Hồn Thuật

Chương 70: Đấu nhóm


Hồn Thuật

Tác giả: Vosonglinh truyện copy từ

Chương 70: Đấu nhóm

Nguồn: tangthuvien

Đỉnh núi trước mặt nhô lên khỏi mặt nước áng chừng mười ba mười bốn mét. Nếu tính so với mặt đất thì có lẽ nó chỉ được tính là một cái ụ đất to chút là cùng. Nhưng nếu lặn xuống mà đo đạc rõ ràng từ chân lên tới đỉnh thì nó cao tới cả chục km chứ chẳng chơi.

Cả dãy núi được mang tên Migee này đối với trái đất mà nói, độ dài của nó đủ chia trái đất ra làm hai phần, còn đối với hành tinh nước gấp năm mươi lần trái đất thì nó cũng đủ chia cắt một vùng rộng lớn thành hai nửa đông và nửa tây. Quả là kỳ quan hùng vĩ.

Lúc này ở đỉnh núi thứ tư tính từ trung tâm dãy núi ra, sắp có một cuộc đại chiến mới xảy ra giữa hai thế lực mạnh nhất trên hành tinh toàn là nước này.

Thật không ngờ lúc này trời lại mưa, hơn nữa là mưa lớn. Mây đen răng đầy trời, sấm chớp giật sáng lòe cả một vùng. Điều làm Văn Lục thấy kỳ lạ là mưa lớn như thế nhưng mặt biển vẫn chẳng nhấp nhô chút nào chứ đừng nói tới sóng thét gào cuồn cuộn. Tình cảnh trước mắt hoàn toàn giống như mưa rơi mặt hồ, bóng nước nổi lên vỡ tung trên mặt nước an bình. Quả là một ý cảnh thơ mộng. Nhưng là chẳng ai trong cả vạn sinh vật đang tụ họp ở đây để ý tới cảnh quan đặc sắc đó. Tất cả đều ngẩn cổ nhìn lên trên không, chở đợi một trận thư hùng.

Trên không trung, phía đông, có hơn năm mươi “quả núi” bay lơ lửng trên trời. Văn Lục nhìn thấy cảnh này cũng sửng sốt… cứ thử tưởng tượng có một ngày bỗng nhiên ngươi nhìn thấy con cá vàng trong bể nước của ngươi tự nhiên nhảy vọt lên, rồi bay lung tung khắp nhà, ngươi sẽ biết cảm giác lúc này của Văn Lục. Con sinh vật to như quả núi này Văn Lục hỏi lão Gug cũng không biết thế nào nói tên cho hắn vì thực ra bọn hắn toàn gọi là chiến binh thủy thần số một, số hai … gì đó, xem ra Văn Lục phải đặt cho nó một cái tên rồi. “ Cứ gọi nó là “đầu đất” đi”. Văn Lục cứ nhìn trên cả ngàn cái xúc tua khổng lồ đang vũ động là một quả núi trình ình trên đầu thì nhịn không được lại mỉm cười. Một đám đầu đất đi đánh một đám đầu rắn, quả là đặc sắc…

Bên trên những sinh vật đầu đất này chính là hàng ngàn chiến sĩ của bộ tộc Booc chia đều ra đứng, và đang dùng xúc tua khua khoắng loạn xì ngầu vũ khí để trợ uy, nâng cao sĩ khí toàn quân. Văn Lục cũng phát hiện ra rằng màu trên thân mình của những Booc này đã có màu hồng, đôi khi còn bắt gặp người có màu đỏ nhạt. Điều này chứng tỏ… đứng trên những đầu đất đó, ít nhất phải đạt chiến sĩ cấp năm của bộ tộc trở lên, thậm chí còn có vài tên đã có màu đỏ rồi, thân thể ít nhất là cấp bảy cấp tám. Quả là lực lượng tích lũy lâu năm không thể đùa được.

Phía bên kia cũng có tới gần hai ngàn tu luyện giả tộc Klake đang bay lơ lửng trên không, dụng hai cái đầu, bốn cặp mắt căm giận nhìn đám người Booc la hét.

- Trận đánh nhỏ này tộc Klake chưa vận dụng thế lực thần bí kia, có lẽ chúng ta thắng một hồi.

Lão Gug cũng bay lơ lửng bên cạnh Văn Lục nhẹ nhàng nói. Nhưng lọt vào tai Văn Lục lại thấy hoảng sợ. Nhìn cả mấy chục vạn quân dàn hàng bên dưới. Lại thêm cả mấy ngàn tinh nhuệ đương sưng là tướng quân đang kiêu hùng đối mặt trên trời, không ngờ là… một trận đánh nhỏ. Văn Lục lúc này đối với hành tinh nước này cũng phải đánh giá lại. Lần chiến tranh lớn nhất Văn Lục chứng kiến chính là đại chiến giữa quân Đại Việt và quân Tống. Nhưng tổng cả hai quân lại e rằng cũng chưa đạt tới hai mươi vạn chứ nói gì tới cả gần trăm vạn quân nhìn hết hết tầm mắt vẫn chỉ quân và quân sĩ thế này. Mỗi bên gần năm chục vạn quân… đây là khái niệm gì? Nhất là thân thể nhỏ nhất của bọn chúng lớn gấp ba gấp bốn lần thân thể loài người…

Lúc này trên bầu trời phía đông, một Đầu đất hung hăng tiến lên phía trước. Qua linh thức Văn Lục phát hiện ra không ngờ tên đứng chót vót trên đỉnh, người đỏ rực kia lại là tên Vik chuyên môn bám đuôi mình ở trong cấm địa. Giờ thì hắn muốn oai phong có oai phong, muốn hoành tráng bao nhiêu có hoành tráng bấy nhiều rồi. Cấp mười thân thể, hắn có nằm im à đánh tộc Klake cũng chưa chắc tổn hao tới một mẩu xúc tua của hắn.

Lão Gug nhìn Vik oai phong đứng trên đỉnh của quả núi di động kia quát tháo khiêu chiến với cả đoàn Klake mà chẳng ai dám gia thì cả người thấy thoải mái.

- Tiên sinh thấy chiến binh này của tộc ta thế nào? Hắn là một trong số những người xuất sắc nhất cả ngàn năm qua của tộc ta khi tiến vào cấm địa đấy. Không ngờ Vik tướng quân lại dũng mãnh, mạnh mẽ, kiêu hùng… như vậy. Một đường diệt quát vật, tiến cấp như điên… quả là trang anh hùng.

Văn Lục nghe xong mém té ngửa… “Ta khinh… không biết tên nào như cái đuôi cúp cúp đi theo, giờ đến cả tiên tri cũng mặt dày a”

Văn Lục nhìn thấy vẻ mắt tự cao đáng khinh của lão thì muốn tặng cho lão mấy cước vào mặt. Khoe mẽ thì cũng phải chọn người chứ, lại đem ca ngợi tên nhút nhát kia trước mặt mình. Quả là hết chỗ nói.

Lão Gug nhìn thấy vẻ mặt cổ quái của Văn Lục thì vội vàng ngậm miệng lại. Sau khi nhận tin Văn Lục trở về từ cấm địa lão quay lại thì thấy Văn Lục cũng chẳng khác xưa tý nào cho nên lão đoán Văn Lục bị kẹt chỗ nào đó… không tiến được. Bất quá cũng là Văn Lục trách oan lão già này, thực ra đang chiến tranh cấp bách, lão cũng không có hỏi tình hình trên cấm địa của Vik, mà tên Vik kia cũng ù ù cạc cạc, nói chuyện không rõ ràng cho nên tình huống hiện giờ là Vik được ca ngợi như một anh hùng cái thế, những thanh niên khác mạnh mẽ giết quái vật thế nào cũng không lại hắn, vậy nên uy danh của Vik giờ thậm chí còn có phần lấn át thiếu tộc trưởng.

Văn Lục cũng không so đo chút nào về vấn đề này, dù sao thì tên Vik kia cũng giúp mình khi đi vào khu vườn mê hoặc, cho nên che dấu một chút cho hắn cũng được. Văn Lục ngẩn đầu nhìn lên trên không, lúc này hai tộc đã qua giai đoạn “đấu mồm” sang “đọ chân tay”.

Nhìn cảnh quan trước mắt, Văn Lục cũng há mồm không nói được gì. Không ngờ tộc Booc “vô sỉ” mặt dày nhất quyết đưa ra cuộc chiến đoàn đội. Nếu tính cả Đầu đất thì mỗi một nhóm như vậy khoảng chừng năm mươi người đứng trên một Đầu đất. Nhưng là không ngờ tộc Booc lại kêu đối phương cử ra cũng năm mươi người để quyết chiến. Còn cái tên Đầu đất khổng lồ kia tộc Booc ngang bướn cho rằng đó là tọa kị, là vật cưỡi, không được tính vào số lượng giao chiến khiến cho tộc Klake tức muốn hộc máu.

Nói năng vớ vẩn, chỉ nguyên con đầu đất to xác ấy cũng đủ quét ngang cả vạn quân rồi chứ nói so sánh bằng người. Sau khi rằng co cãi đi cãi lại, cuối cùng tộc Booc cũng phải chấp nhận đấu với sáu mươi người tộc Klake trong khi mình là năm mươi và một Đầu đất.

- Ồ! Không phải hai tộc đánh nhau cả nẳm rồi sao? Tự nhiên giờ lại đứng mà cãi nhau về vấn đề nhân số thế?

Văn Lục nhìn đám sinh vật trên không mặt đỏ tía tai mà cãi nhau um sùm, nhịn không được mới quay sang hỏi lão Gug. Lão già này cũng cười to nói:

- Cái này ước định lâu rồi, chỉ có điều chúng ta cãi nhau, nếu thắng thì sẽ hạ sĩ khí đối phương. Nhất là có thể bớt đi chút người nào của bọn hắn thì càng tốt. Ai bảo bọn chúng kiêu ngạo làm gì?

Văn Lục tròn mắt, quả đúng là ngàn vạn chuyện lạ, chẳng truyện nào giống truyện nào. Lão Gug bên cạnh thì giơ đám xúc tua che miệng, lão vừa rồi cười lớn quá sợ đối phương nghe thấy thì phiền toái. Cái mạng của lão được treo giá khá là cao, sợ rằng lão vừa xuất hiện, quân Klake có lẽ không tiếc gì ào lên mà băm chặt thì cái mạng ô hô ai tai.

Hôm nay có Văn Lục tới, lão mới tự tin một chút đi ra xem cuộc chiến thế nào. Nhưng làm lão giật mình thắc mắc là cả hai đứng gần sát chiến trường vậy mà chẳng có ai nhìn thấy hai người.

Văn Lục nhìn thấy vẻ nghi hoặc của lão thì cười khẩy. “Ở đây toàn là linh hồn cấp thấp, nếu mà nhìn ra được vụ ẩn của lão tử mới là có quỷ đi”.

Trận chiến trên không bắt đầu, Vik với bốn mươi chín đồng đội của mình cưỡi trên một Đầu đất to lớn lao thẳng vào sáu mươi con Klake kia.

Văn Lục thấy bọn chúng đánh không có một chút “đầu óc” nào như vậy thì thở dài. Chiến tranh vẫn còn nguyên thủy a.

Tộc Booc tấn công quả đúng là nằm ngoài dự đoán của Văn Lục. Ít nhất hắn cũng cho rằng đầu tiên là phải phóng cái gì đó về phía đám người Klake kia… như pháo chẳng hạn. Tiếp đó các chiến sĩ lợi dụng sức mạnh của mình vừa phi vũ khí tới tấp bắn tới để cho bọn “pháp sư” hệ thủy này với thân thể yếu ớt thì chỉ có rụng lả tả. Bất quá điều Văn Lục không ngờ tới lại là cả đám như cục đất lớn lao sầm vào đội hình Klake như vậy… giơ thịt cho người đánh a.

Hai đoàn người cách nhau cả năm sáu trăm mét. Tổ Vik đi tới nửa đường đám Klake đã triệu hồi xong quái vật hệ thủy của mình. Không nghĩ ra là đội Klake lại có ba mươi tên triệu tập ra ba mươi con quái vật công kích bay vút về nhóm Vik. Ba mươi tên khác lại liên thủ tạo ra một bức tường phòng hộ chắc chắn trước mặt cả nhóm. Ba mươi con quái vật hình thù đủ dị dạng, nào rắn, nào cá…. Bay ầm ầm tới muốn xé xác Đầu đất của Vik đang đứng thành mảnh vụn. Tiếp đó cả sáu mươi tên Klake lại tiếp tục tụng niệm triệu hồi.

Nếu mà có đủ pháp lực, có khi bọn chúng kéo ra một đoàn quân bằng nước cũng không chừng. Văn Lục nhìn lên cảm khái, trong khi lão Gug kích động khua khoắng cả đám xúc tua. Xem ra lão già này quả thật chưa ra chứng kiến chiến trận bao giờ. Mặc dù linh hồn cao cấp nhưng chỉ có kỹ năng phán đoán, tiên đoán cho nên đánh nhau đối với lão quả thực là vấn đề xa vời. Bất quá Văn Lục không biết rằng nhờ hắn bảo vệ cho lão xem trận chiến này, lão mới chính thức thấu hiểu rõ mức độ kinh khủng của chiến tranh để mà bố chí những kế hoạch sau này thật chặt chẽ, nếu không vẽ vời trên giẫy mãi mãi chỉ là trên giấy thôi, sai sót luôn luôn là cực lớn.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Hồn Thuật