Hệ Thống Truy Phu

Chương 77


Vụ này chắc nhiều bạn biết rồi, nhưng t vẫn cứ để đây nhé, vì chú giải này hơi bị dài nên đành để lên đầu truyện, mọi ng có thể skip…

“Cơ hữu” là cách gọi bạn bè thân thiết trong nam giới. Cơ hữu có thể hiểu và dùng theo hai cách:

1. Đồng tính: trong tiếng anh, nam đồng tính là “gay”, đọc lên cùng âm với từ “cơ” (基) trong tiếng Quảng Đông. Cho nên trong tiếng Quảng Đông, “cơ lão” (基佬) nghĩa là gay, còn có “cảo cơ” (搞基) nghĩa là làm gay, từ “cơ hữu” theo nghĩa này là bạn gay, có thể là người yêu đồng tính hoặc bạn bè trong giới gay.

2. Chiến hữu, huynh đệ chí cốt, bạn bè thân thiết, bạn tốt, bạn từ thuở bé, bạn trên mạng, đồng đội ở ngoài đời hoặc trong game: đối với người trẻ tuổi thế hệ mới, “cơ hữu” cũng thường chỉ người bạn cùng phái mà mình rất hợp ý và thân thiết hoặc nhịp bước sinh hoạt cùng một tiết tấu.

Hóa ra, Vân Túc đã sớm có ân cứu mạng với Lang Kha.

Ngay từ hai mươi mốt năm trước, khi đó Vân Túc vẫn còn là một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, bình thường không có việc gì, Vân Túc sẽ ra ngoài ngao du lấy kinh nghiệm tu hành kiếm đạo, mà mỗi lần đi sẽ gặp được đống lớn chuyện, ví dụ như giết người đoạt bảo, ví dụ như tà ma tu tác quái, lại ví dụ như bí cảnh xuất thế, tóm lại nơi nào có y, sẽ không tránh được một vài sự cố ngoài ý muốn.

Mọi người đều đã biết, đó chính là bởi y là nhân vật chính! Tuy rằng cơ duyên rất nhiều, nhưng nguy hiểm gặp được cũng nhiều không đếm xuể, thời điểm gặp được nguy hiểm tuyệt có cơ duyên cực lớn chờ y.

Chuyện này tạm thời không nói tới, nói tới một lần này, Vân Túc vốn đang trên đường đi qua một môn phái nhỏ, lại phát hiện môn phái nhỏ kia đẳng cấp không hơn được ai, máu đã chảy thành sông, toàn bộ môn phái bị diệt môn, không còn ai sống sót, thi thể khắp nơi, mắt nhìn có thể thấy được nơi nơi đều là dấu vết tu sĩ đánh nhau và hài cốt của tu sĩ.

Không hề nghi ngờ, chuyện này, hoặc là cừu gia của một môn phái nào đó làm ra, hoặc là tà ma tu làm, dù sao cũng không liên quan gì tới Vân Túc, huống hồ y cũng không định quan tâm tới những chuyện linh tinh, vì thế quyết định không bận tâm tới những thứ bên ngoài, tiếp tục gấp rút lên đường.

Nhưng không ngờ, ngay lúc Vân Túc định đi, lại chợt thấy trong môn phái nhỏ này vang lên tiếng đánh nhau, liền không nhịn được hiếu kỳ mà dừng lại xem xét một chút.

Ngay trong nháy mắt này, tiếng đánh nhau dần to hơn, hai bóng dáng xuất hiện trong tầm mắt của Vân Túc, một là tà ma tu mang theo áo choàng đen, tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, một bóng dáng khác mặc một cái áo dài rách nát màu trắng, tu vi ở Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn.

Không hề nghi ngờ, tu sĩ mặc y phục màu trắng kia chính là Lang Kha, chẳng qua thực lực của hắn và tà ma tu chênh lệch khá xa, nên mỗi lần chỉ có thể chật vật đỡ công kích, không hề có chút lực nào đánh trả, hơn nữa toàn thân trên dưới nhìn chật vật không chịu nổi, vô cùng bẩn thỉu, y phục cũng đã thành giẻ rách, trên mặt cũng dính rất nhiều vết máu, nhưng cũng có thể mơ hồ nhận ra từ ngũ quan rằng đây là một thiếu niên phiên phiên.

Tuy rằng Lang Kha ứng phó hết sức mình, nhưng lấy tu vi còn chưa tới Kim Đan kỳ của hắn có thể sống sót dưới tay một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, hơn nữa còn có thể chống đỡ dược một khoảng thời gian dài, mặc dù có pháp bảo cấp cao, nhưng cũng có thể thấy được, thực lực của hắn quả không thể khinh thường.

Vân Túc thấy tất cả một màn này cũng rất bội phục, không rời đi ngay lập tức nữa.

Mà sau khi Vân Túc thấy hai người bọn họ, hai người đang đánh nhau đương nhiên cũng phát hiện ra y, Lang Kha từ ánh mắt đầu tiên đã thấy Vân Túc một thân hạo nhiên chính khí, trong lòng liền sinh ra hảo cảm, vì thế liền đưa mắt cầu cứu y.

Mà Vân Túc cũng vô cùng thưởng thức Lang Kha, thêm vào tức trước tới nay đều không quen nhìn thấy tà ma tu ức hiếp người khác, thế nên liền ra tay.

Tuy rằng hai người đều là Trúc Cơ hậu kỳ nhưng bởi thực lực đều không tệ, sức chiến đấu lại có phần cường hãn, tuy rằng lúc đánh nhau thời gian có hơi dài, nhưng cuối cùng cũng giải quyết xong tà ma tu kia.

Xong xuôi, còn chưa đợi Lang Kha cảm tạ Vân Túc, y đã nhanh chóng đi mất.

Bởi Lang Kha từ đầu tới chân đều rách nát, ngay cả dung mạo cũng nhìn không ra bộ dáng lúc đầu, thế nên vừa rồi, Vân Túc mới nhìn chưa nhận ra Lang Kha chính là người lúc ấy.

“Lúc ấy nếu không có Vân huynh tương trợ, tại hạ sợ là đã mất mạng ngay lúc đó, thế nên liền khắc sâu ân cứu mạng của Vân huynh trong tâm khảm, tuy rằng lúc trước nghe nói Vân huynh chính là đệ tử Kiếm Tiên môn, nhưng vẫn không có cơ hội báo đáp Vân huynh, mà ngay lúc Vân huynh gặp rủi ro, tại hạ cũng không thể giơ tay ra viện thủ đúng lúc, quả là hổ thẹn tới cực điểm.” Sau đó hắn giải thích nguyên nhân cho Vân Túc nghe, bởi hắn không muốn khiến cho Vân Túc hiểu lầm, mà mất đi một vị hảo hữu như vậy.

“Công nhấc tay mà thôi, nhọc cho Lang huynh nhớ mong nhiều năm.” Vân Túc nghe xong cũng không có cảm giác gì, người trong nghịch cản vẫn nên dựa vào chính bản thân mình, ỷ lại vào người khác không phải là kế lâu dài, huống hồ y và Lang Kha chỉ là bèo nước gặp nhau, Lang Kha có phần tấm lòng này chỉ có thể nói là nhân phẩm của hắn rất tốt, rất nghĩa khí, đổi lại là y, cảm thấy hoàn toàn không cần phải đặt loại chuyện này trong lòng nhiều năm tới vậy có được không!

Hơn nữa người như vậy tuy rằng nhân phẩm tốt, nhưng rất dễ bị lợi dụng, nói không chừng người ta chỉ cần giăng một cái bẫy, là đã có thể nhốt hắn lại, đã vậy hắn vẫn còn cảm thấy bản thân phải mang ơn, cảm động tới rơi nước mắt.

Có điều chuyện này cũng có liên quan tới hoàn cảnh sinh hoạt từ nhỏ của hắn.

Nghe thấy lời tự thuật của Lang Kha, Cung Tiểu Trúc cũng nhớ ra Lang Kha trước kia quả thật có xuất hiện một đoạn như vậy với Vân Túc, mà hắn khi Vân Túc bị trục xuất khỏi Kiếm Tiên môn cũng không phải là thấy chết mà không cứu, mà quả thật có nguyên nhân.

Lang Kha ngay sau khi biết Vân Túc là đệ tử Kiếm Tiên môn, liền sinh ra lòng muốn kết giao, lại bởi việc trong môn phái quấn thân, lại thêm thực lực không tốt, cũng không có cơ hội, sau này lúc Vân Túc bị trục xuất khỏi Kiếm Tiên môn, hắn đang phải dự lễ sinh thần một nghìn tuổi của sư tôn hắn, thế nên phải trì hoãn một thời gian.

Nhưng, chờ tới khi hắn bận rộn xong xuôi mới biết được đại đệ tử thủ tịch của Kiếm Tiên môn đã bị trục xuất khỏi môn phái, không biết tung tích đâu.

Thân phận của Lang Kha cũng không chỉ đơn giản chỉ là một đại đệ tử thủ tịch như vậy, bởi hắn là tiểu sư đệ của tông chủ Tất Vân tông, mà sư tôn của hắn đương nhiên cũng chính là sư tôn của tông chủ Tất Vân tông, sư tôn của tông chủ Tất Vân tôn chuẩn bị thọ yến đương nhiên là phải làm to, không thì sao có thể giữ được hình tượng và địa vị của tông môn nhất phẩm!

Lang Kha là đệ tử mà sư tôn hắn yêu quý nhất, mà hắn cũng quả thật vì muốn cảm tạ nhiều năm sư tôn bồi dưỡng nên đương nhiên sẽ tiếp nhận việc chuẩn bị thọ yến.

Thế nên Lang Kha mệt như cẩu, tìm không ra chút thời gian rảnh rỗi, chuyện này hoàn toàn là khoa học không phải sao!

Tuy rằng hắn muốn nhúng tay vào chuyện của Vân Túc, nhưng cũng đành bất lực, nếu hắn thật sự muốn giúp đỡ Vân Túc vì ân tình năm đó, vậy thì có thể làm lớn hoặc nhỏ. Nếu Lang Kha tìm đến Vân Túc giơ tay giúp đỡ y, chỉ cần không liên quan tới người bên ngoài, tầng cao của hai môn phái sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, cũng không có gì cả. Nếu muốn lật lại bản án cho y, vậy các tu sĩ của Kiếm Tiên môn kia sẽ phản đối, tuyệt không đồng ý, nói không chừng còn có thể khơi mào hai môn phái tranh đấu nhau.

Dù sao địa vị của Lang Kha trong môn phái cũng không bình thường, ngay cả trước kia chưa làm đại đệ tử thủ tịch thì cũng vẫn là tiểu sư đệ của tông chủ, địa vị cực cao.

Bây giờ không chỉ là tiểu sư đệ của tông chủ mà còn là đại đệ tử thủ tịch nội môn của tông chủ, địa vị càng cao hơn trước kia, mỗi lời nói, mỗi cử chỉ đều liên quan trực tiếp tới hình tượng của Tất Vân tông.

Từ khi Lang Kha thể hiện thiên phú tu luyện cực tốt của mình ra, thì liền bị đại sư huynh của mình, cũng chính là tông chủ Tất Vân tông xem như chưởng môn tương lai mà bồi dưỡng, nếu lúc này chọc phải rắc rối gì, không phải là sẽ bị người ao ước địa vị chưởng môn này bắt thóp, hoàn toàn không còn cơ hội nào hay sao!

May mà Lang Kha âm thầm hỏi thăm hướng đi của Vân Túc, hồi lâu cũng không có tin tức gì nên đành bỏ cuộc.

Nếu không phải là Vân Túc tới quần đảo Bích Ba, bây giờ Lang Kha cũng sẽ không biết tới tin tức của Vân Túc.

Trong nguyên tác, nghe nói chỉ bởi trước kia Vân Túc cứu Lang Kha một mạng, nên sau này Lang Kha liền khắc sâu phần ân tình này vào tim. Đợi sau khi Vân Túc tới đảo Bích ba, quan hệ hai người phát triển nhanh chóng, không phụ mong đợi của mọi người trở thành một đôi cơ hữu cởi mở chân thành, tuy nói là cởi mở chân thành, nhưng cũng chỉ có Lang Kha đơn phương móc tim móc phổi ra vì Vân Túc, mà Vân Túc thì chưa từng làm gì vì Lang Kha.

Bởi Lang Kha tự nhận quan hệ của hắn với Vân Túc vô cùng tốt, thế nên lúc Đan Vân tôn giả tới đuổi giết Vân Túc, hắn còn trong tối ngoài sáng giúp đỡ Vân Túc, sau này chỉ kém chút nữa đã khơi mào tranh đấu giữa hai môn phái, thế nên từ đó trở đi, quan hệ của Tất Vân tông và Kiếm Tiên môn trở nên không nóng không lạnh, phát triển thành trạng thái đối địch nhau.

Khi Lang Kha vẫn còn là một phàm nhân, trong nhà làm thế đại kinh thương, cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, cha mẹ ân ái, phía trên còn có ba ca ca, hắn là nhi tử nhỏ nhất, tục ngữ nói hoàng đế yêu con cả, dân thường yêu con út, không chỉ cha mẹ hắn vô cùng yêu thương hắn, mà ngay cả ba ca ca cũng đối xử với hắn muốn gì có đó, thế nên từ nhỏ Lang Kha chưa từng phải chịu khổ, áo đến giơ tay, cơm tới há mồm.

Sau khi được sư tôn đưa tới Tất Vân tông tu luyện, bởi thiên tư trí tuệ, ngộ tính cực cao, còn là Thiên linh căn vô cùng bảo bối trong môn phái, bộ dáng thời thiếu niên cũng rất đáng yêu, rất chọc người vui vẻ, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, xe gặp xe chở, miệng cũng ngọt, lại có thể dỗ người, thế nên sư tôn và các sư huynh sư tỷ cũng đối xử với hắn muốn gì có đó.

Mặc dù trong lúc dần trưởng thành, hắn dần ý thức được giới tu chân là một thế giới xem trọng thực lực, nhưng vẫn vô cùng chính nghĩa, gặp sự bất bình nhất định muốn xen vào tới tận cùng, ngay cả thực lực không tốt cũng phải đi cậy mạnh, người khác đối tốt với hắn, hắn cũng sẽ tìm mọi cách hồi báo đối phương, quả là nhân sĩ chính đạo mẫu mực, trong môn phái không có sư huynh đệ nào không khen ngợi hắn.

Cùng là người được thiên đạo yêu thương, cùng có thiên phú cực cao, mà Vân Túc từ nhỏ tới lớn đều phải chịu khổ cực, còn nhỏ không được mẹ yêu thương, có mẹ đẻ lại không có mẹ thương, cha ruột thì không biết ở nơi nào, lớn lên lại không được tông môn yêu thích, còn bị đuổi ra khỏi môn phái, quả là khổ sở vô cùng lại không thể phản đối.

Mà Lang Kha lại không giống vậy, thời niên thiếu cha yêu mẹ thương, ngay cả tới Tất Vân tông cũng được sư tôn, sư huynh, sư tỷ mến, chưa từng gặp khó khăn.

Có điều loại tiểu thiếu gia chưa từng ăn khổ trong nhân gian dưới ngòi bút của tác giả quân này, lại chính là cơ hữu tốt của nhân vật chính!

Cơ hữu tốt là cái gì ấy hả! Đó chính là nhân vật chính có chuyện hắn giải quyết, nhân vật chính bị trả thù hắn thu phục, nhân vật chính không có linh thạch, được! Chỗ của hắn quá nhiều dùng không hết, vừa lúc chia ra đưa cho nhân vật chính, các loại mỹ nữ tựa thiên tiên vây quanh nhân vật chính, quá phiền! Không sao cả, hắn hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của mỹ nữ tới chỗ mình là được.

Tuy rằng nói có chút khoa trương, nhưng cơ hữu tốt của nhân vật chính có tác dụng như vậy đấy, nếu hắn không giúp nhân vật chính bài ưu giải nạn thì sẽ không giá trị tồn tại gì nữa có được không!

Hơn nữa, Cung Tiểu Trúc mở hệ thống quét ra đảo qua chỗ Lang Kha, cái gì thế này! Giá trị vận khí: Chín! Mươi! Sáu! Điểm! Đừng nói đùa nữa có được không! Không ngờ chỉ kém hơn nhân vật chính ba điểm, còn có thể tốt hơn nữa được không, còn có thể đừng khiến hắn tan nát cõi lòng nữa được không.

Nghĩ tới giá trị vận khí chín mươi điểm dù không ngừng tăng lên nhưng vẫn không hề có đột phá của mình, lệ rơi đầy mặt có được không! Cơ hữu tốt của nhân vật chính lại không phải như hắn, hắn cũng muốn trở thành cơ hữu tốt của Vân đại ca có được không, nhưng hắn một không có tài, hai lại không có dung mạo, tu vi lại không được khả quan cho lắm, đúng là sự tồn tại mang tính cản trở.

Cảm giác như bị ghét bỏ!!!

Được rồi! Hắn có tài, nhưng đều là nhờ Vân đại ca đem lại cho hắn, hắn có dung mạo, nhưng chỉ có thể được xem là trên trung bình thôi có được không! Tu vi tốt hơn tu sĩ Trúc Cơ kỳ bình thường nhưng lại hoàn toàn không thể so sánh được với Lang Kha Nguyên Anh kỳ có được không!

Thế nên, vẫn nên ngoan ngoãn trở thành tiểu đệ của Vân đại ca mới là chính đạo!

Lại nhìn độ trung thành của Lang Kha với Vân Túc, cũng không đáng sợ như trước, chỉ có tám mươi hai điểm, tuy rằng còn chưa đột phá tới chín mươi, nhưng cũng là khó mà có được rồi. Phải biết trên tám mươi điểm có ý nghĩa Lang Kha nguyện ý đỡ đao cho Vân Túc, nếu trên chín mươi điểm, vậy là cực khủng! Nói không chừng còn có thể nguyện ý vứt bỏ tính mạng cho Vân đại ca.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Hệ Thống Truy Phu