Hồng Hoang Thiên Đế

Chương 9: 9: Lần Đầu Giết Người


Đêm nay Vũ Phàm không tập luyện như thường ngày, hắn chỉ ngồi thổ nạp để dưỡng sức, lỡ có tao ngộ địch nhân còn lực mà đánh trả.

Đột nhiên cái chuông ở phía tây kêu lên một tiếng nhỏ, mọi người trong trại lập tức khẩn trương, trưởng lão khách khanh của Tần thế gia lập tức tập trung tinh thần, nghe ngóng động tĩnh ở phương hướng này.

Vị trúc cơ tu sĩ này nói:

- Có khoảng năm tên đang di chuyển về phía chúng ta, có lẽ là đám tiên phong!

Tần Ngạo khẩn trương hẳn, hắn nói khẽ:

- Mau vào vị trí!

Thủ hạ của Tần thế gia lập tức bịt mắt và bịt tai của mấy con Hắc Mã lại, tránh để bọn chúng bị động mà chạy loạn, đồng thời lấy cây che chắn bọn chúng lại, tránh cho địch nhân ác ý giết ngựa.

Vũ Phàm lập tức ngưng trọng, mặc dù hắn trải qua đối luyện và săn giết hung thú không ít, nhưng đối phó với đạo tặc thì lại là lần đầu, nên có chút khẩn trương.

Đám người Đạo Tiên môn tự dưng tụ tập lại một chỗ trong vô thức, Thương Nam nói:

- Cố gắng hỗ trợ lẫn nhau!

Bỗng dưng chuông ở phía nam, phía đông và phía bắc cũng rung lên dữ dội, Lý Thủy Thiện hét lớn:

- Chuẩn bị chiến đấu!

Vị trưởng lão khách khanh này vừa dứt lời, từ xa đã vọng tiếng la ó của đám đạo tặc.

- Sát, sát!

Vũ Phàm nhịp tim đập mạnh, hắn cố gắng lấy lại bình tĩnh bằng cách hít thở thật sâu.

Choang!

Tiếng binh khí va chạm ở hướng tây vang lên, làm Vũ Phàm bừng tỉnh, vội vàng lùi lại gần đống lửa cảnh giác nhìn về phía màn đêm đen.

Choang!

Vũ Phàm đưa trọng kiếm lên gạt phăng mũi tên sang một bên, hắn hét lớn lấy dũng khí.

- Sát!

Nói rồi, Vũ Phàm nhảy bổ vào một tên đạo tặc mà đánh.

— QUẢNG CÁO —

Choang! Choang!

Vũ Phàm thân thủ nhanh nhẹn, chỉ qua mười nhịp thở đã chiếm thế thượng phong, liên tục chèn ép đối phương.

Sức mạnh cơ bắp của Vũ Phàm đã không tệ, lại cộng thêm sức nặng của trọng kiếm, liên tục công kích tên kia, làm hai tay hắn tê dại, cảm giác đau nhức không thôi, tay cầm kiếm không còn vững nữa.

Vũ Phàm nhận thấy cơ hội đã tới, vận khí dồn về hai tay, đại triển Trọng Nhạc Kiếm Kỹ, đánh bại đối phương.

Choang!

Oành!

Tên đạo tặc bị Vũ Phàm đánh văng vũ khí, ngã khụy xuống đất, ngay lúc này, Vũ Phàm có chút do dự, không biết liệu có nên giết đối phương hay không.

Hắn còn chưa nghĩ xong, đối phương đã rút một thanh chủy thủ đâm tới, may mắn Vũ Phàm kịp thời nhảy lùi lại né tránh.

Tức giận, Vũ Phàm quét ngang kiếm, chém bay đầu của tên đó.

“Ta … ta giết người rồi!”

Vũ Phàm sợ hãi, lùi lại ba bốn bước, hai tay run run, hắn có chút căng thẳng.

Lý Thủy Thiện từ xa thấy vậy, vội vàng hét lớn:

- Vũ Phàm, ngươi làm cái gì vậy?

Vũ Phàm bị gọi tên, giật bắn mình, hắn hoảng loạn ngó dáo dác xung quanh, kẻ đâm người chém, máu tươi tung tóe khắp nơi, bất tri bất giác hít thở không thông.

Thương Nam, Vân Triệt, Tả Mạc cũng không khá hơn là bao, bọn họ, cũng là lần đầu tao ngộ tràng diện này.

Tần Ngạo nói:

- Sư huynh, sư đệ các ngươi đừng áy náy, bọn chúng là đạo tặc, chết không hết tội a!

Vũ Phàm chợt nhớ lại đoạn vừa nãy, nếu không phải hắn nhanh nhẹn, cũng đã bị đối phương đâm chết, hắn siết chặt thanh kiếm trong tay, nhảy bổ đến chỗ Lý Thủy Thiện hỗ trợ đối phó mấy tên lâu la.

Lý Thủy Thiện tu vi cao hơn hẳn lão đại của đám đạo tặc này, nên chẳng mấy khó khăn đã áp chế được tên lão đại, đang từng bước đẩy lùi tên đó.

Vũ Phàm sau khi lấy lại được bình tĩnh và ý chí chiến đấu, thân thủ tăng vọt, tả xung hữu đột, một mình đẩy lùi hai ba tên Luyện Khí kỳ tam trọng thiên.

— QUẢNG CÁO —

Lý Thủy Thiện ở bên cạnh, cũng âm thầm tán dương Vũ Phàm.

“Hảo tiểu tử!”

Vũ Phàm bị ba tên vây công một lúc, vẫn có thể chiếm thế hạ phong, làm cho Vân Triệt cùng Thương Nam cũng cảm thấy kính nể hắn.

Thương Nam sau khi hạ xong một tên, liền nhảy đến chỗ Vũ Phàm hỗ trợ.

- Vũ Phàm, ta đến đây!

Chiến đấu được một lúc, đội ngũ Tần thế gia đã diệt hơn một nửa đám đạo tặc, lão đại bọn chúng cũng bị vị trưởng lão khách khanh chặt đầu, đám còn lại hoảng sợ bỏ chạy tán loạn.

Tả Mạc hung hăng đuổi theo liền bị Lý Thủy Thiện gọi lại:

- Đừng đuổi theo!

Tả Mạc nghệch mặt ra khó hiểu.

Vũ Phàm liền nói:

- Chúng ta đuổi theo bọn chúng không phải là chuyện tốt, không biết chừng ở phía chúng rút lui còn có cạm bẫy và mai phục.

Lý Thủy Thiện gật đầu, hắn nói tiếp:

- Bây giờ ổn định đội ngũ, dọn dẹp chiến trường, điều trị thương thế quan trọng hơn.

Hơn nữa, chó cùng cắn càn, các người trừ khi bắt buộc phải diệt sát đối phương, nếu không không tham lam mạo hiểm.

Đám người Vân Triệt, Thương Nam và Vũ Phàm gật đầu lia lịa ghi nhớ lời vị trưởng lão khách khanh vừa nói.

Còn tên Tả Mạc thì xị mặt ra, đứng qua một bên, hừ lạnh.

Lý Thủy Thiện thấy vậy, cũng chỉ lắc đầu, dù gì đám này, cũng chỉ là đám thanh thiếu niên lần đầu bước ra giang hồ, không tránh khỏi mấy suy nghĩ như vậy.

Vũ Phàm lấy băng, băng lại mấy chỗ bị thương lúc nãy, mấy vết thương này cũng không phải chỗ trí mạng, nên cũng không đáng ngại, hơn nữa, cũng không sâu lắm.

Vũ Phàm nhìn xung quanh một lượt, hắn thở dài, quả nhiên, để đạt được vị thế như Tần thế gia như bây giờ, hẳn là bọn họ cũng phải bỏ ra cái giá không hề nhỏ.

Băng bó xong xuôi, Vũ Phàm nhắm mắt lại thổ nạp điều tức, hắn cũng muốn an tĩnh nghĩ lại trận chiến vừa nãy, lúc nãy nếu Vũ Phàm hắn chỉ sơ xẩy một chút, người chết sẽ là hắn.

Lý Thủy Thiện đến bên cạnh chỗ Vũ Phàm, tùy tiện ngồi xuống.

— QUẢNG CÁO —

- Trong lúc chiến đấu không được do dự, nếu không người chết chính là ngươi.

Nói rồi, lão bỏ đi, lão biết Vũ Phàm sẽ nghe được lời này.

Vũ Phàm siết chặt nắm đấm, hắn hiểu rõ lời này của Lý Thủy Thiện có ý gì, chuyện này tuyệt đối sẽ không bao giờ xảy ra nữa.

Trưa ngày hôm sau,

Những người bị thương không thể tiếp tục chiến đấu đều được Tần Ngạo bố trí ở lại trong trấn phụ cận, sau đó tuyển thêm mấy tên trai tráng khỏe mạnh vào thay thế, gọi là cho đủ số lượng, xong xuôi hết thảy bọn họ lập tức lên đường.

May mắn là đoạn đường còn lại, bọn họ không tao ngộ thêm nguy hiểm nào, thuận lợi đến Tây An thành.

Nhìn thấy cổng thành ở phía xa, Vân Triệt nhỏ giọng nói.

- Phù, lão thiên phù hộ a!

Thương Nam cười ha hả.

- Ha ha, ngươi thật là …

Thẳng thắn mà nói, ai trong đội ngũ áp tiêu lần này, đều có suy nghĩ như Vân Triệt, bọn họ tao ngộ đạo tặc, cho nên đoạn đường phía sau có chút áp lực, lúc nào cũng trong tình trạng cảnh giác cao độ.

Bây giờ đến nơi, mới có cơ hội thả lỏng tinh thần.

Giao hàng xong xuôi, Tần Ngạo quay sang nói với mọi người:

- Nào, hôm nay ta khao mọi người một chầu thịnh soạn, theo ta!

- Ha ha, đa tạ thiếu chủ!

- Đa tạ sư huynh!

- …

Cả đội ngũ phút chốc vui vẻ hẳn lên, nối gót theo Tần Ngạo đi đến một tửu lâu xa hoa trong Tây An thành.

.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Hồng Hoang Thiên Đế