Hệ Thống Truy Phu

Chương 70


Cung Tiểu Trúc đi dạo một vòng trong phường thị, nguyên bản còn tưởng rằng có thể giống như nhân vật chính trong tiểu thuyết nhặt được vận may gì đó, nói không chừng còn có thể mua được một vài bảo vật trân quý lại hiếm có với cái giá cực thấp. Nhưng giờ hắn mới hiểu ra, hắn đã đánh giá bản thân quá cao, bởi hắn căn bản là không biết mấy thứ kia, cho dù có mua về cũng không biết dùng thế nào có được không.

Hắn nhìn vật bán trên quầy hàng, cảm thấy không biết đã bỏ qua thứ gì, lại cảm thấy mỗi thứ hẳn là không thể nào cũng là bảo vật chứ, bảo vật chân chính nói không chừng đều đã bị tu sĩ có mắt nhìn mua hết đi rồi, thế nên một món hắn cũng không mua, hơn nữa hắn cũng không nghĩ tới chuyện tiêu tiền hoang phí, tuy rằng linh thạch hắn không thể tiêu hết được, nhưng vẫn không muốn uổng phí.

Cuối cùng, hắn đi tới một cửa hàng gian chữ đại mua một đống lớn linh thảo cấp thấp để luyện đan và một đống lớn nguyên liệu luyện khí, dùng năm cái túi trữ vật mới có thể đựng hết, Cung Tiểu Trúc tốn tổng cộng hơn bốn vạn linh thạch hạ phẩm, đừng tưởng tất cả số nguyên liệu này đều có thể tùy ý nhìn thấy, cũng không có giá trị, nhưng bởi số lượng nhiều nên cũng khá tốn kém.

Bởi vậy có thể thấy được, muốn trở thành một luyện đan sư hoặc một luyện khí sư cũng không phải là một chuyện dễ dàng, bởi phí đầu tư lúc ban đầu rất tốn, bình thường chỉ có đại môn phái thực lực đủ hùng hậu mới có thể bồi dưỡng ra, một vài môn phái nhỏ có thể bồi dưỡng ra một hai luyện đan sư, vậy cũng đã là nỏ mạnh hết đà. Tán tu bình thường nếu không tìm được chỗ dựa hoặc người tài trợ chỉ sợ nguyện vọng trở thành một luyện đan sư cấp thấp sẽ không thể thực hiện được rồi, bởi vậy sẽ bị mắc nợ hoặc chậm trễ việc tu luyện.

Có điều mấy thứ này hoàn toàn không phải là vấn đề đối với Cung Tiểu Trúc, mấy vạn linh thạch hạ phẩm, hắn tiện tay là có thể lấy ra, trong lòng hắn thực ra cũng có chút đắc ý, quả nhiên đi cùng nhân vật chính có thịt ăn, có rượu uống, nếu chỉ bằng tự thân hắn, hắn tuyệt đối không lấy ra được nhiều linh thạch như vậy.

Linh thạch ném ra ngoài, Cung Tiểu Trúc biết, hắn chỉ cần vừa ra khỏi cửa hàng sẽ có khả năng lớn bị người theo dõi.

Quả nhiên, Cung Tiểu Trúc vừa mới thanh toán tiền cho người bán hàng xong liền cảm giác đằng sau có mấy người đi theo hắn.

Tuy rằng nhìn mấy người đằng sau kia, tu vi cũng phải ngang ngửa hắn, nhưng hắn cũng không định chạy trốn, mà bất động thanh sắc tiếp tục nhìn đông nhìn tây các hàng quán nơi phường thị, thần sắc bình tĩnh, không nhịn được mà ngứa tay thuận tiện mua mấy thứ nguyên liệu hợp mắt, hoặc mấy viên đá không biết tên, tâm tình rất không tệ.

Cảm giác bản thân nhàn nhã trong khi người khác lại sốt ruột này quả là thực quá sung sướng.

Cân nhắc mấy người theo sau lưng kia đã không còn kiên nhẫn, mà hắn cũng không định cuống lên, liền đi tới cửa thành.

Ba người đi theo sau Cung Tiểu Trúc, nhìn nhau, trong mắt phát ra ánh sáng, dùng cự ly không xa cũng không gần mà đi theo sau Cung Tiểu Trúc ra khỏi thành.

Cung Tiểu Trúc ra khỏi thành, nhanh chóng đi tới một nơi vô cùng hoang vắng lại khá xa cửa thành, thuận tiện thiết kế kết giới để tránh cho một hồi nữa đánh nhau sẽ kinh động tới người khác, làm xong, phát hiện không còn việc gì cần làm nữa, hắn liền đứng tại chỗ chờ mấy người theo sau đuổi kịp.

Ba người phía sau kia chạy tới rất nhanh, nguyên còn tưởng rằng Cung Tiểu Trúc đã chạy xa, sẽ phải đuổi theo rất lâu sau mới kịp, không ngờ lại thấy hắn đang đứng ở một nơi trước mặt cách ba người chúng không xa.

Vì thế, chúng mang theo ánh mắt nghi hoặc nhìn xuống mặt đất, đứng cách xa Cung Tiểu Trúc mấy trượng, một tu sĩ thanh niên đi đầu trong số đó kiêu ngạo nói, “Tiểu tử, huynh đệ ba người chúng ta là kẻ cướp, thức thời giao toàn bộ đồ trên người đây, ca ca còn có thể tha cho ngươi một mạng, nếu không… ” Nói xong ánh mắt gã đột nhiên trở nên vô cùng hung hãn.

Tuy rằng gã còn chưa nói xong, nhưng kẻ nào cũng có thể nghe hiểu, nếu Cung Tiểu Trúc không giao hết linh thạch và những thứ có giá trị ra, hắn nhất định sẽ không có kết cục tốt.

Thực ra từ lúc Cung Tiểu Trúc đi ra khỏi Bích Ba đại điện, một kẻ trong số ba gia hỏa này đã lấm la lấm lét theo dõi hắn, đợi tới lúc Cung Tiểu Trúc đi vào cửa hàng, người kia liền gọi hai người còn lại tới, vừa lúc nhìn thấy Cung Tiểu Trúc bước từ trong ra.

Ba người đã lăn lộn ở thành Bích Ba nhiều năm, thường xuyên làm một số chuyện không thể gặp người, không phải trộm thì cũng chính là cướp, có điều chưa từng giết người, hơn nữa chúng luôn biết nhìn người, gặp phải người tu vi cao hoặc không dễ chọc, hay đệ tử đại môn phái tinh anh, chúng đều sẽ tránh đi, tuyệt không tự tìm chết.

Thế nên nhìn thấy Cung Tiểu Trúc một thân y phục mộc mạc, tu vi cũng không cao lắm, chúng liền kết luận người này là một đệ tử tầm thường, nhất định là không được coi trọng, có xảy ra chuyện thì cũng sẽ không có người nào đứng ra cho hắn. Cũng có khả năng là con cháu của một đại gia tộc nào đó, chắc chắn không được yêu chiều.

Đương nhiên, tất cả những khả năng này đều không lớn.

Nói chung, đệ tử môn phái không nhất định phải mặc chế phục của môn phái, nhưng phần lớn bên eo đều có đeo ngọc bài của sư môn, thế nên chúng mới không cho rằng Cung Tiểu Trúc là đệ tử của môn phái. Hơn nữa đại lục Huyền Thiên có vài đệ tử của đại gia tộc, chúng đều biết, nếu thấy đều có thể nhận ra tới hơn phân nửa.

Cho dù làm không tốt đắc tội nhân vật giỏi nào đó, dù sao cũng không sát hại tới mạng người, hẳn là hình phạt phải chịu cũng không nghiêm trọng. Hơn nữa những năm gần đây, chúng chưa từng thất bại, đối tượng trộm cướp lần nào cũng là kẻ thực lực không tốt lại không có chỗ dựa, chính là một vài tu sĩ trẻ tuổi trong môn phái hoặc trong gia tộc không được quan tâm tới.

Như vậy có thể tránh một vài phiền toái không cần thiết, tuy rằng thu hoạch không được phong phú lắm.

Trong mắt chúng, Cung Tiểu Trúc là một người có bối cảnh không thể nào thâm hậu, thực lực lại không mạnh, quả là dê béo đợi làm thịt.

Chúng đương nhiên cho rằng, sở dĩ Cung Tiểu Trúc có được nhiều linh thạch như vậy, đơn giản là do đạt được cơ duyên nào đó, phát hiện ra bảo tàng nào đó mà thôi, nghĩ rằng người này đoạt được tài phú nói không chừng còn không thể sống được thêm bao lâu, không bằng tiện nghi cho chúng.

Tổng hợp những phân tích về Cung Tiểu Trúc, chúng liền không ngần ngại thò móng vuốt về phía Cung Tiểu Trúc…

“Nếu không thì sao, ngươi muốn thế nào?” Xoay người lại, tựa như một tiểu bạch thiên chân đơn thuần, không hiểu thế sự, chớp một đôi mắt to ngập nước, vô tội hỏi, ánh mắt vô cùng hiếu kỳ. Dù sao tuổi của Cung Tiểu Trúc cũng mới chỉ có hai mươi, dáng người khá tinh tế, diễn tiểu bạch vô cùng sinh động.

Lão đại đi đầu khá khôi ngô kia còn chưa nói xong, một tu sĩ cao gầy khác đã nhảy ra, mắt lộ hung quang, “Hừ! Đương nhiên là muốn cái mạng nhỏ của ngươi rồi, ngươi cho rằng chọc giận huynh đệ ba người chúng ta, ngươi còn có thể ăn trái cây ngon sao? Ta khuyên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn giao trữ vật giới trên tay ra thì hơn, sau đó dập đầu ba cái với mỗi người chúng ta, rồi ngươi có thể đi.” Tiện đà còn làm vẻ mặt “Bị dọa rồi phải không, ngươi sợ rồi sao!”, có chút đắc ý và cao ngạo, nhìn trữ vật giới trên tay Cung Tiểu Trúc thiếu điều đã chảy nước miếng.

“Ngươi nói nhảm với hắn nhiều như vậy làm gì? Chúng ta vẫn nên động thủ đi thì hơn, làm xong một người này chúng ta cùng đi Vạn Tung lâu tiêu dao khoái hoạt một phen, dong dong dài dài như ngươi thế bao giờ mới xong chuyện?” Tên đại hán đáng khinh không kiên nhẫn với kiểu dong dài của gã nên liền thúc giục, lời nói ra càng thêm đáng khinh, ánh mắt nhìn Cung Tiểu Trúc càng thêm hưng phấn, tựa như muốn ăn hắn ngay lập tức.

Vạn Tung lâu là một nơi giống với thanh lâu cổ đại ở thành Bích Ba, có điều lại là thanh lâu đã thăng cấp, trong đó ngoài tú bà và một vài hạ nhân làm việc vặt ra thì còn có mộ vài cung nhân làm lô đỉnh, lô đỉnh này có cả nữ lẫn nam, đều là một vài tu sĩ có chút mỹ mạo.

(lô đỉnh là nam tu hoặc nữ tu có tác dụng thải âm bổ dương, giúp hấp thụ âm nguyên của nam tu, đề cao công lực.)

Mấy người lô đỉnh này tu vi có cao có thấp, lô đỉnh tu vi thấp để tu sĩ cấp thấp hưởng dụng, giá cũng tương đối thấp, tu vi cao thì để tu sĩ cấp cao hưởng dụng, giá cũng tương đối cao. Có điều nếu ngươi là tu sĩ cấp thấp, chỉ cần có nhiều linh thạch, cũng có thể hưởng dụng lô đỉnh tu vi tương đối cao, nam nữ đều có thể chọn lựa.

Người tới Vạn Tung lâu không phải ai cũng muốn phát tiết dục vọng, cũng có một vài người muốn song tu tăng tu vi, giới tu chân luôn có số ít người muốn đi đường tắt như vậy, Vạn Tung lâu chính là một nơi tốt để tới, chẳng qua phí linh thạch khá là đắt.

“Hai người các ngươi vẫn nên mau động thủ đi, nếu không một hồi nữa tiểu tử kia chạy mất sẽ không ổn.” Lão đại đi đầu cuối cùng cũng thúc giục, đưa suy nghĩ của bọn kia trở lại trạng thái bình thường, một vẻ mặt “Các ngươi không động thủ còn muốn chờ lão đây động thủ hay sao?”, vô cùng không kiên nhẫn, không hài lòng nhất là bọn chúng cứ lơ là làm bậy đúng những lúc mấu chốt, ngoài miệng nói muốn hành động, thực ra trong lòng lại cứ mơ tưởng hão huyền.

Lão đại đi đầu giọng nói tục tằng, còn nói rất lớn, cơ thể Cung Tiểu Trúc còn rất phối hợp mà run lên.

“Lão đại yên tâm, chúng ta lập tức giải quyết tiểu tử kia, ngươi phải tin rằng chúng ta tuyệt sẽ không để ngươi mất mặt, tiểu tử kia vừa nhìn đã biết là một con gà què, sao có gan chạy trốn được.” Tên tu sĩ cao gầy kia khinh miệt nhìn thoáng qua Cung Tiểu Trúc đang giả vờ khiếp đảm, một bộ dáng “Ta rất sợ đó nha!”.

“Đúng vậy! Lão đại, đối phó với tiểu tử kia khẳng định là có thể thu phục trong chốc lát, lão đại ngươi xem, chúng ta đánh cho tiểu tử kia một trận, hắn nhất định sẽ ngoan ngoãn giao trữ vật giới ra đây.” Tên tu sĩ vẻ mặt đáng khinh kia vỗ ngực cam đoan, sau đó từng bước tới gần Cung Tiểu Trúc, dụ dỗ hắn như một tên chuyên buôn trẻ em, “Ê! Tiểu tử, giao trữ vật giới trên tay ra đây, ca ca sẽ không đánh ngươi, nghe thấy không?”

Gã không hề sinh ra tâm lý xấu hổ bởi Cung Tiểu Trúc còn ít tuổi, ngược lại còn hưng trí bừng bừng mà uy hiếp, cho rằng Cung Tiểu Trúc không chịu nổi một kích, lại hoàn toàn quên mất Cung Tiểu Trúc cũng là một tu sĩ có tu vi tương đương gã, hơn nữa thiên phú còn cao hơn gã.

“Thật sao? Ta đưa trữ vật giới cho ngươi, ngươi thật sự sẽ không đánh ta chứ?” Cung Tiểu Trúc nghiêng đầu, cẩn thận hỏi, lại là một vẻ mặt “Ngươi chắc chắn đang lừa người! Ta mới không tin ngươi.”, “Ha ha! đại thúc ngươi đừng nói đùa, nếu ta đưa trữ vật giới cho ngươi, ngươi vẫn cứ đánh ta như thường.” Đừng cho là ta không biết, người này thật là ngốc nghếch, nghĩ rằng Cung Tiểu Trúc hắn dễ lừa như vậy? Đừng nằm mơ, mau tỉnh lại đi thôi! Đại thúc đáng khinh à!

Cung Tiểu Trúc đột nhiên thu hồi vẻ sợ hãi lại, khoanh hai tay trước ngực, chỉ dùng một mắt khinh miệt nhìn đại thúc.

Hắn vô cùng sốt ruột cho chỉ số thông minh của ba người đó, thế nên không định giả vờ nữa.

“Hừ!” Đại hán đáng khinh nhìn vẻ mặt và ánh mắt của Cung Tiểu Trúc, bị chọc giận trong nháy mắt, trong mắt hắn, Cung Tiểu Trúc chính là một tên mặt trẻ con, trong lòng lại khinh bỉ hắn chỉ là một con gà què, cứ tưởng rằng chỉ cần dụ dỗ như vậy, không cần ra tay là có thể lừa được đồ tới tay, không ngờ rằng đầu óc tiểu tử này không hề ngu ngốc chút nào, càng quá phận là, vừa rồi hắn chỉ giả vờ.

Vì thế, cuối cùng gã cũng không nhịn được nữa, lập tức xông lên động thủ với Cung Tiểu Trúc.

“Nhị ca! Ta tới giúp ngươi!” Tu sĩ cao gầy kia hô to một tiếng, ra tay ngay lúc hai người bắt đầu cuộc chiến.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Hệ Thống Truy Phu