Hồng Hoang Thiên Đế

Chương 61: 61: Thượng Tông Đệ Tử!


Ở bên trong đã mười hai canh giờ trôi qua mà ở bên ngoài mới chỉ mới có ba canh giờ, lúc này Mặc Thanh Nhã lên tiếng nhắc nhở đệ tử thượng tông.

- Đệ tử ngoại môn thượng tông chuẩn bị tiến vào bí cảnh!

Chúng đệ tử ngoại môn thượng tông lập tức đồng loạt đáp lời nàng:

- RÕ!

Năm mươi tên ngoại môn đệ tử thượng tông nhanh chóng xếp thành năm hàng dọc ngay ngắn, chuẩn bị tiến vào bên trong theo hiệu lệnh của Đại trưởng lão Thanh Nhã.

Thanh Nhã ước tính có lẽ bên trong đã trải qua nửa ngày, cũng đã đến lúc cho đệ tử của Hoàng Thiên tông tiến vào bên trong.

Nhị trưởng lão lên tiếng dặn dò lần cuối:

- Không được giết hại đồng môn, ngoài ra ai tìm được bảo vật trong danh sách sẽ được trọng thưởng!

- Tuân lệnh trưởng lão!

Một số tên bắt đầu nổi lên dị tâm, nhị trưởng lão bọn họ chỉ nói không được giết hại đồng môn, còn mấy tên kia không có nhắc đến, hiển nhiên là tuỳ bọn họ định đoạt.

"Hắc hắc hấp dẫn rồi đây!" Một tên nghĩ nghĩ rồi chà chà hai bàn tay, đôi mắt hiện lên vẻ dâm dục.

Một khắc sau, nhị trưởng lão hô lớn:

- Được rồi, mau tiến vào!

Đệ tử ngoại môn Hoàng Thiên Tông mau chóng đi vào bên trong động thiên phúc địa với nhiều tâm tư khác nhau, có thiện, có ác.

...

Vũ Phàm đứng ở tán cây cao quan sát cái hàn đàm nhỏ ở trước mặt, ở phía bên kia hàn đàm mọc vô số Thuỷ Hàn Thảo là một trong bốn loại linh dược dùng để điều chế Trúc Cơ đan.

Vấn đề duy nhất làm Vũ Phàm phải suy nghĩ là con Bạch Ngân Ngạc Ngư Trúc Cơ sơ kỳ đang nằm phơi nắng chễm chệ ở phụ cận.

Thân hình nó ước chừng to bằng một cái thuyền câu lớn của ngư dân, riêng thân hình đã dài ba mét còn cái đuôi cũng xấp xỉ một mét hơn, trông vô cùng bệ vệ.

Nó há cái miệng lớn hết cỡ để lộ mấy cái răng nhọn hoắc to bằng ngón chân cái người trưởng thành, để cho lũ chim chóc đậu xuống rỉa mồi dọn kẽ răng cho nó.

Con mắt nó lim dim, mũi khò khè thở nhè nhẹ từng nhịp có vẻ đang vô cùng hưởng thụ cái khoái cảm này.

— QUẢNG CÁO —

Vũ Phàm ở trên cao lúc này lại hì hụi luyện chế độc dịch, rồi hắn lấy ra một cái nồi đất đổ độc dịch vào bên trong, sau đó lại dùng lửa luyện đan lên ninh.

Vũ Phàm bế khí ngưng thở, dùng quạt quạt khói độc thổi về phía con Bạch Ngân Ngạc Ngư ở đằng xa.

"Ta đây không tin ngươi có thể kháng độc!" Vũ Phàm vừa nghĩ vừa gia tăng khí lực, gió càng lúc càng mạnh, độc vụ từ từ xâm chiếm cả một vùng hàn đàm rộng lớn.

Con Bạch Ngân Ngạc Ngư ngửi thấy mùi nguy hiểm ở trong không khí, nó liền cựa mình ầm ầm trốn vào trong nước.

Vũ Phàm liền cười lạnh một cái, hắn tung cước đá cái nồi độc dược xuống hàn đàm, chỗ nồi đất rơi xuống sôi lên từng tiếng ùng ục, mặt nước nhanh chóng chuyển sang màu xanh rêu.

Một lát sau, ước chừng mười phút, con Bạch Ngân Ngạc Ngư từ dưới nước ầm ầm lao lên bờ, hai mắt nó đục ngầu, hơi thở cũng nặng nề hơn.

Nó gầm lên một tiếng dữ tợn, ngó dáo dác xung quanh tìm kiếm kẻ xâm phạm lãnh thổ của nó, cái mũi nó đã bị độc làm cho điếc mùi, bây giờ chỉ có thể dùng đôi mắt định vị kẻ thù.

Từ trên tán cây rậm rạp, Vũ Phàm dùng Vô Thanh Tụ Tiễn bắn về phía con Ngạc Ngư, nó thấy động, liền gồng mình một cái, toàn thân phủ một lớp hộ tráo bàng bạc, độc châm bị chặn ở bên ngoài không cách nào đâm vào da thịt của nó.

- Lợi hại!

Nó ầm ầm lao về gốc đại thụ Vũ Phàm đang đứng, dùng cái đuôi quật mạnh vào gốc cây, muốn đốn hạ cái cây này xuống.

Uỳnh! Uỳnh! ...!Lá cây rơi lả tả trong không trung, Vũ Phàm phải lấy tay vịn chặt vào thân cây để ổn định thân hình, hắn hừ lạnh nhìn xuống con ngạc ngư phía dưới.

Từ trong nhẫn trữ vật, hắn móc ra một ít lưu huỳnh và một tấm hoả phù, Vũ Phàm tung người về phía sau, lại ném ra lưu huỳnh và hoả phù cùng lúc.

- Bạo!

Đùng! Đùng! ...!Đùng!

Vũ Phàm quát lớn một tiếng, hoả phù nổ ầm ầm trên đỉnh đầu con ngạc ngư, có thêm lưu huỳnh trợ uy tạo thành một vụ nổ lớn.

Con Bạch Ngân Ngạc Ngư bị vụ nổ ép dính bẹp dí dưới mặt đất, lớp hộ tráo màu bàng bạc lúc nãy cũng nhạt đến cực điểm.

Vũ Phàm thấy một chiêu này có tác dụng liền hừ lạnh, "nếu vậy thì ta đây không ngại nổ chết ngươi".

Đùng! Đùng! ...!Đùng!

Đùng! Đùng! ...!Đùng!

— QUẢNG CÁO —

Đùng! Đùng! ...!Đùng!

Con ngạc ngư tội nghiệp còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì đã liên tiếp lãnh liền ba cú nổ lớn, cả người nó thương tích lỗ chỗ, một con mắt bị hoả phù bạo tạc đến mù loà máu từ tròng mắt chảy ra đầm đìa, trong không khí toả ra mùi thịt khét nồng đậm.

Nó đau đớn cố gắng lết về phía hàn đàm hòng bỏ trốn, nhưng Vũ Phàm đã đánh tới, bộ pháp Thần Long Bát Bộ quả nhiên danh bất hư truyền, chớp mắt hắn đã lao tới nện lên lưng nó một chiêu Trọng Nhạc Kiếm Kỹ.

Oành!

Nhất Niệm kiếm để lại một cái rãnh nông dài trên lưng của nó, con ngạc ngư đau đớn quằn quại, lấy đuôi đập tứ tung về phía Vũ Phàm, nhưng hắn đứng ở bên con mắt bị mù của nó, làm nó không cách nào đánh trúng.

Một người một ngạc ngư cứ xoay vòng vòng ở đó hơn năm phút, rốt cục con ngạc ngư cũng thấm đòn lẫn thấm độc, chân khí của nó bị ngưng trệ, thất khiếu chảy máu đen không ngừng, từ từ nằm im bất động, nó vẫn còn thở nhưng chỉ là hơi tàn.

Vũ Phàm giơ cao Nhất Niệm kiếm, chém xuống một chiêu Đoạn Long Vĩ trong Sát Long Kiếm Kỹ chấm dứt nỗi đau dai dẳng cho nó.

- Xong!

Vũ Phàm rạch bụng nó moi ra một viên nội đan, hắn bỏ vào hộp ngọc rồi cất vào không gian giới chỉ, lại tung mình qua phía bên kia hàn đàm hái Thuỷ Hàn Thảo.

Vơ vét xong một trận hắn liền nhanh chóng rời đi, lúc nãy động tĩnh lớn như vậy sợ là đã có người chạy qua đây.

Nhưng mà đã chậm, đột nhiên xuất hiện ba người đệ tử của Hoàng Thiên Tông đuổi theo phía sau hắn, một tên tu sĩ trúc cơ trung kỳ nói lớn.

- Tiểu tử, đứng lại đó cho ta, chỉ cần ngươi để lại Thuỷ Hàn Thảo và nội đan Bạch Ngân Ngạc Ngư, ta tha cho ngươi một mạng!

Tên trúc cơ trung kỳ còn lại cũng không chịu thua, hắn lên tiếng nói:

- Tiểu tử chỉ cần ngươi để lại không gian giới chỉ rồi quỳ xuống dập đầu ba cái ta sẽ nể tình tha cho ngươi một mạng!

Vũ Phàm quay lại nhìn ba người bọn họ một lượt, nữ tử đi cùng với hai người dung mạo không tệ, phải nói là vô cùng xinh đẹp không kém Ngưng Nhi và Mộng Nhi là bao.

Nàng ánh mắt có chút nhu hoà thương cảm nhìn về phía Vũ Phàm, hắn thấy nàng định mở miệng nói gì đó nhưng lại thôi, nhìn gương mặt của nàng giống như là miễn cưỡng đi theo bọn họ.

Vũ Phàm hừ lạnh, vẫn chạy nhanh về phía rừng trúc mặc kệ hai tên kia kêu gào ở phía sau lưng.

- Đứng lại cho ta ...!

- Tên kia đừng để ta đuổi kịp ngươi, ta sẽ băm ngươi ra từng mảnh.

Vũ Phàm khích tướng: — QUẢNG CÁO —

- Ngu sao mà đứng lại! Có giỏi thì đuổi theo ta.

Vũ Phàm dùng kiếm khí đánh bậy bạ lên mấy cây trúc ở xung quanh, một loại độc vụ không mùi không màu nhanh chóng khuếch tán trong không khí.

"Thời gian bế khí của ta tối đa là nửa canh giờ (60 phút), thời gian độc phát tác là khoảng mười phút, như vậy sẽ có khoảng năm mươi phút để hạ bọn chúng!"

Vũ Phàm đang cố di chuyển về phía hắn bố trí cạm bẫy, đây là đường lui hắn định để dành cho sau này, không ngờ bây giờ lại phải dùng sớm như vậy.

"Mẹ nó, tên chuột nhắt này chạy nhanh thật!" Một tên trúc cơ trung kỳ thầm nghĩ, hắn dùng phi kiếm truy theo Vũ Phàm nãy giờ mà vẫn chưa đuổi kịp, trong lòng có chút tức giận.

- Bạch Ngưng Băng muội muội, mau dùng băng thuật hỗ trợ chúng ta!

Tên tu sĩ trúc cơ trung kỳ mặc hoàng bào nói lớn.

Nàng chần chừ một lát rồi lập tức tung ra một chiêu Băng Nhận về phía Vũ Phàm.

Ba cái Băng Nhận to bằng bắp chân người lớn lao về phía Vũ Phàm.

Ầm! Ầm! Ầm!

Vũ Phàm lách người né đông né tây, may mắn không bị trúng chiêu, một tên mở miệng khen ngợi:

- Băng thuật của Ngưng Băng muội muội thật lợi hại, lại có thể truy kích tầm xa như vậy!

Bạch Ngưng Băng nghe thấy vậy nhưng trong lòng không thấy vui chút nào, ánh mắt có phần áy náy nhìn về phía Vũ Phàm.

"Hừ, chỉ cần cầm cự thêm ba phút nữa thôi!" Vũ Phàm âm thầm tính toán, hắn lại nuốt xuống một viên đan dược Hồi Khí Tán mau chóng bổ sung chân khí..

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Hồng Hoang Thiên Đế