Hứa Tiên Chí

Chương 59: Truy kích


Vài bóng người dọc theo mái hiên nhảy tới, bộ dạng mau lẹ như chim yến, trong nháy mắt đã tới. Hứa Tiên nắm chặt Ngũ Lôi phù trong ngực, trong mắt bắt đầu trở nên đạm mạc, hắn không có ý định chạy trốn mà muốn giết hết người đang tới.

Bên cạnh có người kéo cánh tay hắn nói:

- Đi, đừng tùy tiện sát nhân.

Một kéo này phảng phất đem Hứa Tiên từ trong trạng thái kì dị đó tỉnh lại, Hứa Tiên nhìn lại là Ngư Huyền Cơ, lại liếc mắt nhìn thi thể trên đất, thở dài một hơi hắn theo Ngư Huyền Cơ đi vào một cái hẻm nhỏ bên cạnh. Duẩn nhi được Ngư Huyền Cơ ra hiệu đã dung nhập trong dòng người rồi.

Sở Kiếm Hùng thấy thư sinh kia trốn trong ngõ nhỏ thì chau mày nói:

- Đuổi theo!

So với trên đường lớn thì cái hẻm nhỏ này cực kì yên tĩnh, phảng phất là một cái thế giới khác. Hai mặt tường màu đen cùng mặt đường trải đầy bàn đá xanh, chỉ có bầu trời bao la màu cam cô độc. Hứa Tiên ngưng mắt nhìn, phảng phất như có từ cổ chí kim.

Một hồi tiếng bước chân dồn dập đánh vỡ sự yên lặng vốn có.

Ngư Huyền Cơ bị Hứa Tiên lôi kéo, mặt nạ chẳng biết đã mất lúc nào lộ ra dung nhan tuyệt mỹ. Chỉ là giờ phút này, vài sợi tóc đã bay loạn trên trán, nàng thở hào hển lộ ra vẻ mệt mỏi. Tuy rằng tu luyện pháp môn cao thâm, nhưng thể lực vẫn chỉ tương đương với nữ tử tầm thường. Từ lúc biết tính toán mệnh số cho tới bây giờ nàng chưa bao giờ chật vật như thế.

Hứa Tiên thấy trong lòng đau xót giận dữ, hắn lập tức dừng bước lại. Ngư Huyền Cơ không thể tự chủ nhào vào trong lòng ngực của hắn, thở dốc một chút. Hứa Tiên một tay đỡ eo nhỏ của nàng, một tay cầm ra Ngũ Lôi phù, trong mắt hiện lên vẻ lạnh như băng.

Ngư Huyền Cơ cầm lấy tay của hắn nói:

- Đừng, coi như ta cầu xin ngươi, nhân quả sát nhân rất nặng.

Giờ phút này dù cho tư thái của hai người có thân mật, nàng cũng bất chấp rồi. Người tu đạo không phải vạn bất đắc dĩ tuyệt không giết người, bởi trong đó liên quan đến công đức nhân quả ai cũng không muốn gánh chịu. Mà Hứa Tiên chuẩn bị Ngũ Lôi phù loại đại sát khí, người bình thường cường thịnh tới mấy cũng chỉ là thân thể huyết nhục, một tấm phù xuất ra thì không ai sống nổi. Phàm nhân sợ quả, Bồ Tát sợ nhân chính là như thế.

- Tiểu tử, giao hộp gấm ra, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.

Nơi cuối cùng của hẻm nhỏ có một kẻ dùng thanh âm hùng hồn quát, hòa thượng kia mang theo Thiết Bổng nhanh chóng chạy đến.

Hứa Tiên nhìn Ngư Huyền Cơ, Ngư Huyền Cơ lại ôm tay hắn. Hứa Tiên thở dài móc ra một đôi Thần Hành Phù dán vào đùi, ngồi xổm người xuống đối với Ngư Huyền Cơ nói:

- Mau lên đây.

Ngư Huyền Cơ không khỏi do dự, lần trước cầm tay dạy hắn ghi phù đã biết da thịt thân cận không phải là tư vị tốt, nếu phải tựa vào lưng hắn thì đây chẳng phải là... Nguồn tại http://Truyện FULL

Cung thủ được xưng Thần Vũ Tiến dọc theo mái hiên đuổi theo, ánh mắt hắn tập bắn tên vô cùng tốt, rất xa liếc nhìn thấy Ngư Huyền Cơ, cười quái dị nói:

- Tiểu nương tử này là của ta, các ngươi dừng ai tranh đoạt.

Hứa Tiên cắn răng một cái, muốn đứng dậy trở về đánh chết đám vương bát đản này thì một cỗ thân thể ấm áp đã ghé vào trên lưng hắn, bên tai vang lên thanh âm của Ngư Huyền Cơ:

- Đi mau!

Nhiệt khí đập vào mặt, hương khí xông vào mũi. Khi Ngư Huyền Cơ hoàn toàn dán trên lưng Hứa Tiên thì hai người cũng nhịn không được trong lòng rung động một chút.

Hứa Tiên đứng dậy, lưng cõng Ngư Huyền Cơ điên cuồng chạy đi,những người đằng sau đột nhiên sững sờ. Người này sao lại chạy nhanh như thế:

- Mau đuổi theo, đừng để cho hắn chạy thoát.

Trong hẻm nhỏ tối đen, Hứa Tiên chạy như bay, trong lòng cũng không có gì hoảng sợ lo lắng mà chỉ nghĩ: Ép lão tử thì ta cho toàn bộ các ngươi đi uống trà với Diêm vương gia.

Chỉ là thân thể ấm áp mềm mại sau lưng khiến cho hắn suy nghĩ lung tung không ngừng. Áo xuân đơn bạc, hai người có chút đổ mồ hôi, dán cùng một chỗ gần như có thể cảm nhận được thân thể đối phương từng cái phập phồng, mỗi một lần đều rung rung.

Ngư Huyền Cơ cảm giác toàn thân mình cũng muốn thiêu đốt, khuôn mặt đỏ bừng xấu hổ muốn nhỏ nước. Hối hận, oán trách, xấu hổ đủ loại cảm xúc trong lòng quấy thành hỗn loạn, người dưới thân như là một đốm lửa đem nồi cháo là nàng nấu sôi trào không ngớt.

Nếu không phải Hứa Tiên quấy nhiễu cảm ứng của nàng thì làm sao mà ngay cả nguy hiểm này cũng không tính ra? Nhưng giờ phút này oán cũng tốt, trách cũng tốt hối hận thì đã muộn. Người đuổi theo phía sau tuy rằng bị kéo xa chút, nhưng đều có khinh công cũng không thể cắt đuôi bọn họ.

Hứa Tiên đột nhiên ngẩng đầu thấy một đầu yên long bay thẳng đến chân trời, lại nhìn phía tây có một cái. Nguyên lai quân tốt thủ thành, nha sai tuần thành không kịp đuổi tới. Chợ đèn hoa toàn thành bị thế lửa lớn lan tràn, đúng là một hồi tai họa. So với chuyện hỏa hoạn thì mấy tên trộm đương nhiên khó có vị trí trọng yếu, khó trách người đuổi theo phía sau không sợ hãi như thế.

Lửa giận trong lòng Hứa Tiên dâng lên ngập trời, trong lòng thiêu đốt hừng hực. Những người này vì tiền tài lại làm ra chuyện như thế.

Vừa đúng lúc này, trong hẻm nhỏ tối đen đột nhiên có một đoàn ánh sáng, một cái đèn lồng tỏa ra ánh sáng chiếu sáng xung quanh. Nơi này có mấy cái bàn ghế dài, chung quanh là khói trắng nghi ngút. Dường như là một sạp hàng bán đồ ăn, lão bản cũng không biết chạy đi đâu rồi, chỉ còn có một nam tử lưng hùm vai gấu đưa lưng về phía hai người đang sì sụp ăn uống.

Hứa Tiên ngừng bước chân, buông Ngư Huyền Cơ trên lưng xuống, hắn nói bằng giọng chém đinh chặt sắt:

- Những người tội ác cùng cực bậc này, ta không thể không giết.

Thân thể Ngư Huyền Cơ mềm nhũn dùng sức đứng lên, nhìn thấy thần sắc của hắn thì biết không thể nào ngăn cản được nữa. Trong lòng nàng cũng có chút may mắn hắn không có chú ý khuôn mặt đỏ bừng của mình.

- Hay cho câu không thể không giết, mời quân an tọa, mấy người này nhường cho tại hạ như thế nào?

Nam tử đang ăn quay mặt lại cười nói với Hứa Tiên.

Hứa Tiên sững sờ, việc này cũng có người tranh đoạt sao? Đại hán này nhìn có hơi quen mắt, nhưng lại không nhớ rõ đã gặp nhau ở nơi nào, chỉ là Hứa Tiên lại vô ý thức không coi hắn như địch nhân.

- Vị huynh đài này, ngươi đi nhanh đi, người phía sau đều biết võ công, tại hạ cũng biết chút Huyền Môn pháp thuật mới có thể chống đỡ.

Thân Đồ Trượng biết rõ trạng thái Hứa Tiên nên lơ đễnh, thấy vậy Hứa Tiên đồng dạng can đảm, còn nhiều thêm vài phần nhân khí thì càng vui mừng. Mời hai người ngồi, hắn lấy hai chén mì hoành thánh cho họ rồi cười nói:

- Kĩ năng của giang hồ có điểm hơi khác. Mời quân an tọa nhìn xem thủ đoạn của tại hạ như thế nào.

Ngư Huyền Cơ cúi đầu nói:

- Sư đệ, tại đây thì giao cho vị đại ca kia đi!

Nàng đã nhìn ra chỗ bất phàm của Thân Đồ Trượng.

Mì hoành thánh trắng nõn tản ra hương khí của canh gà, hành thái rau thơm cắt nhỏ vụn ở trong đó, bên trên rải đều một lớp váng dầu. Muỗng nhỏ trắng tinh, hai người phối hợp bắt đầu ăn. Không phải đói bụng, mà là muốn tùy tiện làm chút gì đó. Nhưng mì hoành thánh này nhìn cực ngon, chỉ là đưa vào trong miệng lại không hề có mùi vị gì.

Hứa Tiên thấy bộ dáng nàng như mất hồn mất vía, lại nhìn Thân Đồ Trượng cũng hiểu được là người này tin được, tuy rằng hắn cũng không biết loại cảm giác này từ đâu mà đến.

Thân Đồ Trượng bỗng nhiên cao giọng nói:

- Đã đến rồi, sao còn chưa cút đi ra.

Sở Kiếm Hùng từ chỗ bóng tối đi tới, trong mọi người công phu của hắn cao nhất. Giờ phút này trong lòng của hắn cũng rất phiền não, một mũi tên trí mạng vốn nên bắn vào cạnh xe ngựa lại làm cho kỵ sĩ kia vọt ra, thật vất vả làm cho hắn chết thì lại bị một tên thư sinh cầm đồ chạy như bay, hơn nữa tốc độ mau kinh người, châu báu giá trị 300 vạn thiếu chút nữa tới tay đã bay đi mất.

Nhưng hắn còn miễn cưỡng bảo trì khí độ của lục Lâm Minh Chủ đối với Hứa Tiên nói:

- Vị công tử này, đem hộp gấm cho ta, ta quyết không làm khó dễ ngươi. Ngươi hôm nay chính là đạt được hộp gấm, cũng không phải ngươi. Chúng ta cướp của người giàu chia cho người nghèo, ngươi cho ta, ta còn giúp đỡ ngươi một hai phần.

Hứa Tiên vừa thấy thủ phạm, nộ khí bừng bừng phấn chấn, đứng dậy hỏi ngược lại:

- Lửa trong thành này có phải do các ngươi phóng?

Sở Kiếm Hùng nhất thời không biết như thế nào đáp lại, có một số việc làm được không thể nói trước, hắn cũng không thể giải thích, sẽ có người đi cứu hỏa...Lời nói như vậy chẳng phải là vô nghĩa sao, cũng là cho khí thế của hắn yếu đi.

- Cùng hắn nói lời vô dụng làm gì, yêu ca, làm thịt tiểu tử này đi. Chúng ta cầm hàng rồi chuồn thôi.

Thì ra là cung thủ được xưng thần tiễn, khinh công của hắn cũng không kém, võ nghệ cao cường chỉ so với Sở Kiếm Hùng kém một chút, nhưng từ lúc thấy mặt Ngư Huyền Cơ thì châu báu mà hắn nói chính là kể cả nàng và kim cương.

Giờ phút này trong ngõ nhỏ lại đi ra mấy người, chỉ là đều đứng trong bóng tối cách đèn lồng rất xa. Trong bóng tối lờ mờ không nhìn rõ lắm. Sở Kiếm Hùng trong lòng biết việc này không nên chậm trễ, hai câu khách khí cũng chỉ để đúng phép lịch sự mà thôi.. Đang muốn hạ lệnh công kích, lại nghe hung tăng cuối cùng đã đến cả kinh nói:

- Thân Đồ công? Ngươi, ngươi không phải đã chết rồi sao?

Hắn không ngờ là nhận ra Thân Đồ Trượng.

Thân Đồ Trượng nghe tiếng cười nói:

- Thạch hòa thượng, không nghĩ tới còn có cơ hội gặp lại ngươi a. Ngươi nếu như nhu thuận một chút nhanh chóng rời đi, ta tha cho tính mệnh của ngươi, bằng không thì chính là Thiết Đầu cũng cho ngươi, ta cũng đập nát.

Thạch hòa thượng giận dữ, nhưng Thân Đồ Trượng đã cứu tánh mạng hắn, không tiện phát tác, chỉ đành khuyên nhủ:

- Hôm nay Giang Nam lục lâm đ*o có bảy hảo thủ, cho dù ngươi là Thân Đồ Trượng cũng tuyệt đánh không lại, hòa thượng ta bảo vệ cho ngươi, ngươi hãy đi đi, đừng xem vào chuyện này.

Lại không nghĩ rằng Thân Đồ Trượng cười ha ha nói:

- Hôm nay các ngươi đều có tên trong sổ ghi chép sinh tử, cũng đừng trách Thân Đồ Trượng ta ra tay hung ác.

Đối mặt rất nhiều hảo thủ, hắn sinh thời cũng chỉ có một đường tránh lui. Nhưng từ lúc hóa quỷ đến nay hắn thực quỷ vô số, so với sinh thời mạnh đâu chỉ gấp 10 lần, làm sao lại để những người này vào mắt.

Sở Kiếm Hùng trong lòng giận dữ, cho dù ngươi là cao thủ thành danh làm sao có thể dùng ít địch nhiều, khinh thường chúng ta, hắn dùng âm thanh lạnh lùng nói:

- Giết!

Nói xong Sở Kiếm Hùng dẫn đầu cầm kiếm xông tới, mọi người bay từ trên xuống, binh khí trong tay hướng trên người Thân Đồ Trượng đánh tới, Sở Kiếm Hùng tự tin đối mặt với sự vây công như thế, cho dù là cao thủ cỡ nào cũng ôm hận tại chỗ. Ngay cả mình nếu bị vây công cũng lâm vào kết quả cửu tử nhất sinh.

Nhưng chỉ thấy kết quả cười lạnh vẫn ngồi ở chỗ cũ, không có ý tứ tránh né. Trong lòng chắc chắc rồi lại tuôn ra một tia bất an. Sở Kiếm Hùng chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên bóng đen Thân Đồ Trượng đã biến mất không thấy gì nữa.

Tất cả người công kích trong lòng không hẹn mà cùng hiện ra một câu.

- Làm sao có thể?

Có một con hổ cho là mình là vua của rừng rậm, nhưng chính nó lại không biết đây là kỷ Ju ra.

"Thần Vũ Tiễn" bắn ra một mũi tên thì đưa ánh mắt chuyển đến Ngư Huyền Cơ ngồi bên cạnh, suy nghĩ làm thế nào để có thể đoạt được nữ tử tuyệt sắc bình sinh chưa từng thấy này vào tay. Về phần Thân Đồ Trượng, hắn đã coi như người chết đến nơi rồi.

- Khá lắm tiểu nhân bắn lén!

Một tiếng gầm vang lên bên tai Thần Vũ Tiễn như tiếng sấm nổ. Trong ánh mắt sợ hãi của hắn, bàn tay lớn của Thân Đồ Trượng chụp một cái vào đầu hắn rồi ném mạnh xuống đất. Sau đó liền xoay người lại quyền đấm cước đá, cái đám được gọi là hảo thủ nhất lưu giang hồ kia lập tức bị đánh cho tan tác.

Sở Kiếm Hùng chỉ cảm thấy sau cổ bị xiết chặt, còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy trời đất quay cuồng, ngã lăn ra đất với tư thế rất khó coi, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn: trên đời vì sao lại có cao thủ như thế?

Lại nhìn đám hảo thủ đi theo hắn, những người này sớm đã bị đánh cho lăn ra đất, mỗi tên nằm một góc, có tên còn rên rỉ được, có tên sớm đã nằm bất động, đều không thể địch nổi một chiêu của Thân Đồ Trượng. Thần Vũ Tiễn kia vốn cách Thân Đồ Trượng xa nhất, nhưng lại là kẻ chết sớm nhất.

Một màn nghịch chuyển tình thế này phát sinh trong nháy mắt, chỉ khoảnh khắc, sinh tử thắng bại đã phân rõ ràng.

Thạch hòa thượng ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn Thân Đồ Trượng, trong mắt hắn hiện lên vẻ không thể tưởng tượng nổi. Trước kia hắn từng chứng kiến thân thủ của Thân Đồ Trượng, tuy có cao nhưng cũng không thái quá tới mức này. Thân Đồ Trượng dường như vừa làm một chuyện vặt vãnh không đáng để ý, lại ngồi xuống bên sạp hàng, một hơi húp cạn bát mì hoành thánh, sau đó nói:

- Đáng chết đều đã chết, không chết thì cút nhanh, nếu không quan phủ tới muốn cút cũng không cút được.

Hứa Tiên thân có Linh Mục, tận mắt hắn thấy mấy cái bóng người phù phiếm trong tay Thân Đồ Trượng, đúng là mấy hồn phách bị Thân Đồ Trượng giết, thì ra đại hán này cũng là người tu hành.

Sở Kiếm Hùng khẽ cắn môi, biết rõ lần này đã vấp ngã nặng, liền ôm quyền nói:

- Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài...

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Hứa Tiên Chí