốn nói.

“ Điều đó là dĩ nhiên.”

Ro hừ lạnh, sau đó cả hai im lặng, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ khác nhau, gần 1 tiếng sau Ro là người lên tiếng.

“ Chuyện của cậu và Naccy tôi là người làm cha cũng sẽ không ngăn cản hai người.”

Hắn thì hơi bĩu bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ “ lão ngăn cản được sao “ hắn cùng lắm thì cướp người đi, ai có thể cản được hắn.

“ Cậu sẽ không chối bỏ trách nhiệm đấy chứ?”

Ro mặt lạnh lùng nhìn hắn, trong giọng điệu tràn ngập mùi vị uy hiếp, nếu mà hắn lắc đầu chắc lão già Ro lôi luôn cả tên lửa để uy hiếp hắn mất.

Hắn xoa xoa mũi nói.

“ Dĩ nhiên là không rồi.”

Ro hài lòng gật đầu lại nói.

“ Tôi có hai điều kiện !”

Hắn nhướn mày, lão già Ro này định bán luôn con gái với mục đích chuộc lợi cho bản thân đây mà, hắn thầm khinh bỉ.

“ Thứ nhất ngoài Naccy ra, cậu không thể có thêm người phụ nữ khác.”

Hắn nhìn nhìn lão già Ro trong lòng thầm nghĩ “ chuyện đó là không thể nào.”

“ Thứ hai sau khi cậu với Naccy kết hôn, cậu phải ở rể, con của cậu và Naccy sẽ theo họ mẹ.”

Hắn trợn mắt, vì hai điều kiện của lão già Ro, hắn lắc lắc đầu nói.

“ Vậy thôi tôi không lấy con gái của ông nữa, tôi về đây.”

Hắn đứng dậy bước đi, trong lòng viện một lí do chính đáng cho mình “ Naccy xin lỗi nhé, là lão cha em không cho chúng ta đến với nhau.”

Hắn gật gù vì lí do loé lên trong đầu, thầm nghĩ bản thân thật sự có hơi vô sỉ thì phải, nhưng thôi mặc kệ vậy.

“ Hừ nếu cậu dám bước ra khỏi căn phòng này, tôi dám khẳng định người thân của cậu sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào !”

Hắn trong lòng giận giữ, đứng khựng lại, trong đầu suy nghĩ nhanh chóng, lão già Ro này lắm tiền nhiều của ,lão chỉ cần bỏ ra vài tỉ đô thì sẽ có vô số kẻ vì tiền mà hành động, với thực lực bây giờ của hắn việc bảo vệ hết tất cả người thân là không thể nào, lại nghĩ đến Naccy, hắn thở dài, dù sao hắn cũng đã yêu Naccy, bỏ thì cảm thấy bản thân mình quá khốn nạn, bảo hắn lấy Naccy mà bỏ Hằng thì đó là chuyện không thể nào.

Hắn quay đầu lại ngồi xuống ghế, Ro trên miệng lộ một nụ cười đắc thắng, Trần Quốc Hưng nhìn lão già Ro rồi cười nhạt nói.

“ Tôi cảm thấy chúng ta nên hợp tác vui vẻ ?”

Ro nhướn mày, hắn nhếch miệng nói tiếp.

“ Hai điều kiện kia của ông thì tôi không chấp nhận, bất quá tôi sẽ cho ông những thứ khác !”

Ro cười nhạt nói.

“ Ồ, cậu có thứ gì có thể khiến tôi hứng thú ?”

Hắn cười thần bí nói.

“ Cho ông càng nhiều sức mạnh thì sao !”

Khi đã đứng ở đỉnh cao của tiền bạc danh lợi, thứ con người muốn là sức mạnh của bản thân, có tiền bạc mà cái mạng luôn bị những kẻ khác dòm nhó cảm giác đó quả thật rất bất an khó chịu.

Ro vẻ mặt lạnh tanh, hai người lại im lặng, không gian trong căn phòng như chìm trong bóng tối.

Một lúc sau, Ro đứng dậy rồi nói.

“ Hi vọng cậu đừng làm con gái tôi tổn thương, nếu không tôi sẽ không tha cho cậu, đi theo tôi.”

Hắn gật gù đứng dậy đi theo sau ông bố vợ, trong lòng cảm thán. Ro dẫn hắn lên một chiếc xe màu đen, đám vệ sĩ mấy chục người cũng lên những chiếc xe khác, đoàn xe bắt đầu di chuyển, hắn ngồi trong xe ngắm mắt dưỡng thần.

Đoàn xe hướng về ngoại ô thành phố New York lao đi, ngồi trên xe hơn 3 tiếng đồng hồ, mấy chiếc xe mới dừng lại ở một khu nhà cổ kính, hắn nhìn ngắm xung quanh, trong lòng cảm thán quả nhiên là không gian không tệ.

Ro dẫn hắn vào trong một khu nhà cổ lão, xây theo phong cách châu âu cách đây khoảng 70 năm, nằm giữa một không gian yên bình, xung quanh căn nhà, được trồng các loại hoa cùng mấy dàn nho đang bắt đầu chín.

Đi qua một dàn nho đen hắn tiện tay hái cả chùm vừa đi vừa ăn, Ro liếc mắt nhìn hắn hừ mũi, hắn thì bĩu môi ăn có vài quả nho mà lão bố vợ của hắn có vẻ như rất khó chịu, hắn thở dài, sau này mà không cẩn thận hắn lại đấm cho lão già Ro một trận, lúc đó thì vui rồi.

Ở trước sân của căn nhà cổ điển, Naccy đang ngồi thẫn thờ trên chiếc xích đu, tay thỉnh thoảng lại đưa xuống sờ sờ bụng, vẻ mặt mê man rồi lại thở dài.

Từ trong nhà một ông lão tầm hơn 70 tuổi dáng vẻ vẫn còn rất khoẻ mạnh đi ra, nhìn Naccy rồi đi lại.

Naccy thấy ông lão thì vui vẻ chạy lại đỡ ông lão cùng ngồi xuống chiếc xích đu.

“ Ông Norl cho cháu về nhà đi mà.”

Ông lão tên Norl hừ mũi rồi nói.

“ Cháu còn chưa nói cho ta biết cha đứa bé trong bụng cháu là ai ? Để ta đánh gẫy chân nó vì dám làm cho cháu gái ta khổ sở như bây giờ.”

Naccy cười vui vẻ, đi ra sau bóp vai cho ông lão Norl.

“ Ông Norl, cháu không nói cho ông biết đâu.”

Ông lão Norl cười phá lên, sau đó nghiêm mặt nói.

“ Cháu không nói thì ông gọi cổ cha cháu đến, Ông không tin cha cháu lại dám dấu ông !”

Từ trong nhà một người thanh niên trẻ tuổi đem đĩa bánh cùng 3 cốc Cafe ra chỗ xích đu, đặt lên cái bàn gần đó rồi nói.

“ Ông với con bé Naccy ra đây ăn bánh, uống nước đi ạ.”

Ông lão Norl đứng dậy, Naccy đỡ ông lão Norl đi ra ngồi xuống ghế,

Người thanh niên vừa ăn bánh vừa uống cà phê, rồi nhìn Naccy cười hỏi.

“ Naccy, cái tên Châu Á đó đâu rồi ?”

Naccy lườm người thanh niên một cái, cất giọng ai oán nói.

“ Anh Nes.”

Ông lão Norl, tròng mắt đảo đảo rồi nhìn người thanh niên trợn mắt nói.

“ Nes cháu biết chuyện mà còn dấu ông hả, mau nói cho ông biết.”

Nes cười nhăn nhở xua xua tay, ông lão Norl trợn mắt, đột nhiên vẻ mặt Nes hiện lên nụ cười quỷ dị nói.

“ Ông Norl tên làm con bé Naccy ra nông nỗi này đến rồi !”

Vừa dứt câu Ro đã đi đến, thấy ông lão Norl thì cúi đào chào.

“ Cha.”

Ông lão Norl không thèm nhìn Ro, ánh mắt trợn trắng dã nhìn về phía Trần Quốc Hưng. Hắn cũng trợn mắt nhìn về phía lão già đầu bạc trắng.

Naccy thấy hắn thì vui vẻ, lao lại phía hắn, hắn thu hồi ánh mắt dang tay ôm chặt lấy Naccy vào trong lòng.

“ Vợ yêu khổ cho em rồi.”

Naccy dụi dụi đầu vào ngực hắn, ông lão Norl hướng ánh mắt tức giận nhìn về phía Nes mà quát lớn.

“ Đánh gãy chân tên kia cho ông !”

Nes lộ ra vẻ mặt bất lực nhún vai nói.

“ Cháu đánh không lại anh ta.”

Trần Quốc Hưng quỳ một chân xuống, áp mặt vào bụng Naccy, miệng lẩm bẩm.

“ Đúng con mình rồi.”

Hắn cảm nhận được một tia huyết mạch mỏng manh trong bụng Naccy thì xác nhận chính xác là con của hắn, Naccy hai mắt đỏ ửng bật khóc túm lấy đầu hắn mà giằng.

“ Khốn kiếp, anh vừa nói cái gì ! Anh nghĩ em là thể loại gì hả.”

Hắn vẻ mặt ỉu xìu xin lỗi rối rít, đưa tay lên lau nước mắt cho Naccy.

“ Là anh sai.”

Naccy vùi đầu vào ngực hắn khóc một hồi, rồi ngủ thiếp đi. Hắn bế lấy Naccy vào lòng rồi nheo mắt nhìn về phía tên thanh niên, hắn cảm giác được nguy hiểm từ người anh ta.

Thân thể loé lên hắn biết mất , người thanh niên nhìn theo miệng cười nhạt nói.

“ Mạnh thật.”

Khi đã đặt Naccy ngủ ngay ngắn trên giường, kéo chăn đắp ngang ngực, tay hắn nắm lấy bàn tay của Naccy, thần niệm tràn vào bên trong kiểm tra, một hồi hắn mới thì thào vuốt ve vùng bụng Naccy.

“ Con đừng có quậy phá, mẹ con mệt biết chưa !”

Hắn chuyền linh lực vào cơ thể Naccy, qua 10 phút hắn mới thu tay về rồi nhẹ nhàng hôn lên chán Naccy một cái, sau đó đóng cửa phòng đi ra bên ngoài.

Ba người kia, ngồi ở bàn đang nói chuyện gì đó, hắn lúc này mới mở ra thiên nhãn, nhằm xác định lại thêm một lần nữa.

Quan sát ông lão kia thật tỉ mỉ, tâm trạng hắn kích động, thân thể loé lên đã xuất hiện ngay bên cạnh 3 người đưa một tay lên túm đầu ông lão.

Người thanh niên vẻ mặt nghiêm lại quát.

“ Hỗn láo, buông tay ra.”

Hắn hừ mũi phất tay đánh một chưởng về người thanh niên.

“ Ồn ào.”

Người thanh niên cũng tung một chưởng đối chọi, “ bốp “ một tiếng người thanh niên bị đánh văng ra sau ngã dúi dụi xuống một bãi hoa, tay hắn cũng run lên, trong lòng cũng hơi bất ngờ, nhưng sau đó bị hắn gạt phăng đi.

Thần niệm tuôn như thác vào cơ thể ông già, 10s sau hắn buông tay mà hỏi.

“ Này ông già, ông có muốn bái ta làm sư phụ hay không ?”

Hắn vui vẻ vì một phát hiện của mình, ông già trước mặt này ấy vậy lại có linh căn, không những có linh căn mà còn là cực phẩm mộc linh căn. Hắn thật sự không ngờ hắn lại gặp được một người ở địa cầu nơi thiếu thốn linh khí lại có thể xuất hiện cực phẩm linh căn, quả nhiên là lão thiên già trêu ngươi.

Ba người khiếp sợ trước hành động và câu hỏi của hắn, Ông lão Norl vẻ mặt mờ mịt lui ra sau, tức giận quát.

“ Đánh gẫy chân tên này cho ông.”

Người thanh niên đã xuất hiện trước mặt hắn tung ra một quyền, hắn nhíu mày gạt phăng cú đấm của tên kia, một tay nhanh như cắt túm cổ tên kia còn đang ở trên không đập thẳng xuống đất.

“ Ầm “ một tiếng, mặt đất bị đánh nứt ra mấy đường. Hắn đột nhiên nhíu mày lui ra sau đưa mắt nhìn lại.

Người thanh niên kia toàn thân đã đã bốc cháy lên một lửa màu vàng. Hắn bật cười nói.

“ Dị năng hoả hệ, không tồi.”

Người thanh niên cũng bật cười nói.

“ Anh thật sự rất mạnh, vậy chúng ta đi tới chỗ thích hợp đánh một trận.”

Hắn gật đầu đồng ý, vậy là cả hai người lao về hướng khu rừng cách đó không xa, Ro và ông lão Norl nhìn theo trong mắt hiện lên khiếp sợ.

“ Ro ,tên thanh niên châu á kia thật sự rất mạnh.”

Ro gật đầu nói.

“ Cha thứ mà con đang tu luyện cũng là do hắn mà ra.”

Ông lão Norl gật đầu rồi từ từ đi vào trong nhà, Ro cũng đi theo sau.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ