Hồng Hoang Thiên Đế

Chương 52: 52: Ba Cái Đầu Lâu!


Trên gương mặt ba tên tu sĩ tà phái dần dần hiện rõ vẻ lo lắng, chân khí trong người bọn chúng cũng đang cạn kiệt dần, Vũ Phàm tấn công dồn dập bọn chúng không có cơ hội để phục dụng đan dược.

Trong khi đó bọn chúng lại thấy dường như Vũ Phàm càng đánh càng hăng, chân khí của hắn cứ như thể cuồn cuộn không dứt vậy!

"Làm sao đây?" Bọn chúng nghĩ nghĩ trong lòng, nếu như còn kéo dài thời gian nữa sẽ có thể đánh động đến đám tu sĩ và binh sĩ ở quân doanh, đến lúc đó bọn chúng chỉ có một con đường chết mà thôi.

Vũ Phàm lùi lại một khoảng lớn, sau đó từ trong túi trữ vật lấy ra một hơi bốn viên Hồi Khí Tán bỏ vào trong miệng, hắn cắn nát một viên rồi nuốt xuống, ba viên còn lại giữ lại ở trong miệng để dành hồi phục cho những đợt sau.

Vũ Phàm ngày ngày luyện tập dưới đáy sông và thác nước liên tục tiêu hao chân khí sớm đã là quen với việc hồi phục chân khí bằng Hồi Khí Tán như thế này, cho nên thao tác vô cùng thành thục và nhanh nhẹn.

Hơn nữa, hắn phát hiện ra làm như vậy cũng có thể giảm bớt động tác thừa thãi mà vẫn có thể liên tục hồi chân khí nhiều lần bằng đan dược trong lúc chiến đấu.

Đám tà phái thì lại không nghĩ như vậy, chỉ thấy Vũ Phàm nuốt liền một hơi bốn viên Hồi Khí Tán thì kinh hãi không thôi, chẳng lẽ kinh mạch của tên này lại lớn như vậy?

- Liều thôi! - Một tên thấp giọng nói với đồng bọn, hắn lao vọt về phía Vũ Phàm hy vọng có thể ép lui được hắn tạo thế phản công cho hai tên còn lại.

Vũ Phàm đột nhiên há miệng phun ra một cái độc cầu về phía tên đang lao tới trước mặt nhanh như tên bắn, vừa tới trước mặt hắn đã nổ cái bụp, độc vụ bao trùm cả cái đầu hắn vào bên trong.

Khục! Khục!

Tên tà phái ho lên hai tiếng nặng nề, hô hấp liền trở nên đình trệ, hắn nhảy lùi về phía sau đồng thời vận chuyển chân khí cố gắng ngăn chặn độc tố lây lan ra từ cổ họng.

- Ngươi ! !

Hắn còn chưa kịp lên tiếng, Vũ Phàm đã ném về phía hắn một lúc bốn cái độc châm, làm hắn phải huy kiếm chém loạn gạt bỏ độc châm sang một bên, hai tên còn lại thấy vậy cũng không dám xông loạn, đụng phải cao thủ dụng độc bọn chúng không dám làm bừa.

Cổ họng tên vừa nãy dần trở nên tím tái, hằn lên mấy vệt đen quỷ dị, khuôn mặt lộ rõ vẻ đau đớn kịch liệt, hắn kêu lên mấy tiếng khọc khọc rồi ngã ngang ra đất giãy đành đạch sùi cả bọt mép, máu mũi máu miệng tràn ra không ngừng làm hai tên còn lại không rét mà run.

— QUẢNG CÁO —

Vũ Phàm nào cho bọn chúng có thời gian nghỉ, Nhất Niệm kiếm trong tay của Vũ Phàm thi triển Huyễn Ảnh Kiếm Pháp vô cùng lô hoả thuần thanh, trái công phải đánh làm cho hai tên kia chật vật chống đỡ, kiếm quang ngập trời liên tiếp ép bọn chúng lùi về một góc có chủ đích.

"Mạnh quá!" Hai tên còn lại cảm thán không thôi, bọn chúng có nghĩ cũng không thể nào nghĩ tới một vị Luyện Đan Sư nhất phẩm tu vi chỉ là Luyện Khí kỳ bát trọng thiên lại mạnh như thế này.

Sở dĩ Vũ Phàm có thể áp chế được bọn chúng là bởi vì ở tu vi Luyện Khí kỳ này chênh lệch tu vi còn có thể dễ dàng bù đắp được bằng cường độ nhục thân và tốc độ cũng như kỹ năng kiếm pháp, càng lên cao khoảng cách này càng khó bù đắp.

- Sư huynh, muội đến giúp huynh!

Tiếu Ngưng Nhi nói lớn rồi lập tức tiến đến bên cạnh hắn hỗ trợ hắn đối phó với hai tên còn lại, con Hắc Thiết Báo đã bị nàng hạ sát, nằm chết gục ở một bên tảng đá, con ngươi của nó trắng dã có lẽ một phần chết vì độc, một phần vì mất máu quá nhiều bởi vết thương tạo bởi kiếm chiêu của Ngưng Nhi.

Hồng Hạc Kiếm Pháp trong tay Ngưng Nhi cũng không thua kém Huyễn Ảnh Kiếm Pháp trong tay Vũ Phàm là bao, nhuyễn kiếm của nàng mảnh mai lại phối hợp với môn kiếm pháp này liền trở nên uyển chuyển khó lường, công kích cực kỳ khó đoán, nếu như vào thế tiến công liền có thể khiến đối thủ khó lòng phòng bị trước quỹ tích khó lường của nó.

Ba tên nhắm vào Tần Vũ lúc này chết một, một tên thì bị Ngưng Nhi cầm chân, tên còn lại thì xui xẻo bị Vũ Phàm ép đánh tới tấp, đến cả thở dốc cũng không kịp thở, sắc mặt hắn trắng bệch vì sợ hãi trước sức mạnh của Vũ Phàm.

Sát Long Kiếm Pháp vô cùng mạnh mẽ gia tăng chiến lực cho Vũ Phàm không ít, đây không phải là thứ mà đám tà phái có thể chống đỡ bằng mấy môn công pháp tầm thường.

Tên tà phái đột nhiên lôi từ trong ngực áo ra một cái Lôi Phù ném thẳng về phía Vũ Phàm, chỉ thấy Vũ Phàm cười lạnh, hắn ngang nhiên chống đỡ một tia lôi kích này của Lôi Phù.

Đoàng!

Một cơn tê nhẹ chạy khắp cơ thể của Vũ Phàm, sau đó nhanh chóng tiêu tán đi, Thiết Bố Sam của Vũ Phàm đã luyện tới đại thành cho nên đã bắt đầu sản sinh ra hiệu ứng kháng thuộc tính.

"Cái gì? Không thể nào?" Tên kia hoảng hốt quay đầu bỏ chạy, hắn nhận ra kẻ gọi là Vũ Phàm trước mặt không phải là người hắn có thể trêu chọc, nhưng hắn không biết rằng quay lưng lại với Vũ Phàm chính là cầm chắc cái chết.

Tiếng gió rít lên từng cơn rợn người, bốn cái độc châm cắm lên người hắn, xuyên thủng qua cả phòng ngự của Luyện Khí kỳ cửu trọng thiên tu sĩ, hắn kêu lên một tiếng rồi ngã nhào ra đất, khí lực trong cơ thể nhanh chóng tiêu tán dùng hai tay bò về phía trước.

— QUẢNG CÁO —

Vũ Phàm hừ lạnh, lấy Nhất Niệm kiếm chặt đi cái đầu của hắn rồi thuận tiện đá nó bay về gần cái xác của tên vừa nãy, tên còn lại thấy đồng đội lần lượt bỏ mạng, kinh hồn táng đảm bỏ chạy trối chết.

Chỉ thấy Vũ Phàm cười gằn dữ tợn, một cái hoả phù nổ ngay trên đầu hắn, ở chung quanh chỗ này Vũ Phàm sớm đã bố trí cạm bẫy và cảnh giới, một người cẩn thận như hắn không lý nào lại không chuẩn bị những thứ này.

Đùng!

- A ! - Tên tà phái ôm mặt kêu la thảm thiết, hoả phù nổ ở khoảng cách gần trực tiếp chấn nát một bên mặt của hắn lộ rõ cả xương trắng, con ngươi bị nướng chín bởi nhiệt độ cao của Hoả Phù rớt ra ngoài lăn mấy vòng trên mặt đất.

Ngưng Nhi thấy một cảnh này khuôn mặt biến sắc, nàng bịt miệng xoay người lại không dám nhìn tiếp chỉ thấy bóng dáng Vũ Phàm vụt qua người nàng, một kiếm chém bay đầu tên vừa nãy, máu từ trên cổ hắn phọt lên bắn tứ tung ra xung quanh.

Chỉ trong vòng mười mấy phút liên tiếp hạ sát ba tên Luyện Khí kỳ cửu trọng thiên tu sĩ, nói ra thôi cũng đã đủ làm cho người ta khiếp sợ!

Vũ Phàm dùng thần thức cẩn thận cảm ứng xung quanh một lần nữa nhận định không còn nguy hiểm mới quay lại chặt đầu tên lúc trước rồi gom ba cái đầu lâu lại một chỗ xâu vào một cái xiên để lát nữa hắn mang về quân doanh luận công.

Đối với mấy chuyện máu me kinh dị này mà nói, Vũ Phàm hắn xem nhẹ tựa như lông hồng, mấy chuyện này làm sao ám ảnh bằng xác của thúc thúc, thẩm thầm và biểu muội của hắn được.

Hắn đến bên cạnh Ngưng Nhi khẽ đặt tay lên vai nàng, nhỏ giọng hỏi han.

- Muội ổn chứ?

Tiếu Ngưng Nhi vội ôm lấy người hắn, cả thân thể run rẩy từng cơn nhè nhẹ không nói nên lời.

Vũ Phàm lấy tay nhẹ vuốt tóc nàng, hắn nói khẽ:

- Không sao rồi, hết thảy đã an toàn! — QUẢNG CÁO —

Ngưng Nhi bấu chặt lấy tay hắn, nàng vẫn còn bị đả kích không nhỏ.

Khoảng nửa canh giờ sau, ở bên trong quân doanh một tên tu sĩ vô cùng kinh ngạc khi thấy Vũ Phàm bình an trở về.

"Cái gì?" Gương mặt hắn lộ rõ vẻ sự khó tin, ở trên tay Vũ Phàm là một cái xiên ba đầu lâu người.

Vũ Phàm đến chỗ quân công bên trong quân doanh, thả cái xiên xuống một cái phịch, hắn chậm rãi nói:

- Sớm nay tại hạ đi lấy nước ở bờ suối phát hiện ra ba tên khả nghi liền tiện tay chém chết, tu vi Luyện Khí kỳ cửu trọng thiên, trên thân thể vẫn còn hình xăm của Thất Đại Tà Phái!

Lời hắn nói ra lập tức làm cho mấy người ở xung quanh xôn xao một mảng, một số người bất tri bất giác lùi lại một hai bước chân, đối với Vũ Phàm cũng dè chừng hơn.

Vốn ai cũng nghĩ hắn chỉ là một tên Luyện Đan Sư yếu nhược, không thể nào ngờ rằng hắn lại mạnh đến khoa trương như vậy!

Vũ Phàm nhìn về phía tên đang hoảng hốt ở đằng xa, hắn chợt nở một nụ cười tà mị, làm tên kia lạnh cả sống lưng.

"Không phải hắn phát hiện ra ta rồi chứ?" Tên này nghĩ ngợi rồi nhanh chóng cúi mặt lẩn tránh đi cho khác.

.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Hồng Hoang Thiên Đế