Hồn Thuật

Chương 30: Mục tiêu


Hồn Thuật

Chương 30: Mục tiêu

Nguồn: tangthuvien

Ở bên dưới xuất hiện một lão già râu tóc bạc trắng, vào khoảng tám mươi tuổi. Tuy nhiên nhìn kỹ thì da dẻ săn chắc hồng hào, chẳng có vẻ gì là cụ lão cả, có trời mới biết hắn đã bao nhiêu tuổi rồi. Người tu thuật và tu chân không thể nhìn diện mạo mà đánh giá được. Lão già nọ quắc mắt nhìn tản ảnh của Văn Lục khinh thường. Đang tính bay đuổi theo thì một giọng nói vang lên:

- Nguyên anh kỳ sao? Ngươi kinh Đại Việt ta không có người?

Lão già nọ vừa giật mình thì xung quanh đã xuất hiện bốn bóng ảnh đứng bốn phía. Thì ra là bốn trưởng lão đang tĩnh tọa trong phủ Thiên Đức thì thấy khí lưu dao động mãnh liệt phía này. Bốn lão vừa thả linh thức ra thì đúng lúc nhìn thấy Văn Lục thoát chết trong gang tấc, tức thì giận giữ vụt ra quây lấy lão già nọ. Lão già tu chân râu tóc trợn ngược quát lên:

- Không liên quan gì tới các ngươi! Hắn giết cháu ta há ta lại không thế giết hắn báo thù. Các ngươi tự đánh mất thân phận đi bao che cho con “tép diu” đó sao?

Tản Phong trưởng lão trừng mắt lên với lão già:

- Ta không quản ngươi giết ai báo thù này nọ! Nhưng hễ động tới người Đại Việt thì nằm mơ đi! Ngươi chẳng phải đã đạt tới nguyên anh còn đi khi dễ đứa trẻ đó sao! Da mặt cũng thật dày a.

- Nhưng hắn giết cháu ta!

Lão già cũng không giám manh động. Mấy lão bất tử đang đứng vây ngoài này ai cũng có thực lực không kém hắn. Nhất là tu thuật có những thuật pháp kinh khủng thì bất cứ ai trong bốn người cũng đủ làm thịt hắn vài trăm lần. Tịnh Khương nữ trưởng lão nãy giờ đứng im bèn lên tiếng:

- Cháu ngươi là ai?

- Hắn…hắn…

Lão già lúng túng, không biết nói sao. Chẳng lẽ nói cháu hắn là một trong số những người bịt mặt hành thích hoàng thượng thời gian trước? Vậy chẳng phải tự đưa đầu vào rọ sao?

Lạc tiêu trưởng lão đứng phía đông cất tiếng:

- Không phải cháu của ngươi là bọn thích khách đấy chứ? Nếu vậy chỉ trách cháu ngươi bất tài. Thực lực mạnh mà để ột người mới tu thuật giết còn mặt mũi vì hắn mà lấy công đạo sao? Buồn cười…

- A! Cái bụng ta đang tức a! Phải đánh nhau mới hả giận được à! Không nên nói với cái tên vô lý thế này a.

Giàng A Lung trưởng lão định động thủ thì Tịnh Khương đại sư giơ tay ngăn lại:

- May mà Văn Lục chưa có vấn đề gì! Nếu không ta cũng phải thay cậu ấy lấy lại công đạo! Ngươi đi đi! Đừng có tìm làm khó Văn Lục, nếu không ta cũng không nhân nhượng ngươi đâu.

Lão già tu chân nọ “hừ” một tiếng rồi phất tay áo bay về hướng bắc. Văn Lục nếu nhìn thấy cảnh này chắc hộc máu. Nói thả là thả liền à, nhân từ với kẻ địch, luôn luôn thiệt mình.

Tại một vùng núi non trùng điệp gần tỉnh Thanh Hóa, bên cạnh một con suốt, Văn Lục đang thở dốc trên một hòn đá. Vân Nhi lo lắng thi triển thuật phụ trợ giúp hắn thanh tỉnh trở lại.

- Ca ca…chạy đi…

- Không hay!

Trong phạm vi linh thức Văn Lục thấy một luồng khí tức cực mạnh bắn về phía hắn tốc độ rất nhanh. Văn Lục cũng không kịp nghĩ nhiều bèn tụ khí cắp lấy Vân Nhi và Ngọc Thanh rồi bay vút về hướng nam.

“Uỳnh…”

Chỗ Văn Lục vừa đứng nổ tung, dưới làn khói bụi mù mịt là một cái hố rộng tới năm mươi mét, sâu tới hai mươi mét. Văn Lục biến sắc, không ngờ cái lão già lại giỏi truy tung đến vậy. Lúc đầu bay một quãng xa Văn Lục không thấy lão đuổi theo tưởng rằng lão không đuổi theo nữa nên dừng lại. Không ngờ chưa nghỉ được bao lâu, tiếng Vi Nhi lại yếu ớt vang lên đánh động hắn.

Lão già cũng ngạc nhiên không thôi, lão rất tự tin với việc ẩn tàng khí tức của mình. Dự định một kích tất sát, không ngờ cái tên “tép diu” kia dường như có khả năng tiên đoán mà thoát khỏi chưởng của lão. Lão “hừ” lạnh một tiếng rồi nhảy lên bay vụt theo hướng Văn Lục vừa chạy trốn.

Càng đuổi lão càng giật mình, tốc độ của tên tiểu từ này càng ngày càng nhanh. Đến thời điểm này đã vượt qua tốc độ của lão. Tăng hết tốc độ, tàn ảnh lão già vụt lên rồi biến mất tận phía chân trời. Nhưng sau hai phút lão cũng kinh hoảng. Tốc độ của “tép diu” giờ đã gấp đôi hắn. Lúc này hắn chỉ còn cách dựa vào công pháp truy tung của tu chân mà lần theo dấu vết.

Bay tới gần dãy núi ngăn cách miền trung Đại Việt với Lào ngày nay gọi là dãy trường sơn thì lão mất hẳn khí tức của Văn Lục.

Dưới một gốc cây cổ thụ, Văn Lục dùng Vụ Ẩn che dấu cả ba người. Vân Nhi và Ngọc Thanh ngồi bên cạnh thấy Văn Lục thơ thẩn thì lo lắng hắn bị thương này nọ nên thi triển mọi thuật phụ trợ, cứu thương.

Một hồi lâu sau vẫn thấy hắn ngồi thẩn thơ như mất hồn, hai nàng càng thêm lo lắng, nước mắt vòng quanh.

Trong mầm thế giới Văn Lục đang nhẹ nhàng gạt chùm tóc xõa trước mặt Vi Nhi:

- Văn Lục ca ca… Vi Nhi buồn ngủ lắm!

Văn Lục vội vàng ôm lấy cô bé hỏi luôn miệng:

- Muội không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không? Có đau ở đâu không?

Vi Nhi yếu ớt đưa cánh tay lên, dịu dàng xoa mặt Văn Lục nói:

- Vi Nhi không sao … Chỉ ngủ dậy là khỏe à!

Văn Lục hoảng hốt ôm ghì lấy cô bé:

- Không được, muội phải ở lại với ta … ta muốn muội khỏe … không…không muốn như thế này đâu!

- Ca ca ngốc… Muội chỉ ngủ thôi mà! Hằng ngày ca ca nhớ tới Vi Nhi thật nhiều thì Vi Nhi sẽ mau tỉnh … lại …

Nói xong Vi Nhi dúi dúi khuôn mặt nhợt nhạt vào lồng ngực Văn Lục mà ngủ ngon lành.

Nhìn dáng vẻ yếu ớt của Vi Nhi, Văn Lục tự nhiên nhói đau trong lòng. Vân Nhi và Ngọc Thanh đang ngồi quan sát Văn Lục thì bỗng nhiên thấy hắn đổ lệ, nhạt nhòa hai mắt.

Khi người ta còn thứ gì đó, người ta không biết quý trọng, đến khi biết mình có thể mất đi thứ đó, người ta mới biết vị trí của nó như thế nào trong lòng mình.

Văn Lục ẵm Vi Nhi vào căn nhà trúc, đặt cô bé lên chiếc giường nhỏ rồi lấy mềm đắp cho cô bé. Hắn cúi xuống hôn lên chán Vi Nhi rồi thoát linh hồn ra khỏi "Mầm Thế Giới". Văn Lục biết cái Vụ Ẩn của mình chỉ che được những người hơn mình hai cấp trở xuống thôi, tương đương với che mắt được kết đan kỳ của tu chân trung quốc bây giờ. Đối với lão đạt tới nguyên anh kỳ này thì chỉ ẩn nấp trong chốc lát mà thôi.

- Ha ha! Mấy con tép diu kia! Tưởng che mắt được lão phu sao?

Đúng như Văn Lục dự tính, linh hồn vừa trở lại xác thì tiếng lão già đã vang lên từ xa. Nếu so đẳng cấp thì Văn Lục đẳng cấp ngang với trúc cơ kỳ của tu chân. Tuy nhiên nếu gặp kết đan kỳ hắn cũng có tự tin giết chết. Kết đan kỳ linh hồn cũng chỉ mạnh mẽ bằng linh hồn của Văn Lục mà thôi, nếu hắn dùng hôn mê thuật thì kết đan cũng nắm chắc cái chết. Tuy nhiên gặp mấy lão nguyên anh này Văn Lục không chút tự tin nào có thể hôn mê lão. Hơn nữa sức mạnh của kết đan và nguyên anh là không cùng một đẳng cấp, cứ nhìn cái hố mà lão già tu chân này tiện tay phất ra thì cũng đủ để biết.

Tiếng của lão vừa vang lên, bóng ảnh đã tiếp cận gốc đại thụ nơi ba người Văn Lục đang đứng. Lần này Văn Lục cũng không có bay đi, hai mắt hắn đỏ lên:

- Ta liều mạng với ngươi!

Nói rồi hắn vung đao lên dốc toàn lực bổ tới phía tàn ảnh. Lão già khinh thường phất tay, chưởng ảnh hình thành một con rồng Trung Hoa dài hơn ba mươi mét, giương nanh múa vuốt gầm gầm lao tới. Quá kinh khủng.

Văn Lục cũng tuyệt vọng phát hiện ra sức của mình so với đối thủ không đáng một phần mười.

“Ầm…ầm…”

Tro bụi tan đi cả Văn Lục và lão già đều sửng sốt. Văn Lục phun ra một ngụm máu gắng gượng đứng dậy. Tưởng mình đã đi “trầu trời” rồi vậy mà chỉ thấy mình bị thổi bay lên ngã xuống hơn mười mét phía sau, Văn Lục ngạc nhiên nhìn về phía đối thủ.

Lão già cũng đang ngẩn ngơ…”Không thể nào! Hắn cư nhiên chỉ bị thương nhẹ, cái quái quỷ gì vậy? Tà môn…quá tà môn…”

Cả hai đang ngẩn ngơ thì một giọng nói từ xa vang tới:

- Hừm!

Tiếng nói vừa dứt thì một bóng người màu trắng đã đứng giữa Văn Lục và lão già. Người mặc bộ đồ trắng quay lại trừng mắt với Văn Lục. truyện copy từ

- Tiểu tử! Xem ra ngươi vẫn chưa biết, ngươi tu thuật để làm gì hả?

Văn Lục cúi thấp đầu, người tới không ngờ là Bồn Quan trưởng lão. Chẳng phải trưởng lão ở chỗ Kế Nguyên tướng quân sao? Hóa ra khi lão già tu chân kia dùng sức mạnh đánh lén Văn Lục Bồn Quan trưởng lão cũng phát hiện ra vội chạy tới. Tới nơi thấy bốn vị kia thả lão già tu chân này đi, Bồn Quan trưởng lão lắc đầu, không thể nào tin cái lão già tu chân này lại “ngoan ngoãn” mà về Trung Nguyên. Y như rằng lão già tu chân nọ bay một vòng lớn xuống phía đông sau đó vòng qua kinh vùng biển đuổi theo Văn Lục. Chính vì vậy trưởng lão mới kịp thời “vớt” về cho Văn Lục một cái mạng. Bồn Quan trưởng lão lạnh lùng nhìn Văn Lục:

- Ngươi không những không xác định được mục tiêu tu thuật của ngươi, mà hôm nay ngươi còn hành động như một tên ngu ngốc. Ngươi hại mình thì thôi còn kéo theo hai tiểu cô nương làm gì! Đầu ngươi là đầu heo hả…

“Đúng rồi! Trưởng lão nói đúng. Ta thực sự ngu ngốc, ta tưởng học được chút bản lãnh là không coi ai ra gì! Ta cũng không xác định học tu thuật để làm gì! Ta thật sự là ngu ngốc…”

Văn Lục cúi đầu trầm tư. Một lời tỉnh người:

“Ở thế giới tu thuật, tu chân này, nắm tay lớn mới là lão đại. Nếu không có sức mạnh ngay cả người thân, ngay cả Vi Nhi cũng không thể bảo vệ được. Còn làm nàng bất chấp tổn hao nguyên thần để cảnh báo. Ta thật sự ngu ngốc mà”.

Văn Lục khụy xuống quỳ trên mặt đất. Cái nguyên lý đơn giản vậy, đã đọc trong bao nhiêu tiểu thuyết vậy mà hắn lại quên đi. Cái sức mạnh nhỏ nhoi đã làm hắn chìm đắm trong “tự đắc” mà quên mất mục tiêu tu luyện của mình. Còn suýt hại cả những người bên cạnh.

Thực ra thì Văn Lục cũng rất chăm chỉ tu luyện. Chỉ là trước đây hắn luôn mơ mộng hão huyền về một anh hùng đỉnh thiên lập địa như trong các tiểu thuyết mà thôi. Nhưng Bồn Quan đã cho hắn thấy, sức mạnh là để bảo vệ người thân, bảo vệ người yêu của mình. Không phải dùng sức mạnh đem ra thỏa mãn tính hiếu thắng của bản thân.

Vân Nhi và Ngọc Thanh thấy Văn Lục quỳ rạp trên đất, thân hình run rẩy thì lo lắng muốn ra đỡ hắn dậy. Bồn Quan trưởng lão trừng mắt với hai nàng ý muốn nói “để hắn tự đứng dậy, nếu hắn không đứng dậy được thì không cần phải đi trên con đường tu thuật pháp nữa”. Bỗng nhiên:

- Hừ! Còn muốn chạy?

Bồn quan trưởng lão cười lạnh, trong tay xuất hiện một chiếc quạt, phất về tàn ảnh đang vọt về phía bắc.

Hóa ra là lão già tu chân vừa nãy thấy Bồn Quan trưởng lão thình lình xuất hiện thì sợ run, không dám hành động gì. Nhưng vừa thấy tình hình “lơi” ra bèn gấp rút chạy trốn. Nhưng mà hắn quên mất khi tới đây Bồn Quan đã vọt đến với tốc độ kinh khủng … gấp ba lần tốc độ của hắn. Thuật pháp mà Bồn Quan trưởng lão tu là…phong thuật.

Chỉ thấy lão già tu chân nọ đang chạy bỗng nhiên thân thể chia làm ba, rời rạc theo quán tính bắn về phía trước. Nếu có ai nhìn kỹ thì khúc đan điền của lão già nọ cũng có một hình người nhỏ xíu ở bên trong cũng bị cắt ra làm hai. Một “phất” quạt, nguyên anh cũng bị cắt đôi…quá kinh khủng.

Vân Nhi và Ngọc Thanh đứng nhìn cũng không tự chủ được mà lấy tay che cái miệng nhỏ nhắn đang há hốc của mình.

Người tu chân Trung Nguyên có câu: Nếu cùng đẳng cấp với tu thuật của Đại Việt thì tốt nhất ngươi đừng có đánh với hắn.

Sức mạnh là ngang nhau nhưng khi được người tu thuật sử dụng thì sức mạnh đó thành cực kỳ quỷ dị, muôn hình vạn trạng, chẳng biết lối nào mà lần. Giống như Bồn quan trưởng lão sử dụng phong thuật lại gây ra hiện tượng xé đôi không gian ra một kẽ nhỏ cắt đứt thân thể đối phương. Nhưng mà cái vụ xé không gian ở đẳng cấp thấp này hình như chỉ có các ma pháp sư không gian mới làm được thì phải. Nếu tính ra thì chỉ người đạt tới đẳng cấp bụt, hoặc tiên của tu chân mới “tùy tiện” dùng sức mạnh phá vỡ không gian được. Tuy nhiên người tu phong thuật tới đẳng cấp của Bồn Quan trưởng lão hiện giờ cũng đã làm ra việc đó được rồi.

Một hồi lâu sau, Văn Lục từ từ đứng dậy. Cả ba người đang đứng nhìn cũng phát hiện ra ánh mắt Văn Lục có thêm một điều gì đó. Giống như là kiên định…đúng vậy…đó là sự kiên định, sự chín chắn.

Vân Nhi và Ngọc Thanh đang nghĩ hắn sẽ trở nên lạnh lùng như mấy lão già bất tử thì bỗng nhiên nghe hắn reo lên:

- A! Vân Nhi, Ngọc Thanh mau mau lại đây! Xem lão già có mang đồ gì tốt không? Có lợi mà không chiếm là…ngu ngốc…khà khà…

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Hồn Thuật