Hoa Vũ Anh Hùng Truyện

Chương 2: Khảo hạch nhập môn


Trung tâm thành Hải Bình là phủ thành chủ, ngay cạnh phủ thành chủ có một quảng trường rất rộng lớn, đây là nơi Nhất Niệm phái tuyển môn đồ. Giữa quảng trường dựng một bình đài khá rộng, trên đấy đặt ba cây cột bằng đá. Trước bình đài có một lối đi nhỏ, ba người đàn ông trung niên phục sức giống nhau đang đứng chặn trước lối đi. Họ chính là đệ tử Nhất Niệm phái phụ trách tuyển môn đồ ở thành Hải Bình. Lúc này, quảng trường đã trở nên đông nghìn nghịt, rất nhiều thanh thiếu niên đang háo hức xếp hàng, mong ngóng bản thân sẽ được Nhất Niệm phái thu nhận.

Quy tắc tuyển nhận của Nhất Niệm phái rất đơn giản, họ tuyển những đệ tử trẻ tuổi có tiềm lực tu tiên. Phàm là những người dưới mười lăm tuổi, tư chất tứ tinh trở lên là sẽ được thu nhận. Nếu là thiếu niên từ mười lăm đến hai mươi tuổi thì cần phải tu luyện công pháp cơ sở Huyền Môn Chân Niệm Quyết đến tầng thứ hai trở lên, tương đương với tu vi Khai Linh trung kỳ. Nếu là thanh niên từ hai mươi đến hai mươi lăm tuổi thì cần phải tu luyện Huyền Môn Chân Niệm Quyết đến tầng thứ ba, tương đương với tu vi Khai Linh hậu kỳ mới được thu nhận. Còn nếu đã quá hai mươi lăm tuổi thì Nhất Niệm phái sẽ không khinh suất thu nhận, trừ phi được tiến cử đặc biệt.

Tô Tử Phàm và Ninh Tiểu Hắc được lão nhân dẫn đến quảng trường trung tâm, rồi theo dòng người xếp hàng. Phía trên bình đài cũng đã có những thiếu niên đầu tiên bước lên khảo hạch. Một cô bé nhỏ nhắn xinh xắn bước lên, đặt tay vào cột đá thứ nhất, cột đá thứ nhất lập tức lóe lên bảy điểm sáng. Sau đó cô bé đặt tay lên cột đá thứ hai, lần này cột đá lóe lên mười điểm sáng, rồi cô bé đặt tay cột đá thứ ba, nhưng cột đá này chỉ lóe lên một điểm sáng. Thì ra, ba cột đá trên đài dùng để kiểm tra tư chất, tuổi tác, tu vi. Lúc này từ phía sau bình đài vang lên một giọng nói ồm ồm: “Hà Nhất Linh, mười tuổi, tư chất thất tinh, tu vi Khai Linh sơ kỳ. Hợp cách!”

Cô bé nghe vậy mừng rỡ bước xuống đài, một người đàn ông mang phục sức Nhất Niệm phái dẫn cô bé Hà Nhất Linh đi vào phủ thành chủ. Những thanh thiếu niên khác nhìn cô bé với vẻ đầy hâm mộ.

Tiếp tục lại có những thanh thiếu niên khác bước lên đài khảo hạch, có người thành công, nhưng cũng có người thất bại.

“Diêu Chính Quang, mười sáu tuổi, tư chất ngũ tinh, tu vi Khai Linh trung kỳ. Hợp cách!”

“Lữ Thái, mười một tuổi, tư chất tam tinh. Không hợp cách!”

Cậu bé tên Lữ Thái buồn bã bước xuống đài với vẻ thất vọng, nhưng chẳng mấy ai quan tâm, trong một cuộc khảo hạch thì có người hợp cách, có người không hợp cách cũng là chuyện bình thường. Đám thanh thiếu niên vẫn cứ theo quy củ bước lên đài khảo hạch.

“Thượng Quan Bích, mười ba tuổi, tư chất tứ tinh, tu vi Khai Linh sơ kỳ. Hợp cách!”

“Vương Khắc Lâm, mười bảy tuổi, tư chất tứ tinh, tu vi Khai Linh sơ kỳ. Không hợp cách.”

Hàng loạt thiếu niên, thiếu nữ đã bước lên đài khảo hạch, có người hợp cách, có người không hợp cách. Cuối cùng cũng đến lượt của hai người Tô Tử Phàm lên đài. Tô Tử Phàm giao lệnh bài cho người phụ trách tuyển trạch của Nhất Niệm phái, sau khi được thông qua thì hắn bước lên đài. Hắn gạt bỏ đi những hồi hộp trong lòng, thầm nghĩ gia gia đã từng nói hắn dư tư cách nên hắn tuyệt đối tin tưởng mình sẽ thông qua cửa này. Quả nhiên, khi hắn đặt tay lên cột đá thứ nhất thì cột đá này lóe lên năm điểm sáng, đây là tư chất ngũ tinh. Tử Phàm mừng rỡ, xem ra tư chất của bản thân không phải là đỉnh giai, nhưng cũng là trung giai, đủ để thông qua cửa này rồi. Tiếp theo, hắn đặt tay lên cột đá thứ hai, cột đá lóe lên mười tám điểm sáng, biểu thị năm nay hắn đã mười tám tuổi. Nhưng hắn không lo lắng mà tiếp tục đặt tay lên cột đá thứ ba, cột đá này lập tức lóe lên chín điểm sáng. Người bên dưới đài thấy thế thì ồ lên một lượt, bắt đầu có người xì xào bàn tán.

“Kẻ này là ai, sao tuổi còn trẻ mà tu vi cao vậy. Chín điểm sáng tương đương với tu vi Khai Linh đỉnh phong, chỉ kém Huyền Linh cảnh một bước nhỏ.”

“Nhất định hắn là con em đại gia tộc nào đó, lợi dụng đan dược cưỡng ép tăng tiến tu vi.”

“Te xem cũng chưa chắc, nếu quá mười lăm tuổi mà muốn vào Nhất Niệm phái thì chỉ cần tu vi Khai Linh trung kỳ là được rồi, hà cớ gì phải tăng tu vi lên đến Khai Linh đỉnh phong.”

“Hừ, chuyện trong đại gia tộc chúng ta làm sao mà biết được. Ngươi không thấy hắn ta chỉ có tư chất ngũ tinh thôi à. Nếu có tư chất cửu tinh thì ta còn tin tưởng, nhưng tư chất ngũ tinh mà đòi tu luyện đến Khai Linh đỉnh phong năm mười tám tuổi thì ta tuyệt đối không tin.”

“Phải phải, nhất định là hắn dùng đan dược cưỡng ép tăng tu vi rồi. Phía sau còn mấy vòng khảo hạch khác, nhất định hắn sẽ không thông qua.”

Tô Tử Phàm ở trên đài loáng thoáng nghe thấy những lời bình luận của đám người bên dưới, nhưng hắn không hề quan tâm. Đúng là hắn đã từng dùng một số đan dược mà gia gia đưa tặng, nhưng hắn chưa bao giờ lạm dụng, tu vi của hắn cao nhưng cơ sở lại cực kỳ vững chắc, nên hắn không hề lo lắng. Lúc này, phía sau bình đài vang lên một giọng nói ồm ồm: “Tô Tử Phàm, mười tám tuổi, tư chất ngũ tinh, tu vi Khai Linh đỉnh phong. Hợp cách!”

Tô Tử Phàm bước xuống đài, đi theo đệ tử tiếp dẫn bước vào phủ thành chủ. Sau đó, đến lượt Ninh Tiểu Hắc bước lên đài. Mọi thứ vốn chẳng có gì cho đến khi hắn đặt tay lên cột đá thứ ba, cột đá lóe lên tới chín điểm sáng. Đám người bên dưới lần này xôn xao lớn hơn hẳn.

“Ta kháo, lại là Khai Linh đỉnh phong, ở đâu ra lắm Khai Linh đỉnh phong vậy.”

“Việc lạ mọi năm đều có, năm nay lại đặc biệt nhiều. Mới rồi đã có hai đợt thiên tượng khủng bố, nay lại thấy hai thiếu niên liên tiếp có tu vi khác người.”

“Không lẽ lại là con cháu đại gia tộc nào đó!”

Nhưng cũng như Tô Tử Phàm, Ninh Tiểu Hắc dửng dưng với những lời xôn xao bên dưới, chỉ nghe giọng ồm ồm sau bình đài lần nữa vang lên: “Ninh Tiểu Hắc, mười bảy tuổi, tư chất ngũ tinh, tu vi Khai Linh đỉnh phong. Hợp cách!”

Ninh Tiểu Hắc bình thản bước xuống, rồi theo đệ tử tiếp dẫn đi vào phủ thành chủ. Trong phủ thành chủ, những thanh thiếu niên hợp cách được tập hợp trong một đại sảnh rộng lớn. Đợi hết nửa ngày, bên ngoài mới tiến hành khảo hạch xong, có tất cả hơn tám trăm người ứng tuyển nhưng chỉ có hơn ba trăm người thông qua được khảo hạch. Nhưng những người này vẫn chưa chính thức được gia nhập Nhất Niệm phái, nghe nói còn phải thông qua một đợt khảo hạch nữa. Lần này, đệ tử tiếp dẫn đưa từng nhóm mười người đi lên một tòa tháp, sau một lúc thì nhóm mười người thanh thiếu niên đi ra, nhưng lần này họ đã mang theo phục sức của Nhất Niệm phái, xem ra họ đã chính thức được thu nhận. Tiếp theo, từng nhóm mười người được đưa lên tháp, có người đi ra thì trở thành đệ tử chính thức, nhưng có người thì thất vọng ủ rũ ra về. Cuối cùng, cũng đến lượt Tô Tử Phàm và Ninh Tiểu Hắc, hai người cùng trong một nhóm, cùng bước lên tháp cao. Đi hết không biết bao nhiêu bậc thang, cuối cùng nhóm người dừng lại trước một căn phòng nhỏ. Trong căn phòng chỉ có một người trung niên tuổi chừng bốn mười, thần thái uy nghiêm, trước mặt người trung niên có mười cái bồ đoàn trống. Mười thiếu niên ngồi xuống bồ đoàn của riêng mình, chỉ thấy trung niên nhắm mắt trầm tư một lúc rồi mở mắt ra, hơi thâm ý nhìn về phía Tử Phàm và Tiểu Hắc rồi trầm giọng nói: “Căn cơ rất tốt. Bây giờ các ngươi hãy nhìn vào mắt ta.”

Mười thiếu niên không tự chủ được đều hướng vào mắt người trung niên. Tiểu Hắc sau khi nhìn vào đôi mắt y thì đầu bỗng oanh lên một phát, thần trí mơ hồ. Lại nghe giọng người trung niên hỏi: “Ngươi tên là gì?”

Tiểu Hắc đáp: “Ninh Tiểu Hắc!”

“Ngươi đến từ đâu?”

“Nam Hải, đảo Thạch Xuyên.”

“Người bái làm môn hạ Nhất Niệm phái là vì điều gì?”

“Tu thành đại đạo, để có thực lực vì bá tánh trừ gian diệt bạo, trảm diệt yêu ma.”

Ngươi trung niên nghe đến đây thì lại liếc nhìn hai thiếu niên Tô Tử Phàm và Ninh Tiểu Hắc. Hai thiếu niên này có câu trả lời tương tự, khác biệt hẳn với những người khác. Y lại hỏi tiếp: “Người thân nhất của ngươi là ai? Xuất xứ từ đâu?”

Ninh Tiểu Hắc cùng Tô Tử Phàm đều trả lời giống nhau: “Gia gia Ninh Hồng, không rõ xuất xứ.”

Người trung niên nhíu mày nhìn về hai thiếu niên đặc biệt này, trên mặt hiện chút do dự. Y có thể cảm nhận được cả hai rất chân thành muốn bái nhập Nhất Niệm phái, nhưng xuất xứ của bọn hắn lại không rõ ràng. Giả dụ vị gia gia Ninh Hồng này của bọn hắn muốn có ý đồ xấu với Nhất Niệm phái thì rất nguy hiểm, tuy bây giờ chưa lộ ra cho hai thiếu niên nhưng sau này có mưu đồ gì không thì y không dám xác định. Huống hồ từ tu vi của hai thiếu niên thì có thể biết được người gia gia Ninh Hồng này của bọn hắn rất không bình thường. Đang lúc do dự thì trong đầu người trung niên chợt vang lên một giọng nói già nua: “Thông qua!”

Người trung niên kinh hãi há hốc mồm, vì thân phận người vừa truyền âm trong Nhất Niệm phái là cực kỳ cao, nhưng không ngờ người đó lại truyền âm cho hắn thu nhận hai thiếu niên này. Y nhìn thật kỹ hai thiếu niên một lúc, rồi thu hồi bí thuật. Mười thiếu niên lúc này đều tỉnh dậy, lại nghe người trung niên thông báo: “Tất cả các ngươi đều thông qua, từ nay chính thức là đệ tử ngoại môn của Nhất Niệm phái.”

Mười thiếu niên nghe vậy thì vô cùng mừng rỡ, không ngờ có thể thông qua đơn giản như vậy. Đệ tử tiếp dẫn lại đưa nhóm mười thiếu niên bước xuống lầu dưới, một đệ tử tiếp dẫn đưa cho mỗi thiếu niên một chiếc túi nhỏ, nói: “Đây là túi trữ vật của các ngươi, trong đó có một trăm hạ phẩm linh thạch, một thanh pháp khí hạ phẩm cùng lệnh bài thân phận và phục sức của Nhất Niệm phái. Hiện tại các ngươi có thể mặc phục sức của bản phái.”

Mười thiếu niên vui vẻ tiếp nhận túi trữ vật, sau đó đi vào phòng riêng thay trang phục mới. Khi đi ra lại nghe đệ tử tiếp dẫn nói: “Bây giờ các ngươi đã trở thành đệ tử ngoại môn, ta sẽ giảng giải đôi chút về Nhất Niệm phái.

Nhất Niệm phái là một trong hai mươi sáu đại môn phái của đại lục Lăng Thiên, trong các đại môn phái thì phái ta cũng là môn phái đứng đầu. Nếu tính cả ba đại thánh địa thì Nhất Niệm phái chúng ta là môn phái mạnh thứ tư trong thiên hạ. Nhất Niệm phái thành lập từ gần năm vạn năm trước, do Vũ Thiên tổ sư sáng lập. Công pháp cơ sở của phái ta là Huyền Môn Chân Niệm Quyết, cũng do chính tay Vũ Thiên tổ sư sáng chế. Dựa vào cơ sở công pháp này, Nhất Niệm phái ta có một hệ thống các cấp bậc tu luyện riêng biệt. Đầu tiên là Khai Linh cảnh, sau đó là Huyền Linh cảnh, Thần Linh cảnh, Hư Nguyên cảnh, Diệu Nguyên cảnh, Thiên Nguyên cảnh, về phần cảnh giới trên Thiên Nguyên thì vẫn là điều bí ẩn, cấp bậc như ta cũng không biết được. Mỗi thế hệ đệ tử của Nhất Niệm phái kéo dài một ngàn năm, tới đời chúng ta là đời thứ bốn mươi chín. Các ngươi là những đệ tử thuộc hàng kế cuối của đời thứ bốn chín, chỉ sáu mươi năm nữa là sẽ đến đời thứ năm mươi.

Trong Nhất Niệm phái chia làm bốn loại đệ tử gồm: đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn, đệ tử chân truyền, đệ tử hạch tâm. Đệ tử ngoại môn là những đệ tử có tu vi dưới Thần Linh cảnh. Đệ tử nội môn là đệ tử có tu vi từ Thần Linh cảnh trở lên. Đệ tử chân truyền là các đệ tử được các trưởng lão bản phái thu nhận làm đệ tử chân truyền. Đệ tử hạch tâm là đệ tử có tu vi Diệu Nguyên cảnh, được môn phái dốc sức bồi dưỡng để trở thành cao thủ Thiên Nguyên cảnh.

Riêng đệ tử ngoại môn lại được chia thành đệ tử ngoại môn cấp thấp và đệ tử ngoại môn cấp cao. Tu vi Huyền Linh cảnh là đệ tử hạch tâm cấp cao, còn dưới Huyền Linh cảnh là đệ tử hạch tâm cấp thấp. Các ngươi đã hiểu rõ cơ cấu của Nhất Niệm phái chưa?”

Một đệ tử tuổi chừng mười hai mười ba tò mò hỏi: “Xin hỏi sư huynh, sư huynh thuộc loại đệ tử nào?”

Vị đệ tử tiếp dẫn đáp: “Tu vi của ta là Huyền Linh cảnh trung kỳ, là đệ tử ngoại môn cấp cao.”

Một vài đệ tử hâm mộ nhìn vị đệ tử tiếp dẫn với vẻ hâm mộ, nhưng cũng có vài người tỏ vẻ khinh thường. Vị đệ tử tiếp dẫn thầm than một tiếng, mấy tên nhóc này cũng kém không chế cảm xúc quá đi, nhưng y cũng không chấp nhặt đám người trẻ tuổi này. Sau đó, y dẫn đám đệ tử mới rời khỏi tháp, thu xếp chỗ ở tạm thời cho mọi người. Đám đệ tử mới được phép đi ra ngoài thu xếp sự vụ, ba ngày sau phải tập trung đầy đủ ở phủ thành chủ để được đưa vào sơn môn.

Tô Tử Phàm cùng Ninh Tiểu Hắc lập tức ra ngoài báo tin với lão nhân. Nhưng ngoài phủ thành chủ không thấy lão nhân đứng đấy. Bọn họ lại đi đến tìm căn nhà cổ xưa ở góc phố nọ, nhưng kỳ lạ là họ không thấy căn nhà cổ xưa đâu nữa. Tại vị trí căn nhà cổ, có một cửa hàng đan dược, hơn nữa cửa hàng đan dược này cũng không phải là mới khai trương. Hai thiếu niên đứng giữa phố ngơ ngác, bọn họ biết gia gia của bọn họ là một người thần bí, tu vi sâu không lường được, nhưng không biết vì sao gia gia lại thích ẩn dật đến thế. Đúng lúc này, trong đầu hai thiếu niên vang lên giọng nói của lão nhân: “Không phải tìm ta, từ nay các ngươi đã trở thành đệ tử của Nhất Niệm phái, không cần phải đi theo ta nữa.

Những gì ta truyền thụ cho các ngươi cơ bản chỉ có thế, phần còn lại của tiên lộ phải xem tự thân các ngươi vùng vẫy. Nếu một ngày các ngươi đột phá Thiên Nguyên cảnh thì sẽ có cơ hội gặp lại ta.

Trước khi đi, ta chỉ nhắc nhở các ngươi một câu: “Tu tiên giới hiểm ác, kẻ lừa người gạt khắp nơi nơi, hành tẩu thiên hạ không được đánh mất bản tâm.”

Hy vọng các ngươi nhớ lấy câu này, mong rằng sau một ngàn năm, ta sẽ được gặp lại các ngươi.”

Giọng nói vang vọng bên tai hai thiếu niên, rồi từ từ biến mất. Hai thiếu niên đứng thất thần, rồi ôm quyền hướng đến vị trí căn nhà cổ xưa từng tồn tại. Hai người vốn dĩ là hai đứa trẻ mồ côi, đưa lão nhân cưu mang. Lúc được lão nhân cứu về Tô Tử Phàm mới hai tuổi, còn Ninh Tiểu Hắc mới một tuổi. Tiểu Hắc lúc ấy chưa có nhiều nhận thức về cuộc sống, thậm chí không biết bản thân tên gì. Lão nhân mới đặt tên cho Tiểu Hắc theo họ của lão. Suốt mười sáu năm qua, lão nhân một mực nuôi nấng hai thiếu niên trưởng thành. Có thể với một tu tiên giả tu vi thông thiên thì việc nuôi nấng hai đứa trẻ chẳng phải việc to tát gì. Nhưng với Tử Phàm và Tiểu Hắc, đó là công ơn dưỡng dục không gì đền đáp nổi. Hôm nay, trước khi họ bước vào Nhất Niệm phái, lão nhân đã rời đi, để hai người phải tự thân tồn tại, họ biết tâm ý của lão, cũng biết chỉ có như vậy thì họ mới có thể chính thức trưởng thành, nhưng rời xa lão nhân đã nuôi nấng mình mười sáu năm khiến họ không nỡ.

Hai thiếu niên buồn bã trở lại phủ thành chủ, chuẩn bị cho ba hôm sau bước lên tu tiên giới thực thụ.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Hoa Vũ Anh Hùng Truyện