Hồn Thuật

Chương 5: Tứ đại thánh nhân


Hồn Thuật

Chương 5: Tứ đại thánh nhân

Nguồn: tangthuvien

Trước mắt Văn Lục là đại ngàn Hoàng Liên Sơn hùng vĩ. Mây vờn quanh các đỉnh núi, bồng bềnh huyền ảo. “Giang sơn gấm vóc Việt Nam ta đẹp biết bao a”. Văn Lục tần ngần cảm khái.

Tuần trước cụ già đề nghị Văn Lục thu xếp chuyện gia đình, công việc. Văn Lục sau khi thôi việc đã về quê thăm cha mẹ. Ở lại ba ngày Văn Lục chơi đùa cùng các em họ, cố gắng làm ba mẹ vui. “Nghĩ lại thật sự cảm thấy thiên đạo xoay vần a. Lúc trước còn đang tự hỏi mục đích của ta là gì? Thật không ngờ ta giờ đang bước đi trên con đường nghịch thiên”. Không ai hiểu con bằng cha mẹ, ngày trước Văn Lục cũng hay hài ước làm vui cho ba mẹ nhưng sự khác lạ lần này thì hai người vẫn nhận ra. Cha mẹ Văn Lục gặng hỏi thì hắn cũng chỉ cười cười. Một phần Văn Lục sợ cha mẹ lo lắng, một phần cũng vì sư phụ dặn dò phải “cẩn thận” trong vấn đề này.

Mấy đứa em họ luôn miệng: “Anh Lục cả năm chẳng mấy khi thèm về nhà chơi với tụi em. Lần sau anh về nhớ mua thật nhiều quà đó”. Nghe thấy thế làm Văn Lục cũng cảm thấy khó xử “ lần sau về sao? Đã bước chân lên con đường này ta cũng không biết tương lai thế nào a. Lời hứa này cũng quá nặng đi”. Bồi hồi một lúc Văn Lục mới chậm dãi gật đầu. “Dù thế nào đi chăng nữa nhìn thấy mục đích sống, ta cũng nên cố gắng, vì ta cũng vì gia tộc của ta”. Dặn dò đứa em chăm lo cho cha mẹ cẩn thận, Văn Lục bắt xe đi Hoàng Liên Sơn.

- Kỳ quái! Sư phụ hẹn ta ở chân núi mà lại chạy đâu rồi?

Văn Lục xoay người nhìn quanh xem có quán rượu nào không. Sống cùng sư phụ mấy ngày Văn Lục phát hiện ra sư phụ té ra rất là nghiện rượu. Cái hồ lô đựng rượu “cúng” của cụ đựng rượu rất kỳ lạ, nó chia làm rất nhiều ngăn và mỗi ngăn một loại rượu. Hình dáng thật của nó thật ra không phải là cái hồ lô như ban đầu Văn Lục nhìn thấy. Giống mấy cái bình thời phong kiến, từ trên đỉnh là nhỏ nhất, sau đó cái cổ bình kéo dài và to dần xuông tới thân bình. Thân bình thì tròn oay oay, làm Văn Lục tưởng tượng ra cái nậm rượu ở làng.

Để “hiếu kính” sư phụ Văn Lục lấy vàng của cụ đi mua rượu tây về, trong lòng chắc mẩm: “Không chừng sư phụ cho bảo bối ấy chứ. Khà khà…”. Nhưng mà khi cụ uống thử một ngụm thì đánh chết cũng không uống lại, làm Văn Lục xót ruột “Trời ạ! Đắt tiền lắm đấy”.

Văn Lục “a” lên một tiếng rồi bước vội về quán rượu. Y như rằng, sư phụ đang “chén tạc chén thù” với bốn cụ râu tóc bạc phơ.

“Kể cũng kỳ quái, không lẽ sư phụ đã quen mấy vị này trên đây lâu rồi”.

Văn Lục vào quán bước tới bàn đứng bên sư phụ rồi cúi đầu chào mấy cụ cùng bàn với sư phụ. Mấy cụ khi nhìn thấy Văn Lục thì ánh mắt sáng lên rồi đồng loạt vuốt râu trầm ngâm. Sư phụ tiếp tục uống nốt chén rượu, “khà” một tiếng rồi mới ngẩng lên vẻ dương dương tự đắc nhìn mấy cụ kia. Một cụ đưa tay vẽ lên không một vòng rồi lên tiếng:

- Ta xem thằng nhỏ có thiên phú về vận mệnh, ở dưới vòng tay ngươi chỉ có phí hoài, chi bằng…

- Ta nhổ! Tên Trai “già” ngươi nghĩ mình là ai a. Theo ngươi mới là lãng phí. Khà khà…

Văn Lục vội nhích gần hơn với sư phụ sau đó mới thì thầm:

- Sư phụ! Sao lại gọi là “trai già” a?

Sư phụ và mấy lão phá lên cười, chỉ có mỗi vị được gọi là “trai già” kia thoáng đỏ mặt, trừng mắt với sư phụ của Văn Lục.

- Con sâu rượu kia, “Côn Sơn Tửu” sau này đừng có mong ta bố thí!

- A! không nói chuyện này nữa, khà khà… Văn Lục, lại ra mắt Ức Trai tiền bối!

Văn Lục thoáng sửng sốt vội cung tay nói:

- Ra mắt Ức Trai tiền bối!

- Con đừng nhìn hắn giống “trai già” mà coi nhẹ, thuật pháp hắn tu là vận mệnh pháp thâm sâu khó lường, sau “Lệ Chi Viên” án, hắn được Long Quân Thiên Đế chỉ điểm tu luyện một thân thuật pháp cao thâm… gần bằng ta, khà khà.

- Sâu rượu kia, có tin ta làm ngươi sặc rượu chết? Ai gần bằng ngươi chứ?

Sư phụ của Văn Lục chỉ cười cười rồi đưa tay về phía người ngồi bên phải Ức Trai tiền bối:

- Quý Đôn tiền bối, một thân thuật pháp kỳ dị, thuật pháp của lão là “tính thuật”.

- Ra mắt Quý Đôn tiền bối. nguồn

Sư phụ của Văn Lục lần lượt giới thiệu các cụ ngồi cùng bàn, giới thiệu tới ai thì tim Văn Lục cũng giật lên thon thót. Toàn nhân vật “phong vân” một thời a.

Ức Trai tiền bối, tên thật Nguyễn Trãi, một đại công thần phò tá vua Lê Lợi. Sau vụ án Lệ Chi Viên cả nhà bị tru di tam tộc, Long Quân Thiên Đế cử người xuống đưa linh hồn lên Văn Lang Thiên tự mình chỉ điểm đường lối tu luyện. Thuật pháp của Ức Trai tiền bối là vận mệnh, nghĩa là có thể tính toán vận mệnh của người khác và đỉnh cao của thuật pháp “xắp xếp” vận mệnh của người khác. Thử nghĩ xem, dù cho cụ không đánh được người đó nhưng đưa người đó vào những tình huống cửu tử nhất sinh năm này qua năm khác cũng chẳng kém chết là bao nhiêu.

Quý Đôn tiền bối làm quan trong thời Hậu Lê, được người người ngưỡng vọng. Sau khi được đưa lên Văn Lang Thiên, Quý Đôn tiền bối tu luyện tính thuật, một thuật phụ trợ, nói nôm na là cái tính thế giới của cụ có chức năng giống cái máy tính ngày nay.

Giao tiền bối khi thức tỉnh thủy thế giới đã nghe lời thầy Chu Văn An “lấy mực làm mưa” cứu dân làng khỏi hạn hán. Khi bị sét hồn lìa khỏi xác Giao tiên bối được cứu về Văn Lang Thiên và tu luyện một thân thủy thuật cường đại.

Tuệ Tĩnh tiền bối là người mặc áo phật ngồi bên cạnh sư phụ của Văn Lục. Tiền bối là người mở đầu nền y dược cổ truyền và được người đời tôn là vị thánh thuốc của Việt Nam. Sau khi bị “cống” sang nước Minh và bị hại, vì những cống hiến lớn lao, Long Quân Thiên Đế đã triệu linh hồn của tiền bối về và truyền ộc thuật. Tuệ Tĩnh tiền bối tới nay một thân y thuật tuyệt đỉnh. Viên thuốc mà sư phụ Văn Lục đưa cho tên là Triều Thủy đan và nó cũng là do Tuệ Tĩnh tiền bối luyện thành.

Khi sư phụ Văn Lục giới thiệu tới Tuệ Tĩnh tiền bối thì Tuệ Tĩnh đại sư liền đứng dậy đi lại gần Văn Lục và nhìn Văn Lục thật lâu. Sau đó lại lắc lắc đầu lầm bẩm: “chưa tới, chưa tới a…”.

- Cậu nhỏ, sau khi "Mầm Thế Giới" của cậu tiến hóa hãy tới gặp bần tăng được chứ?

Văn Lục vội vàng gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: “Không tới có mà dại a. Gặp thần y kiểu gì cũng có lợi, khà khà…”.

Tới sẩm tối sư phụ và Văn Lục rời khỏi quán rượu, đi về phía đại ngàn Hoàng Liên Sơn. Chỉ thấy cụ già cầm tay Văn Lục rồi hình ảnh hai người bỗng nhiên biến mất. Cũng may là đang ở trong rừng chứ không người ta lại tưởng là ma quỷ gì đó.

Văn Lục chỉ cảm thấy gió thổi vù vù hai bên, cảnh vật kéo dài, chạy về phía sau. Khoảng ba mươi dây sau thì dừng lại, Văn Lục thấy trước mắt là một căn nhà trúc bên cạnh con suối. Bên trái căn nhà là một bãi đất rộng, xung quanh bãi đất có nhiều hòn đá màu đen lớn. Trên những hòn đá màu đen Văn Lục nhận ra có vẽ những nét ngang nét dọc kỳ quái. Trời tờ mờ tối nên Văn Lục có cảm giác mấy nét vẽ đó phát ra ánh sáng nhè nhẹ. Cụ già vuốt râu nói:

- Quanh đây trăm trượng được bố trí Tân Thiên trận để ngăn cách vụ khí núi rừng và động vật. Từ hôm nay con sẽ luyện thể thuật ở bãi đá đó.

- Lấy mấy viên đá đen đó là làm thành trận pháp sao sư phụ?

- Đá đen? Con thật là…Đó gọi là Văn Thạch, nó được lấy từ Văn Lang Thiên xuống đó. Văn có nghĩa là hình săm cũng có nghĩa là nét vẽ. Ở Hoàng Liên Sơn linh khí quy tụ, con tu luyện ở đây tốt hơn ở thành thị rất nhiều.

Văn Lục sờ sờ mấy tảng “đá đen”, cảm giác rất thân thiết. Bất chợt, tảng đá bùng lên ánh sáng, xung quanh tảng đá kết sắc cầu vồng. Văn Lục cảm thấy thân mình nặng trĩu như có ai kéo xuống đất. Bất chi bất giác, hai đầu gối Văn Lục dường như không chịu được trọng lượng của toàn thân, khụy xuống

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Hồn Thuật