Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

Chương 69: Tính kế quân Ô Hoàn


“Chủ công sao lại nói vậy?”Quách Gia nghe tới đó, không tránh khỏi sửng sốt, hỏi.

Diệp thần cười ha hả, sau đó nói:

“Luân Hồi cốc bị núi bao quanh, phía trên của đỉnh núi cao nhất, có một con đại boss hoang dã, Lam Tinh Hổ Vương, chỉ là nó đã bị ta giết rồi, mục tiêu của Ô Hoàn Kỵ Binh lại là nó.

Dựa vào câu chuyện của bọn Ô Hoàn, có thể biết rõ mọi chuyện.

Bọn chúng ra quân ồ ạt xông vào đây, cũng là bởi vì, thủ lĩnh Đạp Đốn muốn chúc thọ Thiền vu Ô Hoàn, thọ lễ, chính là Lam Tinh Hổ Vương.”

Quách Gia nghe Diệp Thần giải thích xong, suy nghĩ một hồi, sau nói:

“Chủ công, việc này cần tính lại một lần, nếu không chỉ sợ Ô Hoàn Kỵ Binh không đến, có đến, cũng không đi ngựa vào rừng Luân hồi.”

Diệp Thần hơi sửng sốt, sau đó quay lại, hiểu ra ý tứ của Quách Gia, lập tức hỏi;

“Phụng Hiếu muốn nói, bọn họ phái người tới do thám?”

Quách gia gật gật đầu, nói:

“Nếu Luân Hồi trấn bị người Ô Hoàn tới do thám, tất nhiên bọn họ sẽ muốn bào thù, dồn binh lực tiến công, chẳng qua lúc đó, sẽ không dùng chiến mã nữa, mà trực tiếp thiêu rụi rừng Luân Hồi.”

Diệp Thần nghe tới đó, không khỏi cười lên, sau đó nói:

“Việc này, ta đã xuy sét qua qua, nguyên bản, ta tính toán, nếu gặp quân do thám, đến ít thì giết ít, đến nhiều thì giết nhiều, để bên Ô Hoàn tưởng Lam Tinh Hổ vương quá mức tàn bạo, giết hết kỵ binh Ô Hoàn, lại phái càng nhiều kỵ binh tới đây.”

Quách Gia sửng sốt, không ngờ Diệp thần đã nghĩ ra đối sách tốt từ sớm.

Sờ sờ cái cắm không có lấy một chòm râu, Quách Gia đột ngột khom người nói với Diệp Thần:

“Chủ công hùng tài vĩ lược, đúng là tư thái của người làm chủ.”

“Bớt vuốt mông ngựa đi.” Diệp Thần dở khóc dở cười, trừng mắt liếc Quách gia một cái, sau đó nói tiếp:

“Phụng Hiếu hẳn là có cách tốt hơn, mau mau nói.

Quách Gia ha hả cười, hắn đứng dậy,: “Chủ công đã từng nghe câu, tiền tài động lòng người chưa?”

“ Tiền tài động lòng ngườ?” Diệp Thần không khỏi sững sờ, sau nghi hoặc hỏi:

“Phụng Hiếu muốn nói, lợi dụng tiền tài, mê hoặc người Ô Nhân?”

“ Phải, nhưng cũng không phải.” Quách Gia mỉm cười, nói.

“Phụng Hiếu, lúc mới gặp mặt, ta cảm giác ngươi thật thiếu đánh. Qủa không sai a.” Diệp Thần trừng mắt nhìn Quách gia, sau đó thở dài.

Lịch sử văn thần nhất lưu đều thích giả thần giả quỷ, Quách Gia cũng không ngoại lệ, nhưng kiểu giả thần bí có sự cao minh này, làm Diệp Thần đau đầu.

Đương nhiên hắn cũng chỉ đùa Quách Gia chút thôi, không ảnh hưởng tới toàn cục.

Quách Gia nghe tới đó, mặt nhất thời cứng đờ, sau buột miệng nói: “Chủ công còn muốn đánh gãy chân Gia ư, đây không phải việc một chủ công tốt nên làm, không, nghĩ cũng không nên nghĩ.”

“Nói nhanh!” Diệp Thần trừng mắt nhìn Quách gia, dở khóc dở cười.

Quách Gia cười mỉm vài tiếng, lập tức trở lại vẻ mặt nghiêm túc ban đầu, hỏi: “Lam Tinh Hổ Vương bị chủ công giết, da hổ còn hay không?”

“Lam Tinh hổ vương được ta an tang ở Luân Hồi cốc, cũng vì đời sau của nó được nhận làm linh thú của ta.” Diệp Thần hơi sửng sốt, sau đó mới trả lời.

Quách Gia nghe tới đâu, mắt sáng ngời mãnh liệt, sau đó mở miệng nói: “Đúng là chuyện đáng mừng.”

Diệp Thần ban đầu còn khó hiểu, sau đó mắt cũng sáng ngời, nói:

“Phụng Hiếu muốn nói, lợi dụng Lam Tinh Hổ vương và tiền bạc, gạt do thám của Ô Hoàn, để chúng dẫn quân Ô Hoàn tới?”

“Đúng vậy” Quách Gia gật đầu thật mạnh, nói tiếp.

“Vừa tránh được chuyện chém giết do thám Ô Hoàn, tránh việc cá lọt lưới...”

Quách gia nói tới đây, vội mở miệng giải thích: “Ý Gia không phải nói kế của chủ công không được…”

Diệp thần nghe xong lắc đầu bất đắc dĩ, sau đó nói:

“Ta cũng không phải người bảo thủ, suy nghĩ lúc trước đúng là có sơ hở, rừng Luân Hồi quá lớn, thám quân vào ít hay nhiều, quả thực không thể đoán.

Nếu không giết hết, có cá lọt lưới, Ô Hoàn sẽ biết Luân Hồi cốc, Luân Hồi trấn, đến lúc đó, rừng Luân Hồi đương nhiên sẽ bị đốt, gây nguy hiểm tới cả Luân Hồi trấn.”

Quách Gia nghe vậy, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nói: “Có thể theo chủ công là phúc phận to lớn của Gia.”

Khoé miệng Diệp Thần không kìm được mà co rút, sau nói: “Đừng vuốt mông ngựa, mau nói, làm như thế nào bây giờ?”

Quách gia cười ha hả, gật gật đầu, sau đó nói: “Việc này chỉ cần đào thi thể Lam tinh Hổ vương ra, đặt ở cửa cốc, giả như nó đang ngủ.

Linh thú của chủ công là hậu đại của Lam Tinh Hổ Vương, vậy nếu giấu nó gần Lam Tinh Hổ Vương, sẽ gào vài tiếng gầm gừ, do thám của Ô Hoàn nhất định không dám tới gần.

Cũng vì thế mà chuyện lam Tinh Hổ Vương đã chết không bị phát hiện.

Chẳng qua, chủ công phải xuất ra thật nhiều vàng bạc châu báu ngân lượng, đặt trên mặt đất, tốt nhất là phủ kín đất, tìm cách đặt thêm vài thi thể của kỵ binh Ô Hoàn, làm cho thảm thương một chút thì càng tốt.”

“Được! Việc này giao cho Phụng Hiếu làm chủ!” Hai mắt Diệp Thần dáng ngời, sau nói.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia