Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 87: Phòng ngự 26


Số liệu đồ trắng bình thường của sát thủ là bản chất 1-3, tốc độ 1-3, linh hoạt 1-3, phòng ngự 1-5 (áo giáp), tấn công 1-5.

Đây là cực hạn của đồ trắng, cho dù có dư thừa thú linh thì điêu khắc sư linh hồn cũng không có cách nào tăng thêm số liệu. Nếu như chỉ làm thêm trang bị mà không có số liệu thì quá quá lãng phí, rất ít người phải làm như vậy. Đương nhiên cũng có thiên tài sử dụng đôi dao găm, hoặc là một cây dao đầy số liệu còn cây kia không có số liệu, hoặc hai thanh số liệu thấp, cũng phải có thiên phú tương đối tốt mới được.

(DG - Ví dụ, đồ trắng tối đa bonus là 1-5, đã có kiếm 1-5 rồi thì thừa thú linh làm thanh kiếm khác cũng được, nhưng kiếm này chỉ là vũ khí thông thường, không có bonus. Nếu 1-4 hay 1-3 thì có thể làm thêm một thanh 1-1 hay 1-2 nữa. Tóm lại tổng chỉ được 1-5 là max. Nếu không thằng nào làm 3 cái giáp mặc hết trên người thì thành 3-15, kiếm nào đâm thủng. Cá biệt 2-5, 1-6, 2-6 do tên biến thái Arthur làm ra thì không tính).

Thiên phú tương đối tốt cũng cần phải giữ lại thú linh còn thừa, dù sao trong chiến đấu, trang bị có thể sẽ tổn thương, thậm chí vỡ vụn, đều cần thú linh để tu bổ hoặc chế tạo lại lần nữa.

Cái gì cũng có thể lãng phí, trừ thú linh không thể.

Cũng khó trách Randy sẽ thận trọng như thế, dù sao điều này quan hệ đến vận mệnh của một chiến sĩ.

Bỗng nhiên Randy ngẩng đầu, "Tớ làm, bây giờ còn thừa mười điểm thú linh, bạn làm thế nào cũng được!"

Ơ mẹ nó! Còn thừa cũng đã bằng toàn bộ của bố rồi. Lão già thần thú này thật keo kiệt, trong lòng Trâu Lượng không thể không thì thầm.

"Gan rất lớn đấy, dám đánh bạc lớn như vậy?" Trâu Lượng cười nói, lại vẫn không giải thích gì.

Randy phóng khoáng hất tóc, "Cuộc đời chính là phải sảng khoái ân thù, sống cho thoái mái, làm chuyện gì không hỏi kết quả, chỉ cần thấy đáng làm là được, tớ tin tưởng bạn bè, cũng tin tưởng bạn!"

"Được, tìm nơi nào yên tĩnh một chút, làm luôn". Trâu Lượng nói.

"Khụ khụ, có thể xuống tay cẩn thận một chút không? Dù sao quan hệ đến cuộc đời của anh em đấy", Randy nói, đáng thương hết sức.

"Biến, chuẩn bị nhanh chút, tớ mà muốn hại bạn thì đằng nào cũng không thoát được!"

Trâu Lượng cười nói, gã này còn đúng là thích đùa.

Randy thấp thỏm đi chuẩn bị, nói thật nếu như không phải Arthur thì coi như là Đại chủ tế hắn cũng sẽ không suy nghĩ. Không biết làm sao sau khi chứng kiến tuyệt kĩ của Trâu Lượng, Randy đã tràn ngập chờ mong, từ đầu đến chân hắn đều là nhà mạo hiểm, thích nhất kích thích và đỏ đen.

Đương nhiên đây cũng là vì hắn hiểu tính cách Arthur, nghĩ đến việc Arthur truyền thụ hồ điệp đao cho mình, nếu như thất bại cứ coi như là học phí vậy.

Cho nên Randy không hỏi bất một câu nào.

Randy cũng là một người phóng khoáng, hắn lập tức dặn người hầu chuẩn bị tốt, về cơ bản cái gì cũng không thiếu, thậm chí còn chuẩn bị một ít thú linh của yêu thú để bổ sung.

Khi Trâu Lượng và Randy chuẩn bị bắt đầu thì một người hầu đã len lén đi bẩm báo lão gia.

Claude Randy cũng là quý tộc có máu mặt tại Jerusamer, cũng ký thác kỳ vọng vào đứa con trai này. Nhóc Randy quả thật cũng không chịu thua kém, nhưng đột nhiên Claude nghe nói đứa con này của mình phải chế tạo lá chắn suýt nữa tức hộc máu.

Thăng này đầu óc có vấn đề rồi, sát thủ cần gì lá chắn!

Cho nên Nam tước Claude vội vàng chạy về phủ đệ, vừa vào cửa đã bắt đầu gầm rú.

Lúc này Randy cũng đã chuẩn bị xong, sắc mặt hơi đổi, "Chắc chắn là mấy thằng lắm mồm đây mà, bắt đầu nhanh lên, nếu không ông già tớ đến thì không làm được nữa rồi".

" Bạn có vẻ to gan nhỉ!"

" Đương nhiên, còn ai không biết Randy ta là lớn mật có tiếng".

"Bố à, con bắt đầu điêu khắc rồi, lúc này mà bố đi vào là sắp thành lại hỏng đấy!" Randy hét lên.

"Thằng khốn nạn này, mày muốn ăn đòn hả, nhanh lên, lăn ra đây, có tin tao đánh cho mày răng rơi đầy đất hay không?" Claude Nam tước tức giận râu tóc dựng ngược.

"Bố đừng ầm ĩ nữa, chẳng may thú linh của con mà bị xung động thì xong đời đấy", trong phòng Randy gợi ý Trâu Lượng có thể bắt đầu rồi.

Quả nhiên mặc dù Claude tức gần chết nhưng cũng không dám quấy rầy, vạn nhất làm cho con trai tẩu hỏa nhập ma, thú linh vỡ vụn thì muốn khóc cũng không khóc được.

" Mấy thằng ngu chúng mày, đại sự như vậy không nói với tao sớm một chút!"

"Đại nhân, ai cũng không nghĩ tới thiếu gia nói làm là làm, hơn nữa không đi Công hội điêu khắc sư".

"Cái gì, ai, ai, điêu khắc sư là thằng nào, muốn lừa tiền cũng không được lừa như thế chứ. Ta nhất định phải tìm lão quái vật Samuel này xem hắn ăn nói thế nào!"

"Đại nhân, dường như không phải Công hội điêu khắc sư, người nọ rất trẻ, mặc trường bào tế ti kiến tập", người hầu nói hết sức thận trọng.

Tế ti kiến tập???

Claude cảm thấy trời đất quay cuồng, điên rồi, điên rồi... Tế ti kiến tập???

Một gương mặt tuổi trẻ xuất hiện trong đầu Claude, chẳng lẽ là nó?

Bọn người hầu tộc Dog hầu hạ hết sức thận trọng, họ không hiểu tại sao chủ nhân đang giận dữ như vậy bỗng bình tĩnh trở lại. Dặn mọi người giữ yên lặng hơn nữa còn hạ lệnh chuẩn bị tiệc tối, đương nhiên đây không phải việc họ cần quan tâm, tộc Dog ở tầng dưới cùng của xã hội, tận chức tận trách chính là tính cách của họ. Có điều chính vì như vậy tộc này vĩnh viễn sẽ không lo lắng vấn đề thất nghiệp, như Fox nhiều quản gia, tộc Dog chuyên làm người hầu.

Thời gian qua đi từng phút từng giây, quả thật Claude rất lo lắng, nhưng tỉnh táo lại nghĩ, con trai mình cũng không phải đồ đần. Chắc chắn có nguyên nhân khiến nó làm như vậy, đã được chứng kiến tài nghệ xuất thần nhập hóa của Arthur hắn cũng có chút chờ mong, nhưng tại sao lại là lá chắn?

Đã bắt đầu rồi, thứ duy nhất có thể làm bây giờ chính là chờ đợi.

Hai canh giờ qua rồi, thiết kế kép cộng thêm độ cong khí động học đối với Trâu Lượng cũng là công trình cực lớn. Nhất là do đây là sản phẩm quảng cáo nên đã tốt còn muốn tốt hơn, tên nhóc Randy này rất hợp tính Trâu Lượng cho nên hắn mới đem cơ hội cực lớn này tặng cho Randy. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Trong phòng, Randy trợn mắt há mồm nhìn lá chắn của mình, hắn đã ngẩn ngơ xem hơn mười phút, chỉ thiếu nước dùng lưỡi liếm mà thôi.

"Arthur, từ nay về sau bạn là phụ mẫu tái sinh của tớ!"

"Thôi đi, tớ già như vậy sao?"

"A, cũng đúng, tế ti Arthur anh minh thần võ như thế, sau này tớ sẽ cùng bạn lăn lộn rồi!" Lời này lại không phải mông ngựa, là Randy phát ra từ nội tâm.

Là một sát thủ có tiền đồ, lần đầu tiên hắn nhìn thấy tấm lá chắn này đã có một cảm giác thân thuộc rất khó nói rõ. Trong lúc chiến đấu đôi khi thật sự hy vọng có một thứ như vậy để ngăn cản một vài đòn tấn công. Không cần quá lớn, vừa vừa là được, mà kích thước tấm lá chắn này quả thực cùng trong mơ giống nhau như đúc, triệt để thỏa mãn nhu cầu của hắn.

Khi hắn nhìn thấy thuộc tính kinh hoàng 2-6 lại chấn động như bị sét đánh.

Đế quốc Mông Gia, độc nhất vô nhị, lá chắn tròn cỡ nhỏ siêu cường vô địch!

Đáng sợ nhất là Arthur chỉ dùng hết sáu điểm thú linh, bởi vì loại lá chắn này nhỏ hơn quá nhiều so với lá chắn tiêu chuẩn. Cho dù kết cấu phức tạp một chút nhưng vẫn giảm bớt không ít thú linh, ai cũng biết phòng ngự cực hạn là 5, chỉ có điêu khắc sư ưu tú vượt xa người thường khi ở đỉnh cao phong độ mới có khả năng vượt qua một điểm, mà loại chuyện tốt này lại rơi vào đầu hắn rồi.

Sự vui sướng trong lòng Randy tuyệt đối không phải có thể dùng ngôn ngữ biểu đạt, hắn sùng bái quỳ rạp xuống đất.

Có điều sau này hắn không muốn cùng Trâu Lượng lăn lộn cũng không được, loại phương thức điêu khắc này trừ Trâu Lượng ra sợ rằng còn không có ai có thể làm ra, càng khỏi phải nói hao tổn thấp như thế.

Thiết kế càng phức tạp khả năng thất bại càng cao, chỉ có điều cái mình biết thì không khó, cái khó thì mình không biết, chân lý này mãi mãi không thay đổi.

"Được rồi, đừng nhìn nữa, tìm người thử xem có vừa tay hay không".

Trâu Lượng vẫn tương đối tỉnh táo.

Lúc này Randy cất lên một tiếng hét cuồng nhiệt, làm cho cả trang viên cả kinh náo động.

Claude cũng giật nảy, "Randy làm sao rồi?"

"Bố, con phải một mình đấu với bố, hôm nay nhất định đánh bại bố!"

Nghe âm thanh của Randy hưng phấn như thế Claude đã bớt lo lắng không ít.

Khi đi vào nhìn thấy lá chắn của Randy, tuy là kiến thức rộng rãi, từng tham gia đủ loại chiến đấu Claude cũng ngây người, trái tim không thể không đập dồn dập.

Claude là chiến sĩ đồng thau hàng thật giá thật, có điều thiên phú của con trai hắn tốt hơn hắn, ít nhất cũng phải thành chiến sĩ bạc trắng mới có thể làm rạng rỡ tổ tông.

"Hê hê, bố, một mình đấu!"

Claude ổn định tâm tình một chút, dù sao cũng là nhân vật kinh nghiệm sa trường, "Đừng làm chuyện cười cho tế ti Arthur. Tế ti Arthur, đại ân không lời nào nói hết được, sau này có chuyện gì chỉ cần nói một câu!"

Đối với thú tộc mà nói còn có cái gì chuyện gì quan trọng hơn bồi dưỡng đời sau, đến tuổi này của hắn chỉ có một khát vọng chính là làm cho con trai rạng danh thiên hạ, rạng rỡ tổ tông.

"Đại nhân Claude khách sáo rồi, cháu là bạn Randy, nếu không có vấn đề gì thì bác cứ thử xem, cháu cũng muốn xem hiệu quả thực chiến".

"Mời!" Vừa thấy Arthur cũng nói vậy Claude cũng không còn chối từ.

Đi ra bên ngoài, Claude không hề tiến hành Thú linh biến, dù sao hắn là chiến sĩ thân kinh bách chiến, cho dù không Thú linh biến trạng thái tự thân cũng không kém đồ trắng là mấy, ít nhất trước kia Randy chưa bao giờ chiến thắng hắn.

Claude chỉ lấy ra thanh dao găm tấn công 1-8 của hắn, tình tình hai bố con đều nhanh nhẹn, nhất là Randy lập tức giết tới, hồ điệp đao tung bay. Hiển nhiên đây là lần đầu tiên Claude kiến thức loại đao pháp này nên cũng giật nảy, có điều dù sao hắn cũng có sức mạnh, lập tức đưa dao đón đỡ, lấy công thay thủ.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Hùng Bá Thiên Hạ