Hoa Phong Bạch Vân

Chương 10: Phong vân lưu thuỷ (3)


Phải nói sao về dung mạo của người này đây?

Ngũ quan tinh xảo như được khắc ra, từng đường nét góc cạnh đều thật hoàn mỹ, tựa như một tác phẩm nghệ thuật được ông trời tạo nên, thật đẹp đẽ và tinh mỹ.

Chính giữa mi tâm là ấn kí phức tạp tỏa ra ánh sáng màu bạc đẹp đẽ.

Mày kiếm như vẽ, không thô không ráp, cũng không quá mỏng, độ dài độ rộng vừa phải, độ cong của cặp lông mày hoàn mỹ. Mâu quang màu bạc lấp lánh ánh sáng lạnh, sâu bên trong đôi mắt tựa như mặt hồ không gợn sóng, tất cả đều là một mảnh tĩnh lặng, đạm mạc, lạnh nhạt mà thờ ơ, dường như không có thứ gì trên đời này có thể làm y chú ý đến. Sống mũi cao thẳng dài đẹp đẽ. Bạc môi mỏng màu hồng nhạt lán mịn mà sáng bóng.

Một đầu ngân phát tùy ý buột cố định bằng một cây trâm Bạch Ngọc, vài sợi tóc bay bay theo gió tạo ra cảm giác phiêu dật xuất trần khó tả nổi, lại càng làm nổi bậc làn da bạch ngọc trắng mịn, nhẵn nhụi của y.

Một thân ngân y có thêu hình đám mây, vạt áo rộng thùng thình theo gió bay bay. Rất có phong vị của tiên nhân, thánh khiết đến cực điểm.

Luồng ánh sáng màu bạc như có như không toả ra một vầng sáng đẹp bao quanh y, càng khiến y trông giống một vị thần không nhiễm chút bụi trần, tinh khiết là thế, đẹp đẽ là thế, thật khiến người khác khó có thể dời mắt, nhưng kì lạ lại không dấy lên một chút tạp niệm nào với y, lại càng không tự giác được càng lún sâu vào cảm giác si mê lưu luyến với y.

Y lăng không mà đứng, vạt áo bay bay tựa như một vị thần cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sanh trong thiên hạ. Vạn vật trong thiên địa tựa như tất cả đều ở trong lòng bàn tay của y. Tất cả như không tránh được số phận bị y nắm giữ và sắp đặt.

Cao cao tại thượng

Thượng giả trên cao

Bao hàm chúng sinh

Mình ta cô độc.

Hoa Lạc Tử Nguyệt có cảm giác như tim mình đập lỡ một nhịp. Cảm giác mà y mang lại cho nàng lúc này thật sự không biết phải nói làm sao?

Y tựa như một đóa thánh liên tinh khiết mà đẹp đẽ, không nhiễm chút bụi trần của thế gian. Mỹ một cách... không có từ ngữ nào có thể hình dung được vẻ đẹp của y.

Nhất thời Hoa Lạc Tử Nguyệt bị vẻ đẹp của y hấp dẫn ánh mắt, nhưng là sâu bên trong lại như có cảm giác khác, tưởng niệm, quen thuộc... đủ loại cảm xúc khiến nàng khó hiểu vô cùng. Đây là lần đầu tiên nàng thấy y, tại sao lại có cảm giác quen thuộc với y và với Ma Lãnh Hàn.

Mạc Thiên Kì và Tần Thiên Hạo trong lúc nhất thời cũng bị vẻ đẹp của y mê hoặc, nhưng là nhiều năm huấn luyện đã khiến cho định lực của hai người ổn định, chỉ chốc lát sau liền hồi phục lại tinh thần. Quay lại nhìn thấy nàng ngắm nhìn nam nhân khác, tư vị thật khó nói, có lẽ là ghen tỵ, ghen tỵ người khác có thể khiến nàng nhìn y một cách si mê như vậy.

Lãnh Vân Tâm ngây ngốc nhìn ngân y nam tử một lúc lâu, mãi mới hồi phục lại tinh thần, lúc này mới nhận thấy Hắc Ngạn Hộ Pháp đã bị đánh bay từ lâu, ngay lập tức hành lễ nói.

” Đệ tử Lãnh Vân Tâm tham kiến Chưởng môn. “

Hoa Lạc Tử Nguyệt nghe Lãnh Vân Tâm nói liền hiểu được thân phận của người tới là gì. Hóa ra ngân y nam tử chính là Lưu Thuỷ Thiên Hoàng trong truyền thuyết. Xem ra trong lần đại hội bái sư lần tới nàng phải bái vị Lưu Thuỷ Thiên Hoàng này làm sư phụ mới được.

Phong Vân Lưu Thuỷ nghe Lãnh Vân Tâm nói vậy thì phất tay một cái khẽ ừm, ý bảo y đứng dậy.

Lãnh Vân Tâm đáp lời một tiếng liền đứng dậy đi đến bên cạnh ba người Hoa Lạc Tử Nguyệt.

Ma Lãnh Hàn từ nãy đến giờ vẫn không nói câu gì lúc này nở nụ cười lạnh nói.

” Lưu Thủy Thiên Hoàng thật sự là đã lâu rồi không gặp. “

Phong Vân Lưu Thuỷ nghe vậy nhàn nhạt nói. “ Đúng là đã lâu không gặp. Chỉ là chẳng hay lần này Ma Vương đại nhân chặn đường đệ tử của bản môn là có ý gì. “

” Làm sao có thể, bản Vương chỉ là nhất thời cảm thấy hứng thú nên mới muốn đến hỏi thăm mà thôi. “

” Hóa ra là vậy, thì ra chỉ là hiểu lầm. Nếu không có chuyện gì khác thì xin cáo từ. “ Phong Vân Lưu Thủy làm thủ thế như muốn rời đi.

” Sao lại đi nhanh như vậy, còn chưa nói chuyện gì nhiều mà. “ Ma Lãnh Hàn thấy Phong Vân Lưu Thuỷ có ý muốn đi liền mở miệng nói.

” Ma Vương còn có chuyện. “

” Chẳng hay Lưu Thủy Thiên Hoàng có thể cho bản Vương mượn Ty Thánh Ngọc Châu vài ngày không. Dù sao vật kia ở trong tay ngài cũng chẳng có ích gì chi bằng đưa cho bản Vương. “

Ty Thánh Ngọc Châu - một trong thập đại thần khí xuất hiện từ thời thượng cổ. Có tác dụng khởi tử hồi sinh, tiêu tai giải nạn, lại có ích cho việc phụ trợ tu luyện. là một thánh vật quý báu.

Một vật thánh khí quý báu như vậy, nếu rơi vào tay người khác sẽ thành đại họa, huống chi là để y có được. Mặc dù y rất tò mò không hiểu sao y lại muốn có được nó đến vậy nhưng y tuyệt đối không cho y có được nó.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Hoa Phong Bạch Vân